Chuyện ồn ào này khiến nàng đứng ngồi không yên, hoài nghi rằng có phải là lời mình nói khiến muội muội và muội phu hoà ly. Thế là nàng dẫn theo trượng phu vội vàng đến xem muội muội, nhìn xem sự tình còn có chỗ nào để xoay sở hay không.
Nhưng Sở Lâm Lang lại vỗ vỗ tay nàng, nói không có ý định phiền đến tỷ tỷ, nếu đã trùng hợp như vậy, chi bằng cũng đi làm chứng để hai nhà kết thúc trong viên mãn.
Sở Kim Ngân khuyên nàng không được, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Phụ mẫu đều không bên cạnh, thứ muội đã quen làm theo chủ ý của mình từ nhỏ, ai cũng không thể quyết định thay nàng. Nàng chỉ có thể kéo trượng phu đi cùng Lâm Lang đi Chu gia.
Trên đường, Hạ Hà đi cùng Lâm Lang lén hỏi Lâm Lang: "Có nên báo cho Thiếu khanh đại nhân một tiếng để mời người đến làm chứng không?"
Sở Lâm Lang nghĩ đến chuyện tối qua hai người từ biệt trong không vui liền lắc đầu.
Nàng với Tư Đồ đại nhân chưa có giao tình tốt như vậy. Hơn nữa, chuyện này dính líu đến chuyện xấu không thể nói của Chu gia và Tạ gia, nàng kéo Tư Đồ Thịnh vào, sau này hắn còn làm quan cùng triều với Tạ Thắng và Chu Tùy An thế nào?
Nàng tuy không thông chữ nghĩa, nhưng cũng không có lý nào mà làm chuyện không biết nhìn trước ngó sau như vậy.
Đợi khi đến Chu gia, ngoài mẫu tử Triệu thị ngồi trong thính đường còn có một nữ tử trung niên xa lạ.
Triệu thị chỉ loáng thoáng nói rằng bà ta là một vị thân thích họ hàng xa của Chu gia.
Nhưng Sở Lâm Lang dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn cách ăn mặc toàn thân của bà ta, còn có giọng Kinh thành chính gốc khi nói chuyện, cũng mơ hồ đoán ra bà ta là ai.
Mua bán không thành là vì nhân nghĩa ở đó, Sở Lâm Lang chỉ đơn giản là khách khí hành lễ với Triệu thị rồi liền chuẩn bị cầm bút ký thư hoà ly.
Nhưng đúng lúc này, Triệu thị vẫn luôn chưng ra bộ mặt lạnh lại nói: "Không cần ngươi ký, Tùy An đã viết xong rồi."
Nói xong, bà liền để Chu Tùy An đưa tờ giấy để trên bàn cho Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang nhìn kỹ rồi lại nhịn không được mà cười.
Đây căn bản không phải là thư hoà ly, mà là một phong thư hưu thê Chu Tùy An đã ký tên họ, ấn tay xong xuôi!
Tuy đều là phu thê chia ly, nhưng "hoà ly" và "hưu thê" là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu hoà ly thì đó chỉ là phu thê tình cảm bất hòa, hai bên chia tay, mỗi người một nẻo.
Nhưng nếu hưu thê, tức là phẩm hạnh của nữ tử không đoan chính, bị nhà chồng chán ghét, có người thậm chí ngay cả của hồi môn cũng không lấy được. Gánh thứ danh tiếng như vậy, nữ tử sau này muốn tái giá cũng khó.
Sở Lâm Lang nhìn chữ ký của Chu Tùy An ở bên trên, từ từ ngẩng đầu rồi hỏi thẳng: "Ý chàng là gì?"
Nhưng Chu Tùy An không trả lời, hắn chỉ ngồi nghiêng người trên ghế tròn, tựa như đã chết mà không nhúc nhích, chỉ cúi đầu thật thấp, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Sở Lâm Lang, mặc cho mẫu thân Triệu thị thương lượng với nàng.
Gương mặt Triệu thị căng cứng: "Lâm Lang, ngươi vào Chu gia chúng ta nhiều năm như vậy, mẫu tử ta tự hỏi chưa từng bạc đãi ngươi. Nhưng nàng có tự vấn lòng mình xem có xứng làm con dâu Chu gia hay không? Giờ duyên phận ngươi với Tùy An đã tận, nhận thư hưu thê rồi thì mỗi người một nẻo bình an thôi."
Thư hưu thê đã viết rõ ràng, tội trạng của Sở Lâm Lang là "không con" và "ghen tuông" trong thất xuất, còn có bất kính bà bà. Dựa vào ba điều này, Sở thị có đi đâu kiện cũng không sợ.
Đã là hưu thê thì nàng cũng đừng mong lấy được sản nghiệp của hồi môn, chỉ có thể đem khuôn mặt xám xịt mà bỏ đi!
Sở Kim Ngân đã nghe ra đầu đuôi câu chuyện từ muội muội, rồi lại nghe Chu gia chèn ép muội muội như vậy, nàng lập tức tức giận nói: "Nhà các người đúng là đọc đủ thứ thi thư nhưng lại có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy! Rõ ràng là Chu Tùy An có hành vi bất chính, làm lớn bụng tiểu thư nhà lành, sao đến cuối cùng lại là muội muội ta gánh tiếng xấu? Các người sao lại không biết nói lý lẽ?"
Triệu thị bị Sở Kim Ngân mắng đến căng cứng cả khuôn mặt nhưng lại không tiện mở miệng, đúng lúc này, phụ nhân xa lạ kia lại cười lạnh một tiếng: "Ngươi là tỷ tỷ của Sở Lâm Lang đúng không? Nói chuyện thì phải cẩn thận một chút! Nghe nói phu quân ngươi đang làm ăn lương thực trên đường thủy, hắn ta hẳn là thường xuyên giao thiệp với chắt nhi của ta, Tô Phong."
Hóa ra nữ nhân này chính là muội muội ruột của Tô thị phu nhân của Tạ tướng quân, là di mẫu thân sinh của Tạ Du Nhiên. Chắt tử mà bà nói đến cũng vừa khéo quản lý thủy vận, là quan viên cấp trên mà đại tỷ phu thường xuyên phải đút lót.
Một câu nói kiêu ngạo này của bà ta lập tức dập tắt đi tiếng nói của Sở Kim Ngân, nàng không dám đối chất với phụ nhân này nữa.
Nói ra thì chủ ý để Chu gia đưa ra thư hưu thê này chính là do vị An di mẫu này nghĩ ra.
Lúc đầu An di mẫu nghe tỷ tỷ nói chuyện náo nhiệt của Tạ gia, liền vỗ đùi, nói thẳng chuyện này không thể giải quyết như vậy.
Nhưng tỷ phu Tạ Thắng vốn coi thường bà, cũng lười nói chuyện với bà.
Thế là An di mẫu quay lại thổi gió bên tai cho tỷ tỷ mình: Cái gọi là miệng người hai lớp da, Sở thị kia hứa hẹn chỉ cần lấy được cửa hàng và tiền bạc thì nàng ta sẽ giữ bí mật cho Tạ nhị tiểu thư, chỉ có kẻ ngốc mới tin mấy lời này.
Phụ nhân Sở thị kia lợi hại như vậy, còn dám bắt nạt cả Chu phủ, Tạ phủ, sau này làm sao chịu dễ dàng buông bỏ cái cớ tốt đẹp như này?
Tô phu nhân nghe mà trong lòng cũng rung chuyển, vội hỏi nên làm thế nào mới có thể bảo toàn thanh danh cho nữ nhi?
Vị An di mẫu này nhà chồng thê thiếp rất đông, cũng là một phụ nhân mạnh mẽ quen dùng thủ đoạn, kỹ xảo, bà lập tức nói với tỷ tỷ mình rằng nếu tin tưởng bà thì cứ giao hết chuyện này cho bà làm.
Sau đó, vị An phu nhân này mang danh nghĩa của Tạ gia mà đến Chu gia thương lượng với Triệu thị mấy lần.
Theo ý tứ của vị An phu nhân này thì cửa hàng và tiền bạc đều không cần cho Sở thị, chỉ cần trực tiếp hưu nàng ta là được!
Nếu nàng ta làm ầm lên rồi khóc lóc thì bịt miệng nàng ta lại, trói lại rồi giam giữ, đưa ra ngoài Kinh thành, xem nàng ta làm sao có thể hủy hoại thanh danh hai nhà Tạ Chu!
Tóm lại, Sở thị muốn mang theo cái thanh danh tốt là hoà ly thì vạn lần không được! Chỉ có khi nàng ta bị hưu mới có thể bảo toàn thanh danh của Chu Tùy An, tránh phải mang tiếng xấu khi phú quý thì ruồng bỏ chính thất.
Sở thị chỉ cần bị hưu thì tức là thanh danh đã bị hoen ố. Nàng ta sau này nếu có đi khắp nơi tuyên truyền chuyện Chu Tùy An và Tạ Du Nhiên có cấu kết trước hôn nhân thì cũng chính là Sở thị vì ghen mà sinh hận, bôi nhọ, hắt nước bẩn lên phu quân cũ, vu khống thanh danh của quan quyến.
Nếu nàng ta làm vậy thì hai nhà cũng không cần phải sợ hãi. Kinh thành to lớn như vậy, còn trị không được một tiểu phụ nhân gả xa đến nơi khác?
Đến lúc đó, chỉ cần đưa Tạ thị vào quan phủ rồi lại tố nàng ta tội danh vu khống trượng phu cũ, muốn dẫm đạp lên tiểu thư nhà vọng tộc, nàng ta sẽ bị tống giam, đến lúc đó, Chu gia ngay cả thư hưu thê cũng không cần, trực tiếp có thể ra một phong thư nghĩa tuyệt, đánh cho phụ nhân Sở thị ác độc kia vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được!
Mấy lời này An di mẫu nói rất thẳng thắn, chính là để cho tiểu phụ nhân này biết, tối nay bà ta sẽ thay hai nhà Tạ Chu chủ trì công đạo. Hai con đường này bày ra trước mặt Sở Lâm Lang, xem xem nàng lựa chọn thế nào.
Hơn nữa, Chu gia cũng có đủ nhân hậu, đã bỏ tiền chuẩn bị sẵn thuyền cho nàng, chỉ cần nàng cầm thư hưu thê bước ra khỏi cửa Chu gia liền có thể đưa nàng quay về Sở gia ở Giang Khẩu.
Chu gia đưa nàng an toàn trở về nhà ngoại, cũng coi như nhân nghĩa đã làm đến tận. Chỉ cần Sở Lâm Lang biết thời biết thế, đừng lại mơ tưởng muốn trèo lên nhờ người khác thì có thể tự sống an nhàn qua ngày.
Nếu không thì làm ầm lên, kết cục của một tiểu phụ nhân như nàng cũng sẽ không tốt đẹp gì!
Một tràng lời này khiến Hạ Hà bên cạnh nghe xong cũng phải tức giận đến run người, nàng không dám tưởng tượng trên đời lại có ác phụ có thể đảo ngược đen trắng, phải trái như vậy! Mà Sở Kim Ngân cũng bị tức giận không ít, nhưng mấy lần muốn mở miệng nói chuyện đều bị trượng phu kẹp cánh tay, trừng ánh mắt ngăn lại.
Sở Lâm Lang thì lại rất bình tĩnh, nàng chỉ đánh giá An phu nhân miệng lưỡi trơn tru này, cuối cùng cũng hiểu rõ được mấy khúc quanh co trong đó.
Nàng nhìn Chu Tùy An đầu sắp cúi vào trong quần, chỉ cười lạnh vài tiếng - mẫu tử họ thật là biết tính toán, không yên tâm để nàng ở Kinh thành nên không chỉ muốn hủy hoại thanh danh của nàng mà còn muốn áp giải nàng về quê!
Nếu thật sự về nhà mẹ đẻ, với tính tình của phụ thân Sở Hoài Thắng của nàng, chỉ sợ không quá nửa tháng thì nàng sẽ lại bị gả đi.
Nhìn tình thế như này, nếu nàng không đồng ý thì vị An phu nhân này sẽ định trói nàng ngay tại chỗ rồi bỏ lên thuyền.
Nhưng cũng khó trách An phu nhân này ngang nhiên vô sỉ như vậy, dù sao nàng thì nàng yếu đuối lại dễ khi dễ, đại tỷ phu được mang đến hiển nhiên cũng không được việc gì.
Thấy đại tỷ phu càng nói chuyện thì âm lượng với vị di mẫu này càng nhỏ đi, mềm yếu dần, rõ ràng tên chắt tử kia đang nắm thóp tỷ phu.
Đây là nắm chính xác mạch của nàng, muốn ép nàng phải chịu thua!
Mà vị An phu nhân kia được tỷ phu nịnh nọt, nụ cười trên mặt càng lúc càng ngang ngược, một vẻ ngạo mạn như đã nắm chắc phần thắng.
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang dựa lưng vào ghế tròn, bình ổn cười nói: "Tiền bạc mà Tạ gia bồi thường cho ta, hẳn đều vào trong tay An phu nhân rồi chứ?"
Lời này của Sở Lâm Lang là đoán vậy, bởi vì theo lời của Tư Đồ Thịnh nói, tính tình lão Tạ tướng quân vốn tính là ngay thẳng, mà Lục vương phi kia cũng không phải loại phụ nhân tàn nhẫn muốn dùng lời nói gạt người, nếu sự tình đã nói ổn thỏa rồi, vì sao đột nhiên lại thay đổi, lại còn muốn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy?
Nên nàng mạnh dạn đoán chuyện hung ác cùng cực này của Chu gia là chủ ý của vị An phu nhân này.
Thế nhân tấp nập, nhốn nháo đều vì lợi ích, bà ta tốn công sức như vậy, thậm chí còn không sợ vì thế mà để lộ ra chuyện xấu của nhị tiểu thư, nhất định là chỗ lợi được cũng không ít. Cửa hàng của Chu gia bà ta cũng không lấy được, có thể hành sự như vậy, chỉ có thể là muốn tham tiền của Tạ gia.
Quả nhiên nghe nàng nói vậy xong, sắc mặt An phu nhân đã thay đổi, trong mắt toát ra toàn là hung quang.
Sở Lâm Lang trong lòng cảm thấy yên ổn, nàng biết mình đã đoán đúng.
Đây chính là cái gọi là Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi! Không ngờ chuyện nàng thương lượng xong với Tạ gia, Lục vương phi, lại đổ vỡ trên tay vị di mẫu muốn hưởng lợi nửa đường này.
Nghe xong lời này, Triệu thị lại một mặt nghi hoặc, hiển nhiên bà không biết chuyện Tạ gia đồng ý cho Sở Lâm Lang tiền.
An phu nhân không muốn để Sở Lâm Lang lại tiết lộ ra tính toán nhỏ của bà ta, sắc mặt cũng trầm xuống: "Tiền bạc cái gì! Tỷ phu ta đường đường là tướng quân, sao có thể chịu uy hiếp của tiểu phụ nhân nhà ngươi? Người đâu! Trói nàng ta lại! Lát nữa ném lên thuyền!"
Xem ra phụ nhân này không muốn uống rượu mời mà chỉ muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách bà ta không khách sáo!
Thấy mấy người này muốn làm khó muội muội, Sở Kim Ngân sốt ruột, nhào tới ôm lấy muội muội, mà đại tỷ phu tuy không dám đắc tội với vị An phu nhân này cũng cứng đầu cứng cổ cố gắng nói tốt, nói rằng không cần phải to chuyện như vậy.
Dẫu vậy, đương khi mấy tên gia đinh xông tới, hai tên gia đinh vẫn luôn cúi đầu phía sau Sở Lâm Lang đột nhiên nhảy ra phía trước, rút bỏ bao vải trong tay để lộ ra hai thanh hoàn đao phát ra tiếng leng keng, gào thét một cách quái dị, nói bằng tiếng thổ âm Quan Ngoại khó hiểu mắng chửi mọi người.
Sở Lâm Lang lấy từ trong lòng ra một con dao phay bọc giấy dầu, nàng vén tà váy, một chân giẫm lên ghế, hung hăng chém mạnh xuống mặt bàn sau đó vểnh mặt nhướng mày quát lớn: "Người trong phòng nghe cho rõ, có một tính một, hôm nay kẻ nào dám động vào ta một sợi lông, ta sẽ mổ bụng kẻ đó, để cho ruột gan kẻ đó được phơi dưới ánh mặt trời!"
An phu nhân vốn chẳng hề nghĩ tới, tối nay Sở thị lại còn chuẩn bị cả võ sĩ, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy choáng váng, sau đó lạnh lùng nói: "Ngươi tưởng đây là đâu vậy! Đây là dưới chân thiên tử, các ngươi định làm gì đây! Không sợ quan binh tới bắt sao!"
Sở Lâm Lang một tay rút dao phay cười lạnh nói: "Gặp quan càng tốt! Ta chỉ sợ các người không dám báo quan thôi! Đến lúc đó ta cũng có thể đánh trống kêu oan để người trong cả kinh thành này đều nghe một lần, rốt cuộc là Tạ gia ngũ phẩm đường đường chính chính lại lấy lời nói dối ra hòng lừa gạt kẻ khổ mệnh là ta đây, hay là mụ dì ghẻ không biết từ đâu tới muốn tự mình ăn hoa hồng, chiếm lợi ở cả hai bên, lấy thanh danh của cháu gái ngoại đang mang thai ra làm trò đùa!"
Mấy mụ a hoàn gia đinh vây quanh đều là do An phu nhân dẫn tới, bình thường họ ở nội viện ra oai, nào có từng thấy trận thế múa dao như thế này?
Đặc biệt là khi nhìn hai tên đại hán mặt mày hung tợn, lỗ mũi to như trâu, dọa đến mức họ liên tục lùi lại, không ai dám xông lên. Dù sao tiền lương hàng tháng cũng có hạn, chưa tới mức phải liều mạng!
Triệu thị và Chu Tùy An cũng chưa từng thấy mặt này của Sở thị. Gả vào Chu gia nhiều năm như vậy, trước mặt trưởng bối nàng luôn ngoan ngoãn, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, chưa từng cãi lại Triệu thị một câu mạnh mẽ nào.
Nhưng giờ đây, Sở Lâm Lang đột nhiên múa gươm vung đao, mang theo tư thế mở ra tràn ngập khí thế hào hùng giang hồ, nhất thời cũng trấn áp được mẫu tử bọn họ.
Còn đại tỷ và đại tỷ phu cũng hoàn toàn sửng sốt, không hiểu tam muội mình định diễn trò gì.
An phu nhân không ngờ chỉnh một tiểu phụ ngoại tỉnh buôn muối lại gây ra nhiều đao quang kiếm ảnh như vậy, chỉ biết sợ hãi núp sau lưng Triệu thị, quát lớn với hai tên đại hán: "Hai ngươi có biết ta là ai không! Ta là quan quyến, tỷ phu ta đường đường là đại tướng quân ngũ phẩm! Các ngươi ăn gan hùm mật báo, dám giúp nàng ta hù dọa người à?"
Tiếc thay hai tên tráng hán này là hàng cực phẩm do Lâm Lang đặc biệt lựa chọn, hoàn toàn không thông tiếng kinh thành. Dù An thị có là Vương Mẫu nương nương cũng vô dụng.
Họ nhận đơn này là đơn bảo tiêu chính là để bảo vệ an toàn cho vị tiểu nương tử mỹ mạo như hoa ở phía sau, kẻ nào dám động vào gia chủ của họ thì cứ việc đánh là được!
Cho nên An thị càng quát to, họ cũng hò hét càng hăng, đao lớn trong tay vung chém loạn xạ, ghế trong sảnh đường đổ ngổn ngang về bảy, tám phía.
Triệu thị sợ đến mềm cả chân, bị An phu nhân đẩy ngã quỳ xuống đất, bà ra sức kêu lên: "Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, từ từ nói thôi, sao lại đánh đánh giết giết!"
Sở Lâm Lang thấy như vậy là đủ rồi, bèn vẫy tay bảo hai tên bảo tiêu Quan Ngoại kia ngậm miệng.
Vị An di mẫu kia vừa rồi đã nói rõ lợi hại với nàng, bên này nàng cũng phải cật lực lý luận với An di mẫu.
"Vị An phu nhân này, nếu ngươi vì cầu tài cũng chẳng sao. Ta vốn cũng không trông mong lấy được tiền của Tạ gia. Dù sao đó là tiền bán phu quân, ta cũng thấy dơ bẩn! Người cầm đi tiêu xài cũng được. Nhưng hai gian cửa hàng của Chu gia lại là ta xuyên băng, ngày đêm trời tuyết để vận chuyển hàng, ngày đêm lách cách tính toán từng chút một mới có được, sao lại không đưa cho ta! Hai mẫu tử Chu gia các người có thử đi tiểu rồi cúi đầu soi gương, dựa vào hai bộ chăn đệm rách nát ngày xưa của các người, còn có cái thanh cao tự cho là đúng đó mà kiếm được gia nghiệp như thế này sao? Đúng, ta xuất thân thấp hèn, cũng đúng là gả xa không nơi nương tựa, nhưng ta dám liều mạng! Các người dám không! Các người thật sự cho rằng đuổi ta đi rồi, các người sẽ vạn sự đại cát, tiếp tục sống sung sướng ư? Không thể nào! Các người phái người ra ngoài sân xem đi, ép ta đến đường cùng, hai nhà Tạ Chu các người sẽ ra sao!"
Một tràng lời nói này,khiến Chu Tùy An mặt đỏ tai hồng, hắn khó lòng giả chết được nữa. Còn Triệu thị vừa tức vừa thẹn, toàn thân đều run rẩy, trông như muốn uống dược hoàn cứu mạng.
Đúng lúc này, gia đinh ở cửa vội vàng tới báo, nói là ở cửa tụ tập một đám ăn mày, tay cầm lục lạc gậy gộc, Đông Tuyết đang phát truyền đơn cáo thị cho bọn họ, nói là nếu lát nữa đại cô nương không thể ra ngoài tử tế thì họ sẽ dưới sự dẫn dắt của Đông Tuyết vừa đánh lục lạc vừa hô khẩu hiệu, rồi dán cáo thị khắp thành, báo cho mọi người biết "tin vui" chưa gả đã có thai của hai nhà Tạ Chu.
Lúc này, ngay cả An di mẫu cũng đứng ngồi không yên.
Bà quả thật có lòng tham muốn chiếm bạc, dù sao chỉnh Sở thị, thay cháu gái Tạ Vô Nhiên vừa giữ được hai gian cửa hàng cũng là một công lao lớn.
Đến lúc đó, bà lấy bạc mà Tạ gia đền bù cho Sở Lâm Lang, cũng chỉ có thể coi là chút tiền công chạy việc, bà tham cũng là lẽ chính đáng.
Nhưng nếu làm hỏng việc, vì bà ép Sở thị đến đường cùng mà khiến chuyện Tạ nhị có bầu bị ầm ĩ khắp kinh thành...
Đừng nói là bạc, chỉ sợ vị tỷ phu nóng tính của bà sẽ cầm kiếm tới chém bà.
Thật sự tuyệt đối không ngờ tới, Sở thị này lại là một kẻ cứng đầu khó đối phó như vậy, vốn tưởng rằng bảo Chu Tùy An nói cho nàng ta tới ký hòa ly là có thể trấn an nàng ta, rồi bất ngờ đánh cho nàng ta một trận.
Lại không ngờ Sở thị tuổi còn trẻ lại giống như một lão giang hồ từng trải, làm nhiều chuẩn bị xảo quyệt đến như vậy!
Nghĩ tới điều này, An phu nhân không đợi Triệu thị mở miệng liền vội vàng kéo lời nói trở lại, mang theo nụ cười trên khuôn mặt nói những lời trước đó đều chỉ là nói đùa mà thôi. Chu gia khoan dung, cho dù tình cảm của hai người đã cạn nhưng cũng sẽ cho phép Sở Lâm Lang mang đi chút của hồi môn của mình, ngoài ra, Sở thị đã nói hai gian cửa hàng là do nàng vun đắp mà kiếm được, Chu gia lẽ ra phải "trả lại" hai gian cửa hàng cho nàng.
Nói tới đây, An thị lại quay người khuyên giải Triệu thị đừng nên quá hẹp hòi, dù sao truyền ra ngoài như vậy thì Chu gia cũng có lòng dạ nhân từ, đối với phụ nhân bị ruồng bỏ cũng tận tình tận nghĩa!
Chỉ là An phu nhân chỉ trời thề, Tạ gia thật sự không cho bà ta đồng bạc nào cả, nếu Sở Lâm Lang thật sự muốn cũng phải viết giấy bảo đảm, cam đoan sau này tuyệt đối không dẫm đạp lên thanh danh của nữ nhi Tạ gia, nếu vi phạm sẽ bị trừng trị tội vu khống. Đến lúc đó, An di mẫu sẽ lấy danh nghĩa cá nhân mà cho Sở thị chút tiền đi đường xe.
An thị gió chiều nào lại theo chiều ấy như vậy lại chọc tức đến Triệu thị. Tính ra, nghe lời An thị, cuối cùng chỉ là thua thiệt cả đôi đường, không những vẫn phải mất hai gian cửa hàng mà còn bị đập hỏng đồ đạc trong phòng, kèm theo mặt mũi già của bà cũng bị mất sạch.
Triệu thị lại không nhìn ra được sự tình, chỉ trỏ Lâm Lang rồi mắng, nói nàng dám dùng dao uy hiếp bà như vậy thì chỉ cần Triệu thị này còn sống, thì chỉ có thể hưu thê chứ không có hoà ly!
An di mẫu tức giận đến mức muốn tát lão thái thái ngu ngốc bên cạnh này một cái, bà thật sự sợ chọc giận đến Sở Lâm Lang, khiến cho sự tình không thể vãn hồi.
An di mẫu không biết rằng Sở Lâm Lang không thích lãng phí thời gian vào chuyện không có kết quả.
Hưu thê hay không hưu thê, nàng chỉ quan tâm đến hai cửa hàng của mình thôi!
Đúng lúc này, Chu Tùy An vẫn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng đứng lên, bước đến bàn soàn soạt viết xong văn thư chuyển nhượng cửa hàng rồi ném cho Sở Lâm Lang, mạnh mẽ nói: "Đồ của nàng, nhà ta cũng không thèm! Mẫu thân ta nói đúng, hôm nay chỉ có hưu thê chứ không có hoà ly!"
Sở Lâm Lang mỉm cười, nàng cầm thư hưu thê cùng văn thư chuyển nhượng cửa hàng Chu Tùy An viết xong rồi xoay người bỏ đi.
Chu Tùy An vừa rồi vẫn không nói gì, tuy lời An di mẫu kia khiến hắn nghe xong cũng thấy buồn nôn vô cùng, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một tia may mắn.
Nếu đúng như lời An di mẫu nói, Lâm Lang phải chịu thiệt thòi lớn. Nàng không phải tính tình sẽ chịu thiệt, nếu lỡ nàng hối hận, muốn ở lại Chu gia thì sao.
Chỉ cần nàng tỏ ý hối hận, mình có thể danh chính ngôn thuận xé thư hưu thê, cho dù nàng có phải tự hạ mình làm thiếp nhưng mình vẫn tôn trọng nàng như chính thất, chẳng phải như vậy là được sao?
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Sở Lâm Lang lại không cầu hoà ly, nàng cầm thư hưu thê và văn thư chuyển nhượng liền bỏ đi không quay đầu lại.
Chu Tùy An bật dậy, hét to từ phía sau lưng Sở Lâm Lang: "Sở Lâm Lang, đó là là hưu thê đấy! Nàng phải suy nghĩ cho kỹ! Sau này đừng có khóc lóc quay về cầu xin ta!"
Nhưng Sở Lâm Lang lại kéo tay tỷ tỷ rồi dẫn theo bảo tiêu, nha hoàn, bước chânnàng vội vàng, không quay đầu lại rồi ra khỏi cổng lớn Chu gia.
Mãi đến khi lên xe ngựa, Sở Lâm Lang mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi, nàng thật sự ngay cả một hơi của Chu gia cũng không muốn hít, chỉ sợ rằng mình sẽ buồn nôn.
Nàng để Đông Tuyết đuổi đám ăn mày tản đi, mà hai tên bảo tiêu thấy giờ bảo vệ của mình cũng đã hết, một khắc cũng không chịu ở lại thêm, nhận tiền xong liền rời đi.
Thế là Sở Lâm Lang và tỷ tỷ cùng tỷ phu liền đánh xe chuẩn bị về.
Sở Kim Ngân có hơi lo lắng, bồn chồn, nàng bị lời của vị An di mẫu kia dọa sợ, đặc biệt là trong lời bà ta ám chỉ, nói chắt tử mình đang quản lý đường thủy, chẳng phải muốn gây khó dễ cho phu quân mình sao?
Đại tỷ phu quả nhiên là rất để ý, lời nói đều là lời oán trách Sở Kim Ngân không nên kéo hắn ta vào chỗ nước đục, Sở Kim Ngân tức giận đến mức cũng không nói nên lời, chỉ dùng ánh mắt trừng hắn ta.
Đây đúng là không phải như lúc nhờ vay tiền muội muội, nhưng là người nhà, sao hắn ta nói được lời như vậy trước mặt Lâm Lang?
Thấy thê tử vốn ôn hòa lại trừng mắt với mình, đại tỷ phu cuối cùng cũng ngậm miệng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ không vui.
Một lát sau, đến ngõ phố căn nhà của đại tỷ, Sở Kim Ngân dặn xa phu dùng xe đưa muội muội về còn nàng cùng trượng phu xuống xe đi về nhà trước.
Khi chỉ còn một mình Sở Lâm Lang ngồi trong xe ngựa, nàng cũng phải tĩnh tâm nghĩ đường ra cho tương lai của chính mình.
Huynh trưởng của Hạ Hà đã gửi thư, nói thuyền chở muối của hắn không bao lâu nữa sẽ đi ngang qua Kinh thành, Sở Lâm Lang suy nghĩ, hay là để huynh trưởng Hạ Hà hộ tống nàng rời khỏi Kinh thành cũng được.
Nơi này tuy phồn hoa, nhưng một nữ tử thân cô thế cô lập môn hộ ở đây rất không dễ dàng.
Sự hung hiểm tối nay càng khiến nàng nhận thức rõ thủ đoạn của các môn hộ lớn nơi Kinh thành.
Mấy nhà này không phải một nữ tử xuất thân thương nhân như nàng có thể đắc tội. Nếu không phải là nàng có chút lá bài chưa lật, thật sự có thể bị người ta nhấn chìm xuống sông cũng không biết.
Đặc biệt là hôm nay nàng còn đắc tội với vị An di mẫu của Tạ gia, xem tính tình của An thị thì sau này chỉ sợ còn sẽ giở ra mấy thủ đoạn đê tiện...
Vào đêm, bông tuyết rơi dường như càng lớn hơn. Mùa đông năm nay tuyết rơi quá sớm, không biết đường thủy có bị đóng băng hay không, làm trì hoãn hành trình sau này.
Đang suy nghĩ lung tung thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, nghe nói dường như có người say rượu gây chuyện ở ngõ Hoa Liễu, đánh bị thương mấy sứ giả ngoại bang, mấy con phố phía trước đều bị phong tỏa.
Đúng lúc có mấy người đang tìm cách đi đường vòng về nhà thì đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa phi nhanh.
Khi âm thanh này đến bên xe ngựa của Sở Lâm Lang liền nghe thấy tiếng có người kéo cương ngựa.
Sở Lâm Lang hơi vén rèm xe lên liền phát hiện hóa ra đó là người quen.
Tư Đồ đại nhân mang một thân quan phục, vẫn là vẻ tuấn tú anh khí. Hắn hẳn còn đang làm việc, nửa đêm còn chưa về đi ngủ.
Thấy Sở Lâm Lang từ khe rèm xe chỉ lộ ra nửa con mắt dòm hắn, Tư Đồ Thịnh biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Trong đó có phải là Sở phu nhân không?"
Sở Lâm Lang nhớ hôm ấy hai người từ biệt trong không vui vẻ, vốn tưởng rằng vị đại nhân này sẽ chán ghét một phụ nhân lòng dạ sắt đá, sau này gặp mình sẽ đi vòng đi xa, không ngờ rằng nàng ngồi trong xe của nhà tỷ tỷ cũng bị hắn nhận ra.
Nghe giọng điệu của hắn, dường như đã quên lời bất hòa trước đó.
Thế là nàng dứt khoát vén rèm lên rồi nói: "Sao đại nhân biết ta ở trong xe?"
Tư Đồ Thịnh nhìn vào đôi mắt nàng rồi chỉ vào hai nha hoàn ngoài xe ngựa, biểu thị mình là nhìn thấy họ trước rồi mới dừng lại.
Tiếp theo hắn nhìn về phía phương hướng của xe ngựa, dường như hơi hiểu ra rồi hỏi: "Đi Chu gia rồi sao? Văn thư đều đã ký xong rồi à?"
Sở Lâm Lang gật đầu, chuyện xấu hổ của hai nhà Tạ Chu này, Thiếu khanh đại nhân sáng suốt như vậy cũng hiểu rõ từ đầu đến cuối nên cũng không cần thiết phải giấu hắn.
Nhưng đúng lúc này, Đông Tuyết lại bất bình nói: "Đâu cần ký văn thư gì, Chu gia thật sự quá vô liêm sỉ, không biết từ đâu chui ra một vị di mẫu Tạ gia, không chỉ xúi giục Chu gia hưu cô nương nhà ta mà còn ép nàng phải trở về quê nhà Giang Khẩu!"
Nghe vậy, Tư Đồ Thịnh nhíu mày nói: "Hưu thê? Không phải hoà ly sao?"
Có lẽ nữ tử xuất thân nhà phú hộ sẽ để ý đến cái này, nhưng Sở Lâm Lang lại không mấy quan tâm, cũng không dám quan tâm.
Nàng không thể sinh được con là thật, hay ghen cũng là thật, hôm nay trước mặt bà bà lại dám vung dao, cái danh bất hiếu cũng đã thành thật.
Đã lấy lại được cửa hàng rồi, bản thân cũng tạm thời an toàn, ý trên mặt chữ ra sao thì cứ để họ làm.
Tư Đồ Thịnh nghe xong liền trầm ngâm giây lát rồi nói với nàng: "Phía trước đường phố đều đã phong tỏa rồi, các nàng tạm thời không đi qua được. Nàng còn chỗ đặt chân nào khác không?"