Nghe thấy mấy lời dỗi hờn của anh, anh càng cười tươi hơn, ôm Sầu Riêng chặt hơn
"Sầu Riêng, bố kể cho con nghe một câu chuyện được không?"
Sầu Riêng nghe thế thì mừng rỡ, đây là lần đầu tiên bố muốn kể chuyện.
Con bé gật đầu "Dạ được"
Giọng anh từ tốn "Ngày nảy ngày nay, rất là gần đây. Có một bà mẹ, ghen với con gái" Ngừng một giây, anh nói tiếp "Câu chuyện đến đây là hết rồi"
Dì Liên nghe tới đây thì phì cười thành tiếng. Không ngờ cậu chủ của bà lại có khiếu hài hước thế này.
Cô nghe dì Liên cười thì càng thêm tức. Chồng với con kiểu này là muốn hợp tác chọc cho cô tăng song đây mà. Ghen? Cô đây mà đi ghen với con gái. Nghe có tức không?
Cô nói với anh "Anh được lắm, nếu không phải bây giờ đang ở bệnh viện, em nhất định sẽ xử đẹp anh"
Nào ngờ đâu anh cười càng sảng khoái "Vợ à, anh đợi ngày em xử đẹp anh"
Ơ khoan... Chỉ có Sầu Riêng là nảy giờ vẫn không hiểu trời trăng mây gió gì. Bé đã được nghe rất nhiều câu chuyện nào là Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, Alibaba và bốn mươi tên cướp, Một nghìn lẻ một đêm... Làm gì có câu chuyện nào như bố kể chứ?
Con bé với vẻ ngạc nhiên "Bố ơi, chuyện của bố lạ quá. Ai kể cho bố nghe vậy?"
Anh làm ra vẻ như mình đang cố nhớ "Ờ... Ừm bố cũng không nhớ là ai kể nữa. Nhưng hình như là mẹ kể. Con hỏi mẹ xem có đúng không"
Sầu Riêng ngây thơ hỏi mẹ "Mẹ kể cho bố nghe ạ?"
Đúng là chỉ được cái chọc tức cô là giỏi!
Cô trả lời con gái "Mẹ không nhớ là đã kể cho bố con nghe chuyện này. Bố con bịa chuyện thôi, con đừng tin"
Rồi cô nói với dì Liên "Dì, Sầu Riêng nữa, về nhà thôi. Để lại bố con một mình ở đây là được rồi"
Cô vừa dứt lời, chưa tới hai giây đã có một giọng khẩn cầu đáng thương
"Anh xin lỗi em bà xã, đừng về, đừng bỏ anh một mình ở đây"
Cô làm sao có thể đành lòng bỏ anh ở lại, chỉ là muốn hù dọa anh một tí thôi
Cô ngồi lại xuống ghế "Còn phải xem tâm trạng của em thế nào"
Anh liền cười nịnh bợ "Bà xã là số 1"
....
Thời gian đã sáu tháng trôi qua, ngày ngày anh đều bỏ ra bốn tiếng để tập vật lý trị liệu. Thời điểm hiện tại anh chỉ mong có thể sớm ngày được đi, được đứng trên đôi chân của mình mà không cần đến sự trợ giúp của máy móc.
Nhiều lần nhìn anh khó khăn đứng dậy, sau đó vì đôi chân không nghe theo sự điều khiển của não bộ mà ngã khuỵu xuống nền nhà cứng nhắc. Anh đau đớn nhíu mày, còn cô nuốt nước mắt vào trong. Thật lạ, người tổn thương là anh, người đang chịu đau đớn cũng là anh, nhưng trái tim cô không tự chủ được mà nhói theo.
Tối nào cũng vậy, cô với cái bụng bầu ngày càng lớn của mình xoa bóp chân cho anh. Có lẽ đây là nguyên nhân thôi thúc anh phải cố gắng luyện tập dù cho có đau đớn hơn nữa.
"Ông xã, mỗi ngày anh đều luyện tập nhiều như vậy, sẽ không tốt mà còn phản tác dụng thì phải làm sao?"
Anh hiểu cô đang lo lắng điều gì, anh cười, nắm lấy đôi tay đang xoa bóp chân cho mình "Em yên tâm, anh sẽ không có chuyện gì đâu. Ngược lại là em phải chăm sóc bản thân chu đáo. Sắp sinh rồi còn có tâm trạng lo lắng cho anh"