• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố An một buớc nhào tới, kéo Sở Hiểu Phong vào trong lòng, sau đó ôm ghì thật chặt.

Sở Hiểu Phong sửng sốt một chút, lập tức vòng tay qua, gắt gao ôm đáp lại hắn.

Hai người diễn một màn cửu biệt trùng phùng vô cùng nhập vai.

Sở Hiểu Phong nước mắt lưng tròng, kích động đến mức nói chuyện cũng lắp bắp: “Cố… Cố An…… ta rất nhớ ngươi….. ta… ta rất nhớ các ngươi……”

Còn Cố An dường như không nghe thấy những lời hắn nói, sờ soạng khắp lưng hắn, trên mặt không khỏi mang theo một nụ cười siêu ngố: “Nga… cảm giác ôm mỹ nhân vào lòng thật thích! Mềm mại, hảo sung sướng a!”

Nhiệt tình bỗng chốc tan biến, Sở Hiểu Phong nhất thời ngây ngốc, nửa năm không gặp hắn vẫn không đứng đắn thêm chút nào! [+﹏+]~

Vệ Đinh cứu Sở Hiểu Phong thoát khỏi vòng tay xiềng xích của Cố An, cười hì hì ra thủ ngữ: Tiểu ú, ngươi thật xinh đẹp a!

Sở Hiểu Phong cúi đầu cười, khuôn mặt ửng hồng: Thật ra cũng bình thường thôi.

Bộ dáng xấu hổ của hắn có lực sát thương kinh khủng, mọi người bị hắn làm cho anh dũng chết đứng, trong lòng đồng loạt gào thét: Ngươi tự biến mình thành một tiểu cô nương thật sao?! Thẹn thùng cái rắm! Đỏ mặt cái rắm a! Đúng là tai họa cho người khác mà!

Sở Hiểu Phong mở vali, lấy ra vài hộp quà được xếp bên trong, đem tặng mọi người: Đây là quà cho các ngươi, nhìn xem có thích không.”

Mọi người mở hộp ra, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt 囧, quà tặng giống nhau như đúc: một đôi búp bê thủy tinh đang hôn môi.

Sở Hiểu Phong tươi cười: “Đối với bạn bè đều phải bình đẳng, cho nên ta mua quà cho các ngươi giống nhau hết, có phải đáng yêu lắm không?”

Cố An cầm đôi búp bê lên cẩn thận xem xét, thuận miệng hỏi: “Đây là thủy tinh xịn sao? Hẳn là cũng đổi được ít tiền a?”

Sở Hiểu Phong: ……

A Bố vỗ vỗ vai Sở Hiểu Phong an ủi: “Không cần để ý đến hắn, dạo này hắn mê tiền đến phát điên rồi.” Sau đó đảo mắt nhìn vào bên trong hành lý, chỉ chỉ vào một cái hộp nhìn rất đặc biệt hỏi: “Đó là quà tặng cho giao cảnh của ngươi à? Ách! Ngươi không phải vừa nói đối xử bình đẳng sao? Cái này khác biệt lớn a! Ngươi thật bất công, trọng sắc khinh bạn!”

Bị chọc trúng tim đen, Sở Hiểu Phong vốn không giỏi mồm mép, lúc này lại càng thêm quẫn bách không nói nên lời. Hắn ôm hộp quà vào trong ngực, lắp bắp một câu rồi bỏ chạy: ”Ta… ta ra ngoài chút……”

Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia, Cố An cảm khái không thôi: “Nói thật, ở chung với hắn, sao ta lại có cảm giác giống như ở cùng một cô gái a? Ai, xem ra từ nay về sau có muốn cởi trần chắc cũng không được nữa rồi.”

Nghe hắn nói xong, A Bố tức giận đến bốc khói: Lão tử mới là nữ nhân chính hiệu, ngươi lại thường xuyên mặc quần lót lúc ẩn lúc hiện lượn lờ trước mắt ta, thế mà không cảm thấy xấu hổ, không cảm thấy ngượng ngùng sao!!

Sở Hiểu Phong ôm hộp quà đặc biệt trực tiếp chạy đến cảnh cục, vừa bước vào đại sảnh, liền nhận được vài ánh mắt nóng bỏng như lửa.

Một người mặc y phục giao cảnh lập tức chào đón, ôn hòa hỏi: “Vị đồng chí này, có chuyện gì không?”

“Ta… ta muốn tìm Cung Nghị.” Sở Hiểu Phong nói xong liền cúi đầu thấp thật thấp, có điểm ngượng ngùng.

“Nga, chờ một chút, ta đi gọi hắn.” Vị giao cảnh kia đi tới cửa, nhìn lên lầu hai hô to một tiếng, “Lão Cung, có người tìm ngươi này!”

Trên lầu có người lên tiếng, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân “đát đát đát” xuống lầu.

Cung Nghị đi một mạch từ trên lầu xuống, ánh mắt quét nhanh một vòng quanh đại sảnh, cuối cùng dừng lại trên người Sở Hiểu Phong.

Bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim đều chấn động.

Một người thản nhiên mỉm cười, một người hoàn toàn ngây dại.

Sở Hiểu Phong định lên tiếng, nhưng lại thôi, thầm nghĩ, nên nói gì trước đây?

Cung Nghị há hốc nửa ngày cũng không biết nói cái gì, vẻ mặt si ngốc.

Thật ra hắn vừa nhìn liền nhận ra người trước mắt là Sở Hiểu Phong, gương mặt đối phương sớm đã khắc sâu trong lòng, bất luận là gầy hay tròn, hoặc bộ dáng có bao nhiêu thay đổi, hắn cũng sẽ không nhận lầm.

Bởi vì Sở Hiểu Phong có đôi mắt cực đẹp, tựa như ánh sao giữa trời đêm, rực rỡ tỏa sáng, sáng đến chói mắt.

Chỉ bằng đôi mắt này, hắn có thể khẳng định, chắc chắn người trước mặt chính là luyến nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Hắn đột nhiên hiểu ra, lý do vì sao Sở Hiểu Phong không chịu trở về, là muốn cho hắn một sự ngạc nhiên, trốn ở nước ngoài âm thầm giảm cân.

Sự ngạc nhiên này khiến hắn thực sự thích thú, nhưng cũng có chút đau lòng. Trước đây, Sở Hiểu Phong đại khái nặng khoảng một trăm năm mươi cân, hiện nay thân hình gầy đi như vậy, phỏng chừng chưa đến một trăm cân, nửa năm đã gầy đến đi hơn năm mươi cân, xem ra nửa năm nay hắn căn bản không có bữa ăn nào đàng hoàng.

Vài đồng nghiệp thấy cả hai ngơ ngác đứng ngốc tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, không khỏi nổi hứng trêu trọc.

Đồng nghiệp A nói với đồng nghiệp B: Xem ánh mắt bọn họ nhìn nhau kia, thật thâm tình, thật triền miên! Nhìn bọn họ, kẻ cô đơn này thật hâm mộ muốn chết!

Đồng nghiệp B nói: Tên tiểu tử Cung Nghị kia vận số thật chó má mà, tìm được một bà xã xinh đẹp như vậy.

Đồng nghiệp C xen vào nói: Di? Lão Cung không phải đã có vợ rồi sao? Chính là tiểu ú nu lần trước đến cảnh cục a!

Đồng sự A chậc chậc hai tiếng: Tiểu tử Cung Nghị này cư nhiên dám một chân đứng hai thuyền?! Nhìn không ra nha, bình thường hắn không phải rất thật thà sao?

Đồng sự B căm giận nói: Thời buổi này mà ! Ta thực sự bất bình thay mỹ nhân kia!

Đồng sự C thổn thức không thôi: Lại một đóa hoa đẹp bị giẫm nát !

Sở Hiểu Phong, Cung Nghị: ……

Làm ơn đi, các ngươi nói xấu sau lưng người khác có thể nhỏ tiếng một chút được không!-_-

Cung Nghị bước đến, nắm tay Sở Hiểu Phong, kéo hắn ra ngoài.

Vừa bước tới cửa, lại dừng bước: “Hiểu Phong, ngươi đứng đây đợi ta một chút, đừng đi đâu, ta lập tức quay lại.”

Sở Hiểu Phong gật đầu. Sau đó thấy Cung Nghị cấp tốc chạy lên lầu, rồi lại cấp tốc trở về, trên tay cầm theo mũ và khăn quàng cổ.

Cung Nghị một bên thở hổn hển, một bên choàng khăn cho hắn: “ Cái khăn này theo ta nhiều năm, bị sờn màu nên có chút khó coi. Nhưng bên ngoài trời rất lạnh, ngươi cứ dùng tạm, kẻo bị cảm.”

Được người khác quan tâm che chở khiến Sở Hiểu Phong cảm thấy trong lòng thật ấm áp, hắn nhìn Cung Nghị, trong mắt đều là nhu tình mật ý nồng đậm: “Chiếc khăn này không khó coi chút nào, cảnh sát ca ca, cảm ơn ngươi.”

Cung Nghị mỉm cười, quàng khăn quanh cổ hắn, lại đội mũ lên đầu hắn, chỉ để lộ ra hai tai, sau đó hỏi: “Có khó thở không?”

Sở Hiểu Phong lắc đầu.

“Vậy thì tốt rồi.” Cung Nghị bộ dạng như vừa thực hiện được gian kế, ôm lấy Sở Hiểu Phong đi ra khỏi cảnh cục.

“Cảnh sát ca ca, chúng ta đi đâu?”

“Đến nhà ta.”

“Ngươi không tăng ca sao?”

“Chiều nay không có chuyện gì quan trọng.”

“Nga, đây là quà ta tặng ngươi.”

“Bên trong là gì?”

“Một bộ quần áo do ta thiết kế.”

“Hiểu Phong, cám ơn ngươi.”

“Không có gì a.”

“Đợi lát nữa ta mặc thử cho ngươi xem, được không?”

“Hảo a.”

“Trước mặt ngươi cởi sạch sau đó mặc thử cho ngươi xem, được không?”

Sở Hiểu Phong: o_0

“Lát nữa ngươi cho ta được không?”

Sở Hiểu Phong đỏ bừng cả mặt, trong lòng gào thét: Cảnh sát ca ca, mới nửa năm không gặp sao lại biến thành lưu manh thế này!

Thật ra Cung Nghị cũng không định biến thành lưu manh, từ nhỏ cha hắn đã giáo dục hắn, làm việc phải kiên định dứt khoát, làm người phải đường đường chính chính, đối với hành vi phi lễ không được nhìn, nghe, nói, làm. Hắn thủy chung khắc ghi những gì cha dạy vào tim, bản thân luôn tự nghiêm khắc quản thúc chính mình từ đôi mắt, hai tai, đến miệng lẫn thân thể. Cho nên muốn một người thành thật như hắn nói ra những lời lưu manh này, thực sự khiến hắn khó xử.

Chỉ là vừa rồi ở cảnh cục, mấy đồng nghiệp độc thân không chút kiêng nể săm soi Sở Hiểu Phong trước mặt hắn, những ánh mắt kia thực sự nóng bỏng đến lộ liễu. Hắn cảm thấy nếu hắn không có ở đó, những người kia đã sớm hóa thành sói đói rình mồi nhào lên ăn sống Sở Hiểu Phong.

Đột nhiên cảm thấy một mối nguy cơ mãnh liệt như thủy triều dâng lên, ý niệm đáng sợ trong đầu lập tức xâm chiếm hết tâm trí hắn. Lão bà xinh đẹp luôn tạo áp lực rất lớn cho lão công. Tuy rằng bây giờ trông thật khả ái, nhưng lúc nào cũng phải đề phòng những nam nhân có ý đồ xấu, như vậy làm sao chịu được. Thực ra hắn vẫn thích Sở Hiểu Phong ú ú trước kia, trong lòng thầm tính toán, sau này phải mua cho bà xã yêu dấu thật nhiều đồ ăn, vớt vát lại toàn bộ thịt đã mất trở về.

Nửa năm qua, mỗi lần nấu cháo điện thoại với Sở Hiểu Phong, hắn đều một câu “bà xã” hai câu cũng “bà xã”, nhưng hắn tự thấy như học sinh tiểu học yêu nhau vậy, thuần khiết đến quá đáng, thân mật lắm cũng chỉ chạm môi được một lần. Hắn bất giác hơi lo, nếu mình không chủ động làm gì, nói không chừng bà xã sẽ bị người khác cướp mất. Trong mắt hắn Sở Hiểu Phong vô cùng ngây thơ thuần khiết nhu thuận, một người như vậy, chỉ cần vài lời mật ngọt rót vào tai, sẽ dễ dàng bị dụ dỗ, hắn không thể trơ mắt nhìn bà xã mình bị người khác lừa đi. Cho nên chỉ còn cách chiếm lấy đối phương, lưu lại ấn ký của mình trên người đối phương, hắn mới an tâm mà tiếp tục làm lão công của Sở Hiểu Phong!

Hai người trở về nhà, vừa đúng lúc Cung gia gia ghé thăm nhà Cung Nghị.

Lão nhân gia năm nay đã ngoài bảy mươi, nhưng thân thể vẫn còn cường tráng, chỉ là thị lực không được tốt lắm, tai lại có chút lãng, đầu óc hơi chậm chạp, nên thường xuyên nói năng hồ đồ, làm vài chuyện hồ đồ.

Cha mẹ của Cung Nghị đã sớm muốn đưa ông đến thành phố sống, nhưng ông chỉ thích ở nông thôn không khí trong lành mát mẻ, nuôi heo nuôi gà, trồng đủ loại rau dưa hoa quả, tháng ngày tiêu diêu tự tại. Lần này ông lên thành phố là để bốc thuốc, nhân tiện đến nhà con cái báo bình an, rằng mình không bệnh không đau, cuộc sống thật sự rất tốt.

Từ lúc Sở Hiểu Phong bước vào cửa, Cung ma ma liền dị thường hưng phấn, bà liếc mắt một cái đã nhận ra hài tử xinh đẹp truớc mặt này chính là tiểu ú nu lần trước. Trong lòng Cung ma ma cực kì vui vẻ, bà thật muốn đưa Sở Hiểu Phong ra ngoài dạo vào vòng, cho mọi người xem con dâu của bà xinh đẹp bao nhiêu, khiến người khác thích đến mức độ nào! Bà đưa mắt về phía Cung Nghị, chớp chớp mấy cái, cười trộm: Ngốc tử của ta, lần này ngươi quả thật đã nhặt được bảo vật!

Cung Nghị đưa Sở Hiểu Phong đến trước mặt ông nội mình giới thiệu: “Nội a, đây là vợ cháu, hắn tên Sở Hiểu Phong.”

Cung gia gia nheo mắt lại cẩn thận đánh giá Sở Hiểu Phong, sau đó cười ha hả: “Không tệ, không tệ! Tiểu cô nương này rất đẹp!”

Cung Nghị vội vàng đính chính: “Nội, hắn là con trai.”

“Cái gì? Hai đứa muốn sinh con trai?!” Gia gia cười càng vui vẻ: ”Ta nói Tiểu Nghị a, con trai hay con gái cũng không sao, chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi! Bất quá ta cũng thực sự thích chắt trai ha ha!”

Cung Nghị rớt cằm, ôm vai Sở Hiểu Phong, xoay hắn một vòng: “Nội, nội nhìn cho rõ, hắn là nam, không phải nữ!”

Cung gia gia cẩn thận nhìn một lượt, chậc chậc thở dài: “Tiểu cô nương này mông nhỏ quá sinh con không tốt, ngực cũng không đầy đặn, làm sao có sữa.”

Nghe vậy Cung Nghị và Cung mama thiếu chút nữa hộc máu: Xem, người nói đi đâu vậy?! nếu hắn thật sự là một cô gái, người cũng không thể đả kích người ta như thế a!

Cung gia gia hướng về phía Sở Hiểu Phong bĩu môi: “Tiểu cô nương, nên vì đời sau của mình mà suy nghĩ, ngươi nên đi phẫu thuật nâng ngực, bằng không ta kê vài thang đông y cho ngươi bồi bổ?”

Sở Hiểu Phong khóc ròng: Cho dù ta có phẫu thuật hay uống thuốc đông y, cũng không sinh con được a! ┭┮﹏┭┮

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK