E là bà già điên rồi
......
Cô không biết cuối cùng liệu bác sĩ có rời đi hay không.
Dù sao cô cũng không chạy thoát được.
Mẹ cô cho đàn ông bế cô về, rồi cài then cửa, quay đầu lại nghiêm khắc nói với cô: "Con Tư, mày không được phép đi đâu cả, ngoan ngoãn ở trong đấy nói chuyện với Kiến Khôi, mẹ đi làm cơm, tối nay nhà ta cùng ăn cơm giao thừa, có nghe không!"
Mẹ cô là một người có chết cũng không đổi ý.
Trong lòng cô biết rất rõ điều này, cho nên cô tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện nhọc công vô ích nào với mẹ.
Cô phải tỏ ra ngoan ngoãn hết mức có thể, như thế mới có thể khiến mẹ cô lơ là cảnh giác, mới có cơ hội chạy đi, mới có cơ hội ra ngoài tìm bác sĩ.
Nhưng không được làm trái hành vi bình thường của cô, nếu không, một người tinh ý như mẹ cô sẽ phát hiện cô đang lừa dối bà.
Nghĩ đến đây, Úc Tuyền Thu lạnh mặt, không nói gì cả.
Khi cô như vậy, ngược lại mẹ cô còn thấy an tâm, hỏi thêm vài câu về sở thích của Lý Kiến Khôi, bà vui vẻ đóng cửa lại đi làm cơm giao thừa.
Trong phòng chỉ còn lại cô và anh.
Nhà cô có ba gian, một gian bếp lò, một gian ấm áp cho mẹ già ở, còn một gian phòng chính là nơi hai mẹ con họ ngủ cùng nhau.
Có lẽ bà già đã tính hết từ trước, bà ôm Mục Mục sang phòng bà, để Lý Kiến Khôi bế cô sang phòng còn lại.
Cô nam quả nữ ở với nhau, trái tim mẹ cô cũng rộng quá thể là rộng, không sợ cô tòi thêm một đứa cháu nữa hay sao?
Có lẽ, đó chính là những gì mẹ cô mong muốn.
Thấy rõ cục yết hầu nâng lên hạ xuống của Lý Kiến Khôi nhìn cô mãi, Úc Tuyền Thu không nói một lời, cầm chiếc kéo trong mẹt tre kim chỉ đặt cạnh giường lò, chĩa vào chiếc cổ thon gầy của mình.
Cô lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay anh dám tới đây, tôi sẽ chết ngay chỗ này!"
"Tuyền Thu, đừng liều...!Anh sẽ không làm thế." Ở bên cô đã được mấy tháng, người đàn ông biết cô luôn là người nói được làm được.
Anh vội vàng lắc đầu, sợ hãi nói: "Tuyền Thu, em bỏ kéo xuống đi, thứ đó nguy hiểm lắm!"
"Vậy anh ra ngoài...!Không! Đừng nhúc nhích, tôi ra ngoài!" Vừa nói, cô vừa chậm rãi lần mò cây kéo, kéo lê mắt cá chân đau nhức về phía cửa.
"Yên tâm, anh sẽ không làm gì em." Thấy cô đề phòng như vậy, nam nhân cười khổ, lui về phía sau một sải rộng, buồn rầu nói với cô:
"Bác đến gặp anh từ sáng sớm hôm nay, hỏi anh có muốn vài ngày nữa cưới em không.
Đương nhiên anh rất muốn, nhưng anh không hiểu tại sao lại vội vàng như vậy.
Hỏi kỹ mới biết, bác nói với anh rằng em không thích anh.
Thực ra, anh cũng cảm giác được em không thích anh.
Tuyền Thu, có phải em nhớ nhung Cảnh Song Niên không? Nhưng mà, hắn ta có gì tốt? Anh không tốt bằng hắn ta chỗ nào?"
Người đàn ông hỏi da diết, nâng chiếc cằm đầy râu lên, bằng một giọng van nài, anh nói: "Tuyền Thu, nói cho anh biết đi, có điều gì anh không thể sánh được bằng Cảnh Song Niên?"
Là một người đàn ông kiêu hãnh, giờ đây vì không có được tình yêu của cô mà mất đi sự tự tin vốn có, lo được lo mất như một người phụ nữ.
Nếu trước giờ cô chưa từng gặp bác sĩ Lan, có lẽ, người đàn ông trước mặt chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Anh đẹp mã, dám chịu trách nhiệm, nam tính, có công việc đàng hoàng, có vẻ rất biết lo cho gia đình, và cũng biết thương người.
Dù có đặt anh ở đâu, cũng đều được chọn làm con rể có một không hai.
Tuy nhiên, ông trời rất thích bỡn cợt loài người.
Tuy anh tốt, nhưng anh không có sự dịu dàng tinh tế có thể thấm đẫm trái tim cô như bác sĩ Lan.
Cô yêu khuôn mặt hòa nhã như núi không hiển và biển không sóng của bác sĩ khi nói chuyện với mọi người, yêu cái hình dung mênh mông bối rối khi bác sĩ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện gì đó.
Thậm chí, khó hiểu làm sao, dù bác sĩ khi thì vời vợi cách trở, khi thì thân thiết gần gũi mà giày vò cô, đáy lòng cô vẫn ngồn ngộn một cảm giác say sưa nồng nhiệt.
Cô thích giày vò bản thân, nên cô rủ những người xung quanh cùng giày vò với mình.
Úc Tuyền Thu khẽ cười, thầm có chút ít vui mừng khi nhìn một người đàn ông đau khổ, hỏi anh: "Tôi chỉ muốn hỏi anh, nếu chúng ta kết hôn, sinh con, anh có thương Mục Mục như cách anh thương con ruột không?"
"Đương nhiên!" Người đàn ông ngẩng đầu dứt khoát như đinh đóng cột, rằng: "Con bé là do em sinh ra, đương nhiên anh sẽ đối xử với Mục Mục như con ruột của anh!"
"Vậy sao." Úc Tuyền Thu cười nhạt: "Nhưng lần trước không phải anh chán ghét con bé phiền phức, đẩy con bé ngồi xuống đất sao?"
Đa phần phụ nữ đều rất nhỏ nhen.
Đặc biệt là đồng chí Úc - người yêu con gái như chính mạng sống của mình.
Cô không quan tâm lúc đó tâm trạng người đàn ông có bao nhiêu buồn bực, không quan tâm người đàn ông làm việc có bao nhiêu mệt mỏi, chỉ cần anh về nhà giận cá chém thớt lên vợ lên con, dù có tốt đến mấy cũng bỏ.
Cô muốn tìm một người có thể yêu cô đến hết cuộc đời, chứ không phải một người bảo cô làm một cô vợ lo toan giặt giũ, nấu ăn, làm việc nhà và trở thành cái bao cát cho người khác.
Được cô nhắc, Lý Kiến Khôi cũng nhớ hình như đúng là có chuyện như vậy.
Khi đó máy xúc tuyết trên bãi tuyết bị hỏng, cấp trên thì yêu cầu phải xúc năm dặm tuyết trong vòng một ngày.
Đúng lúc anh cáu kỉnh, Mục Mục đến hỏi anh chữ này viết như thế nào, anh từ chối, nói không biết, lỡ tay đẩy cô bé ngã xuống nền đất.
"Chuyện này anh có thể giải thích." Lý Kiến Khôi vội vàng nói: "Lúc đó tâm trạng anh không tốt, đẩy hơi mạnh tay, Tuyền Thu, em biết đấy, tính anh nóng nảy, anh..."
"Vậy sao." Tính anh nóng hay không nóng thì có liên quan gì đến mẹ con cô?
Úc Tuyền Thu không nghe anh nói hết, đẩy cửa bước ra ngoài.
Đôi khi cô thật tàn nhẫn, rõ ràng người đàn ông phía sau không mắc lỗi lầm đáng nói, cô vẫn khăng khăng hà khắc với anh.
Nếu người trong đó là bác sĩ Lan...!không, cô biết khả năng đó không bao giờ có thể xảy ra.
Bác sĩ của cô luôn là một người ấm áp và nhã nhặn, đối xử với mọi người bằng bảy phần chân thành, nhưng chỉ có ba phần nhiệt tình.
Dường như chẳng ai có thể chạm đến trái tim bác sĩ.
Sau khi đóng cửa lại, nghe như có tiếng đập phá đồ đạc vang lên từ phía sau.
Cô không buồn quan tâm một người đàn ông nổi cơn thịnh nộ và đập phá đồ của cô.
Dù sao căn phòng này cũng là do anh ta nghĩ cách lấy được cho ba mẹ con họ, anh ta muốn đập gì thì đập.
Cô rón rén sang phòng mẹ tìm con gái.
Khi đến nơi, thấy con gái đang ngồi trên giường lò chơi với một quả hồ lô nhỏ.
Cô chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước mặt con, đặt tay lên trán con kiểm tra nhiệt độ, thấy con đã đỡ sốt hơn nhiều.
"Mẹ!" Thấy mẹ, cô bé vui vẻ bỏ quả hồ lô trong tay xuống, nhào vào lòng mẹ, nhìn mẹ bằng đôi mắt long lanh: "Bà nói hôm nay là Tết, vậy con có được ăn thịt không ạ?"
Tội nghiệp con bé, từ khi sinh ra đến giờ chưa mấy lần được nếm chút ít thịt mỡ.
Nghĩ lại sáng nay mình được bác sĩ cho ăn canh gà, lòng cô quặn thắt lại, thật hổ thẹn với con gái.
Cô đau lòng ôm con vào lòng, chóp mũi cọ lên má con, cưng chiều nói: "Chỉ cần Mục Mục ngoan, mẹ sẽ nấu thịt kho tàu cho con ăn."
Nghe thế, mắt cô bé càng sáng hơn: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, con thấy mẹ lừa con bao giờ chưa?"
"Vậy hôm nay con sẽ ngoan, ngoan ngoãn ngủ với bà." Cô bé vâng lời, cuộn tròn vào lòng mẹ, nũng nịu nói: "Để mẹ ngủ cùng chú Lý, cho con một đứa em trai mũm mĩm chơi cùng."
Cô sửng sốt, trong lòng cảm thấy hoảng loạn.
Vội ôm con gái, hỏi: "Ai nói với con câu này?"
"Là bà nói." Cô bé ngoan ngoãn trả lời: "Bà bảo con đêm nay ngoan ngoãn ngủ cùng bà, để mẹ sinh cho con một đứa em trai chơi cùng con."
Nói xong, cô bé nghiêng cái đầu nhỏ, ôm cổ cô, khuôn mặt như bánh bao nhỏ nhăn lại: "Nhưng mà mẹ, con nghe Nhị Nha ở sân trước nói, mẹ bạn ấy sinh em trai xong là không cần bạn ấy nữa, lại còn lúc nào cũng đánh bạn ấy.
Mẹ, mẹ đừng bỏ con nhé."
"Không đâu, mẹ sẽ không bao giờ bỏ con." Nén xuống sự hoảng loạn trong lòng, miễn cưỡng nói vài câu an ủi con gái rồi đứng dậy.
Cô vô cùng hoảng, đầu óc quay cuồng.
Điên rồi, điên rồi, bà già điên rồi.
Để ngăn cô không được ở với bác sĩ, bà buộc cô phải ngủ với Lý Kiến Khôi.
Bà nghĩ chỉ cần có con với anh ta sẽ khiến cô bỏ cuộc sao?
Chuyện cười! Cô bảo đảm sẽ bóp cổ đứa bé cho đến chết bằng chính đôi tay mình ngay khi nó được sinh ra!
Cô hoảng loạn đến mức mồ hôi đầm đìa khắp trán ngay giữa mùa đông, cùng lúc đó, giọng mẹ cô gào tên Lý Kiến Khôi vọng ra từ phía bên kia căn phòng: "Kiến Khôi à, sao phòng con ồn ào thế? Có phải con Tư không nghe lời không, có phải nó lại tức giận không?"
Cô nghe mà kinh hồn bạt vía, sợ Lý Kiến Khôi sẽ mách chuyện cô lén lút ra khỏi phòng.
Nhưng may thay, Lý Kiến Khôi là một chính nhân quân tử.
Anh không nói về điều ấy, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Thưa bác, không có gì đâu, con chỉ vô ý làm đổ cái ghế."
Mẹ cô thôi không nói gì, tiếng cắt thái thức ăn trong bếp vẫn tiếp tục vang lên.
Trốn được ngày một chưa chắc đã trốn được ngày hai, với tính cố chấp của mẹ cô, sợ rằng thực sự sẽ có khả năng bà ép cô và Lý Kiến Khôi lên giường ngay đêm nay.
Không được, cô phải chạy thật mau.
Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn về phía ô cửa sổ được dựng bằng phên tre trong nhà, chợt nảy ra một ý tưởng.
Ngoái đầu lại, dặn dò con gái: "Mẹ ra ngoài mua thịt cho con.
Con đừng nói với bà, thịt đắt lắm, nếu nói, bà sẽ không cho mẹ mua đâu".
"Vâng vâng." Có lẽ do đói quá, cô bé gật đầu như gà mổ thóc, khiến trái tim Úc Tuyền Thu vừa đau vừa chát.
Bất chấp cảm giác áy náy đè nặng vì đã lừa dối con gái.
Úc Tuyền Thu chầm chậm di chuyển đến cửa sổ, bắc cái ghế, dẫm lên rồi nhảy ra ngoài.
Nhưng người này quá đen đủi, đen đủi đến mức uống hớp nước lạnh cũng có thể bị mắc răng.
Lúc nhảy xuống, cô không đỡ vững, chân phải vừa bị trẹo còn chưa lành, chân trái lại trẹo tiếp.
Đau thấu tim can.
Sợ mẹ phát hiện mình bỏ chạy, cô không dám kêu lên, chỉ biết bất chấp đau đớn mà lê lết đôi chân tàn tật chạy về phía trước.
Chưa chạy được mấy bước, cô đột nhiên cảm thấy sau lưng có người kéo tay áo mình, tưởng bà già sai Lý Kiến Khôi đi đuổi theo, cô gập khửu tay lại, húc cùi chỏ về sau theo phản xạ.
Nhưng lần này, chiêu thức cô học được từ cuốn sách tiểu nhân không có tác dụng.
Vì người đứng sau là bác sĩ.
Từng bị đồng chí Úc đánh quá nhiều, bác sĩ đã học được cách né.
Sau khi khéo kéo né cú cùi chỏ của cô, bác sĩ kéo cô lại, khẽ nhíu mày: "Là tôi."
.......
Danh Sách Chương: