Nàng ngơ ngẩn ngồi trong phòng, nhìn mặt trời lặn cho đến khi trời tối mịt, mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, mới đứng dậy, thắp sáng ngọn nến đặt trên bàn.
Vệ Chiêu mở cửa, đã thấy một tiểu cung nữ đứng ở bên ngoài, chào hỏi nàng một câu rồi nói: “Vệ Chiêu tỷ tỷ, Lý ma ma phái ta đến truyền lời, nói là Thái tử điện hạ cho truyền gọi tỷ đến tẩm điện hầu hạ.”
Cái gì? Vệ Chiêu sửng sốt, “Thái tử cho truyền ta đến tẩm điện?”
Vệ Chiêu xác nhận nhiều lần, cung nữ gật đầu khẳng định nói: “Đích thân Lý ma ma đã nói với ta như vậy, quả thực không sai, tỷ vẫn mau đi theo ta thôi. Bằng không, Thái tử điện hạ trách tội xuống, đám nô tỳ chúng ta cũng không đảm đương được.”
Thấy vẻ mặt của tiểu cung nữ không giống như đang lừa nàng, Vệ Chiêu chỉ đành ép xuống nghi ngờ trong lòng, vội vã bước đến tẩm điện của Thái tử.
Lúc này Thái tử cũng không có ở trong tẩm điện.
Đêm đã khuya, Vệ Chiêu kiên nhẫn chờ đợi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thái tử.
Nàng luôn cảm thấy việc này có chút kỳ quái, nhưng không thể nói ra là kỳ quái chỗ nào.
Tiểu thái giám gác cửa đêm nói là sau khi Thái tử điện hạ bước ra khỏi thư phòng là đã vội vã rời đi, xem phương hướng là hình như đến Càn Thanh cung.
Nhưng đã trễ thế này, trời còn đang mưa, lúc này Thái tử đến Càn Thanh cung, không phải là đã phát sinh đại sự gì đó chứ?
Đã xảy ra chuyện lớn, tại sao lại cho gọi nàng đến tẩm điện?
Vệ Chiêu đột nhiên cảm thấy tâm đập mạnh liên hồi. Nàng đẩy cửa sổ ra, cố gắng hít thở không khí bên ngoài, làm cho trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.
Các sự vụ trên triều, từ trước đến nay nàng đều không hiểu, nhưng cung biết nhất định có chuyện rất quan trọng đối với Thái tử đã phát sinh, cho nên hắn mới bất chấp tất cả, đêm khuya tới Càn Thanh cung diện kiến thánh thượng.
Còn việc cho truyền nàng tới hầu hạ, Lý ma ma là lão nhân bên cạnh Thái tử, bà ấy đã nói, hẳn là không sai.
Thái tử có lẽ đã quên việc hắn cho truyền nàng tới, hay là hắn cố ý không để ý tới nàng, bởi vì ghét nàng do nàng là người được Quý phi phái tới.
Mua rơi trên bệ cửa sổ, phát ra các tiếng tí tách.
Vệ Chiêu nhìn cơn mưa ngoài cửa, đè nén bất an trong lòng.
“Mà thôi, đợi điện hạ về, tất cả sẽ rõ ràng.”
*****
Mùa mưa dầm, nước mưa rơi tựa như bất tận. Đêm khuya vẫn còn rơi ti tách.
Thái giám gác đêm ở cửa Càn Thanh cung vừa mở mắt đã thấy hai đạo nhân ảnh vội vã hướng về phía này.
Mưa rơi quá lớn, hắn dụi dụi đôi mắt, đợi cho người kia tới gần, mới nhìn rõ là Thái tử điện hạ.
Thái tử bước đi quá nhanh, tuy có Triệu Đà giúp hắn che dù, nhưng chiếc dù này có cũng như không, hơn phân nửa nước mưa đều rơi xuống người hắn, cho nên khi tới trước cửa cung, cả người Thái tử ướt sũng, vô cùng thê thảm.
Thái giám gác cửa vội vàng tiến ra đón, “Thái tử điện hạ đêm khuya tới đây, không biết …”
Sắc mặt Thái tử vô cùng khó coi, khàn khàn mở miệng: “Cô muốn gặp phụ hoàng.”
Thái giám không làm chủ được, vội vàng đi vào trong truyền lời. Tổng quản đại nội Lương Kim bước từ bên trong ra, thấy dáng dấp của Thái tử, cảm thấy vô cùng kinh sợ, vội tiến lên nói: “Điện hạ, bệ hạ đã nghỉ ngơi rồi, bằng không điện hạ cứ đến thiên điện thay y phục trước?”
Thái từ ngước nhìn Càn Thanh cung môn trước mắt, gằn từng chữ: “Cô muốn gặp phụ hoàng.”
Trong lòng Lương Kim biết là chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra, không dám trì hoãn thêm, vội vàng bước vào trong xin chỉ thị của Hoàng đế.
Một lát sau, ánh nến trong điện được thắp sáng, Lương Kim bước từ trong điện ra, cung kính nói: “Điện hạ, mời ngài dời bước tới Ngự Thư phòng, ngồi đợi trong chốc lát.”
Thái tử đợi ở Ngự Thư phòng một hồi, Hoàng đế mới qua tới.
Ông ta vẫn mặc tẩm y, hiển nhiên là bị người khác đánh thức từ trong giấc ngủ say, trên gương mặt hiện ra chút không vui.
“Tột cùng Thái tử có việc gì gấp, mà không màng đêm khuya tới bẩm tấu?”
Thái tử yên lặng nhìn Hoàng đế, không nói một lời.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn Thái tử, nhận ra sự khiếp sợ và đau khổ chưa từng thấy trong mắt Thái tử.
Hoàng đế lập tức ngồi thẳng người, hỏi lại lần nữa: “Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra? Thái tử, vì sao ngươi lại đến tìm trẫm vào giữa đêm như thế này?”
Thái tử nắm chặt tay, chậm rãi nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng không biết nên mở miệng như thế nào.”
Hoàng đế nhíu mày, “Có chuyện gì không thể nói thẳng?”
Thái tử nghe vậy lộ ra nụ cười sầu thảm: “Nhi thần tìm được bà đỡ hầu hạ việc sinh nở của tiên Hoàng hậu, bà ấy nói là năm đó tiên Hoàng hậu đã sinh ra một tử anh?”
Hai chữ “Tử anh”, Thái tử cố ý nhấn mạnh.
Lời vừa nói ra, ngoài cửa điện đã vang lên một tiếng sấm, y hệt như nội tâm của Hoàng đế vào thời khắc này.
Thái tử không xưng là mẫu hậu, mà đổi sang thành tiên Hoàng hậu, xem ra hắn đã biết cái gì.
Hoàng đế cách ngự án giằng co với Thái tử, một hồi, bình thản nói: “Xem ra ngươi đã biết.”
Tâm của Thái tử trầm xuống, châm chọc cười nói: “Đúng vậy, nhi tử đều biết, hóa ra thân mẫu của nhi thần không phải tiên Hoàng hậu mà là một cung tỳ rửa chân.”
Hoàng đế cau mày nói: “Sao ngươi có thể nói mẫu thân của ngươi như thế?”
Thái tử lập tức phản vấn: “Nhi thần đã nói sai sao? Quý phi nương nương chẳng lẽ không phải xuất thân từ cung tỳ rửa chân?”
Hoàng đế cũng không nhịn được nữa quát lớn một tiếng: “Câm miệng.”
Thái tử cũng không nhún nhường, càng đối chọi gay gắt với Hoàng đế: “Ngài bảo ta câm miệng? Phụ hoàng của ta, ngài có thể ngăn chặn hết miệng lưỡi của người trong thiên hạ sao?”
Thái độ của Hoàng đế khiến cơn phẫn hận trong lòng Thái tử bùng nổ, hắn cũng không nhẫn nhịn nữa, dùng những lời chất vẫn ph.át tiết hết nỗi lòng.
“Vì sao năm đó ngài lại muốn nạp một cung tỳ rửa chân làm phi?”
“Tại sao lại để bà ta sinh hạ con nối dòng cho hoàng thất?”
“Vì sao người kia lại là thân mẫu của ta?”
Hắn không thể tiếp thu việc thân mẫu của hắn không phải là quý nữ danh môn vọng tộc mà lại là một tỳ nữ rửa chân.
Vì sao phụ hoàng lại để một cung tỳ rửa chân sinh hạ hắn, khiến hắn vừa ra đời đã mang theo thứ huyết thống hèn mòn kia?
Nếu đã mang theo huyết thống hèn mọn như vậy, thì tại sao không để hắn được nuôi dưỡng dưới gối của Quý phi mà lại để Hoàng hậu nuôi dưỡng hắn?
Hai mươi năm qua, hắn được mọi người kính ngưỡng, cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần.
Hắn cũng cho rằng hắn là một đám mây trên bầu trời, không thể tưởng, chỉ trong một ngày đã ngã xuống dưới đất, ngay cả bùn đất cũng không bằng.
Thái tử không ngừng chất vấn, viền mắt đỏ ửng, nhìn chằm chằm Hoàng đế, muốn tìm kiếm đáp án từ ông ta.
Hoàng đế lại trầm mặc không nói, càng khiến trong lòng Thái tử trở nên lạnh dần.
Hắn lộ một nụ cười thê thảm.
Sống trên đời hai mươi năm, dù từ nhỏ đến lớn hắn đã trải qua rất nhiều biến cố, nhưng không một ai nói cho hắn biết “Ở trên đời này, muốn trở nên lớn mạnh hơn, thì không được tin tưởng người khác, mà chỉ có thể tin tưởng bản thân.”
Hóa ra hắn quá ngây thơ, chuyện đã đến bước này, mà vẫn đối với người khác có chút chờ mong?
Thái tử nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi.
Sau đó hắn đứng thẳng lưng, sửa sang y quan, không phục dáng vẻ cao ngạo như chim hạc ngày xưa.
Hắn hành lễ với Hoàng đế vẫn không nói một lời, lễ nghĩa đoan chính dáng vẻ hoàn mỹ không có gì phải chê trách.
“Nhi thần chỉ xúc động trong chốc lát, đã làm phiền phụ hoàng, kính mong phụ hoàng thứ tội, nhi thần xin cáo lui.”
Không đợi hắn trả lời, hắn đang muốn xoay người rời đi, lại bị Hoàng đế gọi lại.
“Thái tử, chuyện năm đó không phải như ngươi nghĩ.”
Hoàng đế đứng dậy, chậm rãi bước tới trước mặt hắn, nhìn hắn nói: “Năm đó, Hoàng hậu và Quý phi mang thai cùng lúc, nhưng Hoàng hậu lại sinh hạ tử thai, nên đã nghĩ ra quỷ kế, đổi tử thai của mình với nhi tử của Quý phi, chúng ta đều bị lừa gạt chẳng ai hay biết. Sau này sự việc bị bại lộ, Hoàng hậu lại muốn hạ độc Quý phi, dìm chết ngươi, âm mưu không thành, vì không muốn liên lụy đến gia tộc Vương thị nên đã tự sát.”
Rốt cuộc Thái tử cũng biết được vì sao năm đó Vương Hoàng hậu nhất định phải dìm chết hắn, hóa ra là do hắn không phải là nhi tử mà bà ta mong đợi.
Trong lòng dâng trào bi thương cùng cực, Thái tử nhắm mắt lại, cố gắng thu lại tâm tình trong mắt, nhưng hai bàn tay nắm chặt thành quyền đã bán đứng nội tâm của hắn.
“Phụ hoàng nói chuyện này cho ta biết để làm gì? Ngài muốn ta đến Chiêu Đức điện, quỳ gối dưới chân của Quý phi, mẫu tử tương nhận sao? Sau đó công bố với toàn thiên hạ, Thái tử Đại Ngụy vốn chỉ là một thứ tử do cung tỳ rửa chân sinh ra.”
“Ngươi. Gàn bướng hồ đồ.” Hoàng đế chỉ vào hắn, giận dữ không kiềm chế nói: “Cái gì mà cung tỳ rửa chân, đó là thân mẫu của ngươi.”
Thái tử càng tức giận, không màng mà chất vấn: “Chẳng lẽ thân mẫu của ta không phải xuất thân từ cung tỳ rửa chân sao?”
Nghe được những lời khinh thường của hắn đối với Quý phi, không kiềm chế được, nâng cao tay định vung xuống, thì đột nhiên bị Quý phi xông vào Ngự Thư phòng ngăn lại.
“Bệ hạ, đừng làm vậy.”
Búi tóc của Quý phi rối loạn, dáng vẻ tiều tụy, chắc vừa bị đánh thức, hốt hoảng ngay cả dung mạo cũng không kịp chỉnh trang, vội vàng chạy tới.
“Thái tử tạm thời chưa thể chấp nhận chuyện này cũng là lẽ thường tình, bệ hạ cần gì phải tức giận với ngài ấy?” Quý phi kéo lấy tay của Hoàng đế, khuyên giải nói.
Hoàng đế vẫn bất mãn nói: “Trẫm làm sao có thể không tức giận, nàng là thân mẫu của hắn, nhưng hắn có sự tôn trọng nào dành cho nàng không?”
Quý phi đau khổ, ôm mặt rơi lệ nói: “Bệ hạ, rốt cuộc cũng là do xuất thân thiếp liên lụy đến Thái tử?”
“Nàng nói nhảm cái gì.” Hoàng đế cau mày nói: “Nàng đường đường là Quý phi của Đại Ngụy, dưới một người trên vạn người, nàng liên lụy gì hắn?”
Quý phi chỉ rơi lệ không nói.
Hoàng đế nhìn nhi tử, không bận tâm nói: “Ngươi còn không mau tạ lỗi với mẫu phi ngươi.”
“Mẫu phi?” Thái tử nghe vậy khinh thường cười thành tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Quý phi.
“Quý phi nương nương, ngài thật sự muốn cô gọi một tiếng mẫu phi sao?”
Quý phi nhất thời ngừng ngóc, ánh mắt hiện lên sự kỳ vọng.
Thái tử chậm rãi bước tới cạnh bà, nhìn thẳng vào mắt của Quý phi, mỗi câu mỗi chữ thốt ra đều hiện lên sự tàn nhẫn.
“Bà đừng mơ tưởng, cô không bao giờ nhận một mẫu thân có xuất thân cung tỳ rửa chân như bà.”
Vừa dứt lời, gương mặt của Thái tử đá hứng một cái tát điếng người của Hoàng đế.
Thái tử lảo đảo vài bước, không thể tin quay đầu nhìn lại.
Từ khi hắn chào đời, chưa bao giờ có người dám đánh hắn, vậy mà bây giờ Hoàng đế lại vì Quý phi mà đánh hắn.
Trên mặt của Hoàng đế lộ ra sát khí hiếm thấy.
Thiên tử giận dữ, xác chết trôi trăm dặm, máu chảy cả nghìn dặm.
Mấy năm nay Hoàng đế tu thân dưỡng tĩnh, đã thật lâu chưa từng nổi giận, khiến người ta đôi khi cũng quên mất việc ông ta từng giẫm lên thi thể của các thân huynh đệ để bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Hoàn đế chỉ vào Thái tử nói: “Chu Dục, ngôi vị Thái tử của người, trẫm cho được cũng thu hồi được. Ngươi cho rằng ngươi dựa vào cái gì để làm được Thái tử? Là bởi vì gia thế của tiên Hoàng hậu hiển hách nên trẫm không thể không lập nhi tử của Hoàng hậu làm Thái tử sao? Hay chẳng qua ngươi thiên tư thông minh, sớm hiển lộ tướng mạo của bậc đế vương, trẫm tán thành tài năng của ngươi nên mới lập người làm Thái tử?”
“Trẫm nói cho ngươi biết, đều không phải.”
Thái tử dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Hoàng đế trước mắt.
Quý phi nhào đến trước người Hoàng đế, “Bệ hạ, ngài đừng nói nữa.”
Nhưng cũng không ngăn được Hoàng đế nói tiếp: “Trẫm lập ngươi làm Thái tử, chẳng qua là bởi vì ngươi là nhi tử được người trẫm thương sinh ra, yêu ai yêu cả đường đi mà thôi. Nếu ngươi không có thân mẫu là Quý phi, ngươi trong mắt trẫm, chẳng là cái thứ gì cả.”
Lời này vừa nói ra đã xóa tan sự ôn nhu cuối cùng trong tình phụ tử giữa hai người.
Quý phi thấy hai phụ tử quyết liệt, khóc nức nở ngã vào lòng của Hoàng đế, khóc không thành tiếng: “Bệ hạ, ngài đừng làm như vậy…”
Hoàng đế đỡ lấy Quý phi, lạnh lùng nói: “Điều trẫm muốn là mắng cho hắn tỉnh ra, để hắn biết vị trí của bản thân.”
Thái tử đứng im tại chỗ như một bước tượng đá.
Hắn cho rằng là do mẫu tộc của tiên Hoàng hậu lập chiến công hiển hách, kết quả là do Hoàng đế yêu ai yêu cả đường đi.
Cỡ nào châm chọc!
Thật đáng buồn cười biết bao.
“Người để cho ta làm Thái tử, Tả thừa tướng làm Thái tử Thiếu sư, Hữu thừa tướng làm Thái tử Thiếu phó, … gần nửa triều thần đều nhét vào Đông cung, cho ta quyền thế lớn lao là bởi vì… ta là nhi tử của bà ta.”
Giọng nói của Thái tử hư phù, tựa như phiêu giữa Đông cung.
Những câu nói của Hoàng đế đã tàn nhẫn kéo hắn xuống khỏi thần đàn.
“Đúng như vậy.”
Những chữ đơn giản nhưng đã khiến tín niệm trong lòng của Thái tử hoàn toàn đổ nát.
Hắn xem thường nhất là người có xuất thân cung tỳ rửa chân như Quý phi, vậy mà đó lại là người đã mang lại địa vị Thái tử cho hắn.
Vậy Thái tử như hắn được tính là cái gì?
Nhiều năm cố gắng của hắn được tính là cái gì?
Học hành cực khổ bất kể mùa đông khắc nghiệt, xung phong dẫn đầu ngoài tiền tuyến, thậm chí vì việc mở rộng tân chính mà đi cưới một nữ nhân hắn không yêu…
Hết thảy những nỗ lực cố gắng nhiều năm qua của hắn bất quá chỉ là một trò cười.