• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Vân chuẩn bị đồ đạc muốn mang đi, Mặc Xá Lý lại lề mề lưu luyến không rời, đến cuối cùng vẫn phải đắng lòng mà đưa sắp thành lão bà đi.

“Ta cho Trần Kiêu và Tristana bảo vệ ngươi.” – Hoàng đế vẫn còn đang nhét lấy nhét để vào túi đồ Dẫn đường nhà mình – “Hai người bọn họ nhiều nhất là có chút ồn ào, nếu đánh nhau ngươi nhớ trốn xa một chút là được.”

Tần Vân:

“…Ngươi đến cùng chuẩn bị cho ta bao nhiêu lễ vật?”

Mặc Xá Lý hàm hồ trả lời:

“Tóm lại sẽ có lúc dùng đến.” – Y nhìn thoáng qua Tần Vân – “Nhớ rõ khen ta trước mặt mẹ vợ nhiều chút.”

“…” – Tần Vân nói đùa – “Nếu ngươi chịu gọi nàng là bà bà[2], nàng nhất định sẽ càng vui vẻ.”

Mặc Xá Lý một bộ ‘Ngươi làm chi cứ cố gắng vô ích’, y kề sát lại, nghiêng mặt hôn hôn môi Tần Vân, trán kề sát trán đối phương:

“Ta sẽ viết thư cho ngươi.”

Tần Vân không hiểu ra sao:

“Không phải có máy liên lạc sao… còn thấy được mặt nhau nữa.”

Mặc Xá Lý hít sâu một hơi, buồn bực nhìn hắn, nói thầm một câu:

“Thôi được rồi.”

Tần Vân: “??”

Mặc Xá Lý thô lỗ nhu nhu thái dương hắn:

“Không cho không nhớ ta.”

Đội hộ vệ hoàng gia tự mình đưa Tần Vân đến cảng đế đô, Mặc Xá Lý hạ phi thuyền trước, tại trước mắt bao người tung áo choàng lên bọc lấy Dẫn đường của mình, đem người trực tiếp từ phi thuyền ôm xuống dưới.

Trần Kiêu đứng trước hàng hạm Chu Hoàn của Tristana chờ hai người, lúc nhìn thấy Mặc Xá Lý xuất hiện mới hành quân lễ.

“Ryan tướng quân đâu?” – Tần Vân nhìn một vòng chung quanh, không tìm được Tristana.

Mặc Xá Lý thản nhiên nói:

“Hai người bọn họ không dám ở trước mặt ta đánh, khẳng định là đang núp ở đâu đó thôi.”

Tần Vân: “…”

Trần Kiêu nói:

“Tiểu pháo nương da mặt mỏng nha.” – Gã nhìn đến đống hành lý sau lưng Tần Vân có chút khiếp sợ – “Bệ hạ… ngài đây là muốn đem toàn bộ đế đô chuyển hết về nhà mẹ vợ sao?”

Bởi vì đồ đạc quá nhiều, hai bên nhân mã mất thời gian rất lâu mới triệt để chuyển xong. Tần Vân lúc đi lên Chu Hoàn nhịn không được quay đầu nhìn về phía Mặc Xá Lý, hoàng đế bệ hạ đứng dưới cửa ca bin, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ta sẽ viết thư cho ngươi.” – Lính gác vẫn là kiên trì nói như vậy – “Không thể không xem.”

Tần Vân cười:

“Ta sẽ xem.” – Lại tranh thủ cường điệu – “Còn sẽ học thuộc lòng.”

Mặc Xá Lý cũng cười, tươi cười thực đạm, chỉ là khóe môi mềm mại nhấc lên một độ cong nhỏ xíu, nửa bên mặt nạ phiếm lên ngân quang ôn hòa.

“Thuận buồm xuôi gió.” – Hoàng đế bệ ha bình tĩnh nói, y nhìn Chu Hoàn chậm rãi khép lại cửa ca bin, từng chút từng chút che lại thân ảnh Tần Vân.

Trọng Diễm đột nhiên bay lên trời, cự long phát ra thật dài long ngâm, tung hai cánh đuổi theo Chu Hoàn, Tần Vân gắt gao dán lên cửa sổ khoang thuyền, sửng sốt mở to hai mắt.

Hắn không biết Mặc Xá Lý dùng phương pháp gì, cư nhiên ở trên hai cánh, lưng và ngực Trọng Diễm đều “đính” pha lê lên, tuy rằng thủ pháp thô ráp lộn xộn, nhưng vẫn là mơ hồ nhìn ra hình rồng.

Rồng pha lê cự đại đảo quanh Chu Hoàn, Trọng Diễm lật ngửa cái bụng phi hành, nó vẫn luôn tận lực khoe ra chỗ nhiều kim cương nhất cho Tần Vân xem, tựa hồ nó cũng biết, chỉ có như vậy đối phương mới có thể nhìn thấy nó.

“Ngươi thực sự trở thành một con rồng kim quang lấp lánh rồi.” – Tần Vân lẩm bẩm, cười đến chảy nước mắt, lau lau khóe mắt ngoắc ngoắc hướng Trọng Diễm.

Mặc Xá Lý đã phát đến tin tức trên máy liên lạc:

“Trở về sớm một chút.”

Một lát sau, y nhận được tin nhắn lại:

“Ta đã bắt đầu tưởng niệm ngươi.”

Tristana đợi đến khi Trần Kiêu đến khoang điều khiển mới xuất hiện, sắc mặt nàng không quá tốt mà khụt khịt mũi, sau khi ngửi được tin tức tố Trần Kiêu lưu lại, cơ mặt cơ hồ đã vặn vẹo.

“Vì cái gì Lính gác xứng đôi trăm phần trăm với ta sẽ là hắn a.” – Tristana tuyệt vọng bụm mặt.

Tần Vân có chút đồng tình nàng:

“Quan hệ của các ngươi… ách, như thế nào sẽ ác liệt như vậy?”

Tristana oán hận nói:

“Thời điểm tên đó 20 tuổi ta mới 12 tuổi a, lần đầu tiên gặp mặt hỗn đản này đã muốn dấu hiệu ta… ngọa tào! Ta khi đó vẫn còn là loli a loli! Là một loli thiên chân lãng mạn đơn thuần đến như vậy! Hắn còn là người sao! Là người sao?!”

“…” – Tần Vân kỳ thật rất muốn giúp Trần Kiêu biện giải, nhân gia 20 tuổi cũng còn rất trẻ nha… Sức hấp dẫn giữa Lính gác và Dẫn đường 100% xứng đôi căn bản không phải muốn là khống chế được a.

“Thôi, không đề cập tới tên nhân tra (người xấu xa, khốn nạn) kia. – Tristana khó chịu khoát tay, nàng đem chân dài vắt lên cái ghế trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc – “Kỳ thật lần này cho ngươi đến chỗ Bích Ty, bệ hạ cũng có suy tính của mình. Gần đây hoàng thất tính toán động thủ với Nội Các, cho nên muốn ngươi rời đi trung tâm chính trị đầy phong ba này, nhưng cũng không bài trừ lão yêu bà Berlin đó chó cùng rứt giậu đi tìm phiền toái cho chúng ta.”

Tần Vân thắc mắc:

“Tìm phiền toái cho chúng ta? Tìm thế nào?”

Tristana rất có kinh nghiệm:

“Ám sát, bắt cóc, dù sao cách nào ngươi có thể nghĩ đến, Nội Các cũng có thể làm được. Bằng không ngươi cho rằng vì cái gì bệ hạ lại để ta và Trần Kiêu đến bảo hộ ngươi?”

Tần Vân: “…”

“Tuy rằng ta và nhân tra kia vẫn luôn không hợp, nhưng luận lực chiến đấu, Lâm Đống Lương cùng Scart cũng không phải đối thủ của chúng ta.” – Tristana từ trên cao nhìn xuống, đắc ý nói – “Ngươi yên tâm, lão nương nhất định sẽ khiến ngươi bình an trở thành nam nhân của bệ hạ!”

Tần Vân lau mồ hôi hột:

“Vậy thật sự là… phiền toái ngươi…”

Mặc Xá Lý trên đường trở về liền dùng cái ipad “đồ cổ”nạm kim cương lướt tìm bát quái, quả nhiên trên Vũ Trụ 818 đã xuất hiện hình ảnh rồng pha lê, tuy rằng cự ly khá xa, kim cương đính loạn xà ngầu nhìn không rõ lắm, nhưng hình rồng là không trật không được.

[Cầu giám định!! Đây có phải là tinh thần hệ Thần cấptrong truyền thuyết hay không a!!! Lớn đến như vầy mới nhìn thấy lần đầu tiên a!!! Bệ hạ có rồng quả nhiên không phải lừa ta a!!! Tiêu đề nhất định thật dài dài dài dài dài!!!!]

Không qua vài phút, bài post này nháy mắt đã có hơn vài trăm comment rep lại, có người nghi ngờ:

“Tinh thần hệ không phải người bình thường đều nhìn không tới sao? Nghe nói tinh thần hệ của bệ hạ ngay cả Lính gác Dẫn đường cũng nhìn không thấy… Bây giờ đột nhiên đính pha lê lên là muốn làm gì?”

Theo phía dưới là một mảng dài dằng dặc LS+1[3], càng có người trực tiếp cho rằng đây là PS (photoshop), còn làm màu khoanh thêm vài vòng tròn màu đỏ chứng minh.

Mặc Xá Lý không để ý đến vấn đề khác, y lập một cái clone[4], dưới bài post “Đính pha lê là muốn làm gì” reply lại ba chữ:

“Hống lão bà.”

Scart sáng sớm lướt xem tin tức, nhìn đến comment của hoàng đế bệ hạ thiếu chút nữa cười phun ra, gã kéo Lâm Đống Lương đến bên cạnh cùng nhau xem, trêu tức nói:

“Đại khái là bóng ma cô độc cả đời trước đây quá sâu, thật vất vả bây giờ mới có lão bà… bệ hạ thật đúng là không phải khìn bình thường a.”

Lâm Đống Lương đau đầu, hắn vẫn cảm giác, quân chủ mình nguyện trung thành chỗ nào cũng tốt, chính là có đôi khi quá tích cực, đã nhận định người nào hoặc cái gì rồi, tám con ngựa cũng kéo không trở lại.

Mặc Xá Lý đương nhiên rõ ràng bọn họ đang xem cái gì, bất quá hoàng đế biểu hiện cũng chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn, sau đó cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

“Bệ hạ… ngài càng tỏ ra để ý Tần Dẫn đường, Nội Các lại càng rõ ràng nhược điểm của ngài ở đâu.” – Lâm Đống Lương thở dài – “Ngài không lo lắng chút nào sao?”

“Lo lắng cái gì?” – Mặc Xá Lý cũng không ngẩng đầu lên, hỏi.

Lâm Đống Lương nhíu nhíu mày, hắn nhất thời trả lời không được là lo lắng cho hoàng đế hay cho Tần Vân, hoặc là hai người đều có?

“Hắn đích xác là nhược điểm của ta.” – Mặc Xá Lý đột nhiên nói, khép lại văn kiện trong tay – “Nhưng cũng là khải giáp trong tay ta.”

“Sau khi thụ thương, nhất định sẽ càng thêm mạnh mẽ.” – Hoàng đế nâng cằm, bình tĩnh nhìn Lâm Đống Lương – “Ta sẽ không để mình phạm sai lầm lần thứ hai.”

Tần Vân dưới đáy khoang thuyền sắp ngủ, chợt nghe được tiếng chim điện tử kêu lên, một con chim sẻ xanh ngọc truyền tin há miệng, chậm rãi phun ra một bức thư viết tay.

Tần Vân tùy tiện xỏ quần áo vào, đem thư trải lên đầu gối mình.

“Phía bắc rất lạnh, chú ý giữ ấm.” – Thư Mặc Xá Lý mở đầu có chút đơn giản quá mức, Tần Vân nén cười chui vào trong ổ chăn, tiếp tục nghiêm túc đọc xuống.

“Đã lâu không viết chữ, không đẹp chút nào, không cho ngươi ghét bỏ.” – Ở giữa trống một hàng – “Hôm nay nhớ đến ta mấy lần?”

Tần Vân yên lặng đếm đếm, phát hiện đếm thế nào cũng không hết được, vì thế dứt khoát buông tha.

Mặc Xá Lý lại viết tiếp:

“Hoài nghi Nội Các và Olympus cấu kết, bất hạnh là không có chứng cớ, điều tra ETA tinh bị gián đoạn, muốn động vào bọn họ không dễ dàng như vậy, cũng phải tranh thủ đoạt lại binh quyền của Scart.”

Tần Vân cau mày, hắn nhìn tiếp xuống.

“P/S: Scart hiện tại chả làm cái gì cả, mỗi ngày đều bám sau mông Lâm Đống Lương… dám ở trước mặt ta show ân ái, tên đó nhất định là chán sống rồi!”

Tần Vân: “…”

“Trọng Diễm không chịu để ta bỏ đi kim cương trên người nó, con rồng ngu ngốc này còn cảm giác chính mình đẹp muốn chết, cả ngày phơi nắng để bảo trì mỗi thời mỗi khắc đều kim quang lòe lòe.”

Tần Vân:

“Phốc…”

Tiếp đó lại có một đoạn lớn có dấu vết xóa sửa, có thể nhìn ra đều là đang thổ tào Trọng Diễm, hoàng đế bệ hạ đại khái cũng phát hiện mình có chút dong dài, nhưng lại ngượng ngùng biểu hiện ra trước mặt Tần Vân, chỉ có thể rèn sắt không thành thép mà tổng kết một câu:

“Đã nói ngươi không nên quá cưng nó, ai bảo không chịu nghe, hiện tại càng ngày càng không quy củ, thật sự là con hư tại mẹ!”

“…” – Tần Vân sờ sờ mũi, lại lật qua một tờ.

“Hôm nay Ba Kim làm bánh táo nướng, ngươi không ở nhà ta cũng chỉ có thể ăn một mình.” – Mặc Xá Lý ở cuối trang phụ chú một câu – “P/S: Ta cũng đang học, chờ ngươi trở về, làm cho ngươi ăn.”

Tần Vân bi ai một phen cho phòng bếp của Ba Kim, hắn thấy được dòng cuối cùng phía dưới.

“Bất luận tranh đấu của Nội Các cùng hoàng thất ra sao, hoặc là Olympus ETA tinh như thế nào, ta đều sẽ bảo hộ ngươi, không để ngươi phải tổn thương nữa.” – Bút tích Mặc Xá Lý rất nặng, y tựa hồ đã tự hỏi thật lâu, trên trang giấy thậm chí có vết mực nhỏ xuống thật đậm.

Cuối thư, hoàng đế viết một câu như vậy:

“Ta lấy sinh mệnh của ta thề, sẽ cho ngươi hạnh phúc — yêu ngươi, Mặc Xá Lý • Tê Chiếu • Y Tát.”

[1] Mạch thượng này nằm trong “Mạch thượng hoa”/“mạch thượng hoa khai” [hoa bên bờ ruộng/hoa nở bên bờ ruộng], một câu trích trong lời Ngô Việt Vương viết khi vợ mình về thăm nhà [Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ] = [Hoa đơm bờ ruộng, thong thả đường về], tuy nói là từ từ hãy về, nhưng ẩn trong đó là nỗi nhớ mong vợ mình, hi vọng nàng sớm ngày quay về.

[2] Bà bà là cách con dâu gọi mẹ chồng, nhạc mẫu mới là con rể gọi mẹ vợ. Gọi vậy là gián tiếp xác nhận Mặc Xá Lý là thụ đó =)))

[3] LS [lou shang] nghĩa là “lầu trên”, lầu ở đây là một comment, lầu trên là cmt phía trên. “Lâu chủ” chính là người lập bài post đó.

[4] Acc nhỏ, hay acc phụ. Cái này thường dùng lúc không muốn người khác biết acc chính của mình, hay là xài để ăn gian trong mấy cuộc vote gì đó =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK