Trương Đình Ngọc chỉ có một đứa con, bởi vậy y vội vàng quát bọn thủ hạ đứng lại. Phùng Anh đã kèm Trường công tử rời lễ đường bước ra hậu viên. Đường Hiểu Lan vừa kinh vừa mừng, chợt ở eo có người chạm nhẹ một cái, chỉ nghe Cam Phụng Trì nói: “Chúng ta mau ra ngoài tiếp ứng”.
Phùng Anh hiên ngang băng qua đám người, chỉ trong chốc lát đã đến hậu viên. Hàn Trọng Sơn tức tối, cầm ám khí trên tay mà không dám động đậy.
Thiên Diệp Tản Nhân thấy Phùng Anh đến thì rất kinh hãi, Trương Đình Ngọc van nài: “Hãy cho bọn chúng bước vào”. Thiên Diệp Tản Nhân phất tay ra lệnh hỏa tiển thủ tán ra, Diệp Hoành Ba hỏi chồng: “Sao ông không dùng ám khí?” Hàn Trọng Sơn nói: “Bà quên rồi sao? Ả là người được Hoàng thượng sủng ái, Hoàng thượng căn dặn chúng ta trong vòng một năm không được đụng tới ả”. Thiên Diệp Tản Nhân bàn rằng: “Để Ngư Xác chạy chẳng phải chuyện nhỏ, ông thấy thế nào?” Hàn Trọng Sơn nói: “Nếu chỉ là con trai của Trương Đình Ngọc, vậy chúng ta cứ phá hủy lầu Phi Thúy. Nhưng còn ả nha đầu thì sao?” Thiên Diệp Tản Nhân trầm ngâm không nói. Diệp Hoành Ba chợt nói: “Ả chưa chắc là Lâm nha đầu, để tôi thử ả”. Lúc này Phùng Anh đã bước lên lầu Phi Thúy gặp Ngư Xác.
Ngư Xác rất ngạc nhiên, Phùng Anh nói: “Cam đại hiệp sai tôi đến đây mời ông trở về Hoàng Hải”. Ngư Xác than rằng: “Ngư mỗ quen biết khắp thiên hạ, thế mà hôm nay mới biết ai là bằng hữu can đảm tương chiếu”.
Phùng Anh chợt nói: “Ngư đại vương, nghe nói ông có rất nhiều của báu, có đúng không?” Ngư Xác nói: “Cô nương hỏi thế làm gì?” trong lòng hồ nghe thầm nhủ: “Chả lẽ Cam Phụng Trì cũng dòm ngó đến bảo tàng của mình?” Phùng Anh mỉm cười nói: “Tôi có một thúc thúc, bị người ta ám toán, đã uống trúng rượu độc lợi hại, không biết ông có thuốc giải hay không?” Ngư Xác nói: “Rượu độc gì?” Phùng Anh nói: “Đây là loại rượu độc một năm sau mới phát tác. Nói thực cho ông biết, kẻ ám toán là Hoàng đế”. “Tôi chưa bao giờ nghe có loại rượu độc như thế”. Y nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: “Tôi có loại cỏ thiên niên chi, không biết có thể giải được hay không?” “Tốt xấu gì cũng phải thử”. Nếu là bình thường Ngư Xác chắc chắn sẽ cười nàng trẻ con, cỏ thiên niên chi làm sao có thể dùng bừa bãi nhưng lúc này đành phải nói: “Tiểu cô nương, được cô nương tương cứu, những vật ngoài thân này có đáng là gì? Nhưng tôi không đem theo, chúng ta quay về rồi tính tiếp”.
Thế rồi Phùng Anh cùng bọn Ngư Xác bước ra khỏi lầu Phi Thúy. Phùng Anh đi ở phía sau rốt, mũi kiếm vẫn kề vào người Trương Đình Ngọc, bước ra vườn, đã vượt qua phạm vi của thuốc nổ, đi ngang qua trước mặt Diệp Hoành Ba, Diệp Hoành Ba đột nhiên vươn tay phóng ba mũi Thấu Cốt đinh về phía Phùng Anh, chỉ cần Phùng Anh dùng kiếm gạt ra, lập tức đã lộ thân phận. Nào ngờ trong đám đông có một người nhảy ra, vung tay hớt ba mũi Thấu Cốt đinh của Diệp Hoành Ba. Người đó chính là Cam Phụng Trì. Trương Đình Ngọc và Hàn Trọng Sơn cùng kêu: “Không được!” vội đẩy Diệp Hoành Ba ra, Cam Phụng Trì quát: “Hừ, giờ mà ngươi còn muốn ám toán?” Đường Hiểu Lan cũng nhảy ra cùng bọn Ngư Xác đứng thành vòng vây, Cam Phụng Trì nói: “Nếu ngươi không phục, chúng ta sẽ đấu một trận trong vườn”. Trương Đình Ngọc vội nói: “Xin các hảo hán cứ đi nhưng hãy thả con trai của tôi ra!” Cam Phụng Trì cười lạnh: “Đến bờ biển, bọn ta sẽ thả con trai của ngươi”. Diệp Hoành Ba tính toán, nếu đánh nhau ở đây cũng chưa chắc thắng, huống chi không biết ả này có phải là Phùng Lâm hay không bởi vậy cũng không dám lên tiếng.
Mười ngày trôi qua, bọn Ngư Xác đã đến bờ biển, Phùng Anh tát con trai của Trương Đình Ngọc hai bạt tai, rồi thả y đi. Ngư Xác tìm được thuộc hạ, cỡi chiếc thuyền lớn giường buồm ra biển. Bọn Cam Phụng Trì cũng đi cùng y. Lúc này mới biết thủy sư của Niên Canh Nghiêu đã vây đánh thủy trại hơn một tháng, bởi vậy muốn vượt biển không phải là chuyện dễ.
Ngư Xác cho thuyền đi vòng qua cửa biển Lữ Thuận đến Hoàng Hải, liên lạc với thủy khấu ở các đảo chuẩn bị giải vây.
Phùng Anh từ nhỏ sống ở Thiên Sơn, ra đến biển lớn thì rất thích thú. Đi được hai ngày, thuyền đã đến nơi giao giới giữa Bột Hải với Hoàng Hải, sáng sớm hôm nay sắc trời rất tốt, ở phía xa ánh lên một mảng sáng xanh, trời đang sáng chợt tím nhạt, rồi dần dần chuyển sang màu đỏ; mây trời chuyển sang màu vàng, nước biển trong veo. Phùng Anh nhìn đến xuất thần, Ngư Xác nhíu mày, té ra đây là lúc Bột Hải hay nổi sóng gió, nếu không có việc gì gấp, không ai dám dong thuyền ra biển trong thời tiết như thế. Hôm nay sắc trời trong sáng lạ thường, Ngư Xác dự cảm một cơn bão lớn sắp đến. Quả nhiên đến trưa, mấy tiếng sấm đánh oàng giữa trời, sắc trời thay đổi, gió lúc nổi lên, một chốc sau nước biển gào thét. Vệ Dương Oai kinh hoảng nói: “Sắp có bão tố!”
Một chốc sau, gió xoáy sóng cuộn, từng con sóng lớn tựa như quả núi ập tới, bọt sóng bắn tung lên cao vút, Ngư Xác than: “Tôi đã liên lụy các người”. Cam Phụng Trì giúp Ngư Xác cầm bánh lái, con thuyền cứ chao đảo, mọi người vội vàng hạ buồm xuống. Phùng Anh chợt kêu lên kinh hoảng: “Ối chao, thủy quái!”
Ngư Xác ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một con cá kình lớn như trái núi nổi lên mặt biển, phun cột nước về phía chiếc thuyền. Ngư Xác vội vàng kêu: “Mau xoay bánh lái tránh ra!” thực ra cá kình tuy không ăn thịt người nhưng nếu va phải nó thì chiếc thuyền sẽ lật úp.
Chợt một cơn sóng ập tới, chiếc thuyền bị sóng ném lên va phải đuôi con cá kình, bị con cá kình vẫy một cái, tất cả mọi người trong thuyền dù võ công tuyệt đỉnh nhưng cũng phải té nhào. May mà chiếc thuyền không phải chạm vào đầu hoặc bụng của con cá chứ nếu không đã chìm nghỉm. Tuy là thế, chiếc thuyền đã bị thủng một mảng, Ngư Xác kêu: “Mau bít lỗ thủng”. Bọn Cam Phụng Trì vội vàng lấy mền chèn vào chỗ nứt, nước biển xộc vào mũi rất khó chịu, tuy đã bít lỗ thủng nhưng nước biển vẫn thấm vào.
Ngư Xác than: “Ta một đời xưng vương trên biển, chả lẽ cũng chết trên biển?” bão tố nổi lên, tuy đã hạ buồm xuống nhưng con thuyền vẫn bị gió thổi đi như tên bắn, dù có lực ngàn cân cũng chẳng thể nào kìm nổi. Ngư Xác nói: “Chắc đã hết cách, Cam đại hiệp, trước khi chết xin nhận một lạy của tôi”. Cam Phụng Trì quát: “Một hơi thở vẫn còn, quyết không buông tay. Chúng ta phải tìm sống trong chết”. Rồi một mặt sai người tiếp tục bít lỗ hở, một mặt vận chân lực Thiên cân trụy giữ vững thân thuyền, tuy con thuyền vẫn chao đảo nhưng dẫu sao cũng khá hơn trước. Ngư Xác thầm kêu: “Hổ thẹn”, nhủ bụng: “Cam Phụng Trì tuy không tinh thông thủy tính như mình nhưng trong lúc sinh tử lại bình tĩnh hơn”.
Mọi người trên thuyền đều hợp lực kiên trì, không biết đã chịu đựng bao lâu trong bóng tối, chợt một tiếng ầm thật lớn vang lên, thân thuyền đã chạm phải đá ngầm, Cam Phụng Trì thất kinh, dốc hết sức mà vẫn không thể cứu vãn kíp nạn, đành chịu vậy. Ngư Xác cả mừng nói: “Có cách rồi. Đoạn này trên Bột Hải không có đá ngầm, mà chúng ta lại chạm phải chắc là đã va phải hòn đảo nào đấy”. rồi y lặn xuống nước tìm kiếm, quả nhiên có một hòn đảo nhỏ.
Ngư Xác nói: “Chúng ta đã bị mắc kẹt ở hòn đảo này”. Rồi cùng mọi người hợp lực kéo thuyền vào bờ, lúc này gió bão đã ngừng, đằng Đông lại hiện màu trắng của bụng cá, té ra họ đã trôi nổi trên biển một ngày một đêm.
Mọi người ngồi nghỉ ngơi trên bãi biển một hồi, ăn lương khô, hồi phục thể lực, gió biển thổi tới, mùi hương thơm xộc vào mũi, trong mùi hương thơm lại có vị tanh, nhìn từ xa chỉ thấy trên khắp đảo toàn là hoa, Ngư Xác thầm nhủ: “Hoa gì thế? Mình chưa từng gặp hoa này, sao mùi hương lại kỳ quái đến thế”.
Mặt trời mọc trên biển, mọi người đều đã khỏe trở lại. Ngư Xác đi phía trước dắt mọi người vào hải đảo. Một tùy tùng của Ngư Xác chợt nói: “Đây chẳng phải là cây du ư, sao lại kỳ lạ thế này?”
Cành của cây du này uốn éo trông như hình rắn, một người lấy làm lạ đưa tay sờ vào, Ngư Xác chợt giật mình, kêu lớn: “Chạy mau!” người ấy kêu thảm lên một tiếng, bổ nhào xuống, một con trường xà từ trên cây phóng xuống, Đường Hiểu Lan vung kiếm chặt đứt con rắn. Chợt lại có hai người kêu lớn, té ra họ đã đạp phải một con rắn lớn, may mà không bị cắn trúng.
Ngư Xác nói: “Mau lui ra bờ biển”. Trong rừng cây vang lên tiếng kêu xào xạc, vô số rắn bò ra, Ngư Xác bảo Cam Phụng Trì và Đường Hiểu Lan cùng y chặn hậu, dùng đá đánh chết mấy con rắn, lui ra đến bờ biển, người bị rắn cắn toàn thân đã tím đen, không thể cứu chữa, ai nấy đều cả kinh. Ngư Xác lấy một viên hùng hoàng, bảo mỗi người lấy một mảnh bỏ vào người, mặt vẫn còn lo lắng, nói: “Chúng ta đã đến ma đảo!”
Cam Phụng Trì ngạc nhiên hỏi: “Chả lẽ trên đảo này có ma?” Ngư Xác nói: “Cam đại hiệp không biết đấy thôi, ở phía Tây bắc của cửa biển Lữ Thuận có một hòn đảo nhỏ tên là Xà đảo, trên đảo có vô số rắn độc, xem ra đây chính là Xà đảo. Nước dãi của rắn độc có thể trị bệnh hủi, trên đảo cũng có một loại cây tên gọi là cây hủi, hoa của loại cây này không dính sương nên còn gọi là hoa tránh sương. Lúc nãy tôi mới ngửi hương hoa của cây hủi, nhất thời nhớ không ra, nếu không tôi đã không mạo mụi tiến vào. Rắn thích sống ở nơi ẩm ướt trong rừng, trừ khi ra ngoài sưởi nắng, bởi vậy đến chỗ khô ráo chúng ta sẽ tạm thời an toàn”. Đường Hiểu Lan chợt nhớ ra một chuyện, hỏi: “Có phải gần Xà đảo có đảo Miêu ưng không?” Ngư Xác nói: “Đúng thế, vốn gọi là đảo Hải Miêu, bởi vì ở đó có một loại chim khi bay ra phát ra tiếng kêu như mèo, nên được người ta gọi là hải miêu, thực ra nó không phải là mèo. Từ xưa đến nay không ai dám đến hòn đảo này”. Đường Hiểu Lan nói: “Tát thị song ma chẳng phải ở đảo Miêu ưng sao?” Ngư Xác cười rằng: “Tôi nhớ rồi, lần đó tụ hội ở đảo Điền Hoành, Song ma muốn nhận huynh đệ làm đồ đệ”, rồi y thở dài một tiếng, mới tiếp tục nói: “Từ xưa đến này không ai dám đến hai hòn đảo này, nhưng mấy mươi năm gần đây lại có ba người dám chiếm cứ. Hai người ở đảo Miêu ưng là Tát thị song ma, võ công của bọn họ tuy cao nhưng chưa đủ khiến người ta kinh hãi. Người chiếm cứ ở Xà đảo nghe nói võ công cao thâm khó lường, tuy chưa ai gặp nhưng y có thể thu phục rắn rết, chỉ điểm này đã đủ khiến người ta kinh dị”. Cam Phụng Trì nói: “Nghe các tiền bối trên giang hồ đồn rằng, người ở Xà đảo tên là Độc Long Tôn Giả, có phải không?” Ngư Xác nói: “Đúng thế! Ung Chính đã nhiều lần cho mời mà y không chịu, tôi cũng từng bảo Song ma hẹn y gặp gỡ nhưng y cũng không chịu. Nghe Song ma nói y vốn là một người bệnh hủi, y cậy có võ công, nghĩ bụng dù sao cũng không thể sống được ở cõi thế, sao không đến Xà đảo tìm vận may, lấy hoa trên cây hủi và nước dãi của rắn chữa trị. Sau đó y đã ở Xà đảo mấy năm, bệnh hủi cũng khỏi hẳn, y nhớ lại khi còn bị bệnh người đời lạnh nhạt nên không muốn quay về nữa. Tánh tình của y càng lúc càng lạ, hai tên ma đầu như Tát thị song ma tuy có qua lại với y nhưng cũng phải kiêng dè”.
Khi đó rắn trên đảo lại kêu lên chít chít. Vệ Dương Oai kinh hoảng kêu: “Độc Long Tôn Giả đến!” Cam Phụng Trì mở mắt ra nhìn, chỉ thấy một dã nhân đầu bù tóc rối đi ra, phía sau y là một bầy rắn, đến bờ biển, y chợt quát bầy rắn ngừng lại, rồi sải bước tới.
Ngư Xác vội vàng bước lên, cung tay nói: “Ngư Xác ở Hoàng Hải và Cam Phụng Trì ở Giang Nam gặp tổn thương gió xoáy, lên nhầm quý đảo, kính xin tôn giả lượng thứ”. Độc Long Tôn Giả trợn mắt, chẳng thèm để ý. Ngư Xác lại nói: “Trước đây Ngư mỗ đã từng nhờ Tát Thị huynh đệ gửi thư thăm hỏi tôn giả”. Độc Long Tôn Giả trợn mắt liếc nhìn mọi người, chợt nói: “Trong số các người có ai bị bệnh hủi không?” Ngư Xác nói: “Không có”. Độc Long Tôn Giả cười hềnh hệch, quát: “Nếu các ngươi đã không bị bệnh hủi, đến hòn đảo này làm gì? Cút xuống biển cho ta!” Ngư Xác thất kinh, vội nói: “Thuyền của chúng tôi đã bị gió xoáy phá hỏng, sau khi sửa xong sẽ rời khỏi đảo”. Độc Long Tôn Giả chợt gằn giọng nói: “Mặc kệ các ngươi, các ngươi không được ở lại đây, mau cút xuống biển cho ta!” Ngư Xác xưa nay xưng vương trên biển, chưa từng bị ai coi thường như thế, bất giác nổi cáu: “Sao ngươi lại không thông hiểu nhân tình như thế? Bọn ta không có thuyền, làm sao ra biển?”
Độc Long Tôn Giả chợt ngửa mặt cười lớn, nói: “Sao mà không thông nhân tình? Rắn độc của ta nuôi trên đảo còn nhiều hơn cả loài người!” trước đây khi Độc Long Tôn Giả còn bệnh hủi, y bị người đời lạnh nhạt, mọi người trong tộc đòi ném y xuống biển, nếu y không có võ công đã chết. Sau đó ai nấy đều né tránh y, bởi vậy Độc Long Tôn Giả mới mạo hiểm đến Xà đảo, sau khi trị xong bệnh hủi đã quyết cắt đứt liên lạc với loài người, mãi mãi không chịu trở về nữa. Lúc này chợt nghe Ngư Xác nhắc đến hai chữ “nhân tình”, sự ghẻ lạnh của người đời đối với y chợt dâng lên trong lòng, bởi vậy nổi cáu đùng đùng.
Ngư Xác và Cam Phụng Trì nào hiểu được cảm giác của Độc Long Tôn Giả, đều cảm thấy kẻ này thật quái dị. Ngư Xác nháy mắt với Cam Phụng Trì, lớn giọng nói: “Hòn đảo này chẳng phải ông mua, ai cũng có thể ở lại, ông dựa vào điều gì mà đuổi chúng tôi ra biển?” Độc Long Tôn Giả cười lạnh: “Vậy tại sao các ngươi lại đuổi ta ra biển, trên bờ vẫn còn rộng rãi kia mà? Các ngươi đừng hòng đặt chân trên hòn đảo này!” Ngư Xác ngạc nhiên nói: “Ông có điên rồi không? Ai đuổi ông xuống biển. Chúng tôi chỉ ở đây vài ngày mà thôi”. Y làm sao biết Độc Long Tôn Giả coi tất cả mọi người đều là những người đã từng bức hại mình năm xưa.
Độc Long Tôn Giả thấy Ngư Xác cố cãi, lại càng nổi cáu hơn, chợt quát: “Được, các ngươi không đi, ta sẽ ném các ngươi xuống biển!”
Rồi y phóng vọt người lên vung tay chụp vào đỉnh đầu của Ngư Xác, Cam Phụng Trì đã chuẩn bị trước, ngầm vận chân lực nội gia điểm mũi chân nhảy vọt tới gạt qua, hai tay chạm nhau, Cam Phụng Trì cảm thấy đau nhói, tựa như có một nguồn lực đẩy tới, từ trên không té nhào xuống, Độc Long Tôn Giả kêu ồ một tiếng nói: “Té ra các ngươi biết võ công, chả trách nào gan lì đến thế”. Rồi không thèm đổi chiêu, vẫn vung trảo chụp vào đỉnh đầu của Ngư Xác!
Đường Hiểu Lan và Phùng Anh đều thất kinh, cả hai cùng rút kiếm ra, hai đường hàn quang cuộn tới, Độc Long Tôn Giả kêu lên một tiếng quái dị, hất ống tay áo ra, đánh lệch hai lưỡi kiếm, trong khoảnh khắc ấy, Độc Long Tôn Giả luồn tay vào kẽ hai lưỡi kiếm, chưởng trái chuyển thành chụp tóm vào cây Du Long kiếm của Đường Hiểu Lan, rồi bổ ra một chưởng, Phùng Anh vội vàng thối lui, ngực tựa như nghẹt thở!
Cam Phụng Trì tuy rơi xuống đất nhưng cũng bật người dậy, hai chưởng dùng lực đẩy ra một chiêu Phách Sơn Đoạn Lưu, chạm vào chưởng trái của Độc Long Tôn Giả. Độc Long Tôn Giả lại kêu ồ một tiếng, xoay người đấm ngang tay phải ra, Cam Phụng Trì vội vàng rút chiêu. Đường Hiểu Lan và Phùng Anh đã đâm hai kiếm tới, Độc Long Tôn Giả kêu lên oai oái, lách người phân chưởng, đồng thời tấn công hai người, Ngư Xác tung ra một cước, Độc Long Tôn Giả không thèm xoay người, vẫn tiếp tục bước dấn tới, binh một tiếng, mũi chân của Ngư Xác tựa như chạm phải sắt thép nên bật ngược trở lại, nếu võ công của Ngư Xác tầm thường đã bị gãy chân!
Ngư Xác kinh hãi, vội vàng rút bảo đao hộ ở hạ bàn.
Cam Phụng Trì cả kinh phóng vọt tới, dùng thủ pháp Cầm Nã chém vào cổ tay của Độc Long Tôn Giả, Độc Long Tôn Giả thúc chỏ mà vẫn không trúng, cả hai bên đổi nhau một chiêu. Phùng Anh phóng vọt người lên đâm vào vai trái của y, Đường Hiểu Lan lách người đâm vào vai phải. Độc Long Tôn Giả buộc phải buông Cam Phụng Trì, vỗ ra vù vù hai chưởng đánh lệch mũi kiếm.
Độc Long Tôn Giả càng đánh càng giữ, một canh giờ sau vẫn tấn công mạnh mẽ, chưởng phong quét tới đâu là ai nấy đều tránh. Cam Phụng Trì tuy đuối sức nhưng cũng chẳng thấy chuyện gì. Phùng Anh khinh công cao siêu, cũng chẳng thấy có gì khác lạ. Nhưng Đường Hiểu Lan thì hơi vất vả. Ngư Xác thì càng cảm thấy đầu váng mắt hoa, khát khô cả cổ, dần dần chỉ có thể chống đỡ!
Phùng Anh chợt nói: “Đường thúc thúc, người hãy dùng Tu di kiếm thức, điệt nữ dùng Truy Phong kiếm pháp!” Tu di kiếm thức thủ nhiều công ít, khi thi triển toàn thân được hộ bởi một màn kiếm quang, Độc Long Tôn Giả không dám thò tay vào màn kiếm quang; Truy Phong kiếm pháp của Phùng Anh lanh lẹ lạ thường, tấn công về phía Độc Long Tôn Giả, cả hai người phối hợp Thiên Sơn kiếm pháp rất kín kẽ, uy lực chợt tăng lên, lại thêm chưởng lực hùng hậu của Cam Phụng Trì, đao pháp lão luyện của Ngư Xác, nhất thời chủ khách thay đổi, bốn người không còn vất vả như trước.
Đấu được nửa canh giờ, uy lực của Thiên Sơn song kiếm đã phát huy toàn bộ. Độc Long Tôn Giả dần dần bị lọt xuống thế hạ phong, nhưng vẫn không hề có vẻ mệt mỏi. Đang lúc căng thẳng, Độc Long Tôn Giả chợt huýt hai tiếng sáo, bầy rắn phía sau đột nhiên phóng tới.
Ngư Xác chợt kêu lên: “Đứng thành hình vuông, không được rối loạn!” bốn người có võ công tương đối cao gồm Vệ Dương Oai, Mạnh Võ Công, Lộ Dân Đảm, Lý Minh Châu đứng chia thành bốn góc, múa tít binh khí ném vào bầy rắn, chỉ trong chốc lát đã có mấy con rắn bị chém chết, bầy rắn kêu chít chít liên tục, tiếp tục lao về phía đám người. Nhưng họ vẫn không nguy hiểm bằng bọn Cam Phụng Trì!
Bọn bốn người Cam Phụng Trì một mình đấu với Độc Long Tôn Giả cũng chỉ có thể ngang tay, nay lại phải đối phó với rắn độc nên càng nguy hơn, chỉ hơi sơ suất thì sẽ lập tức mất mạng. May mà hai kiếm Du Long và Đoạn Ngọc đều là báu vật nên chỉ cần lia lên là mười con rắn bị chém làm đôi. Độc Long Tôn Giả gia tăng chưởng lực, tấn công gấp về phía Đường Hiểu Lan và Phùng Anh, có ý đồ khiến hai người không thể múa kiếm chém rắn!
Cam Phụng Trì chợt cười lạnh nói: “Hừ, nhờ vào sức của rắn độc, đâu phải là anh hùng!” Độc Long Tôn Giả nhíu mày, chợt cũng cười lạnh nói: “Ta vốn chẳng phải là anh hùng, ai bảo ta là anh hùng. Hừ, nếu các ngươi coi ta là anh hùng, đã không đến nỗi ép ta đến đảo hoang!” Cam Phụng Trì muốn dùng kế khích tướng trên giang hồ, nào ngờ Độc Long Tôn Giả hoàn toàn khác với những nhân vật trên giang hồ, không những như thế, y tựa như sống ở một thế giới khác hẳn, bởi vậy kế khích tướng của Cam Phụng Trì chẳng có hiệu quả.
Lại cầm cự được nửa khắc, tình thế càng nguy hiểm hơn, rắn độc càng kéo ra nhiều hơn. Mọi người tưởng tượng đến cảnh nửa khắc sau sẽ bị muôn ngàn con rắn độc cắn xé, không khỏi kinh hãi.
Chợt ngoài biển vọng lại một tràng thanh âm, bầy rắn thối lui ngậm đuôi kết thành một vòng tròn. Độc Long Tôn Giả ngửa đầu lên nhìn, cũng chợt nhảy ra khỏi vòng tròn, rời xa khỏi bầy rắn ngồi trên một tảng đá. Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trời quang mây tạnh, chẳng có gì khác lạ. Một lát nữa, tiếng ồn càng lớn hơn, trên đầu vọng lại một tràng tiếng kêu quạc quạc, nghe như tiếng chim kêu, Phùng Anh chợt kêu: “Xem kìa!” một bầy chim quái dị từ đường chân trời bay tới tựa như một áng mây đen lớn, Ngư Xác kêu: “Miêu ưng đến, nấp mau, nấp may!” nhưng ở bờ biển chẳng biết nấp vào chỗ nào, mọi người chỉ đành tụ lại một chỗ, rút binh khí đợi chờ, trong lòng thấp thỏm, thầm nhủ nếu bầy Miêu ưng từ trên bổ nhào xuống chắc chắn sẽ càng khó đối phó hơn bầy rắn độc.
Lúc này bầy rắn đã kết thành một vòng tròn ngửa đầu nhìn lên, người cuộn thành hình chiếc lò xo, tựa như chuẩn bị phóng lên trời.
Một lát sau, bầy chim Miêu ưng đã bay vào đảo, lượn một hồi rồi chợt bổ xuống. Rắn độc phóng lên, trong nhất thời cảnh tượng kỳ lạ xảy ra. Chỉ thấy vô số chim Miêu ưng bay thấp bị rắn độc đớp trúng rơi xuống đất; nhưng cũng có vô số rắn độc bị Miêu ưng gắp lên không trung rồi thả xuống chết giữa biển, lúc này rắn bay đầy trời, mọi người đều kinh hãi sợ Miêu ưng thả rắn trên đầu mình, nhưng mừng vì Miêu ưng thả rất chính xác, chẳng con nào rơi lại xuống đất. Số là Miêu ưng và rắn độc thường ác đấu với nhau, sau trận gió xoáy, bầy Miêu ưng tấn công càng mạnh hơn. Đây là trận tấn công quy mô lớn nhất trong mười năm qua, mọi người may mắn mới thấy được trận ác đấu này. Miêu ưng biết thả ở bờ biển rắn sẽ không thể nào chết nên cứ ngoạm đầu rắn rồi bay ra biển thả.
Trận ác chiến giữa rắc độc và Miêu ưng diễn ra nửa canh giờ, dần dần đã phân ra thắng bại, tuy Miêu ưng chết rất nhiều nhưng vì có thể bay lượn giữa trời cao nên đã chiếm được phần hơn, bầy rắn cứ kêu chít chít loạn cả lên, trườn về rừng sâu, nấp trong các khe đá. Bầy chim Miêu ưng xà thấp lượn mấy vòng, kêu quạc một hồi tựa như đã chúc mừng thắng lợi, sau đó mới bay ra biển trở lại, có vài con vì mệt quá nên rơi tõm xuống biển.
Độc Long Tôn Giả mặt tái nhợt trong tay đã cầm sẵn sỏi nhưng không dám ném về phía Miêu ưng. Bởi vì nếu có người động thủ, chim Miêu ưng sẽ thay đổi mục tiêu tấn công, lúc đó dù võ công tuyệt thế cũng khó tránh mất mạng.
Bầy chim Miêu ưng bay đi, Độc Long Tôn Giả chẳng nói lời nào, lẳng lặng quay vào rừng, Cam Phụng Trì cười nói: “Đúng là một vật trị một vật, không ngờ bầy súc sinh có lông mao này đã cứu mạng chúng ta”. Ngư Xác nói: “Sau khi Miêu ưng và rắn độc ác đấu, ít nhất sẽ hươu chiến nửa tháng, chúng ta có thời gian phòng bị”. Nhưng họ vẫn chưa nghĩ ra được cách nào.
Ngư Xác khổ sở suy nghĩ, sau khi Phùng Anh thoát hiểm, lại ra bờ biển chơi, ở đấy có vô số vỏ sò rất đẹp, Phùng Anh nhặt đầy cả một túi. Nàng chợt kêu lên: “Mọi người nhìn xem, có con rùa biển thật lớn!” Ngư Xác nảy ra một ý, nói: “Để yên!” một hồi sau, con rùa chầm chậm bò lên bờ biển, phơi mình trên biển như một cái dù lớn. Cam Phụng Trì chưa từng thấy con rùa nào lớn như thế nên chạy tới lật ngửa nó lại rồi kéo vào. Ngư Xác nói: “Cam đại hiệp hãy bóp cổ nó”. Cam Phụng Trì làm theo lời y, một lát sau, một thứ mùi khai bốc lên, té ra con rùa đã tiểu ra một loại nước vàng. Ngư Xác cười nói: “Có nước tiểu của rùa, rắn sẽ tránh xa trong vòng ba trượng”.
Quả nhiên đêm đó không có rắn độc đến, Độc Long Tôn Giả cũng không ra quấy nhiễu. Hôm sau trời lại trong vắt. Ngư Xác nói: “Hôm nay chúng ta đóng sao cho xong thuyền rồi mau chóng rời khỏi nơi này”. Mọi người làm cả ngày mà vẫn chưa xong.
Tối đến mọi người thay phiên nhau canh gác, đến khoảng canh ba, chợt nghe ngoài bờ biển có tiếng bốp bốp vang lên, Cam Phụng Trì cùng mọi người chạy ra xem, chỉ thấy Độc Long Tôn Giả cầm một cây gậy sắt bổ vào thân thuyền, cứ mỗi cú bổ xuống, ván thuyền vỡ ra, khi mọi người chạy tới nơi, con thuyền đã nứt toác, muốn sửa lại cũng không được nữa.
Cam Phụng Trì cả giận, quát: “Ngươi không cho bọn ta ở lại đảo này, bọn ta sẽ đi. Tại sao lại phá hoại thuyền của bọn ta?” Độc Long Tôn Giả cười lạnh, nói: “Các người có muốn đi cũng không được nữa. Ta vẫn đùa chưa xong! Các người hãy thư giãn gân cốt đi!” té ra Độc Long Tôn Giả ở Xà đảo được mấy mươi năm, hàng ngày thường thấy rắn và Miêu ưng cùng các loại chuột lớn ác đấu với nhau đã sáng tạo ra rất nhiều loại võ công kỳ quặc, nhưng mấy mươi năm y không rời khỏi đảo, không biết rằng võ công của mình đã tiến bộ đến mức nào. Hơn mười năm trước, Tát thị song ma bảo võ công của y có một không hai trên đời, y cũng nửa tin nửa ngờ.
Lần này y chợt gặp bọn cao thủ như Cam Phụng Trì, đấu một hồi thấy rất sướng tay. Y về suy nghĩ, chợt thay đổi ý, nhủ rằng: “Mình cần gì phải giết chết hết bọn chúng ngay lập tức? Chả mấy khi gặp được bọn người biết võ công như thế, chi bằng giữ lại để thử chiêu, chừng nào chán sẽ ném bọn chúng xuống biển, hoặc cứ mặc cho bọn chúng bị độc xà cắn chết cũng chẳng sao”.
Cam Phụng Trì nghe thế tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, quát: “Yêu nhân thật vô lý, hợp lực giết chết y!” Độc Long Tôn Giả cười ha hả: “Ta còn chưa muốn giết các ngươi, các ngươi còn muốn giết ta?” rồi vung gậy quét vù vù, Cam Phụng Trì không dám dùng tay không tiếp chiêu, rút cây đao chém xéo ra keng một tiếng, hổ khẩu chợt tê rần. Phùng Anh, Đường Hiểu Lan cùng thi triển song kiếm, Độc Long Tôn Giả hơi lách người, điểm cây gậy sắt về phía Đường Hiểu Lan, Đường Hiểu Lan thối lui một bước, giơ ngang kiếm chặn lại, không ngờ võ công của Độc Long Tôn Giả rất quái dị, y vừa phát kình, cây gậy bằng sắt chợt uốn cong lại soạt một tiếng, đánh về phía Phùng Anh. Phùng Anh không ngờ rằng cây gậy sắt của y có thể uốn cong, suýt nữa đã bị y quét trúng. May mà nàng khinh công trác tuyệt, khi gặp nguy hiểm, mũi kiếm điểm vào gậy một cái, người đột nhiên bắn vọt trở ra, Đường Hiểu Lan và Cam Phụng Trì đều toát mồ hôi lạnh, vội vàng xông vào phá giải thế nguy cho Phùng Anh.
Lần này Độc Long Tôn Giả cầm binh khí nên như hổ thêm cánh, bọn Cam Phụng Trì, Đường Hiểu Lan, Phùng Anh, Ngư Xác đều dốc hết bản lĩnh mà vẫn lọt xuống thế hạ phong! Ngư Xác hú lên một tiếng, Vệ Dương Oai, Mạnh Võ Công cũng nhảy vào vòng chiến. Võ công của hai người này tương đương với Ngư Xác, lúc này sáu chống một, đầu đuôi tiếp ứng lẫn nhau nên mới dần dần chuyển khách thành chủ.
Đấu đến khi sắc trời hửng sáng, hai bên đều đã sức cùng lực kiệt, Độc Long Tôn Giả cười ha hả, chạy vào rừng. Cam Phụng Trì nói: “Không đánh chết y, ngày nào cũng bị y quấy rối, chúng ta làm sao có thể trở về? Ai có thể cứu nguy cho thủy trại của ngư lão tiền bối?”
Ngư Xác than rằng: “Cứ mặc thủy trại của tôi, chỉ lo lại liên lụy đến mọi người”. Cam Phụng Trì nói: “Tôi thấy phải mạo hiểm đóng thuyền mới có lối thoát”. Ngư Xác nói: “Chưa đóng xong đã bị y phá hủy, đóng có ích gì”. Cam Phụng Trì nói: “Với sức của chúng ta, đánh y không chết, nhưng thắng cũng chẳng có vấn đề gì. Chúng ta ban ngày đóng thuyền, ban đêm thay phiên nhau canh gác”. Ngư Xác nói: “Rắc độc trên đảo trải qua một trận ác chiến chắc là không dám bò ra bờ biển nữa. Thật ra rắn độc rất nhát, chúng ta sẽ có cách đối phó”. Mọi người nghĩ dù đóng thuyền chưa chắc thành, nhưng còn hơn là chờ chết trong tuyệt vọng, vì thế nghe theo kế của Cam Phụng Trì, ban ngày đóng thuyền, ban đêm thay phiên canh gác, cứ thế đến ba ngày, ngoại trừ có một số ít rắn độc đến quấy nhiễu, Độc Long Tôn Giả cũng mất dạng.
Đến canh ba đến lượt Phùng Anh và Đường Hiểu Lan canh giữ, đến khi trời gần sáng vẫn không có động tĩnh gì. Phùng Anh cười nói: “Tên dã nhân này có lẽ không đến. Đường thúc thúc, thúc thúc lén bỏ đi mà không sợ thẩm thẩm giận sao?” Đường Hiểu Lan đỏ mặt: “Thúc thúc đâu phải lén bỏ đi”. Phùng Anh cười nói: “Chẳng lẽ thẩm thẩm để thúc thúc ra đi?” Đường Hiểu Lan nói: “Là sư phụ bảo thúc thúc đi tìm Anh nhi”. Phùng Anh nói: “Dương công công thật tốt, nhưng thẩm thẩm sao lại hung hăng như thế”. Đường Hiểu Lan lúng túng vô cùng, chàng ta đưa mắt nhìn sang nơi khác. Phùng Anh lại nói: “Hôm ấy Anh nhi đánh thẩm thẩm, thúc thúc có giận không?” Đường Hiểu Lan nói: “Như thế đáng đánh lắm”. Phùng Anh chợt nói: “Thúc thúc, thúc cũng thật đáng thương...”
Phùng Anh nghĩ sao nói vậy, thấy Đường Hiểu Lan lộ vẻ ngượng ngùng nên vội vàng im bặt. Đường Hiểu Lan xúc động lắm, cầm tay Phùng Anh: “Anh nhi, thúc thúc đúng là số khổ. Sau này Anh nhi đừng giống như thúc, vì trả ơn nghĩa mà phải lấy người khắc ta”. Lần này đến lượt Phùng Anh đỏ mặt, nói: “Thúc thúc cứ nói càn. Anh nhi chưa bao giờ nghĩ đến việc này”. Hai người đang trò chuyện, chợt nghe một tiếng cười quái dị, không biết Độc Long Tôn Giả đã xuất hiện bên cạnh từ lúc nào. Y vung cây gậy sắt bổ xuống, Đường Hiểu Lan và Phùng Anh lách ra hai bên, hai kiếm đánh tới, khoảng cách lại rất gần, né tránh rất khó khăn, chỉ nghe keng một tiếng, hai cây kiếm chạm vào cây gậy sắt lửa bắn tung tóe, hai người Phùng, Đường chấn động suýt nữa đã té nhào, nhưng cây gậy của Độc Long Tôn Giả cũng bị mẻ hai miếng.
Đường Hiểu Lan kêu: “Yêu nhân đến!” Độc Long Tôn Giả cười hềnh hệch, đột nhiên vung bàn tay to bè tóm vào cổ tay Đường Hiểu Lan, nói: “Cho ta mượn xem thanh kiếm của ngươi!”.
Đường Hiểu Lan vung cổ tay, đảo mũi kiếm xuống, Độc Long Tôn Giả vốn chẳng xem Đường Hiểu Lan vào đâu, không ngờ Thiên Sơn kiếm pháp quá thần diệu, trong lúc nguy ngập mà vẫn có thể tự cứu được, thân kiếm giật xuống, vạch một đường trên cánh tay của Độc Long Tôn Giả. Lần này Độc Long Tôn Giả đã thực sự nổi hung, năm ngón tay y bóp chặt cổ tay của Đường Hiểu Lan, toàn thân Đường Hiểu Lan mềm nhũn.
Độc Long Tôn Giả chạy như bay, kêu: “Ta không cần bảo kiếm của ngươi nữa, ta phải ném ngươi xuống biển!” Phùng Anh phóng người đuổi theo, bọn Cam Phụng Trì cũng lao theo cứu Đường Hiểu Lan.
Phùng Anh chỉ sau ba lần trồi hụp, đã bổ đến sau lưng của Độc Long Tôn Giả, vung kiếm đâm tới, Độc Long Tôn Giả trở tay đánh lại một chiêu, cùng Phùng Anh phóng lên ba trượng thối lui hai trượng, mấy lần bị y đẩy lùi mà vẫn bám theo.
Cam Phụng Trì nói: “Anh cô nương, đừng mạo hiểm”. Phùng Anh nào chịu nghe, nàng đuổi ra đến bờ biển, thấy Độc Long Tôn Giả vung tay trái, ném Đường Hiểu Lan cả người lẫn kiếm xuống biển, Phùng Anh vừa khóc vừa nói: “Yêu nhân, ta liều với ngươi”. Rồi nàng múa kiếm như gió, đâm liền soạt soạt soạt ba kiếm, kiếm nào cũng dữ dội, Độc Long Tôn Giả múa vù vù hai gậy quét ngang tới, Phùng Anh vẫn phóng lên, Độc Long Tôn Giả thầm nhủ: “Kiếm pháp của ả này tinh diệu, nhưng không thể đánh chết ả”, y đã nhả kình lực, tuy đã kìm lại một nữa nhưng dù như thế, Phùng Anh cũng bị cây gậy hất lên không trung rồi rơi tõm xuống biển. Độc Long Tôn Giả lắc đầu kêu: “Tiếc thật, tiếc thật!”
Lúc này hải triều mới nổi, sóng biển vỗ vào bờ giữ dội, Phùng Anh tuy biết bơi nhưng vẫn bị dòng xoáy cuốn ra đến giữa biển, chỉ thấy Đường Hiểu Lan trồi hụp giữa biển khơi, cách mình không xa lắm. Phùng Anh cố gắng bơi tới, một con sóng đổ sầm tới, hai người bị con sóng ném lên cao đến hơn mười trượng, khi rơi xuống đã càng xa nhau hơn.
Cam Phụng Trì vừa kinh vừa giận, khi chàng chạy đến bờ biển, hai người đã bị nhấn chìm giữa con sóng. Độc Long Tôn Giả quát: “Ngươi cũng muốn xuống biển?” Cam Phụng Trì giở đao chém xuống, đao và trượng giao nhau, lập tức thối lui ra sau, Cam Phụng Trì cố nén cơn giận thi triển Bát quái du thân đao pháp, né thực tránh hư, du đấu cùng với y. Một hồi sau, bọn Ngư Xác cũng tới, hơn mười người vây Độc Long Tôn Giả vào ở giữa, từ buổi sáng cho đến trưa, đấu đến hơn ngàn chiêu mà vẫn ngang tay. Độc Long Tôn Giả cười ha hả: “Ta phải ngủ trưa, ngày mai gặp lại”. Rồi y múa trượng một hồi, chạy vào rừng trở lại. Cam Phụng Trì không dám đuổi theo, chỉ thấy y chạy về phía con thuyền, vung trượng bổ xuống hai nhát, lại đập vỡ một mảng. Ngư Xác và Cam Phụng Trì chỉ dám nhìn nhau, còn Độc Long Tôn Giả thì nghênh ngang quay vào rừng!
Cam Phụng Trì nói: “Hai người này mất mạng thật không đáng, ta làm sao yên tâm đây?” Ngư Xác giở đao nói: “Bị y hành hạ thế này, chi bằng chết cho xong!” lúc này mọi người đều đã mệt mỏi, bởi vậy nằm lăn xuống đất ngủ khò khò. Cam Phụng Trì thầm tính: “Thiếu Đường Hiểu Lan và Phùng Anh, thực lực giảm xuống nhiều, sau này càng không thể để mất người nào nữa”.
Bọn Cam Phụng Trì và Ngư Xác đều tưởng hai người Phùng, Đường đã chết, thực ra hai người này đang trôi nổi giữa biển khơi. Cả hai bị sóng biển cuốn trôi, cố gắng nín thở chịu đựng một lúc, Phùng Anh đuổi theo Đường Hiểu Lan, kéo chàng nổi lên khỏi mặt nước, hỏi: “Thúc thúc có bị thương không?” Đường Hiểu Lan nói: “Không có!” khi họ đang nói, một con sóng lại cuộn tới, cả hai người vội vàng lặn xuống nước, cứ để mặc cho dòng chảy ngầm cuốn họ, một lát sau, đợi con sóng cuộn qua, lại ló đầu lên đổi khí. Lúc này đang ở giữa biển, xung quanh mênh mông toàn là nước, không thấy bờ, họ cũng chẳng biết Xà đảo ở vị trí nào.
Trôi nổi nửa ngày, sóng gió cũng dần lặng, hai người lặn xuống nước để mặc cho dòng nước cuốn trôi. Lúc này họ mới phát hiện dưới biển là một thế giới kỳ diệu. Nhìn qua là nước xanh ngắt, chỉ thấy dưới biển có vô số san hô, có loại hình hoa cúc, hình hoa mẫu đơn, hình sừng nai, lại có loại thậm chí tựa như tùng như bách, cành lá xum xuê, đỏ cam vàng lục màu gì cũng có, thiên hình vạn trạng, tạo thành một thế giới kỳ ảo dưới nước.
Phùng Anh thấy thế quên hết tất cả nỗi hiểm nguy, nói: “Thúc thúc, để Anh nhi lặn xuống hái san hô”. Đường Hiểu Lan nhìn nàng ta nhóp nhép miệng chứ không nghe gì cả. Thấy nàng lặn xuống cũng đành lặn theo. San hô dưới biển nhìn thì như có thể chạm tay vào nhưng thực sự rất sâu, lặn một hồi, ánh mặt trời chẳng rọi tới nơi, chỉ thấy một màu đen tăm tối, bởi vậy chẳng thấy được san hô đâu nữa.
Phùng Anh thầm nhủ: “Té ra lặn xuống càng sâu lại càng chẳng thấy gì”. Đang định nổi lên chợt thấy dưới đáy biển có ánh sáng lấp lánh, té ra các loài thủy tộc ở vùng nước sâu có thể phát ra ánh sáng tựa như ánh sáng của đom đóm. Chẳng hạn như cá tì bà có thể phát ánh sáng để dẫn dụ đồng loại, hay đuôi của cá đại thực có thể phát ra ánh sáng để dụ một loài cá khác làm thức ăn cho chúng, còn có một loài cá ròng thân dài không quá năm tấc, trên mình có hai trăm đốt xương có thể phát ánh sáng tựa như một cây đèn. Phùng Anh chưa từng thấy loại cá này nên cứ nhìn ngơ ngẩn. Đột nhiên chân nàng tựa như có một vật cuộn vào, Phùng Anh đau đớn vùng vẫy, Đường Hiểu Lan đã phát hiện, té ra nàng đã bị con bạch tuột cuộn vào nên vội vàng rút kiếm chém đứt vòi, kéo nàng lên trên. Thế là nàng chẳng dám lặn xuống biển nữa.
Trôi nổi hơn nửa ngày, hai người đã đuối sức, chẳng còn có thể nín thở được lâu nữa. Đường Hiểu Lan thầm kêu không xong, nếu biết như thế này thì dù không chết trong bụng cá cũng sẽ chết đói và chết khác. Đang lo lắng, chợt thấy ở gần đó có một cột nước bắn lên không trung, một vật to như quả đồi nhỏ lộ lên khỏi mặt nước. Phùng Anh biết đó là cá kình, nàng vội nảy ra một ý, nói: “Chúng ta hãy cỡi lên lưng của nó”. Đường Hiểu Lan cảm thấy đây cũng là cách tìm sự sống trong cái chết nên cố gắng lặn về phía con cá kình, trèo lên lưng nó, con cá kình lớn như một quả đồi, có hai người trèo lên mà nó chẳng hề biết.
Con cá kình bơi một hồi, Đường Hiểu Lan phát hiện có một hòn đảo nhỏ nên vội vàng kêu Phùng Anh, khi con cá kình bơi qua, chàng nhảy xuống bơi lên đảo. Hai người lần mò lên đảo, hòn đảo này cây cối xanh um, rất nhiều chim thú, đáng mừng hơn là chẳng có con rắn nào. Té ra hòn đảo nhỏ này là do san hô và các loại phân chim kết thành.
Phùng Anh lên đến đảo mới thở phào, nàng đi quanh đảo xem xét, ở phía Tây của hòn đảo có một lạch nước lõm xuống, Phùng Anh vốc nước lên nếm thử, thấy mát dịu vô cùng, mừng rỡ nói: “Ở đây có nước ngọt. Thúc thúc, Anh nhi sẽ tắm rửa ở đây”. Đường Hiểu Lan xoay người bước ra nhìn biển, một lúc lâu sau, Phùng Anh đã tắm rửa và phơi quần áo xong. Đêm hôm ấy, cả hai người bắt được mấy con chim, nổi lửa ăn cho đỡ đói.
Ngày nào hai người cũng mong có thuyền đi ngang đảo, dần dần thu qua đông tới, khí hậu lạnh lẽo, Phùng Anh lấy vỏ cây dại kết thành áo chống lạnh. Thấy ban ngày càng ngắn hơn, ban đêm càng dài ra, hai người đều rất lo lắng, lại không biết Xà đảo ở đâu nên cũng không dám mạo hiểm tìm kiếm.
Hai người ở bên nhau tu luyện nội công kiếm pháp bởi vậy ngày tháng trôi qua cũng dễ chịu, trong chớp mắt, hoa trên đảo lại nở rộ, tựa như mùa xuân đã đến. Phùng Anh thấy Đường Hiểu Lan ngày nào cũng lo lắng, trong lòng thầm nhủ: “Một năm sắp trôi qua, tháng năm là tới kỳ hạn độc tưởu phát tác. Bây giờ có lẽ đã là mùa xuân”. Nàng càng nghĩ càng lo, ngày nọ, Phùng Anh nói với Đường Hiểu Lan: “Chúng ta mạo hiểm đóng thuyền ra biển”. Đường Hiểu Lan lắc đầu: “Chúng ta không biết đóng thuyền, lại không tinh thông thủy tính, làm sao có thể đi giữa biển khơi?” Phùng Anh im lặng không nói, chợt hỏi: “Đường thúc thúc, nội công của người tiến bộ rất mau, gần đây khi hít thở, ở ngực cảm thấy thế nào?” Đường Hiểu Lan nghe thế biết nàng muốn nói gì, gượng cười rằng: “Sống chết có số, Anh nhi cần gì phải lo cho thúc thúc?” Phùng Anh nói: “Chả lẽ chúng ta bó tay chịu chết trên đảo này sao? Chi bằng hãy mạo hiểm một lần thử xem!” Đường Hiểu Lan kiên quyết nói: “Dù thúc thúc chết ở đảo này cũng không khiến Anh nhi phải mạo hiểm. Đợi một hai năm nữa, chắc chắn sẽ có thuyền đi ngang, trên đảo lại không thiếu thức ăn, Anh nhi lo gì?”
Phùng Anh giật mình, đỏ mắt nói: “Không phải Anh nhi lo sợ cho bản thân mà là lo cho thúc thúc... Ôi chao, Đường thúc thúc, sao lúc nào thúc thúc cũng nghĩ cho Anh nhi? Chính Anh nhi đã khiến thúc thúc phải uống rượu độc, giờ đây lại khiến thúc thúc mất mạng trên hoang đảo”. Nàng vừa nói vừa khóc òa lên, hai tay ôm cổ Đường Hiểu Lan. Đường Hiểu Lan im lặng một lúc rất lâu mới kéo hai tay nàng ra, nói: “Nha đầu ngốc, dù thúc thúc sắp chết, chúng ta cũng phải sống vui vẻ”.
Phùng Anh ngừng khóc, chợt kêu lên: “Đúng thế, thúc thúc, chúng ta phải sống vui vẻ! Thúc thúc, hãy cho Anh nhi biết, người có việc gì không như ý?” Đường Hiểu Lan nghĩ lại thân thế thê lương và hôn sự không như ý của mình, trong lòng rầu rĩ, nhưng vẫn gượng cười đáp: “Chẳng có gì cả!”
Phùng Anh nói: “Nhìn mắt của thúc thúc, Anh nhi biết thúc thúc đang gạt Anh nhi!” một hồi sau, nàng chợt nói: “Thúc thúc, người rất tốt bụng, lúc nào cũng nghĩ cho người ta, tại sao thẩm thẩm lại hay giận người?” Đường Hiểu Lan nói: “Làm sao thúc thúc biết? Đừng nhắc đến nàng nữa! Nhắc đến nàng là ta thấy phiền não!” Phùng Anh cúi đầu không nói, một lúc sau chợt vỗ tay cười: “Thúc thúc, lúc nhỏ người đã từng dạy Anh nhi không được nói dối, có đúng không?” Đường Hiểu Lan nói: “Thì thế nào?” Phùng Anh nói: “Vậy thúc thúc cũng không được nói dối. Lúc nãy thúc thúc bảo không có chuyện gì không như ý, giờ lại bảo nhắc đến thẩm thẩm là phiền não. Chả lẽ đó chẳng phải là chuyện không như ý của thúc thúc sao?”
Đường Hiểu Lan sao xuyến cõi lòng, trong lòng hiện lên hình bóng của Lữ Tứ Nương, thầm nhủ: “Chính Lữ Tứ Nương đã dạy mình phải nghĩ cho người khác. Mình giờ đây chỉ coi nàng là bề trên, tình yêu trước kia cũng đã trôi qua”. Khoảnh khắc, hình bóng Dương Liễu Thanh vừa hiện lên đã lướt qua. Chàng mở mắt ra nhìn thì lại thấy nàng tiểu điệt nữ đang mỉm cười nhìn mình, lời lẽ của nàng đa lay động tiếng tơ lòng, chàng chợt thấy mặt nóng ran, không dám nghĩ tiếp.
Phùng Anh lại vỗ tay cười nói: “Xem kìa, thúc thúc đỏ mặt!” rồi hỏi dấn tới: “Tại sao lúc đầu thúc thúc lại đính thân với thẩm thẩm?” Đường Hiểu Lan cúi đầu: “Bởi vì cha của nàng tốt với thúc thúc”. Phùng Anh nói: “Vậy là thúc thúc đã bất đắc dĩ mới làm thế. Giả sử thúc thúc không chết, thúc thúc sẽ ở hoang đảo này suốt đời, nàng lại không thể theo thúc thúc, trong lòng thúc thúc có coi nàng là thê tử không?” Đường Hiểu Lan nhói lòng, xua tay nói: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Anh nhi mà nhắc đến nữa, thúc thúc không vui!”
Phùng Anh cười nói: “Được, không nhắc. Thúc thúc, Anh nhi sẽ tìm cách khiến thúc thúc vui!” nay Phùng Anh đã là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, cũng chính là lúc tình yêu nảy nở, mấy tháng qua, nàng sớm tôi bên cạnh Đường Hiểu Lan, trong lòng vừa cảm kích ơn cứu mạng của chàng, bất giác đã yêu chàng. Bản thân nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm thê tử của chàng, nàng chỉ nghĩ nếu Đường thúc thúc mà cưới Dương thẩm thẩm thì chẳng đáng tí nào. Nàng lớn lên ở Thiên Sơn, tính tình vô tư, trong lòng không có ý nghĩ của thế tục, chẳng hề để ý đến danh phận thúc điệt giữa hai người.
Bắt đầu từ hôm nay trở đi, một thứ tình cảm kỳ diệu đã len lỏi trong lòng hai người. Đường Hiểu Lan cứ cảm thấy nàng như một người bằng vai phải lứa với mình, tình thúc điệt dần dần biến mất. Họ cùng đi hái hoa dại, cùng chèo cây bắt chim, cùng câu cá ngoài biển, sáng sớm ngắm mặt trời lên, ban đêm ngắm sao, ngày tháng quả nhiên rất vui vẻ.
Họ cũng ngày ngày chờ thuyền đi ngang qua. Có lúc Đường Hiểu Lan có ý nghĩ rất kỳ lạ, nếu mình có thể trở về đất liền mà không chết thì thế nào? Nghĩ đến đây, chàng chợt cảm thấy những ngày tháng bên cạnh Phùng Anh thật có ý nghĩ biết bao!
Một ngày, họ lại ra bờ biển trông ngóng, hôm nay, sắc trời u ám, họ thầm nhủ chắc chắn chẳng có thuyền đi qua. Nào ngờ một hồi sau chợt thấy trên không trung có hơn mười con quái điểu bay tới, Phùng Anh nói: “Nếu tiết trời không trong sáng, chim ưng đã không ra tìm thức ăn”. Một hồi sau, trên mặt biển lộ một cây cột buồm, Phùng Anh mừng rỡ nói: “Trông ngày ngóng đêm, cuối cùng đã có thuyền!”
Đường Hiểu Lan nói: “Anh nhi đừng mừng, Anh nhi có thấy những con chim ấy bay trước thuyền hay không?” Phùng Anh nhìn lại, cũng ngạc nhiên nói: “Đây là chim Miêu ưng!” Đường Hiểu Lan nói: “Đúng thế, chim Miêu ưng bay từ đâu tới?” “Có lẽ đảo Miêu ưng và Xà đảo cách chúng ta không xa”. “Miêu ưng bay ra là phải cả đàn. Lần này chỉ có vài con có lẽ chỉ dẫn đường, có lẽ chúng ta không sợ Miêu ưng mà chỉ sợ người trên thuyền”. Phùng Anh nói: “Phải làm thế nào đây?” “Anh nhi hãy nghĩ thử xem, người nuôi Miêu ưng là ai? Ngoại trừ Tát thị song ma thì chính là Độc Long Tôn Giả. Xà đảo cách đảo Miêu ưng rất gần, y có thể nuôi rắn, chắc cũng có thể nuôi Miêu ưng! Giờ đây Song ma đang đi theo Niên Canh Nghiêu, ta thấy người trên thuyền có lẽ là Độc Long Tôn Giả. Nếu y đến đây, chúng ta còn mạng hay sao?” Phùng Anh nhớ lại ngày đó Độc Long Tôn Giả đã chứng kiến cảnh Miêu ưng mổ chết rắn độc của y, thầm nhủ: “Nếu đã thế, lẽ ra người trên thuyền không phải là y!” tuy nàng nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên, thấy chiếc thuyền càng đến gần, nhớ lại bộ dạng hung hăng của Độc Long Tôn Giả mà không khỏi lo lắng.
Chính là:
Trên hoang đảo hạnh phúc quên ngày tháng, chỉ lo ma đầu lại tới đây.
Muốn biết đó là ai, mời xem hồi sau sẽ rõ.