• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Thục Lễ chào hỏi Khanh Khả Ngôn xong thì không quan tâm đến anh nữa mà quay sang nói chuyện phiếm với con gái bảo bối của mình.

Khanh Khả Ngôn hiểu sát ngôn quan sắc (*) nên không quấy rầy hai mẹ con nói nói chuyện.

(*) thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt

Bùi Thục Lễ cẩn thận nhìn con gái một lượt từ trên xuống dưới: “Mấy tháng không gặp, con gầy đi rồi.”

“Có sao?” Bùi Như Niệm xoa xoa mặt mình: “Con không thấy gì hết.”

“Ngày nào con cũng soi gương đương nhiên không nhận ra bản thân mình thay đổi.” Bùi Thục Lễ đau lòng cho con gái mình, luôn miệng dặn cô phải chú ý ăn cơm đầy đủ.

“Con biết rồi mà! Chúng ta đi ăn sáng luôn đi.” Bùi Như Niệm biết mẹ mình không thích đồ ăn trên máy bay, mà bản thân cô cũng chưa ăn sáng nên bây giờ đúng là có hơi đói.

Khanh Khả Ngôn nghe thế thì định nói gì đó.

Anh chưa kịp mở miệng thì nghe Bùi Thục Lễ nói: “Được. Gần đây có một nhà hàng cơm Tây của bạn mẹ, chúng ta đến đó ăn đi.”

“Dạ.” Bùi Như Niệm đã quá quen với việc nơi đâu cũng có bạn bè của mẹ.

Từ nhỏ cô đã biết chút ít về các mối quan hệ trong giới kinh doanh, nhưng cô chưa bao giờ tham gia vào, cùng lắm chỉ âm thầm hợp tác mà thôi.

Bùi Thục Lễ nói địa chỉ cho Khanh Khả Ngôn, anh quay xe lại và chạy thẳng đến nhà hàng cơm Tây ba sao Michelin cao cấp nhất thành phố.

Đến nơi.

Bảng hiệu của nhà hàng cơm Tây không quá bắt mắt, trang trí tổng thể rất có phong cách, nhưng cửa nhà hàng lại khóa chặt.

Bên cạnh có một tấm biển nhỏ được ghi bằng năm ngôn ngữ khác nhau: Thời gian mở cửa: 11am- 11pm.

Họ đến sớm quá, cách giờ nhà hàng mở cửa tận hai tiếng.

“Hay là…” Khanh Khả Ngôn quay người ra băng ghế sau, định đề nghị đi chỗ khác ăn sáng.

Bùi Thục Lễ không nói lời nào, lấy di động ra bấm bấm hai cái.

Chỉ ba phút sau, cánh cửa đang khép chặt mở ra. Quản lý và bếp trưởng của nhà hàng cơm Tây bước ra, cung kính mời Bùi Thục Lễ lên lầu dùng cơm.

Nháy mắt Khanh Khả Ngôn cảm nhận được sự chênh lệch.

Nhà hàng đạt ba sao Michelin ở Trung Quốc cực ít, giá cả lại đắt đỏ nên những người nổi tiếng thường xuyên đến đây để chụp hình check-in và quảng miễn phí với công chúng.

Sau vài lần như vậy, những nhà hàng cao cấp đã quen việc nhìn thấy người nổi tiếng đến nhà hàng của mình và không ưu tiên cho họ nữa. Cho dù Khanh Khả Ngôn đứng trên đỉnh cao của giới giải trí khi gặp trường hợp này cũng chỉ có thể bị sập cửa vào mặt.

Nhưng Bùi Thục Lễ lại khác. Bà là một doanh nhân chính gốc thao túng cả một thị trường tư bản.

Nói trắng ra thì có thể bà hoàn toàn không quan tâm đến giới giải trí, và càng không thể biết được vị trí của Khanh Khả Ngôn trong cái giới này.

Bùi Như Niệm nhìn mãi thành thói quen, cô theo mẹ đi lên lầu hai, xem thực đơn rồi hỏi đầu bếp có thể đề cử món ăn cho cô được không.

Đầu bếp khách khí hỏi thăm khẩu vị của Bùi Như Niệm và đề xuất một vài món ăn của nhà hàng dựa trên sở thích của cô, sau đó mới hỏi Khanh Khả Ngôn muốn dùng gì.

“Đừng khách khí.” Bùi Thục Lễ đan hai tay vào nhau, khóe môi nở một nụ cười tao nhã: “Bạn của tôi mời khách, cậu cứ tự nhiên đi.”

Khanh Khả Ngôn hoàn toàn không có tâm tình ăn cơm nên chỉ tùy tiện gọi hai món.

Anh ngồi đối diện với Bùi Thục Lễ, muốn tìm hiểu suy nghĩ của bà.

Bùi Thục Lễ vẫn không nhìn Khanh Khả Ngôn một lần nào mà chỉ lo nói chuyện phiếm với con gái bảo bối của mình, đề tài xoay quanh những chuyện xảy ra gần đây.

Dùng xong bữa sáng, Bùi Như Niệm cầm túi xách vào toilet trang điểm lại. Cả tầng hai rộng lớn chỉ còn lại Khanh Khả Ngôn và Bùi Thục Lễ xấu hổ ngồi đối diện nhau.

Không khí xung quanh dường như muốn đóng băng lại, một sự im lặng đáng sợ đến nghẹt thở.

Sau một hồi im lặng, Bùi Thục Lễ khẽ cười một tiếng, phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.

“Xem ra cậu cũng khá bình tĩnh.” Bùi Thục Lễ đánh giá anh.

Khanh Khả Ngôn cụp mắt: “Vâng, con khá tự tin vào bản thân.”

“Ồ.” Bùi Thục Lễ hứng thú nhìn anh: “Cậu nói vậy không cho rằng tôi đang cố ý làm khó cậu sao?”

“Không có.” Khanh Khả Ngôn bình thản trả lời: “Nếu thật sự bác cố ý làm khó thì sẽ không chỉ dừng ở mức độ này.”

“Quả đúng là một đứa trẻ thông minh, chẳng trách Niệm Niệm lại thích cậu.” Bùi Thục Lễ cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Tạm thời cậu cứ yên tâm, gia đình chúng tôi luôn tôn trọng ý kiến của Niệm Niệm, không can thiệp vào chuyện riêng của con bé.”

Khanh Khả Ngôn đã sớm biết được nhưng nghe chính miệng bà nói ra vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.

“Niệm Niệm muốn làm công việc gì, muốn trở thành một người như thế nào, lựa chọn ai làm bạn đời, chỉ cần không vi phạm đạo đức và pháp luật thì gia đình chúng tôi đều hoàn toàn tôn trọng ý kiến của con bé.” Bùi Thục Lễ thường xuyên phải đi đàm phán nên ngữ khí rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng từng câu chữ đều mang thâm ý riêng: “Tôi chỉ mong cậu hiểu rõ một điều, cho dù như thế nào thì quyền chủ động vẫn nằm trong tay con bé.”

“Con biết điều đó.” Khanh Khả Ngôn luôn luôn hiểu rõ, cho dù là trước kia hay hiện tại thì Bùi Như Niệm hoàn toàn có thể buông tay bất cứ lúc nào.

“Con sẽ luôn tôn trọng quyết định của cô ấy, sẽ không ép buộc cô ấy làm bất cứ chuyện gì. Sau này…”

“Ngừng.” Bùi Thục Lễ cắt ngang lời anh: “Hai đứa vẫn chưa tiến triển đến mức cần phải hứa hẹn với tôi đâu.”

"..." Khanh Khả Ngôn lập tức tỉnh táo lại.

Bùi Thục Lễ không hổ là một doanh nhân rất khôn khéo, chỉ vài ba câu nói đơn giản bà đã làm cho Khanh Khả Ngôn nhận ra rõ thực tế và vị trí của bản thân.

“Chờ hai đứa có “Sau này” rồi từ từ nói sau. Hơn nữa…” Bùi Thục Lễ cười khẽ, nói không chút lưu tình: “Lời hứa là cái thứ rẻ mạt nhất. Từ xưa đến nay lòng người luôn luôn thay đổi, tôi không có lí do gì để tin vào lời nói của cậu cả. Để bảo đảm con gái của tôi không phải chịu đau khổ nên con bé hẹn hò với bất cứ ai thì gia đình chúng tôi đều sẽ đáp lại một cách hoàn hảo.”

Ý tứ của Bùi Thục Lễ vô cùng rõ ràng. Cho dù Bùi Như Niệm hẹn hò với Khanh Khả Ngôn, thậm chí phát triển đến hôn nhân thì đối với nhà họ Bùi, anh vĩnh viễn cũng chỉ là một người ngoài.

Nhà họ Bùi chắc chắn sẽ thông qua các loại giấy tờ như công chứng tài sản, thỏa thuận trước hôn nhân…v…v…để đảm bảo quyền lợi tốt nhất cho Bùi Như Niệm.

“Con hiểu rồi. Vậy bây giờ đến lượt con có ý kiến được không ạ?” Khanh Khả Ngôn kiên nhẫn chờ bà nói xong rồi nói bình tĩnh đưa ra yêu cầu.

Bùi Thục Lễ đưa tay ra hiệu “Nói đi”.

“Địa vị của con và cô ấy rất khác nhau, con đã biết điều này từ bốn năm trước. Con không thể quyết định được xuất thân của chính mình, cho dù có dành thời thời gian của cả cuộc đời thì cũng không thể bù đắp lại những thiếu hụt của gia đình. Con đã bỏ ra bốn năm nay nâng cao năng lực bản thân hết sức có thể để chứng minh một điều.” Khanh Khả Ngôn ngước mắt lên nhìn thẳng vào bà: “Con sẵn sàng vì cô ấy mà trả giá tất cả cho thứ mà bác nói đối với bác không đáng một đồng nào.”

Chỉ vài giây ngắn ngủi như vậy đã khiến Bùi Thục Lễ cảm thấy khí thế của mình bị áp đảo. Ánh mắt bà lóe lên vài tia tán thưởng nhưng lập tức biến mất, nghĩ đến hai câu nói hời hợt của anh.

Khanh Khả Ngôn đã tỏ rõ thái độ của mình và cảm thấy xứng đáng với bản thân, anh cũng không buồn quan tâm đối phương có chấp nhận hay không.

Nếu Bùi Thục Lễ đã nói rõ sẽ không can thiệp vào việc tư của Bùi Như Niệm thì anh cũng không có gì phải lo sợ.

Về phần thỏa thuận trước hôn nhân…

Chỉ cần theo đuổi Bùi Như Niệm thành công thì anh hoàn toàn không cần những vật ngoài thân này.

Bùi Như Niệm trang điểm xong từ toilet trở về lập tức nhận ra bầu không khí giữa mẹ mình và Khanh Khả Ngôn có gì đó là lạ.

“Hai người…Sao vậy?”

“Không có gì.” Bùi Thục Lễ đứng lên, thản nhiên chuyển chủ đề, hỏi cô kế tiếp muốn đi đâu.

Buổi chiều vẫn còn phải livestream cho “Hôn nhân mô phỏng”, Bùi Như Niệm chỉ có nửa ngày nghỉ. Lần này đến thành phố du lịch cô phải nhân cơ hội đi chơi thỏa thích.

Người quen của Bùi Thục Lễ trải dài khắp toàn quốc, đến đâu cũng được ưu đãi. Bùi Như Niệm đi theo mẹ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, ít nhất cô không cần phải mất thời gian xếp hàng chờ.

Đầu tiên cô đi tham quan bảo tàng nghệ thuật trưng bày những tác phẩm của thế kỷ, sau đó lại muốn đến “Công viên giải trí Ngôi Sao lớn nhất Châu Á” dạo chơi.

Kết quả vừa lấy được vé VIP vào cửa thì nhận được điện thoại của ekip thông báo sắp đến giờ bắt đầu quay livestream buổi chiều.

Bùi Như Niệm đành từ bỏ kế hoạch dạo chơi ở công viên giải trí: “Tôi biết rồi, tôi sẽ về khách sạn ngay.”

Nhân viên chương trình: “Cô đang đi cùng với thầy Khanh sao?”

Bùi Như Niệm chột dạ trả lời: "Đúng vậy."

"Hai người đang ở đâu?"

Bùi Như Niệm nói tên công viên giải trí.

Nhân viên chương trình khó hiểu: “Hả? Công viên giải trí Ngôi Sao đã mở cửa rồi à?”

“Không có, buổi chiều mới bắt đầu hoạt động. Tôi có vé nên có thể vào sớm.”

“Vậy hai người khoan quay lại. Chương trình đang muốn hợp tác với công viên giải trí, vừa đúng lúc tranh thủ qua đó livestream cũng được.”

“Vâng? Được.” Bùi Như Niệm cúp điện thoại, quay qua thương lượng với mẹ.

Bùi Thục Lễ thản nhiên gọi vài cuộc điện thoại, không chỉ được quyền ghi hình mà công viên giải trí còn tỏ vẻ nguyện ý sẽ hoãn giờ mở cửa một tiếng đồng hồ để chương trình có thời gian phát livestream.

Nghe qua thì chỉ có một giờ ngắn ngủi, nhưng tổn thất từ lưu lượng khách trung bình hàng ngày và doanh thu của công viên giải trí phải lên tới sáu chữ số.

Giờ phút này trong lòng Khanh Khả Ngôn chỉ có một suy nghĩ:

Đúng là có tiền muốn làm gì cũng được.

Ekip chương trình nhận được thông báo lập tức cấp tốc lên đường.

Bùi Thục Lễ nhìn đồng hồ, lưu luyến tạm biệt con gái rồi lên xe riêng đến đón bà.

“Tạm biệt bác gái.” Khanh Khả Ngôn lễ phép nói tạm biệt với bà, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Rõ ràng Bùi Thục Lễ có xe đưa rước riêng nhưng lại cố ý đứng ở ven đường sân bay chờ anh đến đón.

Điều này có nghĩa thực ra Bùi Thục Lễ cũng không quá lạnh lùng như vẻ bề ngoài đúng không?

“Đến sân bay.” Bùi Thục Lễ nâng cửa sổ xe lên, gọi một cú điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Chu Hạo vang lên: “Cục cưng, em vừa đi gặp Niệm Niệm sao?”

“Vâng.”

Ai có thể ngờ được một người phụ nữ tàn nhẫn, quyết đoán, có sự nghiệp ổn định như Bùi Thục Lễ mỗi ngày đều bị chồng mình gọi là “Cục cưng.”

“Em đi ăn sáng chung với con bé, con gái anh gầy đi một vòng rồi.”

“A?” Giọng nói của Chu Hạo như trời vừa sập: “Con bé ở bên ngoài không có ai chăm sóc, ăn cơm cũng không ngon, vẫn là nên gọi con bé về nhà đi.”

“Ngài Chu à, làm ơn đừng nói bằng giọng của một tên cuồng con gái như vậy, ghê tởm chết đi được.” Bùi Thục Lễ lạnh lùng châm chọc: “Con gái anh năm nay cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, đã là một người trưởng thành có tư duy độc lập rồi, không phải là một đứa trẻ con cần anh cho bú sữa nữa. Con bé làm việc trong giới giải trí hỗn loạn như vậy nên giữ dáng cũng là chuyện bình thường thôi.”

“Niệm Niệm vốn đã gầy sẵn rồi, còn giữ dáng cái gì nữa chứ?” Chu Hạo càng nói càng đau lòng, chỉ hận không thể lập tức học thuộc lòng cuốn [Những bí quyết nuôi lợn] rồi chạy tới cho Bùi Như Niệm ăn mỗi ngày.

“Mấy lời này của anh đừng để cho Niệm Niệm nghe được, nếu không chắc con bé tức đến bể phổi mất.” Bùi Thục Lễ trợn mắt, nói tiếp: “À, em còn gặp bạn trai cũ của Niệm Niệm nữa.”

“Bạn trai cũ? Thằng nhóc họ Khanh đó sao?” Giọng nói Chu Hạo lập tức thay đổi 180 độ, lạnh như băng hỏi: “Quả nhiên thằng nhóc đó có ý đồ với Niệm Niệm đúng không?”

“Ừ, hôm nay cậu ta đến đón em, mở miệng đã gọi bác gái.” Bùi Thục Lễ suy nghĩ một chút rồi nói với chồng mình: “Xét về độ tuổi thì biểu hiện của cậu ta rất khôn khéo, thông minh sáng suốt, kiên định với mục tiêu đã đặt ra, tính cách cũng khá giống với Niệm Niệm nhà mình. Nhưng mà cậu ta thông minh hơn Niệm Niệm rất nhiều.”

Chu Hạo chua chát hỏi: “Em đánh giá cậu ta cao như vậy, không lẽ đã nhận định cậu ta là con rể rồi sao?”

“Nếu không thì sao? Cho cậu ta năm mươi triệu rồi bảo cậu ta cầm tiền rời khỏi Niệm Niệm à?” Bùi Thục Lễ nói xong thì bật cười: “Em cũng đã già rồi, quan tâm nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa, em cũng tìm hiểu được hiện tại cậu ta đang kinh doanh một công ty riêng, phát triển cũng không tệ. Nếu cậu ta có ý định chuyển sang kinh doanh thì em cũng có thể bồi dưỡng cậu ta một chút.”

Chu Hạo hiểu rõ tính tình của vợ mình, chế nhạo nói: “Chậc, mấy lời này em cũng chỉ là nói sau lưng người ta mà thôi, còn trước mặt vẫn phải tự giữ thể diện cho mình chứ gì.”

“Đương nhiên rồi.” Bùi Thục Lễ thẳng thắn nói: “Cậu ta muốn theo đuổi con gái của em thì cũng phải tỏ ra có thành ý một chút chứ. Nếu lỡ như cậu ta bị em dọa sợ chạy mất thì em nhất định sẽ giúp Niệm Niệm kịp thời ngăn chặn tổn thương.”

Đồng thời ở bên kia Khanh Khả Ngôn chưa biết mình đã được mẹ vợ chấp nhận đang cùng Bùi Như Niệm đi vào công viên giải trí.

Kênh livestream đã mở, khán giả lại mang theo chanh và thuốc hạ đường huyết nhanh chóng vọt vào ăn cẩu lương.

“Chào mọi người, tôi là Bùi Như Niệm.” Bùi Như Niệm hưng phấn vẫy vẫy, nhìn vào ống kính chào hỏi.

Vẻ mặt Khanh Khả Ngôn vẫn như thường ngày: “Chào mọi người.”

Khán giả xem chú ý thấy lời chào hỏi của Khanh Khả Ngôn đã tăng từ một chữ lên thành ba chữ, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

Vẻ ngoài lạnh lùng khiến người khác phải cách xa ngàn dặm biến mất, cả người dần dần bị Bùi Như Niệm đồng hóa.

Cừ thật, đúng là phụ xướng phu tùy. (*)

(*) Câu đúng là Phu xướng phụ tùy, nhưng ở đây đang tả khí tức của Khanh Khả Ngôn nhẹ nhàng lại giống Bùi Như Niệm nên thay đổi một chút.

Người dẫn chương trình như có phép thuật lấy ra một chiếc hộp nhỏ, tuyên bố: “Hôm nay hai người sẽ mở khóa một trò chơi mới, thử thách không động tâm.”

"Ha?"

Bên kiểm duyệt chương trình có đoạn này sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK