• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngô…… Nôn –” Ghé người vào bồn rửa tay, Thiên Phượng đem toàn bộ thức ăn nôn ra hết.

Dạ dày đã không còn lưu lại chút thức ăn nào, nhưng cảm giác ghê tởm kia vẫn không ngừng tuôn trào, nôn đến nước chua cũng không còn để mà nôn nữa.

Đoan Mộc Thanh Tôn, Lam Tư và Thượng Quan Mộ Phi vừa bước vào toilet đã thấy Thiên Phượng nôn đến gương mặt đỏ bừng, liền nhanh bước tới gần.

“Có phải đã ăn trúng thứ gì mất vệ sinh không?” Nhẹ nhàng vỗ lưng Thiên Phượng giúp y thuận khí, Đoan Mộc Thanh Tôn nhăn mày.

Rốt cục cũng phun xong, nôn khan thêm vài cái nữa, Thiên Phượng tiếp nhận lấy khăn tay của Lam Tư đưa, lau đi vết dơ trên miệng.

Khẽ thở gấp, y chậm rãi chui vào lòng Đoan Mộc Thanh Tôn, cái mũi ngửi được mùi vị lạnh lùng trong trẻo quen thuộc, cảm giác ghê tởm nơi cần cổ cũng dần dần biến mất.

“Sao lại đột nhiên nôn như vậy?” Đoan Mộc Thanh Tôn mặt nhăn mày nhíu, một tay ôm lấy thắt lưng Thiên Phượng, khom người bế ngang lấy y: “Mộ Phi, xin phép giúp ta và Tiểu Phượng, ta đưa y đến bệnh xá.”

“Được.” Thượng Quan Mộ Phi gật đầu.

Nào biết Thiên Phượng ở trong lòng lại bắt đầu làm ầm ĩ: “Tiểu Tôn, đừng, ta không muốn đi bệnh xá….. ta muốn về ký túc xá….”

“Ngươi nôn đến cái dạng này, sao lại không đi….”

“Không cần…. Ta không muốn đi….” Thật hiếm khi cái người trước giờ nhu thuận lại bướng bỉnh tới mức này, cánh tay mảnh khánh gắt gao ôm lấy vai hắn.

Nghe thấy tiếng nói rầu rĩ của ngươi trong lòng, Đoan Mộc Thanh Tôn vừa bực lại vừa buồn cười, nhớ tới bộ dáng y nôn, lại khó tránh khỏi lo lắng.

“Được, không đi, chúng ta về ký túc xá, bất quá ngươi lại cảm thấy không khỏe thì phải nghe theo lời ta.” Ôm Thiên Phượng đi ra ngoài.

“Ân.” Gật gật đầu, thân thể cứng đờ của Thiên Phượng cũng dần dần thả lỏng, tựa vào người Đoan Mộc Thanh Tôn.

Sau khi được Đoan Mộc Thanh Tôn ôm về ký túc xá, Thiên Phượng liền ngủ một giấc, đến khi y mở mắt ra, mặt trời đã lặn đằng tây rồi.

“Tỉnh?” Đoan Mộc Thanh Tôn đang thay quần áo thấy cái người ngủ say đã tỉnh lại, không thèm cài nút áo tiếp mà áp sát tới: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Chớp mắt mấy cái, nhìn khuôn mặt tuấn tú ôn nhu ở trước mắt, Thiên Phượng khẽ lắc đầu: “Tiểu Tôn.”

“Ân?” Đôi môi áp tới, nhẹ nhàng hôn lên môi Thiên Phượng.

“Ta đói bụng….” Đôi mắt trong veo đầy vẻ vô tội.

“Ha hả, đúng lúc, giữa trưa ta có gọi điện về nhà, Lam thúc bảo chúng ta về, hôm nay y nấu canh….” Ôm lấy người trên giường, Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ nói bên tai Thiên Phượng: “Tiểu Phượng, ngươi hình như nặng hơn trước kia a.”

Ngón tay thon dài nâng cằm Thiên Phượng lên, tinh tế đánh giá gương mặt xinh đẹp kia.

Vẫn xinh đẹp như trước, không có béo ra.

“Có ăn nhiều hơn chút….. Tiểu Tôn không thích ta mập ra sao?” Nhăn mày.

Xem ra phải kiêng ăn lại chút rồi…

“Không đâu, ngươi rất gầy, béo ra thì lại càng ôm thoải mái hơn a.” Để chứng minh, Đoan Mộc Thanh Tôn ôm người vào ngực.

“Tiểu Tôn.” Ngọt ngào cười, Thiên Phượng nghiên người nhìn.

“Ân?” Nhân cơ hội, hôn một cái lên đôi môi hồng hồng kia.

“Ngươi gần đây có phải ăn rất nhiều đường không, sao miệng lại ngọt như vậy.” Hai mắt cong cong, hiển nhiên là đang cười rất vui vẻ.

“Chỉ đối với một mình ngươi thôi, ta giúp ngươi thay đồ.” Tay linh hoạt khẽ móc một cái, đã cởi được nút áo, lộ ra lồng ngực trắng nõn vẫn còn đầy dấu hôn đo đỏ.

Chính là…. Đoan Mộc Thanh Tôn dù thay đồ giúp người yêu vẫn nhân cơ hội ăn chút đậu hủ con nhà người ta…. nhưng cũng chỉ có mình hắn mới biết.

Đêm xuống, Đoan Mộc Thanh Tôn và Thiên Phượng trở về Đoan Mộc gia, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lam Việt bưng một tô canh từ phòng bếp đi ra.

Mà Đoan Mộc Kiêu lại lộ ra vẻ mặt sốt ruột đứng ở một bên.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lam Việt đem tô canh đặt xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt lập tức lộ ra ý cười ôn nhuận.

“Các ngươi đã về rồi.”

““Đoan Mộc thúc thúc, Lam thúc thúc khỏe.” Thiên Phượng lễ phép chào hỏi.

“Ha hả, Tiểu Phượng khỏe, đã là con dâu của ta rồi, không cần khách khí như vậy.”

Lời nói đùa của Đoan Mộc Kiêu nhất thời khiến Thiên Phượng đỏ bừng mặt.

“Lão già, đừng có lấy Tiểu Phượng làm công cụ đùa vui của ngươi.” Dắt Thiên Phượng ngồi xuống, Đoan Mộc Thanh Tôn hung hăn trừng mắt lão ba mình một cái.

“Yêu, ý muốn bảo hộ mạnh quá a.”

“Kiêu, đừng chọc bọn họ, mau dọn cơm đi.” Lam Việt trừng mắt nhìn Đoan Mộc Kiêu.

Nhà Đoan Mộc, bởi vì Đoan Mộc Thanh Tôn và Lam Tư nội trú trong trường, cho nên chỉ có Đoan Mộc Kiêu ở, còn về Lam Việt, là do hắn lấy việc tư cùng bảo hộ mà buộc y vào đây ở chung.

Lam Việt đem toàn bộ thức ăn ra xong, liền mở nắp tô canh, nháy mắt, mùi thịt cùng dược liệu nồng đậm phát ra.

“Tay nghề của Lam thúc càng ngày càng tốt.” Đoan Mộc Thanh Tôn cầm lấy thìa múc canh cho mọi người.

“Ai bảo ba ba ngươi cả ngày đều la hét muốn uống canh a….. Di? Tiểu Phượng ngươi sao sắc mặt khó coi vậy.” Lam Việt ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt xanh lè của Thiên Phượng.

“Không…… Ngô –”

Đột nhiên, Thiên Phượng che miệng chạy ào về hướng toilet, sau đó, trong toilet liền truyền đến tiếng nôn.

“Tiểu Phượng.” Buông đồ trên tay xuống, Đoan Mộc Thanh Tôn liền chạy tới toilet.

Đoan Mộc Kiêu và Lam Việt nhìn nhau xong cũng chạy theo.

Lúc trưa nôn một lần, Thiên Phượng chưa có ăn thêm thứ gì, hiện tại trong bụng trống rỗng, nhưng vẫn muốn nôn như cũ.

“Sao lại như vậy?” Nhìn Thiên Phượng khó chịu, Đoan Mộc Thanh Tôn cực kỳ đau lòng, lấy khăn thay y lau mồ hôi trên trán.

“Tiểu Phượng làm sao vậy, thân thể không khỏe sao?” Đoan Mộc Kiêu bước vào, liền thấy đứa con ôm Thiên Phượng mặt mày tái nhợt.

“Giữa trưa đã như vậy rồi.”

“Ta đến xem.” Lam Việt đi ra từ đằng sau lưng Đoan Mộc Kiêu, kéo tay Thiên Phượng bắt mạch.

Lam Việt kỳ thực là một thầy thuốc, đã từng lại việc trong một bệnh viện lớn, chẳng qua sau khi cùng Đoan Mộc Kiêu ở chung, thì cũng rất ít khi ra ngoài, lâu lâu thì chữa thương cho đám cấp dưới Ngạo Long Các, cuộc sống cực kỳ thoải mái.

“Lam thúc sao thế?” Thấy Lam Việt đột nhiên nhíu mi, Đoan Mộc Thanh Tôn nổi lên một tia lo lắng.

“Cái kia…. Thanh Tôn, Phượng Nhi thật là con trai sao?” Nhíu mày, biểu tình trên mặt có điểm không xác định nổi.

“Ngạch…. Có ý tứ gì?” Nhìn thân mình cứng đờ của người trong lòng, Đoan Mộc Thanh Tôn càng nhíu chặt mày kiếm.

Tiểu Phượng không phải là người, Lam thúc sẽ không…. Chờ chờ, nếu chẩn đoán ra được Thiên Phượng không phải là người, thì câu hỏi của Lam thúc sẽ là “Có phải là người không” chứ…..

“Cái kia ta…. Đụng đến là hỉ mạch…..” Lam Việt đầu đầy hắc tuyến.

Đoan Mộc Kiêu đứng ở sau y lập tức chấn động, Thiên Phượng cả người choáng váng, mà Đoan Mộc thiếu gia trước giờ luôn bình tĩnh khó lòng tiếp nhận.

Hỉ mạch, cái tên như nghĩa… là mạch tượng khi đang mang thai……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK