• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hòa ly là một chuyện không hề dễ dàng. Tạ Trung Đình ham mê ngoại thất, nhưng ông ta lại sợ mất mặt, cắn chết cũng không chịu hòa ly. Lâm Vân Tình không chịu nhượng bộ, một là hòa ly không thì nghĩa tuyệt đoạn ly, hai bên tranh chấp không thôi. Tạ Yểu một thời gian ngắn sắp tới không thể rời khỏi Đông Lâm, cùng với Tạ Ải Ngọc tới lui quan phủ lo việc hòa ly.

Trong khi đó, Phùng tiểu nương và con gái bà ta lại sống khá yên ổn ở Tạ phủ. Tạ Xuân Kỳ âm thầm chửi rủa bà ta không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng bị Tạ Ải Ngọc nghe thấy. Tạ Ải Ngọc hiếm khi không quản miệng lưỡi của nó, mặc cho nó chửi rủa. Tạ Yểu tuy chán ghét nó, nhưng khi nó chửi Phùng tiểu nương cũng mặc kệ cho nó chửi hết câu thô tục này đến câu bẩn thỉu nọ. Về vấn đề này hai người khá là ăn ý với nhau.

Quan phủ hiếm khi có vụ án như của Tạ gia, phần lớn đều hưu thê, chứ đâu có như vợ chồng hai người họ, náo loạn ầm ĩ túi bụi, không để lại chút thể diện nào cho đối phương. Tạ Ải Ngọc bây giờ phải chạy đi chạy lại giữa cửa hàng và quan phủ, bận rộn hơn cả trước đây, về nhà là vội vàng đi ngủ, ngay cả thời gian gần gũi Tạ Yểu cũng ít đi.

Bây giờ hai người đều ngủ chung một phòng. Vốn dĩ sân viện của cả hai kề sát nhau, được ngăn cách bởi một bức tường son, Tạ Ải Ngọc không gọi người phá tường, chỉ làm thêm một cổng Nguyệt môn, rồi thông hai phòng ngủ lại với nhau.

Đôi khi Tạ Yểu ngủ đến nửa đêm, thường nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt bên phía Tạ Ải Ngọc, nhìn qua tấm bình phong, thấy khuôn mặt y hiện rõ vẻ mệt mỏi, có lúc nhìn thấy cậu, liền gọi cậu qua, ôm nhau trong chốc lát.

Tạ Ải Ngọc thích hôn cậu, luôn hôn đến khi mồm mép cậu tê dại, còn thích cắn chấu môi cậu. Có khi Tạ Ải Ngọc đêm đến không ngủ, liền vần vò Tạ Yểu, nắm lấy tay cậu, dạy cậu cách làm sao để tự mình thủ d*m, hoặc là nắm lấy dương v*t của hai người vuốt ve.

Về vấn đề này Tạ Yểu luôn cảm thấy rất xấu hổ, từ trước đến nay luôn nhắm chặt hai mắt lại, không nhiệt liệt giống như đêm đó.

Tuyết Ly đang chơi đùa trong sân của bọn họ, nửa đêm truyền đến tiếng mèo kêu kiều mỵ, Tạ Ải Ngọc dán sát vào tai cậu, thấp giọng nói: "Thật giống em, rên nũng nịu thật đấy."

Trong lòng Tạ Yểu cảm thấy thẹn, nhưng vẫn rên lên một tiếng, bắn ra trong tay y.

Trong tầm tay Tạ Ải Ngọc không có thuốc mỡ, nên y bôi tinh d*ch lên bắp đùi trong của cậu, bảo cậu siết chặt chân, dương v*t thô dài dán lên bắp đùi cậu, cọ xát đi vào.

Tạ Yểu mờ mịt mà kẹp chặt chân, bị y ấn sau gáy, đâm vào hết lần này đến lần khác.

Mông thịt của cậu bị đâm đến mức đỏ bừng, hai bên bắp đùi cũng bị ma sát đau nhức, mặt cậu áp lên đệm, lún sâu vào đó, Tạ Ải Ngọc cũng không nhìn rõ rốt cuộc cậu có khóc hay không.

Y bắn ra một lần rồi không chạm vào Tạ Yểu nữa, toàn bộ đều bắn lên mông Tạ Yểu. Rõ ràng tinh d*ch ấm áp vừa phải, nhưng Tạ Yểu giống như bị nóng bỏng rồi, run rẩy không ngừng.

Y lấy nước nóng, giúp Tạ Yểu rửa sạch một phen, còn bản thân thì vội vàng lau qua loa, hai người quấn chung một ổ chăn, cùng nhau ngủ.

*

Mấy ngày gần đây, Phùng tiểu nương thường đến phủ Tạ Ải Ngọc, khóc lóc như đưa đám trước cổng, cầu xin Lâm Vân Tình cho con gái bà ta một danh phận, đừng để tiểu cô nương mang tiếng là con hoang bên ngoài. Tạ Xuân Kỳ tức giận chạy ra cổng, chỉ vào mẹ con Phùng tiểu nương mà chửi bới thậm tệ, hận không thể tay đấm chân đá bọn họ. Tạ Yểu phải xách nó về, rồi bảo gia đinh đuổi mẹ con Phùng tiểu nương đi.

Con gái Phùng tiểu nương thường dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cậu, khiến cậu cực kỳ khó chịu.

Đôi khi Khổng Kham đến, có thể thấy đôi mẹ con này ăn vạ chơi xấu trước cổng, cảm thấy ác cảm với đứa con gái kia.

Con gái Phùng tiểu nương năm nay 13 tuổi, cùng tuổi với Tạ Xuân Kỳ, họ theo Tạ Trung Đình, tên là Tạ Niệm Duyệt. Khổng Kham nói ánh mắt con bé này đầy toan tính, một cô nương mới 13 tuổi mà có nhiều tâm cơ đến mức khiến người ta nhìn vào phải nổi da gà.

Tạ Yểu nhìn Tạ Xuân Kỳ đang nghịch ngợm với Tuyết Ly trong sân, thầm nghĩ may mà Tạ Niệm Duyệt là tiểu thư, chứ không phải thiếu gia, nếu không Tạ Xuân Kỳ chắc chắn sẽ bị con bé ăn tươi nuốt sống không còn một mảnh. Khổng Kham rõ ràng cũng nghĩ như vậy, hai người nói chuyện với nhau một lúc, thì Tạ Ải Ngọc về, nói rằng thư hòa ly Lâm Vân Tình soạn thảo đã được đóng quan ấn, giờ chỉ còn thiếu tư ấn của Tạ Trung Đình.

Chỉ vì cái tư ấn này mà Tạ Yểu lại phải ở lại Đông Lâm đến tận mùa đông.

Cậu đến cửa hàng, tình cờ gặp Phùng tiểu nương đang mua trâm ở tiệm của cậu, liền lẻn vào từ cửa sau, nói với tiểu nhị, nâng giá lên chút, đòi thêm bạc của người đàn bà đó, đừng sợ bà ta không trả. Tiểu nhị làm theo, quả nhiên, cho dù Phùng tiểu nương nghe xong giá cả, vẫn không đổi sắc mặt mà đưa bạc, vui vẻ dắt con gái đi đến cửa hàng kế tiếp.

Tạ Yểu thưởng số bạc dư ra cho tiểu nhị, nhìn quanh một lúc, rồi đối chiếu sổ sách tháng này với chưởng quầy, sau đó lại rời tiệm từ cửa trước.

Khi cậu trở về đã nhắc đến chuyện này với Tạ Ải Ngọc. Tạ Ải Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng, đặt một nụ hôn lên hõm cổ cậu, chọc Tạ Yểu vùng ra khỏi vòng tay y, đến trước bàn ngồi xuống. Tạ Ải Ngọc nói: "Bà ta sớm đã ngóng trông phụ thân và mẹ hòa ly, để mình có thể an ổn làm đương gia chủ mẫu, cùng một loại như tiểu nương ôn dịch của Khổng Kham. Ở cửa hàng của em chi bạc không chớp mắt, đây là muốn tỏ ra giàu có, đương gia chủ mẫu mà, không có chút bạc trong tay thì sao mà được?"

Y một tay chống cằm, mỉm cười nhìn Tạ Yểu: "Phụ thân đúng là sủng ái bà ta thật, bị bà ta mê hoặc đến mất hồn, sớm muộn gì cũng gặp họa. Con gái bà ta cũng không phải đèn dầu đã cạn, mỗi lần đến trước cổng khóc tang, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai chúng ta."

Tạ Yểu nằm dài trên bàn, nhớ đến ánh mắt của Tạ Niệm Duyệt, lại cảm thấy khó chịu.

Không biết từ lúc nào Tạ Ải Ngọc đã xuống sập, như một con mèo, nửa điểm tiếng vang cũng không có.

Y vén một lọn tóc của Tạ Yểu, đặt lên môi, khẽ cười hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên ám muội kiều diễm, tay Tạ Ải Ngọc đặt lên vai cậu, cúi người xuống, thở nhẹ bên tai.

Áo trong trắng tuyết từ đầu vai trượt xuống, Tạ Yểu hơi hơi ngồi dậy, quay đầu lại nhìn y, nhận lấy nụ hôn mềm mại nhẹ nhàng, chạm cái rồi rời. Tạ Ải Ngọc dán sát vào cậu, vén tóc sau gáy cậu ra trước, đặt một nụ hôn lên gáy, cậu run lên, nhưng không né tránh.

Cậu được Tạ Ải Ngọc bế khỏi ghế gỗ đỏ, cả người ngồi trong lòng người đàn ông, lưng dựa sát vào lồng ngực rộng lớn, mái tóc dài của cậu tán loạn trước ngực, áo trong xếp nếp dừng lại bên hông.

Tạ Ải Ngọc dựa vào lưng ghế, bàn tay mơn trớn thân thể cậu từng tấc một, cười khẽ vùi mặt vào hõm cổ cậu, hơi thở nóng bỏng phả hết vào nơi đó.

Tạ Yểu nhắm mắt lại, run rẩy trong lồng ngực y.

"Yểu Yểu," Đầu ngón tay Tạ Ải Ngọc vân vê núm v//ú trước ngực, thở dài gọi: "Yểu Yểu ngoan."

Tạ Yểu cắn môi, giữa môi phát ra tiếng rên rỉ, cậu muốn đẩy tay Tạ Ải Ngọc ra, nhưng Tạ Ải Ngọc lại cười cười đưa tay dịch xuống phía dưới, kéo quần lót cậu xuống.

"Đừng......"

Tạ Ải Ngọc ôm lấy eo cậu, tay áo to rộng che khuất đôi chân cậu.

"Được không?" Tạ Ải Ngọc thấp giọng dỗ dành cậu: "Chỉ một lần này thôi, được không?"

Tạ Yểu nức nở một tiếng, khép chặt chân.

Người đàn ông chụm hai ngón tay lại, thò vào miệng cậu kẹp lưỡi chơi đùa, thỉnh thoảng chạm vào vòm họng cậu, khiến bàn tay nhiễu đầy nước miếng.

Nước miếng cậu không nuốt nổi chảy từ khóe miệng xuống dưới cằm, trong miệng phát ra tiếng nức nở không rõ. Từ trước đến nay trong chuyện làm tình cậu luôn là bên bị động, hay bị Tạ Ải Ngọc bắt chẹt đến mức đầu óc choáng váng mà xin tha.

Những ngón tay không đùa bỡn đầu lưỡi cậu nữa, Tạ Ải Ngọc một tay nắm bóp mông cậu, mấy ngón tay dính đầy nước bọt chạm vào lỗ sau, suồng sã vuốt ve vài cái, sau đó đầu ngón tay từ từ thăm dò tiến vào, mới vào được một đốt đã khiến đường đi khô ráo không ưng.

Tạ Yểu mười ngón dùng sức nắm chặt mép bàn, đầu ngón tay trở nên hơi trắng bệch, mông nhếch lên để cho ngón tay của Tạ Ải Ngọc thuận lợi thọc vào. Đã lâu rồi chưa thừa hoan, lỗ hậu chật đến mức sau khi hai ngón tay lọt vào đã co rúm lại, quấn chặt lấy ngón tay Tạ Ải Ngọc.

Ngón giữa của y quá dài, vừa đủ để ấn vào điểm nhạy cảm nhất của Tạ Yểu. Khi nhìn thấy ngón tay Tạ Yểu nắm chặt mép bàn bắt đầu hơi trắng bệch, y đột nhiên trở nên nghịch ngợm, ngón giữa dùng sức, đột ngột ấn mạnh vào chỗ đó.

Tạ Yểu hét lên một tiếng, suýt chút nữa buông lỏng tay, xém ngã ra đất.

Tạ Ải Ngọc thấy thế, một tay ôm ngực Tạ Yểu, ngón tay thọc vào rút ra trong lỗ nhỏ, thỉnh thoảng lại ấn vào vị trí đó rồi tiếp tục đâm thọc như thường. Tạ Yểu có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước nhớp nháp, tiếng khóc ậm ừ ngắt quãng của cậu, sau đó bắn tinh dưới sự kích thích liên tục. Khóe mắt và vành tai đều đỏ bừng lên, như thể cậu đang chịu nỗi ấm ức cực đại.

"Yểu Yểu," Tạ Ải Ngọc nói: "Ngoan nào ngoan nào, em khóc cái gì? Chẳng phải ca ca đang giúp em sung sướng sao? Em nhìn xem, em bắn ra rất nhiều này."

Y nắm lấy đôi tay Tạ Yểu kéo lại, bảo cậu ngoan ngoãn ngồi vào lòng y, đè đầu cậu xuống, để cậu có thể nhìn thấy tinh d*ch trên mặt đất, sau đó lại dỗ dành cậu, hôn lên tai cậu: "Ngoan, không khóc, khóc cái gì? Em xem, em rất sướng, có phải hay không?"

Tạ Yểu nghẹn ngào dựa vào lồng ngực y: "Phải, phải......"

Tạ Ải Ngọc cười cười bên tai cậu, thả cậu ra, lại nắm lấy tay cậu, đỡ cậu lên mép bàn. Cậu vừa mới trải qua cơn cao trào, hai chân vô lực mềm nhũn không đứng vững được, đành phải dựa vào Tạ Ải Ngọc, run run rẩy rẩy giống như bé mèo con mới tập đi đường chưa được bao lâu.

Đột nhiên có một khúc thịt nóng hổi đặt lên mông cậu, người đàn ông bẻ mông cậu ra, từ giữa kẽ mông lộ ra cái lỗ nhỏ còn chưa kịp khép lại, đầu dương v*t cọ xát bên ngoài lỗ nhỏ, thấp giọng thở dốc bên tai cậu, mê hoặc cậu.

"Yểu Yểu cũng thích, có phải hay không?"

Y thường thích hỏi "phải" hay "không", Tạ Yểu mê mang đáp lại một tiếng "Phải" — Như thể chỉ cần nói "phải", Tạ Ải Ngọc sẽ không đâm vào trong cậu dữ dội như vậy nữa, hay chọc vào sâu trong cậu đến thế nữa.

Khúc thịt kia thong thả tiến vào lỗ nhỏ của cậu, đã lâu rồi cậu không dung nạp nó, nhưng lỗ thịt vẫn đón ý nói hùa mà nịnh nọt, hút lấy thật chặt.

Tạ Ải Ngọc bắt đầu đâm chọc. Cậu bám vào cái bàn, theo quán tính bị đẩy về phía trước. Cái bàn bốn chân cũng bị chấn động theo cậu mà dịch lên phía trước, kêu kẽo kẹt. Tạ Ải Ngọc đâm quá dữ dội, nhưng trong đầu cậu chỉ cảm thấy càng tê dại, càng sung sướng, tiếng rên rỉ mỗi lúc một cao hơn.

Dương v*t đâm vào trong lỗ nhỏ khiến cậu cảm giác cực kỳ sướng, cực kỳ cực kỳ sâu, như cậu chưa bao giờ cảm thấy phê pha đến thế, cậu ngơ ngơ ngác ngác, đôi môi hơi hé, lưỡi hồng thè ra, rõ ràng đã mất hồn mất vía. Người đàn ông phía sau vẫn đang chịch cậu, như thể không biết mệt mỏi, trứng dái đập bạch bạch vào đáy chậu, cậu bị thọc đến mức khoang bụng tê dại, bắp đùi co giật vài cái, cả người run lên, thế là lại bắn thêm lần nữa.

Y cúi đầu nhìn vũng tinh d*ch trên mặt đất, đầu lưỡi cậu bị Tạ Ải Ngọc tóm được, kẹp giữa kẽ ngón tay. Tiếng rên rỉ của cậu lại bị bóp nghẹt, giữa những trận đâm chịch liên hồi khiến cậu như bay mất hồn, lại giống như sắp bị đâm nát.

Tạ Ải Ngọc dữ, trong lòng Tạ Yểu hiểu rất rõ, rõ ràng như tấm gương sáng, nhưng cậu không biết Tạ Ải Ngọc có thể dữ đến thế.

Cậu khóc nức nở một hồi lâu, mông bị đâm cho đỏ bừng, chống đỡ không nổi, nên đành siết chặt lỗ nhỏ, hy vọng Tạ Ải Ngọc có thể bắn ra.

Tạ Ải Ngọc vỗ vào mông cậu một cái, khẽ cười: "Yểu Yểu mệt mỏi rồi sao? Ráng một lát là xong rồi."

Thế là cậu không biết mình lại bị chịch bao lâu, khúc thịt trong lỗ nhỏ phồng lên một chút, ngay sau đó cậu nghe thấy một tiếng kêu rên, Tạ Ải Ngọc rút dương v*t ra, xuất tinh lên mông cậu, dương v*t nửa cương áp vào cặp mông dính đầy tinh d*ch, ngón tay cuối cùng cũng buông lưỡi cậu ra, vặn mặt cậu lại, rồi hôn cậu thật lâu.

Tạ Yểu thanh âm khàn đặc, cực kỳ mệt mỏi, run rẩy nói: "Ngày mai ta... nhất định sẽ... đánh huynh một trận..."

Tạ Ải Ngọc cười rộ lên, nhìn cậu đỏ mắt buông lời hung ác, y chạm vào sau eo cậu, tay áo to rộng che khuất một cảnh xuân sắc.

"Ngày mai tùy em xử trí."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK