• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả ngày nay Biên Biên không yên lòng, lúc đi dạo miếu Long Vương, cô còn không dám nhìn vào mắt Hoài Bích.

"Gã nói cái gì đó?" Cố Hoài Bích hỏi.

"Không, không có gì." Biên Biên chột dạ giải thích: "Toàn là nói bậy thôi, nên gọi cảnh sát bắt gã lại!"

"Thật không?" Ánh mắt của Cố Hoài Bích như có ý đùa cợt, không hề truy vấn.

Nhưng trong lòng Biên Biên biết, gã thầy bói kia chắc chắc không nói suông, dựa vào hai chữ "Quý nữ" gã nói, tình cờ trùng hợp với lời đại sư Đỗ Uyển Nhu mời đến.

Cả ngày nay cô rất phiền muộn, nhưng không chỉ lo lắng mà còn có chút cảm giác khá kỳ cục.

Nói cái gì không ai có thể "Thỏa mãn" cô, đây còn không phải là lời đám lưu manh rác rưởi hay nói à.

Một mặt Biên Biên không muốn thừa nhận, nhưng còn mặt khác cô không thể không thừa nhận, do đời trước cô từng trải qua như vậy nên biết thể chất mình khá đặc thù.

Đời này, nếu như Cố Hoài Bích có thể che chở cho cô, cô ở bên cạnh cậu chưa chắc không phải một chuyện may mắn.

Có điều Biên Biên lại nghĩ tới một chuyện khác.

Năm đó, Cố Hoài Bích bị kết án tử hình với tội chống lại loài người, cậu đã thực hiện các thí nghiệm gen âm mưu thay đổi mã di truyền của con người, cậu thật sự biến thành một con "Quái vật" phát điên.

Biên Biên đứng trước điện thờ Long Vương, trộm đánh giá thiếu niên ở phía trước.

Cậu chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, một tay nhét vào trong túi, lười nhác dựa vào cây cột ở trước điện thờ, ngẩng đầu nhìn tượng Long Vương hung ác, cho dù xung quanh cậu có hàng người tới cúng lạy nối liền không dứt, nhưng bóng lưng chín chắn của cậu ở trong khói nhang lượn lờ có vài chút lạnh lùng.

Biên Biên không thể nào để cậu có liên quan đến "Quái vật" ở trên pháp trường được.

Cố Hoài Bích đeo khẩu trang, nhìn thẳng vào tượng thần Long Vương, có một thầy già giữ miếu nhắc nhở Cố Hoài Bích, nói cậu làm vậy là không lễ phép, Long Vương sẽ trách tội.l

Lúc Cố Hoài Bích tháo khẩu trang xuống cười lạnh, một cây nhang vừa dài vừa to ở trước tượng Long Vương bỗng nhiên bị gãy ngang.

Ông thầy già giữ miếu cả kinh không biết làm gì cho phải, đành phải quỳ xuống liên tục dập đầu với tượng Long Vương, miệng lẩm bẩm tội lỗi tội lỗi, sau đó đứng dậy nhìn cậu thiếu niên kiêu ngạo kia thì thấy cậu lười biếng xoay người bước ra ngoài điện thờ Long Vương.

Ông nhìn cây nhang to bị bẻ gãy, ánh mắt sâu xa.

Không biết người vừa rồi... là thần thánh phương nào đây!

Biên Biên tìm được Cố Hoài Bích ở dưới tàng cây, Cố Hoài Bích bảo cô nắm tay cậu như cũ đi về nhà, lần này dù có làm gì Biên Biên cũng không chịu đụng vào cậu.

"Rốt cuộc là tên thầy bói đó nói nhảm cái gì về tôi vậy." Cậu dẫm lên một vũng nước trong con hẻm yên tĩnh.

"Không có gì." Hiển nhiên là Biên Biên tiếp tục giấu diếm: "Là mê tín cả thôi, chúng ta là học sinh cấp ba, cần phải tin vào khoa học."

Đột nhiên Cố Hoài Bích nhìn gương mặt đỏ bừng của cô rồi cười.

Biên Biên bị con ngươi đen láy của cậu nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, làm cho khuôn mặt nóng lên.

......

Buổi tối, Biên Biên đi tắm ở lầu hai, cô gọi bà ngoại lấy cho cô dầu gội, gọi mãi một lúc lâu cũng không có người đáp.

Cô xuất phát từ thực nghiệm tâm lý nào đó, khẽ gọi Cố Hoài Bích một tiếng, cô gọi rất khẽ luôn. Không ngoài dự đoán, chưa đến một phút đồng hồ, bóng dáng cao ngất của Cố Hoài Bích đã xuất hiện trước cánh cửa kính mờ.

Biên Biên cảm thấy rùng mình, cảnh giác hỏi: "Làm gì đó?"

Thiếu niên lười nói chuyện, dùng chai dầu gội gõ vào cửa kính, ý bảo đến đưa dầu gội cho cô.

Biên Biên mở hé cửa, nhận lấy chai dầu gội cậu đưa, cô kéo chai dầu gội vào, thế nhưng cậu không chịu buông tay, hai người cứ kéo qua kéo lại mãi.

Biên Biên nóng nảy: "Buông ra."

Ngoài cửa truyền đến một tiếng cười khẽ, cậu buông ra.

Biên Biên lập tức đóng cửa khóa lại, Cố Hoài Bích cái gì cũng không nói, xoay người rời đi, đến khi Biên Biên nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của cậu, mới thả lỏng người.

Nhưng là vì cái chuyện xen ngang này, làm cho đầu óc cô bỗng nhiên cong vòng theo.

Cho dù chuyện hôm nay gã thầy bói nói nhỏ với Biên Biên, nhưng với thính giác đặc biệt của Cố Hoài Bích, làm sao mà không nghe thấy gã nói cái gì chứ!

Sau khi tắm rửa xong, Biên Biên rơi vào trạng thái xấu hổ và hoang mang tột độ.

......

Một đêm không có gì để nói, sáng sớm ngày hôm sau, Biên Biên dụi mắt đi ra ngoài cửa phòng, xa xa trông thấy Cố Hoài Bích c.ởi trần ngồi xổm bên chậu nước gội đầu trong sân.

Trang chủ

Review

Truyện dịch

Thông tin

TOP

Dưới ánh mặt trời, làn da của cậu có một màu trắng rõ ràng và mát mẻ, cơ lưng và đường xương sống trơn bóng, trên rộng dưới hẹp, hoàn toàn giống như cơ thể người trưởng thành, bạn cùng lứa tuổi khó mà dáng người đẹp như cậu, cái khối cơ bắp rất cân đối, không thô bỉ chút nào.

© 2019 Lustaveland all right reserved.

Ngồi bên hông cậu là một chú chó đen nhỏ, đối lập với cơ bắp cuồn cuộn của cậu, trông vô cùng đáng yêu.

Biên Biên có chút chột dạ khó nói, rón ra rón rén đi xuống thang lầu, sau đó mắt nhìn thẳng vòng qua hành lang gấp khúc, chuẩn bị đi đến phòng bánh giúp ông ngoại nhồi bột.

Hai má cô nóng bừng lên.

"Lại đây." Giọng nói của thiếu niên giàu có vang lên từ bên cạnh.

Biên Biên xoay người nhìn cậu, mắt cậu bám đầy bọt, cậu chỉ bình thuỷ bên cạnh: "Đổ nước, giúp tôi gội đầu."

Biên Biên không biết làm sao, đi qua nhấc bình thuỷ lên, đổ nước nóng vào trong chậu, pha lẫn với nước lạnh rồi khuấy đều lên, sau đó dùng cái gáo múc nước xối lên trên đầu Cố Hoài Bích.

"Mùa đông mà c.ởi sạch quần áo không sợ cảm lạnh gì hết." Biên Biên tức giận nói: "Anh không biết vào nhà tắm tắm à?"

Cố Hoài Bích thản nhiên nói: "Máy nước nóng hỏng rồi."

"Vậy sao anh không đợi chút đi, chờ lát nữa gọi người tới sửa."

"Chờ không được, tối hôm qua ra đổ mồ hôi cả đêm."

"Lạnh thế mà anh ngủ còn ra mồ hôi?"

"Ừa, nóng gan quá."

"......"

Biên Biên không biết nên nói gì nữa, thế là im lặng múc nước cho cậu gội sạch bọt trên đầu.

Thiếu niên híp mắt lại, đầu tóc ướt sũng, Biên Biên vội lấy khăn lông đưa cho cậu, để cậu nhanh lau khô tóc, sau đó mặc quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh.

Đây là đại thiếu gia kiêu ngạo của Cố gia, nếu cậu bị bệnh ở nhà cô, cô không biết phải ăn nói với cô Đỗ Uyển Nhu thế nào.

Cố Hoài Bích duỗi tay chỉ chỉ trong không khí: "Đưa quần áo cho tôi."

Biên Biên lấy chiếc áo len màu đen của cậu trên dây phơi quần áo xuống đưa cho cậu mặc vào, lại chạy vào trong phòng lấy máy sấy, sấy khô tóc cho cậu, động tác thuần thục giống như là cô hầu nhỏ của cậu.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa dồn dập ngoài sân, Biên Biên đặt máy sấy xuống, chạy đi mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là mẹ của cậu ngốc A Tùng, thím Triệu.

"Thím Triệu, có chuyện gì không ạ?"

Trông thím Triệu rất tiều tụy, đáy mắt ửng đỏ, chân tay luống cuống nói: "A Tùng, chiều ngày hôm qua A Tùng đi ra ngoài chơi cả một đêm không về, trước giờ nó chưa từng đi suốt đêm không về, thím lo nó xảy ra chuyện, thường ngày nó thích đi theo con và Tiểu Cố chơi, nên thím muốn hỏi con một chút, con có biết nó hay đi chơi ở đâu không..."

"Thím Triệu, thím đừng lo lắng, con đi tìm A Tùng ngay đây."

Biên Biên muốn gọi Cố Hoài Bích cùng đi tìm, nhưng quay đầu lại chẳng thấy bóng dáng Cố Hoài Bích đâu.

Trong phòng chỉ còn có cái máy sấy nằm lẻ loi ở trên bàn.

......

Ông ngoại và Biên Biên cùng thím Triệu đến đồn cảnh sát báo án, thím Triệu mới vừa khóc vừa làm đơn trình báo xong, Biên Biên nhận được điện thoại của Cố Hoài Bích, nói đã tìm được người rồi.

Cảnh sát chạy xe đến vùng ngoại ô chỗ xưởng gia công thực phẩm bỏ hoang, Biên Biên nhìn thấy Cố Hoài Bích đưa A Tùng đi ra từ nhà xưởng bỏ hoang.

Cả người A Tùng đều là huyết, thế cho nên khi Cố Hoài Bích đưa cậu nhóc lên xe cứu thương, toàn bộ lưng đều thấm đầy máu tươi.

Mùi máu tươi làm cho cậu trở nên rất dữ, cũng đủ tàn bạo.

Lúc Thím Triệu nhìn thấy người A Tùng toàn là máu thì bị dọa đến ngất đi, thế là hai người được đưa đến bệnh viện.

Bác sĩ tiến hành cấp cứu rồi kiểm tra tổng quát cho A Tùng, khẳng định đêm qua cậu nhóc bị ngược đãi cực kỳ dã man, có người cố ý rút từng cái móng tay và móng chân của cậu nhóc, trong máu còn lẫn cả thịt, nhìn vào là thấy ghê người; thậm chí người đó còn dùng dao găm rạch trên mặt cậu nhóc bốn chữ "Thiểu năng trí tuệ".

Rõ ràng rồi, là người có ác ý ngược đãi A Tùng.

Vốn dĩ tình trạng của A Tùng có vấn đề, lúc tỉnh lại gào khóc kêu đau, nói tay đau quá đau quá, thím Triệu nhìn thấy tay băng đầy vải băng của A Tùng, đau lòng lau nước mắt.

Biên Biên không đành lòng nhìn cậu nhóc, quay đầu sang chỗ khác, Cố Hoài Bích ôm lấy bả vai cô, ấn đầu cô vào trong lòng ngực mình.

A Tùng nhìn thấy Cố Hoài Bích và Biên Biên, vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi giàn giụa, nói to: "Kêu bạn của mày tới, kêu bạn của mày tới!"

Cảnh sát đến ghi lại lời khai của A Tùng, dò hỏi cậu nhóc là ai ngược đãi mình, nhưng cái gì A Tùng cũng không nói, chỉ la to: "Kêu bạn của mày tới! Kêu bạn của mày tới!"

Nhóm cảnh sát nhìn nhau, biết không hỏi được manh mối gì từ A Tùng, vì thế bọn họ lại đi điều tra hiện trường ―― nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại thành, nhưng nơi này đã bị ai đó lau dọn, ngoại trừ vết máu của A Tùng ở bên ngoài, thì tìm không thấy bất cứ cái gì khác kể cả vân tay hay DNA.

"Kêu bạn của mày tới, kêu bạn của mày tới!"

Thời gian đó, A Tùng không ngừng lặp lại những lời này, tất cả mọi người cho là cậu nói sảng, trong trấn ai cũng biết khi còn nhỏ A Tùng bị sốt đến ngốc.

Mùng năm tháng giêng, cuối cùng Đỗ Uyển Nhu cũng giục Cố Hoài Bích về nhà.

Bà biết Cố Hoài Bích đi theo Biên Biên về quê quán ăn tết, nên cũng không cản cậu, ở bên ngoài thế nào cũng tốt hơn cứ ở trong phòng tối mãi, cho nên Đỗ Uyển Nhu mong Cố Hoài Bích đi ra ngoài nhiều một chút.

Lúc tất cả mọi người đều rời đi hết, trong phòng bệnh ấm áp, A Tùng ngồi trên giường xem phim hoạt hình, giống như đã quên hết những chuyện mới đây.

Nhưng Cố Hoài Bích thì chẳng thể nào quên được, ngày hôm ấy cậu đi theo mùi máu đuổi tới nhà xưởng bị bỏ hoang, nhìn thấy A Tùng nằm trong vũng máu, ngón tay thì máu thịt lẫn lộn.

"Kêu bạn mày tới a, kêu bạn mày tới..."

A Tùng thoi thóp, lại còn máy móc lặp lại những lời này.

Cố Hoài Bích biết, là do cậu nên A Tùng bị ngược đãi như thế này.

Cậu ngồi không yên, tay chống lên giường bệnh, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào A Tùng, trầm giọng hỏi: "Có phải là mấy tên côn đồ lần trước bắt nạt nhóc không?"

Hôm ấy Biên Biên và A Tùng đi ra ngoài chơi, gặp mấy tên lưu manh, sau đó đám lưu manh bị Cố Hoài Bích đánh một trận, có khả năng là bọn họ ghi hận Cố Hoài Bích, cho nên lấy A Tùng ra trút giận.

A Tùng run rẩy không dám nói chuyện, Cố Hoài Bích nắm chặt cổ áo cậu, kéo cậu lại sát mình, vẻ mặt lạnh lùng, gằn từng chữ một hỏi: "Là bọn chúng đúng không?"

A Tùng bị dọa phát khóc, khóc hu hu: "Kêu bạn mày tới, kêu bạn mày tới đây!"

Ánh mắt của Cố Hoài Bích lạnh lẽo, bỗng nhiên trên cánh tay trắng nõn xuất hiện lông nâu, móng tay cũng trở nên sắc nhọn hơn.

A Tùng thấp thỏm nhìn cậu, vội nhóc ôm đầu gối cuộn tròn người vào một góc: "Anh lại muốn biến thành sói sao..."

Cho đến khi có người đẩy cửa vào, tay Cố Hoài Bích mới trở về bình thường.

Trưa hôm đó, Cố Hoài Bích đến đồn cảnh sát, tường trình lại tất cả, cảnh sát lập tức điều động người đi bắt đám lưu manh kia.

Đoàn Bằng và đám anh em của mình làm chứng cho nhau, cả đám đều có chứng cứ ngoại phạm, nói đêm đó cùng ở nhà ai đó uống rượu.

Sau đấy cảnh sát chụp ảnh bọn họ đưa cho A Tùng xác nhận, A Tùng không dám xem ảnh bọn họ, sợ tới mức lấy chăn che mặt lại, nói lớn: "Tôi là bạn của sói! Tôi là bạn của sói đấy! Sói sẽ thịt hết các anh! Ăn hết luôn!"

Biên Biên trấn an A Tùng đang sợ hãi, nói nếu đúng là bọn họ thì gật đầu, đừng sợ, chị và Cố Hoài Bích sẽ bảo vệ em, không ai có thể làm em tổn thương cả.

Lúc này A Tùng mới dè dặt nhìn ảnh chụp, cuối cùng gật đầu xác nhận.

Nhưng thực tế, dù cho A Tùng có xác nhận thủ phạm đi chăng nữa, thì cảnh sát cũng nói vụ này rất khó, bởi vì thần kinh A Tùng có vấn đề, lời cậu nói không thể coi như là chứng cứ để bắt đám Đoàn Bằng được.

Nghe thấy thế, đến kiểu người yếu đuối như Biên Biên còn cảm thấy tức giận nữa: "Người bị hại chỉ ra thủ phạm mà vẫn không thể coi như chứng cứ, các người muốn để tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao!"

"Thà rằng bỏ sót một vạn kẻ tội phạm, cũng không thể đổ tội cho người tốt, lời khai của người có vấn đề về thần kinh không thể làm chứng cứ để phán người khác có tội được."

Ông ngoại khuyên giải Biên Biên, giải thích sự khó xử của cảnh sát cho cô hiểu, nói nhất định bọn họ sẽ dốc sức tìm kiếm chứng cứ mới.

Cố Hoài Bích im lặng không nói gì mà đi ra khỏi đồn cảnh sát, cách đó không xa, bọn Đoàn Bằng cũng đang phất phơ đi ra, bị tạm giam mấy ngày, sau khi được thả ra, trông mấy tên này chẳng tốt đẹp lên được chút nào, vẫn còn cái vẻ hung hăng độc ác.

Bọn họ và Cố Hoài Bích nhìn nhau, Đoàn Bằng cười gian xảo, làm khẩu hình miệng với cậu ――

"Kêu bạn của mày tới!"

_________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK