• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Minh chủ động đề nghị lái xe đưa Lộ An Thuần về nhà, trễ thế này rồi, cô bắt xe cũng không an toàn.

Lộ An Thuần chóng mặt ngồi ở ghế phụ, mặt không cảm xúc nhìn qua ánh đèn thành phố lao vụt ngoài cửa sổ.

Địa hình thành phố Kinh bằng phẳng, từng con đường thông suốt bốn phương, nhưng không biết vì sao, cô lại hơi nhớ nhung thành phố như rừng rậm tầng tầng lớp lớp ngang dọc của thành phố C.

“Cậu không tò mò vì sao tôi có bằng lái à?”

Tề Minh chủ động gợi chuyện, muốn tâm sự với cô.

“Hửm?”

“Tôi đã thành niên rồi, khi còn bé bị bệnh bảo lưu một lớp, vừa tròn mười tám tuổi là tôi đi lấy bằng lái ngay, xe này của bố tôi, vẫn luôn để ở thành phố Kinh, thật ra chúng ta rất giống nhau, bởi vì việc làm ăn của bố tôi mà đến thành phố C, nhưng ngày lễ tết thì vẫn về.”

Lộ An Thuần miễn cưỡng không trả lời, từ từ nhắm hai mắt, giống như ngủ thiếp đi rồi.

Đèn đường thỉnh thoảng chiếu vào khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, dung mạo của cô rất xinh đẹp, kiểu xinh đẹp này có thể khiến người ta liếc mắt là cảm thấy thoải mái, trong sự sạch sẽ thuần khiết đẹp đẽ lộ ra vẻ khiêm tốn.

Cậu ta như có ai xui khiến, không khống chế được mà liếc khóe mắt nhìn cô.

Nửa tiếng sau, chiếc xe con dừng lại ở cửa khu cư xá cao cấp nhà Lộ An Thuần.

Tề Minh khẽ gọi cô một tiếng, cô không đáp lời, mượn bóng đêm, cậu ta càng ngắm nhìn cô không hề kiêng kỵ.

Cần cổ thon dài của cô gái trắng như tuyết, gương mặt ửng hồng mất tự nhiên, tựa như hoa hồng hơi say vào nửa đêm.

Cậu ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chậm rãi đến gần, hít hà mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt của cô, yết hầu bỗng động đậy một cái rất nhỏ, cậu ta đưa tay muốn chạm vào ngực cô, miệng cũng dán vào bờ môi trơn bóng của cô.

Đúng lúc này có người gõ cửa sổ xe.

Tề Minh vốn chột dạ, lập tức bị giật mình.

Ngoài cửa sổ là một hình dáng mơ hồ màu đen, qua lớp cửa kính màu khói đen thì không thấy rõ biểu cảm của người kia, chỉ nhìn thấy bàn tay khẽ bám vào cửa sổ xe, khớp xương rõ ràng, thon dài có lực.

Tề Minh đẩy cửa xe đi ra ngoài, đang muốn hỏi thăm người đó muốn làm gì thì nắm đấm mang theo gió mạnh bỗng nhiên vung tới, đánh cho cậu ta lảo đảo té nhào vào bên cạnh cửa xe.

Mắt kính gọng vàng của cậu ta rơi trên mặt đất, trên má trái run lên từng cơn, đầu ong ong. Còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, Ngụy Phong đã nắm chặt cổ áo cậu ta, liều mạng đấm mấy cái vào bụng cậu ta, cậu ta đau đến mức cong người.

Lộ An Thuần bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, lảo đảo đẩy cửa xuống xe.

Ngụy Phong gần như mất khống chế, ánh mắt sắc bén như dao, mặt mũi anh tuấn bao phủ hơi mù, anh hận không thể đạp Tề Minh xuống mười tám tầng địa ngục.

Tề Minh cảm nhận được sự mất khống chế của anh, liên tục lùi về phía sau, chật vật né tránh.

“Ngụy…”

Lộ An Thuần suýt nữa gọi tên anh, nhưng… cô lập tức ý thức được là không thể gọi được.

Tề Minh không hiểu sao lại bị anh đánh thành như vậy, cậu ta tuyệt đối sẽ không chịu để yến.

Cô đạp vỡ mắt kính rơi trên mặt đất của Tề Minh trước, bảo đảm cậu ta không nhìn thấy gì cả, sau đó kéo Ngụy Phong ra, bắt lấy anh chạy đi, động tác thuần thục giống như nữ lưu manh vậy.

Nhờ vào bóng đêm tối tăm, hai người chạy đi được mấy trăm mét, trốn vào một vườn hoa nhỏ trong rừng cây hoang vắng.

Lộ An Thuần hoa mắt chóng mặt, suýt nữa bị một cục đá ven đường làm trượt chân. Ngụy Phong kéo cô lại từ phía sau, nâng eo cô, hai người dán sát vào nhau.

Trong vườn hoa không có đèn, ánh trăng lạnh lùng bao phủ khắp nơi, trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có hơi thở nặng nề của hai người đan xen phập phồng.

“Ngụy Phong… Sao anh lại tới đây?”

Trên người cô tràn đầy mùi cồn nhàn nhạt, pha trộn với mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, không có người đàn ông nào từ chối được sự hấp dẫn như vậy.

“Tôi có từng nói là không được uống rượu không.” Anh dán vào bên tai cô, hơi thở nóng bỏng nhưng giọng nói lạnh lùng.

Lộ An Thuần đẩy anh ra, bướng bỉnh nói: “Đã nói sau này không gặp nữa mà, anh tới làm gì?”

Ngụy Phong lạnh lùng nhìn cô, nơi đáy mắt đen nhánh không có nhiệt độ.

Phải, anh tới làm gì, tới để bị coi thường à.

Thấy anh không nói lời nào, Lộ An Thuần lo lắng lại sốt ruột: “Anh có biết người vừa bị anh đánh tơi bời là ai không?”

“Ai quan tâm nó là ai?”

“Cậu chủ nhà họ Tề, bố cậu ta rất có thế lực, anh đánh cậu ta, anh sẽ hại chết bản thân đấy biết không?”

“Con mẹ nó đừng nói cứ như em để ý vậy.”

“Em để ý chứ!”

Đuôi mắt hẹp dài của người đàn ông co rụt lại một cái, anh nhếch miệng lên cười châm chọc: “Cũng phải, tôi xảy ra chuyện thì em trai em không có ai lo cả.”

Lộ An Thuần nghe xong, trái tim trong lồng ngực đập loạn lên, không đáp lại câu nói này của anh, cô trầm giọng nói: “Ngụy Phong, anh nhất định phải làm đến mức tuyệt tình, để cho bản thân đâm đầu đến đầu rơi máu chảy mới cam tâm sao, sao lại phải đánh người ta chứ!”

“Tôi làm tuyệt tình?”

Ngụy Phong siết chặt nắm đấm, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh như băng, cố hết sức kiềm chế: “Vừa rồi nó muốn làm gì với em, em hoàn toàn không biết đúng không? Nó có tiền cho nên nó làm quý ông, em say bét nhè rồi còn có thể yên tâm để nó đưa về nhà, ông đây nghèo cho nên là lưu manh, nói nặng hơn nữa chính là đang ức hiếp em. Lộ An Thuần, có cần mở mắt nhìn xem rốt cuộc là ai đang ức hiếp ai không…”

Anh không biết vì sao mình lại tủi thân như thế, trước kia chưa bao giờ giải thích, nói nhảm nhiều như vậy…

Đối mặt với cô, trật tự thế giới trở nên nghiêng trời lệch đất.

Nói xong những lời rất tủi thân này, Ngụy Phong cũng cảm thấy rất vô vị, quay người rời đi.

Lộ An Thuần đại khái có thể đoán được đã có chuyện gì từ lời nói của anh, cô chạy hai ba bước đuổi theo, nắm chặt góc áo của chàng trai, dùng sức giữ lại không cho anh rời đi.

“Ngụy Phong…”

“Buông ra.”

“Không.”

Anh cầm lấy cổ tay cô, dùng sức giật tay cô ra, thế nhưng cô gái nhỏ nắm rất chặt.

Ngụy Phong từ bỏ, đau lòng nhìn cô.

“Cô hai, em muốn thế nào đây?”

“Vừa rồi ở đó rất tối, kính của Tề Minh bị em đạp nát rồi, hẳn là không thấy rõ dáng vẻ của anh đâu, sau này anh… sau này cẩn thận một chút, đừng dây dưa gì với cậu ta nữa, tránh một chút.”

“Ông đây chưa bao giờ trốn tránh.”

“Ngụy Phong!” Lộ An Thuần vội vàng nói: “Không thể bị biết đến được, không phải anh phải bảo vệ em trai em sao, anh không thể xảy ra chuyện gì được!”

“Vẫn là vì em trai em.”

“Đúng! Chính là vì em trai em! Anh biết rồi thì em không dối gạt nữa, cũng không nói dối anh nữa, em muốn để Ngụy Nhiên trưởng thành một cách bình an hạnh phúc, anh nói em không bảo vệ nó được nhưng em cũng muốn thử xem sao, nó là người thân duy nhất trên thế giới này của em, nếu có thể, em cũng muốn bảo vệ người bên cạnh nó, bảo vệ anh.”

“Em bảo vệ tôi?” Trong mắt Ngụy Phong chứa sự trào phúng mà nhìn qua cô: “Em được mấy cân mấy lạng, em dựa vào cái gì mà bảo vệ tôi.”

Lộ An Thuần siết áo anh thật chặt, bởi vì quá dùng sức nên mu bàn tay gầy gò trắng nõn run rẩy: “Không được bao nhiêu lạng hết, nhưng em sẽ dùng hết sức của mình.”

Ngụy Phong có thể cảm nhận được sự kiên định và dứt khoát của cô.

Lực lượng giãy giụa này mới là điểm khiến anh động lòng nhất.

Cho dù xuất thân khác nhau một trời một vực, nhưng Ngụy Phong có thể mơ hồ cảm nhận được, bọn họ giống nhau.

“Lo bản thân em cho tốt đi.” Anh lạnh nhạt nói xong thì cất bước quay người rời đi.

“Em vẫn chưa nói hết, không được đi.” Lộ An Thuần đuổi theo anh, lại không nghĩ tới chạy nhanh qua, trong dạ dày cuồn cuộn khó chịu, cô không nhịn được, nôn điên cuồng vào bụi cỏ.

Thật không dễ gì mới loại sạch được cồn trong dạ dày, cô ngồi xổm bên bãi cỏ, ổn định lại từng cơn co rút của cơ thể.

Lúc này, một chiếc áo bị ném lên người, Lộ An Thuần cầm áo lên, phát hiện ra là chiếc áo khoác màu đen của anh.

Ngụy Phong bực dọc quay lại, từ trên cao nhìn xuống cô: “Bẩn chết đi được.”

Lộ An Thuần biết dáng vẻ nước mắt nước mũi hiện tại của mình chắc chắn là cực kỳ nhếch nhác.

Cô cúi đầu tìm kiếm khăn giấy trong túi xách. Ngụy Phong lại kéo cô dậy, dùng áo của mình lau mặt cho cô một cách thô lỗ.

“Ngụy Phong… Ối.”

Anh lau mặt cho cô, sau đó ném áo cho cô: “Giặt cho tôi.”

“Giặt khô sao?”

“Giặt tay.”

“Em không biết giặt.”

Anh cầm lại áo treo trên vai mình, lạnh lùng chế giễu nói: “Đúng là con nhà giàu.”

Lộ An Thuần đưa tay kéo anh: “Chắc anh không vội rời khỏi thành phố Kinh đâu nhỉ, lúc đặt vé máy bay thì nhắn tin cho em, chúng ta cùng đi.”

“Tôi chưa tha thứ cho em đâu.” Ngụy Phong lạnh nhạt nhìn cô: “Tôi sẽ không để em gặp em trai tôi.”

“Em tôn trọng quyết định của anh.” Lộ An Thuần gật đầu: “Anh không muốn để em gặp thì không gặp nữa, anh mới là anh trai ruột chăm sóc nó lớn lên, em không phải là gì cả.”

Con người Ngụy Phong… thích mềm không thích cứng, cô khiêm tốn nhượng bộ như vậy, ngược lại khiến trong lòng anh không thoải mái: “Bớt giả bộ đi.”

“Không có giả bộ.”

Ngụy Phong cười lạnh một tiếng, đưa cô đến cửa sau của cư xá, đưa mắt nhìn cô đi vào rồi mới nương nhờ bóng đêm bao phủ, tránh né tất cả các camera, quay về con đường lớn rộng rãi.

*

Ngày hôm sau, Lộ An Thuần hẹn gặp Tề Minh ở một quán cà phê, cậu ta mặc một chiếc áo khoác Versace rộng rãi phối với quần đen dài, đã đổi gọng kính, khóe môi có vết máu bầm, đôi mắt ứ máu, trông rất chật vật.

“Người ngày hôm qua là bạn của cậu à?” Đối mặt với Lộ An Tuần, cậu ta cũng không còn khí chất quý ông lễ độ như trước nữa, trầm giọng nói: “Tôi sẽ để cho nó biết kết cục của việc chọc tôi.”

Lộ An Thuần cũng lười nói nhảm với cậu ta, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện tối hôm qua, cậu không thể truy cứu nữa.”

“Nó đánh tôi thành như vậy, cậu muốn tôi ngậm bồ hòn làm ngọt à?” Tề Minh chỉ vào mặt mình: “Chưa từng có ai dám làm vậy với tôi!”

“Chuyện tối hôm qua, người đuối lý không phải là tôi, càng không phải là bạn của tôi.”

Đầu ngón tay thon dài xinh đẹp của Lộ An Thuần chậm rãi khuấy động chén trà: “Lộ Bái là người thế nào, nếu như bố cậu chưa nói cho cậu biết thì để tôi nói cho cậu nghe, cái tên trước kia động tay động chân với tôi, bây giờ cả nhà đã di dân đến Úc rồi.”

Giọng nói của cô bình tĩnh lạnh nhạt, lại mang theo sự uy hiếp nặng nề: “Bị ép đi.”

Tề Minh nâng kính mắt, đôi mắt đen sau lớp kính nhẹ nhàng nhướng lên: “Cậu nói tôi làm gì với cậu, cậu có chứng cứ không? Cậu đã say đến bất tỉnh nhân sự, nghe người khác châm ngòi vài câu là muốn định tội tôi ngay à?”

“Cần chứng cứ sao?” Lộ An Thuần nghiêng đầu, nụ cười xinh đẹp lại đơn thuần: “Tôi say bất tỉnh nhân sự ở trong xe cậu, tôi nói cậu ức hiếp tôi, chuyện này còn cần lý do chứng cứ gì, nước mắt của con gái không phải là chứng cứ lớn nhất à.”

Tề Minh đứng bật dậy, nhìn cô gái trong trẻo như hoa dành dành ở trước mắt.

Cô tuyệt đối không phải là hoa dành dành, cô là hoa hồng đỏ mọc đầy gai.

“Tôi không làm gì cả, cậu không thể vu oan cho tôi được!”

“Bạn của tôi… cũng sẽ không dễ dàng đánh chết người ta.” Lộ An Thuần thu lại nụ cười, mặt không thay đổi nhìn cậu ta: “Cậu không động vào tôi là may mắn của cậu, không phải của tôi. Chuyện này dừng ở đây, đồng ý chứ?”

Tề Minh biết, nếu như Lộ Bái biết chuyện này, việc làm ăn của bố cậu ta sẽ xem như hoàn toàn tiêu tùng, bố vì có thể có mối quan hệ với tập đoàn Lộ thị nên mới bảo cậu ta tiếp cận Lộ An Thuần nhiều hơn, nếu có khả năng thì thậm chí còn có thể phát triển quan hệ thêm một bước.

Không ngờ chuyện này khiến cậu ta chơi lệch quỹ đạo, suýt nữa làm hỏng việc lớn.

Cậu ta chật vật ngã ngồi trên ghế, gật đầu.



Mấy ngày sau, Ngụy Nhiên lén lút dùng điện thoại trên đồng hồ nhắn tin cho Lộ An Thuần —

Siêu nhân không biết bay: “Chị ơi, tụi em đi đây, cảm ơn sách chị tặng! Em sẽ nghiêm túc đọc hết! Cũng cảm ơn chị đã đưa em đi biển chơi.”

Thuần: “Không cần phải nói cảm ơn với chị.”

Siêu nhân không biết bay: “Chị tuyệt đối đừng giận anh trai em, anh ấy xấu tính vậy đó! Em sẽ mắng anh ấy.”

Thuần: “Chị mãi mãi không giận anh ấy.”

Bọn họ rời khỏi thành phố Kinh, nhưng Lộ An Thuần không muốn về sớm như vậy, mãi cho đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ 1 tháng 10, cô mới ngồi chuyến bay ban đêm quay về thành phố C.

Đương nhiên, tài xế Kiều Chính ở bên ngoài sân bay đã đón được cô.

Sau khi lên xe, Lộ An Thuần nói bóng nói gió hỏi Kiều Chính về tình hình mấy ngày nay liên quan đến Lộ Bái.

“Bố cháu à, ngày thứ hai sau khi cháu đi là ông ấy bay đến Hàn Quốc tham gia một hội nghị thượng đỉnh Châu Á rồi, mấy ngày nữa mới có thể về được.”

Lộ An Thuần thở phào nhẹ nhõm, chẳng trách mấy ngày nay Lộ Bái liên lạc với cô khá là ít, hẳn là ông ta vẫn chưa phát hiện ra chuyện cô đưa tro cốt của mẹ đi.

Buổi tối, Lộ An Thuần mặc váy ngủ trắng tay bồng, nằm trong chăn mềm, ôm con gấu bông của cô sắp ngủ thiếp đi, cơn rung dữ dội của điện thoại nội địa truyền đến từ dưới gối, trực tiếp làm cô tỉnh lại.

Sợ chết mất.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn đã lâu không thấy của Ngụy Phong —

Hậu mãi điện thoại secondhand: “Công chúa, xuống đây.”

Lộ An Thuần nhảy xuống khỏi giường, đẩy cửa sổ ra.

Chàng trai đứng bên ngoài hàng rào sắt, bóng dáng thon gầy.

Bóng cây dây leo chiếu loang lổ lên người anh, che chắn ánh mắt anh, chỉ để lộ ra một đoạn cằm sắc bén, đường cong đẹp đẽ.

Lộ An Thuần kinh hãi đến mức sắp cứng đờ rồi, không biết anh làm thế nào mà đi qua được cổng an ninh ở cửa, lại làm thế nào mà trà trộn vào khu cư xá biệt thự Giang Đinh có mấy bảo vệ luân phiên đứng gác, như vào chốn không người.

Cái tên này…

Lộ An Thuần tránh đi camera trong sân, vừa mặc áo khoác vừa vội vàng đi về phía anh.

Ánh mắt Ngụy Phong nhìn theo cô.

Ngày mùa thu dần lạnh, nhưng cô vẫn mang đôi giày xăng đan mùa hè, để lộ ra một đoạn mu bàn chân trắng nõn, trên người mặc váy ngủ tay bồng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xám chất liệu vô cùng tốt.

Gió thu lay động sợi tóc vụn vặt của cô, dán vào một bên khuôn mặt dịu dàng trắng trẻo.

Vào ban đêm, cô đẹp đến mức chấn động lòng người, khiến Ngụy Phong sinh ra cảm giác tựa như trong mơ.

Cô không chỉ là một giấc mộng xuân kiều diễm của anh.

Ngụy Phong cảm thấy mình đã sắp bị cô làm cho phát điên rồi, anh cho rằng anh dừng sự tổn hại một cách kịp thời, không còn liên lạc nữa, sau khi dần dần xa lánh thì đã kết thúc được tưởng niệm buồn cười đối với cô.

Nhưng chỉ mấy ngày không gặp, trong lòng anh đã hết lần này đến lần khác nhớ cô ngàn vạn lần.

Mãi đến tối nay, anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nếu như không gặp được thì anh sẽ chết.

Lộ An Thuần lại hoàn toàn không thấy được cảm xúc tích tụ lần này của anh, chỉ kéo anh trốn vào bóng tối của dây leo ngoài tường, giọng nói đều đang run rẩy: “Anh vào bằng cách nào! Sao có thể vào được!”

“Bảo vệ cư xá của em cũng không có gì đặc biệt.” Ngụy Phong cố gắng kiềm chế, để ánh mắt mình đừng cố định trên mặt cô, anh nhìn về phía bóng dây leo bìm bịp ở bên cạnh: “Trèo vào còn không dễ dàng à.”

“Anh không sợ bố em sao!” Lộ An Thuần thật sự sắp bị anh làm tức chết rồi: “Chỗ nào không thể gặp mà cứ nhất định phải ở đây, nhất định vào giờ này chứ.”

“Bố em ra nước ngoài rồi, tôi xem tin tức rồi.”

“Anh thật đúng là có kinh nghiệm…”

Cô tức giận trừng anh: “Nửa đêm chạy đến dưới nhà em, có chuyện lớn quốc tế gì quan trọng lắm sao? Nếu như không có thì em sẽ giận đấy.”

“Không có, em giận đi.”

“...”

Lộ An Thuần đưa tay đánh anh, cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn lại nhanh chóng bị anh giữ lại.

Cô giãy giục nhưng không thể thoát được.

Bàn tay thô ráp của chàng trai giống như móng chim ưng kìm hãm con mồi, không thể trốn thoát.

“Ngụy Phong, buông ra.”

“Không.”

Cô nhìn khuôn mặt thon gầy lạnh lùng của anh, tựa như một ngọn gió không bị trói buộc, tùy hứng tùy ý.

Hồi lâu, Lộ An Thuần cuối cùng cũng không giãy giụa nữa, mặc dù anh đã thả lỏng lực tay nhưng cô cũng không rút về, mặc cho anh nắm cô một cách dịu dàng, đứng dưới giàn hoa bên hàng rào.

Từ ánh mắt nhẫn nại của Ngụy Phong, Lộ An Thuần cảm nhận được.

Anh tới không có lý do gì khác.

Chỉ là nhớ cô thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK