• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[1] HÀNH TINH RÁC

Mạnh Y Y lại một lần nữa đến không gian giới hạn khác, lần này cô rất cẩn thận. Trong thế giới lần trước, tuy cô lựa chọn có ký ức nhưng rất may mắn, Cố Thanh Dật không so đo lỗi lầm của cô trong kiếp trước đó, dù rằng nguyên nhân chủ yếu là bởi anh vốn không biết cô đã từng làm những chuyện đó.

Nhưng ai có thể bảo đảm lần nào cô cũng may mắn như thế? Nếu giữ lại ký ức thì khi vào thế giới trong mộng lần này, liệu Cố Thanh Dật có giải quyết cô ngay từ lần đầu gặp mặt vì những chuyện xảy ra trong kiếp trước hay không?

Có lẽ vì đã vào quá nhiều nhiệm vụ nên lần này Mạnh Y Y vô cùng kiên quyết chọn không có ký ức, đây là lựa chọn mà trực giác mách bảo với cô.

Trong thế giới mộng lần này, cô là con gái kẻ thù của Cố Thanh Dật, cùng bị mắc kẹt trong hành tinh rác, cô bị Cố Thanh Dật độc chiếm, nhưng người phụ nữ bị Cố Thanh Dật nghĩ rằng không quan trọng là cô cuối cùng lại cùng một đám người mà anh tin tưởng phản bội anh, không chỉ khiến anh chết mà còn làm anh hoàn toàn mất đi cơ hội trả thù, trước khi chết, ánh mắt Cố Thanh Dật đầy vẻ không cam tâm.

Mạnh Y Y thở phào một hơi, may là lần này cô lựa chọn mất ký ức.

“Tôi có thể lựa chọn có ký ức hoặc không có ký ức sau khi thấy tình hình ở thế giới trong mộng được không?”

“Không.”

“…”

“Đây là lần đầu tiên cô chọn bỏ ký ức nên tình hình ở thế giới nhiệm vụ hiện ra trong tâm trí cô. Trong thế giới mộng tiếp theo, cô chỉ có thể lần mò ký ức mà hồi tưởng, chúng tôi sẽ không cung cấp rõ ràng toàn cảnh thế giới nữa.”

“…”

“Được rồi, cô có thể vào thế giới trong mộng rồi.”

oOo

Sao Cát Bạc cách xa thủ đô Sao Tinh Thần về mặt địa lý, trở thành một hành tinh năng lượng bị con người khai phá, vì ẩn chứa lượng lớn cát bạc nên được gọi tên như vậy.

Con người phát triển đến bây giờ thì đã tìm tòi tới tận cùng vũ trụ, hiện đã hình thành việc tự do đi lại lấy đơn vị là hành tinh, càng ngày càng phụ thuộc vào tàu vũ trụ, việc tiêu thụ năng lượng của tàu vũ trụ là vấn đề cấp bách nhất, bởi vì cho đến năm nay những cuộc xung đột, mâu thuẫn thậm chí là chiến tranh vì năng lượng đã diễn ra càng lúc càng thường xuyên.

Ba loại mỏ cát vàng, cát bạc, cát trắng đã thoát ly khỏi định nghĩa “hành tinh cổ xưa – Sao Thủy Lam” từ lâu, trở thành mỏ khai thác mà cả tinh vực theo đuổi. Ba loại cát quý giá này đều có thể tinh luyện ra năng lượng cần thiết cho tàu vũ trụ, lần lượt tinh luyện thành pha lê đen, pha lê xám, pha lê trắng. Pha lê đen giàu năng lượng nhất, hơn nữa số lượng mỏ cát vàng khan hiếm nên pha lê đen được coi như thứ bảo tồn năng lượng chiến đấu, không được phép sử dụng riêng tư. Bởi thế bình thường mọi người đi tàu vũ trụ thì phần nhiều là sử dụng năng lượng từ pha lê xám và pha lê trắng.

Nhưng hơn một nghìn năm trước, vì bị một số lượng lớn côn trùng ăn vàng xâm nhập mà cả hành tinh năng lượng này bị thiệt hại nặng nề. Điều nghiêm trọng hơn là loài côn trùng này cũng coi cát bạc là thức ăn, mỏ cát bạc trên Sao Cát Bạc cũng bị chúng phá hủy hết. Sau khi biết chuyện, đế quốc Tinh Thần lập tức cử quân đội đến tiêu diệt loại côn trùng ăn vàng, nhưng chúng sinh sôi rất nhanh, số lượng rất nhiều, quân đội chỉ có thể từ bỏ hành tinh này.

Cuối cùng phía quân đội khẩn trương sơ tán toàn bộ người trên Sao Cát Bạc.

Đồng thời, nhiều liên minh gặp phải sự uy hiếp và xâm nhập từ côn trùng ăn vàng, cả nhân loại trên biển sao đều chiến đấu với lũ côn trùng ăn vàng. Đó là lần đầu tiên các liên minh và chính quyền dẹp bỏ thành kiến để cùng đối phó kẻ địch mạnh, là lần đầu tiên nhân loại liên hợp chống địch trong lịch sử.

Cuối cùng côn trùng ăn vàng bị đánh bại hoàn toàn. Nhằm loại bỏ triệt để mối nguy tiềm ẩn đến từ loài côn trùng ăn vàng đáng sợ này, sau nhiều lần các liên minh cùng bàn bạc, họ quyết định diệt gọn côn trùng ăn vàng.

Sao Cát Bạc đã bị côn trùng ăn vàng hủy hoại gần hết đương nhiên trở thành quân cờ bị đế quốc Tinh Thần từ bỏ. Đế quốc Tinh Thần làm người tiên phong, tấn công Sao Cát Bạc bằng vũ khí nóng để đảm bảo mỗi một con côn trùng ăn vàng đều bị tiêu diệt, đảm bảo mỗi quả trứng côn trùng đều bị phá hủy thành tro.

Chuyện này được người trong đế quốc Tinh Thần coi là một trong những chuyện quyết đoán và có lợi nhất mà bộ máy đầu não từng làm. Họ dùng một hành tinh chẳng có chút giá trị để bức ép các liên minh khác từ bỏ hành tinh vẫn còn giá trị khai thác, cho nổ toàn bộ bằng vũ khí nóng như đã làm với Sao Cát Bạc để bảo đảm sự an toàn của loài người.

Nhưng đó là những chuyện của hơn một nghìn năm trước rồi, không ai còn nhớ hành tinh này từng tên là Sao Cát Bạc, mọi người chỉ gọi nó bằng một cái tên: hành tinh rác.

Hành tinh rác, tên sao nghĩa vậy, là hành tinh mà loài người vứt rác.

Lấy thủ đô Sao Tinh Thần làm ví dụ, tấc đất tấc vàng, mật độ dân số siêu cao, hoàng tộc Tinh Thần và các gia tộc lớn đều sống ở hành tinh này. Để cho nhiều cư dân sinh sống hơn, người ta đã từ bỏ các ngành công nghiệp tốn diện tích và thể tích, nghe bảo do mật độ dân số tăng nhanh nên sau này ngay cả ngành trồng rau và bầu bí giữa không trung cũng có khả năng bị di dời, nhưng bây giờ đó chỉ là tin đồn mà thôi.

Trong tình hình như thế, sao có thể có nơi để vứt rác chứ?

Bởi thế tất cả hành tinh bị bỏ rơi đều trở thành hành tinh rác.

Sao Cát Bạc năm đó, bây giờ chính là một hành tinh rác như vậy. Song điều khiến rất nhiều người thấy khó tin là trên hành tinh rác đó lại một lần nữa xuất hiện loài người. Không chỉ vậy, trải qua một nghìn năm phát triển, không chỉ nhân loại sinh sôi ở đây mà còn có nhiều loài động, thực vật khác. Có điều, hành tinh này vẫn quá mức cằn cỗi.

Trong những người sống ở đây, có vài người vô tình rơi xuống đây khi tàu vũ trụ gặp chuyện, có người hoảng loạn chạy trốn đến đây khi lánh nạn ở biển sao, còn phần đa là vì nhiều nguyên nhân mà bị con tàu chở rác coi là rác giữa biển sao rồi bị gom lại và vận chuyển đến đây.

Người tới đây có đủ lý do, nhưng họ đều cố gắng sống sót ở nơi này.

Cuộc sống của họ phụ thuộc vào chiếc tàu chở rác đến đây mỗi tháng một lần. Nhưng vào hai mươi năm trước, chiếc tàu chở rác đi từ hành tinh khác đến hành tinh rác từ hai tháng đổi thành nửa năm một lần, cuối cùng là một năm một lần.

Lúc này, những người sống trên hành tinh rác nhạy cảm phát hiện tình hình bất thường, họ không hề biết người ta đã quyết định chở rác đến hành tinh khác gần nơi loài người sinh sống hơn.

Nhưng thứ cảm giác băn khoăn, bất an này nhanh chóng bị phá vỡ, một con tàu chở rác khác bắt đầu đi lại giữa hành tinh rác và hành tinh khác. Hành tinh kia rõ ràng còn giàu có hơn hành tinh có loài người sinh sống trước đó, ngay cả vật phẩm hữu dụng nhặt được trong rác cũng nhiều hơn nhiều so với trước đây.

Những người sống trên hành tinh rác lại một lần nữa có hy vọng sống…

oOo

Nơi có người thì sẽ có giao du, có giao du thì sẽ có giao dịch. Nơi như hành tinh rác cũng có phố buôn bán là Phố Đen. Phố Đen là một con phố dưới lòng đất, vì ở đây có thể nổi gió cát to bất cứ lúc nào nên người có năng lực đương nhiên làm nhà dưới lòng đất. Để có một nơi buôn bán ổn định, Phố Đen cũng được xây dựng ở dưới lòng đất.

Các vật phẩm buôn bán ở Phố Đen phần nhiều là những thứ moi móc được từ trong rác. Thứ được yêu thích nhất là thuốc dinh dưỡng và thuốc phục hồi. Cái trước thì cung cấp dinh dưỡng, còn cái sau có thể chữa trị được nhiều vết thương, đều có thể bảo vệ tính mạng. Kế đến là một vài loại thuốc xoa dịu.

Những thứ này mới bắt đầu có khoảng hai mươi năm trở lại đây, cũng tức là bắt đầu từ sau khi tàu chở rác mới lại đến đây. Đó cũng là lý do mọi người đoán rằng loài người ở hành tinh mà tàu chở rác qua lại khá giàu có, nếu không giàu có thì sao có thể uống chẳng hết thuốc dinh dưỡng và thuốc phục hồi? Thậm chí có một vài lọ còn thừa một nửa. Những thứ đó chẳng qua chỉ là vật phẩm loài người có thể thấy khắp nơi trong cuộc sống ở ngoài kia, nhưng lại là thứ có thể bảo vệ tính mạng với những người sống trên hành tinh rác.

Thuốc dinh dưỡng và thuốc phục hồi trên hành tinh rác đều được nhặt từ trong rác để gom góp từng chút thành thuốc dinh dưỡng và thuốc phục hồi hoàn chỉnh. Còn về nước bọt mà người khác từng uống, hờ hờ, bố tổ ai bận tâm chuyện đó chứ? Những người có thứ đó đều phải giấu giếm, nếu không sẽ bị truy giết.

Nhưng hôm nay, Phố Đen vẫn luôn được mở lại bị phủ kín bằng rêu xanh khổng lồ bên trên. Loại rêu xanh này là sinh vật mọc lên trên hành tinh rác sau mấy cơn mưa sau trận nổ bằng vũ khí nóng đó, có lẽ vì đã biến dị nên loại rêu xanh này có thể tích siêu to, chứa lượng nước nhất định, có thể ăn được, nhưng mùi vị khá ghê, dạ dày cũng rất khó tiêu hóa. Bởi thế, người dân nơi đây thường dùng nó làm công cụ trữ nước, sau khi mất hơi nước thì sẽ dùng nó làm chiếc nắp tự nhiên.

“Cửa trời” che đậy Phố Đen có nghĩa là hôm nay sẽ không mở cửa buôn bán.

Hôm nay là ngày tàu chở rác đến đây. Tất cả mọi người đều gác mọi chuyện đang làm lại, đợi ở nơi tàu chở rác hạ xuống. Khi tàu đổ rác ra, tất cả mọi người đều đổ xô đến, đào bới ra thứ mà mình cần.

Bên cạnh bãi rác đã quây đầy người.

Người già, phụ nữ, trẻ em và đàn ông trung niên đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Có người lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh song lại không dám manh động. Đừng xem thường người già, phụ nữ, trẻ em yếu ớt này, họ có thể sinh tồn ở nơi tàn tạ này, có thủ đoạn độc ác không thua người trưởng thành khỏe mạnh.

Bên cạnh là một cậu trai mười mấy tuổi tên Hắc Tử đã kéo đồng bọn cùng giết hại một người trưởng thành, còn treo thi thể của người trưởng thành đó trước nhà chúng để thị uy, ai dám bắt nạt chúng, còn dám tranh đoạt đồ của chúng thì sẽ giống như vậy.

Loại người này là khó dây vào nhất, ai biết sau khi bị cậu ta ghim thì đến lúc nào cậu ta sẽ nhằm vào bạn? Chẳng lẽ bạn có thể giữ cảnh giác mọi nơi mọi lúc?

Cho nên ở hành tinh rác, mọi người đã trở nên ăn ý, ai đoạt được đồ thì là của người đó, muốn lấy đồ của đối phương thì cũng được, xin mời đến Phố Đen mà mua bán. Đương nhiên, ở một vài nơi vẫn tồn tại chuyện cướp bóc giết người, nhưng bề ngoài thì không ai dám làm thế, một khi làm vậy thì không ai muốn tiến hành mua bán với loại người đó.

Khoảnh khắc tàu chở rác xuất hiện, tất cả mọi người đều thèm thuồng, tất cả đều nhìn chằm chằm chiếc tàu đó, như thể dã thú dữ tợn quan sát con mồi của mình.

Trong đó có những thứ mà họ cần.



Rau củ quả chưa ăn hết, thức ăn thừa và các thiết bị máy móc bị loại bỏ đều là những thứ mà mọi người cần, cho dù mình không dùng được thì cũng có thể mang đi đổi với người cần nó. Còn có vải và quần áo, những thứ này cũng là hàng bán chạy ở đây. Trông thì chẳng có mấy người mặc quần áo vải, tất cả đều quấn da thú thế thôi, thực ra đồ lót làm bằng vải vẫn tốt hơn.

Tóm lại, mọi thứ có thể dùng được đều sẽ bị mang đi.

Khoảnh khác tàu chở rác đến đích và đổ rác xuống bãi rác, tất cả mọi người đều ùa tới.

“Đù, chạy nhanh thế.”

“Mau lên, mau đoạt đi.”

Tay thoăn thoắt vội vã đoạt đồ rồi cất vào trong chiếc túi da thú mang bên người, còn về việc những thứ đoạt được có hữu dụng hay không thì mang về nhà sẽ biết. Gặp được đồ ăn thì cứ thế bỏ vào miệng ăn nhồm nhoàm. Họ không giống người ở các hành tinh khác coi thuốc dinh dưỡng là thức ăn, thuốc dinh dưỡng họ phải để dành để giữ tính mạng nên đương nhiên phải ăn thức ăn, nhưng thức ăn ở hành tinh rác quá ít, cũng chẳng thể thỏa mãn nhu cầu sống của chỉ hơn một trăm người này.

Người nhặt rác ai nấy đều cười hớn hở, trông thì có vẻ thu hoạch tràn trề.

“Úi, sao tàu chở rác vẫn chưa đi?” Có người kinh ngạc nhìn chiếc tàu kia. Thông thường, sau khi thải rác ra, chiếc tàu đó sẽ quay về ngay.

“Có gì mà lạ? Chứng tỏ lại nhặt được rác ở biển sao chứ sao.”

Bởi vì số người qua lại biển sao quá nhiều cũng dẫn tới việc rác ở biển sao trở nên nhiều hơn. Nhưng nếu xử lý riêng rác ở biển sao thì quá tốn năng lượng, bởi thế tất cả tàu chở rác đều có thêm một công năng: lúc di chuyển, nếu gặp rác ở biển sao thì thu gom hết lại.

Thuyền chở rác này có một đặc trưng, đó là chưa đổ hết rác thì sẽ không rời đi, nó bắt buộc phải quay lại với khoang rỗng. Ấy là bởi trong lịch sử từng xuất hiện chiến dịch giữa hai liên minh, một liên minh khống chế tàu rác của đối phương, trộm tinh cầu của đối phương từ trong tàu rác dẫn đến việc đối phương tổn thất nghiêm trọng. Kể từ đó, tàu rác bắt buộc phải quay về với tình trạng khoang rỗng.

Rác ở biển sao thì có gì được? Một vài loại cát đá vô dụng, những mảnh vỡ tàu vũ trụ bị nổ khi di chuyển giữa biển sao trong vô số năm, hoặc là một vài loại rác tởm lợm, dù sao thì cũng không thể là thứ gì hữu dụng, bởi thế không ai để ý.

Chỉ thấy tàu chở rác nghiêng ngả, sau đó, từ bên trong rơi xuống một người.

“Ấy, là một người…”

Lúc này, những thứ nên bị tranh đoạt đã bị đoạt hết, đương nhiên có người sẽ ôm lòng hiếu kỳ.

Bố khỉ phải may mắn đến mức nào chứ? Người khác với rác, rác có thể trôi nổi nhiều năm giữa biển sao rồi gặp tàu rác, còn con người muốn vừa khéo được tàu rác gom lại thì phải là vừa mới bị ném vào biển sao thì đã có tàu rác đi ngang qua ngay.

Đến bây giờ, chỉ có ba người được vận chuyển từ tàu rác đến hành tinh rác. Người đầu tiên là một người sống trong truyền thuyết đã chết từ lâu. Khi ấy mọi người đều không tin chuyện này, đều tưởng đó chỉ là chuyện trong lời đồn, cho đến mười mấy năm trước y tá Giang được đưa tới đây bằng cách đó thì mọi người mới biết thì ra thật sự có thể đến đây bằng cách thức ấy…

Còn người thứ ba ư, bây giờ đang nằm trong đống rác đó.

Không ai tiến lên trước, mọi người đều ngây như phỗng.

Qua một lúc, người phụ nữ trong đống rác dường như đã tỉnh.

Bạch Y Y thấy đầu đau nhói, cơ thể cũng nhức nhối, có lẽ vì bị đau ở quá nhiều chỗ nên cô bỗng chốc không thể phán đoán được rốt cuộc mình đã bị thương chỗ nào.

Một lúc lâu sau, tâm trí cô mới quay về. Vừa rồi đầu óc như thể bị đứt, bị rỗng một mảnh vậy, bây giờ cuối cùng cô cũng biết rồi, cô là Bạch Y Y, con gái riêng của Bạch Thành An, bởi vì con gái chính thống của nhà họ Bạch là Bạch Ân Ân thích hoàng tử hoàng thất Bác Ân nhưng hoàng tử Bác Ân vừa gặp đã yêu cô, Bạch Ân Ân căm hận bèn hẹn Bạch Y Y du lịch đến Sao Thủy Lam.

Sao Thủy Lam là nơi khởi nguồn của loài người. Nghe nói nơi đó cực kỳ ô nhiễm, sau khi ô nhiễm đến mức loài người không thể sinh sống, loài người bèn muốn đổi môi trường sống khác. Chính vì nguyên nhân này mà dẫn đến sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật mới. Trước đây loài người thường nói là chuyến đi biển, chuyến đi trên đất liền, chuyến đi trên không, khoa học kỹ thuật bây giờ cho phép họ có những chuyến đi giữa biển sao, quả là đẳng cấp khác hẳn.

Đương nhiên Sao Thủy Lam chung quy vẫn là nơi khởi nguồn của loài người, bởi thế các liên minh cùng bàn bạc và cùng cai quản Sao Thủy Lam, để những cư dân gốc của Sao Thủy Lam tiếp tục sống ở đây. Nhờ vào ngành du lịch, hiện nay những người đó sống khá tốt.

Đương nhiên, mọi người đi đến đâu thì đều sẽ bày tỏ lòng cảm thông và sự xem thường với cư dân gốc của Sao Thủy Lam. Khoa học kỹ thuật và cuộc sống ở đó vẫn lạc hậu như thế, nếu không phải vì đó là nơi khởi nguồn của loài người thì giữ lại hành tinh như thế có ý nghĩa gì?

Nhưng ngành du lịch ở Sao Thủy Lam lại khá phát triển, dẫu sao mọi người đều rất muốn biết tổ tiên chúng ta hơn một vạn năm trước đã sống thế nào.

Bạch Ân Ân mời Bạch Y Y đến Sao Thủy Lam, Bạch Thành An khá vui và tán thưởng sâu sắc hành động bằng lòng thân thiện và quan tâm em gái của Bạch Ân Ân, bởi thế Bạch Y Y không có lý do để từ chối.

Nhưng sau khi tàu vũ trụ đến biển sao, Bạch Ân Ân ném luôn Bạch Y Y ra khỏi tàu.

“Mày chết đi Bạch Y Y, đi mà làm bạn với con mẹ hạ tiện của mày.” Đó là câu cuối cùng hiện lên trong tâm trí Bạch Y Y.

Bây giờ cô vẫn còn sống ư?

Bản thân cô biết rõ khi cô bị ném vào biển sao thì sẽ có kết cục gì, giây phút tiếp theo cô sẽ bị cơn bão ở biển sao xé thành nhiều mảnh.

Nghĩ đến đây, Bạch Y Y không khỏi mở choàng mắt.

Trong khoảnh khắc cô mở mắt ra, đống rác hoang tàn lộn xộn trở nên cực kỳ sáng sủa: đống rác thối hoắc bỗng truyền tới hương hoa, cô có một khuôn mặt xinh đẹp thoát tục, đôi mắt sáng như sao, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi mọng tựa quả tiên kéo dài tuổi thọ…

Đám đàn ông mở mắt trừng trừng, máu nơi lồng ngực dồn lên não, tim đập thình thịch.

Trẻ con và người già càng hưng phấn đến nỗi mắt đỏ rực, đây là con mồi tốt nhất, chắc chắn có thể bán với giá cao.

Còn đám phụ nữ thì nhìn người phụ nữ này với ánh mắt phức tạp, hâm mộ cô may mắn, hâm mộ vẻ đẹp của cô, càng hâm mộ cô không phải chịu đau khổ như mình. Nhưng đã đến nơi này rồi thì kết cục của cô ư, nhìn đám đàn ông mắt đỏ rực chỉ muốn nuốt chửng cô ở đây đi, hờ hờ, thật mong chờ xem cuối cùng cô ả sẽ thành ra thế nào.

Có ai không phải là cô gái mơn mởn chứ? Có ai không từng có mộng tưởng tươi đẹp về tình yêu và cuộc sống, để rồi sau khi đến đây thì hoặc là chấp nhận trong tê dại, hoặc là chết chứ?

Những người phụ nữ này dường như vừa nhìn đã biết người phụ nữ mới đến sẽ có kết cục gì, cô ả sẽ giống như một con cá, phần nước và thịt bên trong bị người ta gặm sạch sẽ, biến thành người phụ nữ gầy đét trơ xương, tóc xơ cứng, già sọm đi trông thấy…

“Là của tôi, ai dám đoạt với tôi.” Một tên đàn ông không nhịn được mà xông đến.

“Xéo mẹ mày đi, ai đoạt được là của người đó…”

Chỉ một lát đã có mùi máu tanh truyền tới…

oOo

Trong một căn nhà đá rộng lớn, một người đàn ông anh tuấn mạnh mẽ đang không ngừng thao tác với phi thuyền. Ngón tay hắn như có ma pháp, tháo dỡ con thuyền tồi tàn này, bây giờ biến nó thành một thứ bên trong giống phi thuyền nhưng từ bên ngoài thì chẳng thể nhìn ra nó là thứ gì.

Ngón tay người đàn ông chưa từng dừng lại.

Người ở bên ngoài căn nhà đá sốt ruột chờ đợi, nhưng họ biết người bên trong đang xử lý chuyện quan trọng nên không dám làm phiền.

Mọi sự vụ đều phải nhường đường cho thứ ở bên trong nhà đá, đây là niềm hy vọng và khả năng duy nhất để họ rời khỏi hành tinh tàn tạ này.

Một lúc lâu sau, cửa nhà đá mới bị đẩy ra.

Đôi mắt lạnh lùng không hơi ấm của Cố Thanh Dật nhìn thuộc hạ của mình. “Quá giờ rồi à?”

Thời gian mà hắn nói đương nhiên là giờ mà tàu chở rác đến. Không chỉ những người trên hành tinh rác này cần những thứ đó mà họ cũng cần.

“Dạ.”

Sắc mặt Cố Thanh Dật chẳng mảy may thay đổi. “Ừ.”

“Cố, phi thuyền…”

“Vẫn còn thiếu một chút.”

Xem ra vẫn còn thiếu linh kiện.

Vệ đưa Cố Thanh Dật một tờ giấy, trên giấy dính nước của rêu xanh, rất mềm mại, dùng để lau tay là tốt nhất.

Giấy cũng là thứ hiếm có ở đây, nhưng không hiếm với họ, bởi vì đó là thứ họ làm ra, không chỉ có thể sử dụng mà còn có thể mang đi giao dịch với đám người đó. Đám đàn ông có lẽ không cần thứ này, nhưng phụ nữ lại cần, vậy thì đám đàn ông cũng sẽ cần theo.

Cố Thanh Dật ném tờ giấy đã dùng vào thùng rác, nét mặt vẫn như hòn đá lạnh. Vệ và Hành đã quen với tính cách của Cố Thanh Dật từ lâu. Từ sau khi họ đến đây vào hai mươi năm trước, Cố Thanh Dật đã thành như vậy. Hắn không chỉ có sự thay đổi trong tính cách mà còn xóa tên mình đi, bây giờ chỉ để lại một chữ “Cố”, tất cả mọi người đều biết rõ là vì sao.

Rồi sẽ có một ngày, họ sẽ đánh trả, lấy danh nghĩa nhà họ Cố, họ không cần cái tên của mình.

Nghĩ đến đây, Vệ và Hành cùng hừng hực nhiệt huyết và phẫn nộ.

Sao Tinh Thần, rồi sẽ có một ngày, họ sẽ trở lại đó một lần nữa, ngày đó sẽ không xa lắm đâu.

“Đi xem xem.” Cố Thanh Dật nhìn về phía bãi rác.

Vệ và Hành lập tức chuẩn bị một vài thứ rồi cùng đi với Cố Thanh Dật. Nếu đã quá giờ thì họ sẽ chẳng thể đoạt được vật phẩm từ tàu chở rác, vậy thì lựa chọn trao đổi. Không thể phá vỡ thế cân bằng ở đây, bởi dẫu sao họ và những người đó cũng có mối quan hệ hợp tác.

Họ đến bãi rác, từ xa đã thấy đám người đó vẫn còn nán lại.

Vệ và Hành đều hơi bất ngờ, nhưng thấy Cố Thanh Dật có vẻ không dừng lại thì vẫn đến thẳng đó.

Khoảnh khắc họ xuất hiện, tất cả mọi người đều im lặng nhường đường.

Người đàn ông này là sự tồn tại thần bí nhất trên hành tinh rác, không ai biết họ xuất hiện lúc nào, nhưng ai cũng biết họ không dễ dây vào.

Ban đầu, cũng có người thách thức uy quyền của họ, những người đó không ai còn sống sót.

Họ chỉ biết trong tay người này sẽ tuồn ra rất nhiều thứ: giấy, vải, thậm chí là một số loại rau. Đồng thời, thi thoảng hắn cần một vài người giúp đỡ thì cũng sẽ lấy một vài thứ ra để thuê họ giúp.

Nhưng điều khiến người ta thấy sợ nhất chính là hắn từng bao thầu cả tàu chở rác, cũng đuổi tất cả mọi người đi, không cho đến gần nơi đó. Khi ấy chuyện ầm ĩ cả lên, ba lần đám người này bao tàu đã khiến hành tinh rác vốn có hơn hai trăm người biến thành hơn một trăm, thương vong quá nửa, bởi thế có thể tưởng tượng được khi ấy xung đột đáng sợ đến mức nào.

Đây vẫn chưa phải là chuyện đáng sợ nhất. Chuyện đáng sợ nhất chính là tất cả mọi người đều trông thấy tàu rác bay đi sau khi bị họ bao thầu, tức là sao?

To gan lớn mật đến mức dám uy hiếp tàu chở rác? Không sợ người trên hành tinh đó phát hiện rồi cử quân đến thắt cổ à? Nhưng không có ai đến, lần sau lại có tàu chở rác mới tới đây.

Người này đáng sợ đến nỗi không ai dám có bất cứ suy nghĩ và thái độ chống đối nào nữa.

Những người vừa đánh nhau sống mái xộc máu nóng lên đầu, đánh nhau như thể không chết không thôi, vào lúc này, máu nóng bỗng lạnh ngắt và bị ấn nút tạm ngừng.

Người có phản ứng đầu tiên là Độc Nhãn. Gã từng là đạo tặc ở biển sao, vì lý do nào đó mà đến đây, bị mù một mắt. Trước khi Cố tới đây, gã là người mà mọi người sợ nhất.



Cuộc tranh giành vừa rồi Độc Nhãn không tham gia, tuy ban đầu gã cũng bị người đẹp này mê hoặc, nhưng ra tay lúc đó không phải thời cơ tốt nhất.

“Cố, chúng tôi phát hiện tàu rác chở tới một thứ hay ho.” Độc Nhãn nháy mắt, nhìn Cố Thanh Dật bằng ánh mắt cánh đàn ông đều hiểu.

Cố Thanh Dật lạnh nhạt nhìn sang.

Độc Nhãn lập tức thu nụ cười lại, lòng hiểu rõ đối phương không ghét những lời mồi của mình. “Là phụ nữ, phụ nữ đẹp.”

Độc Nhãn lại nhắc nhở.

Cố Thanh Dật nhướng mày. “Vậy ư?”

“Mọi người đánh nhau không ngừng để giành quyền sở hữu người đẹp này, may mà ngài đến đây, để ngài phân định chắc chắn là tốt nhất, mọi người cũng sẽ không oán than gì cả.”

Thông thường, tặng người đẹp này cho đối phương mới là cách tốt nhất. Nhưng một là Độc Nhãn không nhìn thấu được vị Cố này có suy nghĩ gì trong lòng, hai là không muốn làm phật ý những người đã đánh nhau hăng máu, bèn dứt khoát không làm phật ý cả hai.

Nếu bản thân Cố muốn người đẹp này thì mọi người cũng chẳng còn gì để nói, ai bảo không ai có thể làm gì được hắn chứ?

Nếu Cố không có ý đó…

Hì hì hì, mọi người đều hiểu cả.



Đám người tản ra, Cố Thanh Dật đương nhiên trông thấy người phụ nữ ngồi trên đống rác. Cô ta đang run rẩy, vẻ sợ hãi trong đôi mắt khiến người ta nghĩ rằng giây tiếp theo cô ta sẽ sụp đổ.

Cô vẫn không biết mình đã đến nơi nào, cô cũng không biết chờ đợi mình sẽ là kết cục ra sao.

Cô vừa mở mắt thì đã trông thấy một đám đàn ông đổ xô về phía mình như con sói đói, sau đó họ đánh nhau, đánh hăng máu, đánh vô nhân tính, đây là chuyện sẽ không xảy ra ở Sao Tinh Thần mà cô sống.

Những người sống trên Sao Tinh Thần đều là những người giàu sang, có gia thế khủng, bằng không ai có thể có chỗ ở tại thủ đô tấc đất tấc vàng chứ? Người như vậy xem trọng nhất là thân phận, đàn ông ga lăng phong độ, phụ nữ dịu dàng hiền thục, đến mức ở bên ngoài mọi người đều giữ hình tượng đó.

Nhưng những người trước mắt giống như đám người nguyên thủy thời cổ đại vậy.

Cô cảm thấy khoảnh khắc tiếp theo mình sẽ bị những người này xé vụn.

Cố Thanh Dật chỉ nhìn người phụ nữ do tàu rác chở tới một cái rồi lại nhìn sang chỗ rác bên cạnh. Rất rõ ràng, vì người phụ nữ này mà đám người này không tiếp tục tranh đoạt tài nguyên trong rác nữa.

Cố Thanh Dật vẫy tay với người phía sau, ý bảo họ kiểm tra xem bên trong có thứ mà họ cần hay không.

Lúc này, hắn mới nhìn sang người phụ nữ yếu ớt đến độ như chẳng thể sống quá giây tiếp theo này. “May mắn thật.”

Không biết đang khen cô có thể sống sót trong biển sao hay là đang cảm thán việc người của hắn có thể tìm được linh kiện hữu dụng nhờ vào cô nữa.

Nhưng mấy người bên cạnh lại thắc mắc không biết ý hắn là gì, rốt cuộc Cố có cần người phụ nữ này hay không?

Bạch Y Y run bần bật, gần như không dám nhìn vào mắt của những người xung quanh. Nhưng cô vẫn cảm nhận được sự e sợ của họ với hắn. Cô run rẩy vươn tay, kéo nhẹ quần của Cố Thanh Dật.

Trong những người ở đây, chỉ có một mình hắn mặc cả bộ quần áo, còn những người khác hoặc quấn da thú hoặc chỉ mặc nửa thân d.ưới, có lẽ vì mặc nửa thân d.ưới tiện đi lại hơn. Người có được quần áo vải thì tinh thần trông tốt hơn, mặt mũi sáng sủa hơn, chứng tỏ càng là người mặc quần áo thì địa vị càng cao.

Vậy thì Cố Thanh Dật rõ ràng là người có địa vị cao nhất trong đám người này.

Nếu có người có thể cứu cô thì chắc chắn chỉ có người trước mắt này.

Cố Thanh Dật cúi xuống nhìn ống quần mình, dường như hắn khẽ cười, ngồi xổm xuống nhìn cô. “Tôi cũng là đàn ông, cô quên rồi à?”

Bạch Y Y trợn tròn mắt nhìn hắn. “Anh… hãy giúp tôi.”

“Cô có thể đánh đổi gì? Cơ thể?” Cố Thanh Dật chẳng buồn che giấu mà quan sát một lượt. “Cơ thể mềm đấy, chơi xong còn có thể làm thức ăn, hương vị hẳn cũng sẽ ngon.”

Cơ thể Bạch Y Y run lẩy bẩy, tay lập tức thu về.

Làm thức ăn…

Anh ta có phải là người không, anh ta còn ăn thịt người ư?

Cố Thanh Dật cười kỳ lạ, lấy ra một con dao găm, đặt trước mặt cô. “Hôm nay tâm trạng tôi khá tốt.”

Bạch Y Y nhìn vào mắt hắn, vậy mà trong đôi mắt hắn thật sự thấp thoáng nụ cười.

Nhưng lúc này cô lại có thể hiểu được ý của hắn, tự sát ngay bây giờ thì sẽ chỉ bị cắt thi thể ra để nấu lên ăn thôi; nếu còn sống thì bị chơi như đồ chơi cho đến chết, sống chẳng có tôn nghiêm, người phụ nữ liễu yếu đào tơ như cô có thể chịu đựng được tất cả ư?

Chẳng bằng chết quách cho xong.

Cô bặm môi, khó khăn lắm mới sống sót được, giờ lại bắt buộc phải lựa chọn chết như thế, rốt cuộc trong đôi mắt cô vẫn hơi lưỡng lự, cô nắm con dao mà không khỏi run rẩy.

Nhưng anh ta dựa vào đâu mà quyết định số phận của mình chứ? Anh ta nghĩ anh ta là ai? Bảo mình chết là sự nhân từ của anh ta với mình?

Thái độ cao xa vời vợi đó khiến cô đột nhiên trào dâng can đảm.

Nếu cô thật sự là cô gái yếu đuối xem trọng cơ thể mình và không có ý chí chiến đấu thì sao có thể lọt vào mắt xanh của hoàng tử, sao có thể khiến Bạch Ân Ân thấy bị uy hiếp?

Ông trời không lấy mạng của cô, người đàn ông này lại muốn tước đi mạng sống của cô, ha ha!

Cho nên giây tiếp theo, cô vốn cầm dao tự sát bỗng đổi hướng và chĩa vào người đàn ông bên cạnh.

“Muốn chết à.” Cố Thanh Dật đá bay cô ngay khoảnh khắc cô đâm tới.

Hắn hiếm khi tốt bụng thế này đấy!

Chân Cố Thanh Dật chà xát vào đống rác, như thể bàn chân vừa đá cô còn bẩn hơn chạm vào rác vậy. “Tặng cho mấy người đấy, xếp hàng từng người một, đừng để cô ta trông thấy mặt trời ngày mai nữa.”

Giây phút bị hắn đá, một búng máu phọt ra từ miệng Bạch Y Y. Trước tiên cô trừng mắt nhìn hắn, sau đó đưa tay lau máu bên miệng. “Anh không thể đối xử với tôi như thế.”

Cố Thanh Dật vốn không để ý đến lời cô.

“Tôi họ Bạch, nhà họ Bạch ở sao thủ đô…”

Cố Thanh Dật quả nhiên dừng bước. Người nhà họ Bạch ư, quả nhiên vẫn tởm lợm và đáng ghét như trước giờ vẫn vậy.

Vệ và Hành ở phía sau Cố Thanh Dật phản ứng cực kỳ dữ dội, chỉ tiếc là không thể xông lên giết con ả đàn bà này luôn. Nhà họ Bạch, gia tộc buồn nôn đó.

Cố Thanh Dật nghiêng đầu, nhìn cô từ trên cao. “Ồ? Bạch Thành Tùng là gì của cô?”

“Ông ấy… ông ấy là bác tôi. Chỉ cần anh chịu cứu tôi và nghĩ cách để tôi về sao thủ đô, tôi sẽ bảo người nhà tôi trả công anh hậu hĩnh. Ngoài ra, tôi còn là người trong lòng của hoàng tử thứ tám trong hoàng thất, nếu anh có thể đưa tôi về, anh ta chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích anh, nếu anh muốn ổn định ở sao thủ đô thì chắc chắn sẽ dễ dàng. Tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ không thích ở lại đây mãi, chắc chắn sẽ nghĩ cách rời khỏi đây, khi rời đi anh chắc chắn phải chọn một nơi để sống. Tôi sẽ bảo đảm cho cuộc sống của anh sau này.”

“Phải, tôi chắc chắn sẽ rời khỏi đây.” Cố Thanh Dật cố ý khựng lại. “Nhưng tôi còn muốn thấy cô sống không bằng chết hơn.”

Bạch Y Y kinh hãi nhìn người trước mắt. “Tôi có thể giúp anh ổn định cuộc sống ở sao thủ đô.”

Biết bao nhiêu người có thể cam tâm đánh đổi tất cả để có được chỗ đặt chân ở sao thủ đô, lời hứa hẹn này vô cùng mê hoặc.

“Tôi đã nói rồi, tôi muốn trông thấy cô sống không bằng chết hơn, cô nghe không hiểu tiếng người hả?”

Bạch Y Y đã hoàn toàn quên cả phản ứng.

Cố Thanh Dật vẫy tay, bảo người túm cô dậy.

Còn những người bên cạnh lúc này đã hiểu ra, họ không còn cơ hội có được người phụ nữ này nữa.

oOo

Chiều hôm đó, ở Phố Đen.

Cố Thanh Dật ngồi ở vị trí chủ tọa, bảo Hành tổ chức buổi bán đấu giá, vật phẩm duy nhất trong buổi bán đấu giá này là Bạch Y Y.

Cô bị đặt trên bục để trưng bày trước mọi người.

Những người đến đó trước đều là đàn ông, khi trông thấy Bạch Y Y, mắt họ lập tức đỏ rực, họ còn tưởng Cố sẽ giữ lại món đồ tốt này cho bản thân, không ngờ lại mang ra bán.

Bạch Y Y chỉ cảm thấy mình như đang không mặc đồ mà bị người ta vây quanh quan sát. Nhưng cô không biết cô đã bị họ cho ăn gì, cả người mềm oặt, không có sức lực, chí ít thì không có sức để chạy trốn, nhiều nhất là có thể xê dịch một chút xíu, nhưng cự li nhỏ như thế thì sao có thể chạy trốn cho được?

Tại sao vậy? Sau khi cô nói ra thân phận là người nhà họ Bạch, thái độ của người đàn ông đó rõ ràng đã thay đổi, chẳng lẽ anh ta có thù hằn với nhà họ Bạch?

Cô không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Khi bị Bạch Ân Ân hại, cô đã thoát được, song lại rơi vào đây, cô không cam tâm, không phục.

“Đây chính là vật phẩm đầu tiên chúng tôi muốn đấu giá, mọi người có thể bắt đầu ra giá.”

Giọng nói của Hành vừa dứt thì đã có người bắt đầu báo giá.

“Một cái gai trên người thú gai.”

Thú gai là một loại dã thú ở đây, trên người có gai, mỗi cái gai đều dài bằng cánh tay, bén nhọn sắc lẹm, bởi thế muốn túm được nó vô cùng khó. Loại gai này là một trong những công cụ tốt nhất ở đây, được yêu thích vô cùng.

“Hai cái gai.”



“Cả bộ da thú gai…”

“Hai lọ thuốc dinh dưỡng.”

“Tôi đổi bằng thuốc phục hồi…”



“Một người máy có thể sử dụng.”

“Hai hộp thuốc…”



Đám đàn ông dâng trào nhiệt huyết hô gào mong có được người đẹp này. Đời này có thể ngủ với người đẹp như vậy ở nơi thế này thì cũng đáng.

Bạch Y Y cắn môi mình đến nỗi nát tươm, trán cô lấm tấm mồ hôi. Cô chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bất động như núi.

“Cố, anh giao tôi cho họ, tôi sẽ tự sát.”

Cố Thanh Dật chẳng buồn nhíu mày. “Tôi tin là họ sẽ không chê thi thể của cô đâu, người vừa chết vẫn còn hơi ấm sót lại, sờ vào cũng chẳng khác người còn sống là bao.”

Sắc mặt Bạch Y Y càng trắng bệch. “Rốt cuộc phải làm sao anh mới bỏ qua cho tôi?”

“Tôi muốn cô sống không bằng chết. Biến thành con đàn bà hạ tiện nhất.”

Cô thở hổn hển, nhìn hắn, song con ngươi lại trơ trơ bất động.

Những tên đàn ông muốn chạm vào cô ngược lại an ủi cô, chỉ cần cô theo họ thì họ chắc chắn sẽ đối tốt với cô, sẽ không để cô chịu khổ, sẽ khiến cô sung sướng.

Qua một lúc, cô cử động, bục cao hơn một mét, vậy mà cô cứ thế bò xuống.

Cơ thể mềm mại như thế mà ngã xuống như vậy thì không biết đau đến nhường nào…

Tất cả mọi người đều im lặng, đều nhìn cô.

Đúng lúc này, trong đám đông có người hô lên: “Cố, cô ấy bị thương rồi, tôi muốn chữa trị cho cô ấy.”

Là y tá Giang.

Cô ấy vừa lên tiếng thì Độc Nhãn bên cạnh đã kéo mạnh cô ấy lại. Ả đàn bà đó rõ ràng đã đắc tội Cố, cô ả dám phản đối quyết định của Cố.

“Cố, cô ấy là một y tá nên có bản năng của y tá, ngài đừng chê trách.” Độc Nhãn kéo y tá Giang lại.

Y tá Giang hiện rất được kính trọng ở đây, nhưng ban đầu khi xuống khỏi tàu chở rác, cô ấy phải chịu đãi ngộ cũng không khác là bao. Là vì khi ấy Độc Nhãn chiến đấu với một con dã thú, y tá Giang lập tức nói là có thể chữa trị cho gã nên mới giúp cô ấy thoát khỏi đãi ngộ vô nhân đạo đó.

Ở đây ít thuốc thang, không có thuốc phục hồi, càng không có buồng điều trị, giá trị của y tá Giang đương nhiên trở nên lớn nhất, bởi suy cho cùng thì ai có thể đảm bảo mình sẽ không bị thương chứ?

Vì thế không ai dám làm mích lòng y tá Giang, vả lại, cô còn có Độc Nhãn bảo vệ.

Cố Thanh Dật nhíu mày vẻ phiền chán, song lại nhìn Bạch Y Y nhoài người trên đất thở hồng hộc. “Cô cần khám không?”

Bạch Y Y đau đến nỗi muốn ngất đi. “Không cần.”

Cố Thanh Dật nhìn y tá Giang vẻ châm biếm.

Song y tá Giang lại cảm thấy khó chịu. “Cố, anh không thể đối xử với cô ấy như thế. Cô ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối thôi, sao anh có thể sỉ nhục cô ấy như thế chứ.”

“Y tá Giang, đó là chuyện của tôi.” Cố Thanh Dật nói xong thì rõ ràng không có tâm trạng nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này, Độc Nhãn đánh ngất y tá Giang, sau đó xin lỗi Cố rồi dẫn y tá Giang rời đi.

Cố Thanh Dật không so đo, người có thể ra mặt vào lúc này đã hiếm gặp lắm rồi.

Bạch Y Y lại động đậy, cô bò từng chút một về phía Cố Thanh Dật. Tốc độ của cô rất chậm, song cô lại không từ bỏ, cho dù hai bàn tay bị chà xát nên rỉ máu.

“Cố, tôi hữu dụng với anh. Nếu anh không thích nhà họ Bạch, tôi có thể cung cấp tin tức về nhà họ Bạch cho anh, như thế sẽ chỉ có lợi với anh.”

“Đúng là biết co biết duỗi.”

“Tôi bị con gái của Bạch Thành An và Bạch Thành Tùng liên hợp đẩy xuống biển sao, tôi cũng có mối thù với họ.”

Cố Thanh Dật chỉ nhếch khóe miệng.

Cô vẫn không ngừng bò về phía hắn, hắn chẳng mảy may hứng thú với lời đề nghị vừa rồi của cô, vậy thì cô bắt buộc phải lấy ra thứ khác khiến hắn có hứng thú.

Chẳng hạn, cô cầu xin hắn như một con chó.

“Tôi xin anh hãy tha cho tôi…” Cuối cùng cô cũng bò được đến bên người hắn, cả người nhếch nhác, cả người mang vẻ đẹp tàn tạ khiến người ta muốn tàn phá, muốn phá hủy thêm, rồi lại phá hủy thêm nữa.

Cố Thanh Dật nghiêng đầu, tay chống cằm, dáng vẻ hơi hứng thú.

“Cầu xin anh, xin hãy cứu tôi, xin hãy tha cho tôi…”

“Tôi sai rồi, tôi không nên lấy oán báo ơn, tôi không nên có ý định giết anh…”

“Tôi là kẻ ngu ngốc đần độn, cầu xin người rộng lượng như anh đừng so đo với kẻ tiểu nhân như tôi…”

Cô dập đầu với hắn, mỗi cái đều dập mạnh và nghiêm túc.

Cố Thanh Dật hơi cúi đầu. “Bây giờ có phải cô chỉ mong tôi lập tức chết luôn? Một mặt thì cầu xin tôi, một mặt thì căm hận tôi đến nỗi nghiến răng nghiến lợi? Tôi thừa nhận, cô như thế hơi thú vị đấy.”

“Tôi hữu dụng mà…” Cô tiến lên, hai tay trắng nõn rớm máu sờ vào quần hắn, dừng lại ở nơi gồ lên của hắn.

Hắn muốn thấy cô ti tiện, thấy cô hèn kém, vậy thì cô cho hắn thấy.

So với việc được sống, chẳng có gì là không thể từ bỏ cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK