• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái trước mắt anh xinh đẹp hơn người, quyến rũ và mê hoặc, lại mang gương mặt phức tạp xen lẫn một chút đau lòng.

"Tôi từng đem lòng thích một người trong quá khứ, nhưng rồi người đó rời xa tôi không một lí do, khiến tôi dằn vặt xuyên suốt một quãng thời gian dài. Tôi từ đó đã nhủ lòng mình tuyệt đối không được trao tình cảm cho bất kì ai nữa." Giọng nói của Lâm Phong hơi nghẹn lại trong cổ họng, chan chứa chút tiếc nuối thê lương. "Vậy mà, từ ngày quen biết anh, tôi lại có suy nghĩ muốn tin tưởng anh, muốn tiếp nhận anh. Dư Thành, tôi muốn yêu anh."

Quách Dư Thành chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày Lâm Phong nói những lời này với anh. Anh dù đã có câu trả lời rằng cô không yêu anh, nhưng anh luôn nghĩ, chỉ cần Lâm Phong cam tâm tình nguyện bên cạnh anh, anh nhất định sẽ đem hết lợi ích cô cần cho cô, chỉ cần cô luôn ở trong tầm mắt của anh, anh bằng lòng.


Vậy mà bây giờ, cô trước mặt anh lại nói những câu từ như vậy, nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Anh đưa tay lên vuốt nhẹ má cô, nâng khuôn cằm xinh đẹp như được Thượng Đế tỉ mỉ gọt dũa, rồi hôn lên môi cô.

Quách Dư Thành cắn nhẹ môi cô, buông, rồi lại cắn, giống như vờn một đứa trẻ. Bàn tay anh không an phận tìm lên nơi đẫy đà trước ngực, nắm lấy sợi dây ruy-băng, kéo nó ra.

Khuôn cổ cao vút, xương quai xanh đầy gợi cảm hiện ra, Quách Dư Thành rời môi cô, tìm xuống cổ, cắи ʍút̼. Lâm Phong nhớ lúc trước anh rất hay hôn hickey cô, nhưng thời gian gần đây anh không còn làm như thế nữa. Bây giờ, điều này lại diễn ra một lần nữa.

Quách Dư Thành tuyệt nhiên không đi quá giới hạn, sau khi để lại một vết đỏ hồng mờ ám trên cổ cô, liền mỉm cười hài lòng, còn giúp cô thắt lại dây ruy-băng.


Từ góc độ này, Lâm Phong lấp loáng thấy dưới mái tóc của anh có một vệt gì đó. Cô đau lòng đưa tay ra, vuốt tóc anh lên, lại thấy một vết sẹo nằm ở góc khuất của gương mặt. Đó là vết sẹo mà lúc ở công trình xây dựng Lâm Thịnh ở Thượng Hải, anh vì cứu cô mà xảy ra tai nạn.

"Dư Thành, anh có muốn nghe không, chuyện của tôi và Tư Mã Vu Thần?"

Quách Dư Thành tuy không vui khi cô chủ động nhắc về người cô từng thích, nhưng cũng không phải tự nhiên cô mới kể, nên gật đầu.

Lâm Phong nở một nụ cười buồn rười rượi. "Năm đó, tôi lần đầu được cha giao cho dự án lớn, là khu resort sinh thái Econiverse ở bên Mỹ mà bà nội anh hay đến. Tôi đã đích thân ra công trường dám sát thi công, Tư Mã Vu Thần cũng đi cùng tôi, tôi nói dối anh là đang đi thực tập. Gần trưa, bên đội kỹ sư xây dựng xảy ra sai sót, nhập vật liệu kém chất lượng, dây thừng không chịu được sức nặng của thép nên vừa kéo được nửa chặng, dây thừng đứt, lại rơi trúng tôi. Là Vu Thần đã cứu tôi, nên bị thương nặng, bây giờ trên đầu anh ấy vẫn còn vết phẫu thuật."


Quách Dư Thành chau chặt mày, bảo sao lúc anh bị thương cô lại chăm sóc nhiệt tình như thế, hóa ra là có ám ảnh với sự việc của Tư Mã Vu Thần.

Cô gái này vậy mà lại cho anh ăn hũ giấm chua như thế.

Lâm Phong vẫn ôn nhu xoa nhẹ vết sẹo của anh. "Sau khi Vu Thần phẫu thuật thành công, xuất viện, anh ấy đã đến trước mặt tôi và hỏi về thân thế đại tiểu thư Lâm gia của tôi. Sau đó, Vu Thần tuyệt đối rời khỏi tôi, ở bên cạnh anh lại là bạn thân tôi Hứa Thiệu Nhu." Cô buông trán anh ra, giọng nghẹn lại. "Tôi đã nghĩ rằng anh ấy rời xa tôi liệu có phải do tôi hại anh ấy bị thương, cũng không biết rằng liệu thân thế thượng lưu của tôi ảnh hưởng gì đến anh ấy. Tôi luôn suy nghĩ về lý do, nhưng chưa một lần dám đi tìm câu trả lời."

Quách Dư Thành im lặng tập trung lắng nghe lời của cô nói. Anh sau khi điều tra liền biết là do chủ tịch Lâm và Lâm Dương đứng đằng sau đe dọa, gây áp lực cho Tư Mã Vu Thần buộc anh phải rời xa cô. Vì vậy mà Lâm Phong phải chịu một mối tình đáng lẽ là đôi phương nhưng lại đoạn dở, để rồi đem theo vết thương và ám ảnh đến tận bây giờ, cô vốn không biết đau buồn của cô lại do người cha và người anh trai cô hết lòng yêu thương tạo nên.
Anh đem cô ôm vào lòng, xoa đầu cô. "A Phong, tôi nhất định sẽ không để cô rơi vào cảm giác cô độc bị bỏ rơi đó một lần nào nữa..."

.

.

.

Sau một tháng dày công chuẩn bị kể từ lần xảy ra vụ việc mất cắp tài liệu, cuối cùng cũng đã đến ngày sản phẩm của Lâm Phong lên sàn.

Sản phẩm lần này là một platform mua bán online, dưới hai hình thức là trang web và ứng dụng, đúng 0h đêm nay sản phẩm sẽ chính thức được tung ra trên thị trường mạng, mọi thứ cũng đã hoàn thành xong xuôi, vì vậy đội ngũ chạy dự án này được nghỉ ngơi sớm sau một thời gian dài tăng ca liên tục.

"Barbara, vì lần này cung cấp sản phẩm để tránh các lỗi về mạng và đường truyền không liên quan, hãy để cho phòng quản trị mạng tự public." Lâm Phong cẩn thận dặn dò thư kí của mình đi chuyển lời. "Để xem, trưởng bộ phận quản trị mạng, Tào Dụ Quang, để anh ta lo đi."
Barbara gật đầu vâng dạ, rồi nhanh chóng rời đi.

Lâm Phong vươn vai, hít một hơi thật sảng khoái. Lát nữa Quách Dư Thành sẽ sang đưa cô đi ăn tối và đi dạo phố đi bộ, coi như giúp cô xả stress sau chuỗi những ngày bận rộn đằng đẵng.

Lại nói về Quách Dư Thành, phải thừa nhận rằng từ sau hôm hai người nói chuyện, anh đột ngột trở nên 'siêng năng' cưa cẩm cô hơn. Thực ra cách thức so với Quách Dư Thành của lúc trước thì cũng không có khác biệt gì, chỉ là tần suất dày đặc hơn, cũng có chút kì công nữa.

Sáng hôm nào anh cũng qua đón cô đi làm, đến buổi chiều nếu như có thể thu xếp được thì chiều tối sẽ đến đón cô về, lúc đi ăn, lúc đi hóng gió. Gần đây buổi trưa anh còn cho người đưa cơm hộp đến cho cô nữa.

Cũng từ ngày đó, phòng của Lâm Phong khệ nệ đủ thứ quà cáp. Phải nói là chọn đồ cho Lâm Phong thì không ai nhiệt tình như Quách Dư Thành, mà mắt thẩm mĩ của anh cũng khá hợp cô nên những gì anh chọn cô đều ưng. Cô trộm nghĩ cô đang chất một đống box của các brand mĩ phẩm, trang sức, thời trang và phụ kiện còn chưa mở ra dùng hết.
Triệu Uyển Tử cũng kể với cô rằng tâm tình của Quách Dư Thành đang rất tốt. Trên dưới Quách Thị truyền tai nhau giám đốc Quách của họ chính là đang yêu đương, đang cưa gái. Tuy rất nhiều nhân viên nữ rơi vào trạng thái thất tình, nhưng khi biết đối tượng là đại tiểu thư Lâm gia Lâm Phong, không ai dám ho he một lời đố kị. Cơ mà phận là nhân viên, chỉ cần sếp của mình tâm tình tốt, họ đều nhẹ nhõm hơn nhiều.

Triệu Uyển Tử còn tố giác giám đốc Quách của cô có những lúc rất mất tập trung, lúc cô đang báo cáo công việc cho anh thỉnh thoảng thấy anh mỉm cười tủm tỉm, cứ bắt Triệu Uyển Tử phải nhắc lại mãi. Lâu lâu đột ngột Quách Dư Thành còn triệu tập đột xuất Triệu Uyển Tử để hỏi xem Lâm Phong có sở thích gì, rồi gần đây có nhắc đến cái gì muốn mua không.
Trong đầu Lâm Phong tưởng tượng ra nụ cười ngốc nghếch của Quách Dư Thành, cô liền thấy ngượng thay anh. Nhưng mà cô vừa nghĩ, cơ miệng vô thức nhoẻn lên cười, lát sau giật mình bụm miệng lại, thầm nghĩ. "Có phải mình vừa cười ngốc nghếch giống anh ta không?"

Lâm Phong đỏ bừng mặt lên.

Nhưng cô phải thừa nhận là nhìn thấy anh nhiệt tình theo đuổi mình như thế, cô rất vui, vui tới mức công việc bận ngập đầu ngập cổ vẫn thấy nhẹ nhàng, vẫn cố thu xếp thời gian buổi tối cùng anh hẹn hò.

Lâm Phong chợt nhớ ra, Quách Dư Thành thân là giám đốc điều hành của Quách Thị, bận rộn cũng phải tương đương cô, nhưng lúc trước anh đến đón cô luôn đợi cô rất lâu. Anh vốn không có rảnh, chỉ là vì cô nên buộc bản thân mình phải rảnh.

"Hóa ra 'nếu muốn thì sẽ tìm cách, không muốn thì sẽ tìm lý do' là như thế này..." Lâm Phong nghĩ ngợi một lúc.
Đột ngột, điện thoại của cô reo lên hồi chuông điện thoại, là số của Triệu Uyển Tử. Cô thoáng ngạc nhiên, vì Triệu Uyển Tử bạn cô hầu như không gọi cho cô vào giờ hành chính. "Alo, Tử à, mình đây."

"Phong... Tối nay mình đi chơi..." Đầu bên kia Triệu Uyển Tử từ từ mở lời.

Lâm Phong mỉm cười, rất lâu rồi Triệu Uyển Tử không rủ cô đi chơi, vậy mà hôm nay lại vào rủ cô rồi. Thôi vậy, cô sẽ miễn cưỡng bỏ boom Quách Dư Thành để cùng bạn thân cô đi chơi, tránh mang tiếng vì trai bỏ bạn. "Được, tối nay mình rảnh." Lâm Phong đáp.

"Hả? Không phải thế..." Triệu Uyển Tử lắc đầu. "Là Lâm Dương, à, anh trai cậu rủ tớ đi hẹn hò, cậu mau tư vấn giúp tớ đi!"

Lâm Phong hóa đá, cô vậy mà lại ăn dưa bở? Cô không có theo trai bỏ bạn, mà chính là Triệu Uyển Tử!
"Phong à, Dương có cấm kị con gái ăn mặc như thế nào không? Có lời nào mà mình nhất quyết không được nói ra không? Dương có ghét con gái ăn nhiều không?" Đầu bên kia, Triệu Uyển Tử vô cùng lo lắng, câu hỏi nối tiếp câu hỏi, còn không để cho cô có thời gian trả lời.

Lâm Phong mỉm cười, trong đầu sớm đã tưởng tượng ra vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng của bạn mình. "Mình nói cho cậu nghe, Dương anh trai mình vô cùng khó tính..."

Lâm Phong mở lời dọa dẫm, đầu bên kia liền im bặt, cô nghe rõ tiếng nén thở hồi hộp của bạn mình, lát sau không nhịn được mà cười phá lên. "Uyển Tử đồ ngốc, đừng có lo! Cứ là chính cậu đi, anh mình vô cùng ga lăng, là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế giới."

Thế rồi, Lâm Phong vô cùng nhiệt tình trấn an Triệu Uyển Tử, còn không ngớt lời ca ngợi anh trai mình. Cô nhớ lại, thời hai người còn ở bên Mĩ, Triệu Uyển Tử có rất nhiều con trai theo đuổi, vì dù sao so với một cô gái cá tính mạnh như cô, Triệu Uyển Tử rất ra dáng mẫu bạn gái quốc dân, vừa vui vẻ vừa nữ tính, cũng rất xinh xắn nữa.
Triệu Uyển Tử rõ ràng không phải lần đầu hẹn hò con trai, nhưng lại là lần đầu luống cuống như thế.

Một lát sau, cô vừa cúp máy với Triệu Uyển Tử xong, Lâm Dương ôm theo một chồng tài liệu sang phòng làm việc của cô.

"Phong, đây là tài liệu em cần cho dự án đưa Lâm Thời sang thị trường châu Âu của em, anh giúp em thu thập." Lâm Dương vẻ mặt nghiêm nghị, đẩy một chồng giấy tờ lên bàn cô.

"Cảm ơn anh nhé." Lâm Phong gật đầu rồi kiểm tra qua đống tài liệu. Một lúc sau, cô phát hiện ra một tờ giấy ghi chú dán vào trang gần trên cùng của quyển trên cùng, có một dòng chữ viết tay. "Uyển Tử thích đến chỗ nào ăn uống? Gần đây cô ấy có muốn được tặng quà gì không?"

Lâm Phong nheo mắt, ngẩng đầu lên lườm Lâm Dương, phát hiện anh trai mình mặt đỏ bừng nhìn vu vơ ra chỗ khác, liền buông ra nụ cười nhạt nhẽo thành tiếng. "Hờ hờ hờ..."
Cô liền cầm quyển giấy ghi chú của mình lên, viết vài dòng vào, rồi xé một tờ, kẹp vào một quyển tài liệu khác, đưa cho anh. "Giám đốc điều hành Lâm Dương đáng kính, đây là bản phác thảo dự án của Lâm Thời mà người em này vừa vạch xong, anh có vui lòng xem xét và giúp em nhận xét không?"

Giọng của Lâm Phong cường điệu cùng một nụ cười giả tạo hết sức như đang châm biếm anh vậy. Lâm Dương ho lụ khụ vài tiếng, rồi đón lấy quyển tài liệu, hắng giọng. "Được, anh sẽ miễn cưỡng xem giúp em."

Thế rồi Lâm Dương vội vàng ôm chặt quyển tài liệu đó rời sang phòng anh.

Lâm Phong lật lớt phớt mấy quyển tài liệu anh đưa, tặc lưỡi. "Cái gì mà 'tài liệu em cần, anh giúp em thu thập' chứ? Toàn là giấy trắng..." Cô thầm nghĩ, Lâm Dương đích thân 'ngự giá' sang phòng cô chỉ để ném vào mặt cô một đống giấy trắng và cơm chó!
...

Lâm Dương đóng cửa phòng của mình lại, vội vàng mở ra xem tờ giấy ghi chú mà Lâm Phong kẹp trong một quyển 'bản kế hoạch phác thảo' cũng toàn giấy trắng, đọc xong, lát sau đen mặt. "Anh trai ngốc, chỉ cần trưng cái mặt đẹp trai kia ra là đủ rồi, nói vài câu khoe IQ cao nhưng đừng nói quá nhiều rồi lại để lộ EQ thấp."

Lâm Dương run người, cay cú. "Lâm Phong, tối nay anh mà mất mặt trước Uyển Uyển thì xem anh vứt một đống việc vào người em như thế nào!"

.

.

.

Lâm Phong xuống xe của Quách Dư Thành, xách theo túi quà anh tặng bước vào trong nhà. Ở phòng khách, chủ tịch Lâm đang ngồi cùng với Lâm phu nhân và Lâm Hy uống trà, có vẻ như đang ngồi nói chuyện sau bữa cơm tối.

"Phong Nhi lại đi cùng Quách thiếu đấy à?" Chủ tịch Quách khẽ mỉm cười khi thấy dạo này giữa hai người quan hệ rất tốt, cũng thấy phấn khởi trong lòng.
"Vâng, cha."

"Dạo này ngày nào Phong Nhi cũng đi cùng Quách thiếu, còn được tặng rất nhiều quà nữa, đúng là tuổi trẻ." Lâm phu nhân ra vẻ niềm nở, bồi thêm.

Lâm phu nhân chẳng ưa gì cô, nhưng cứ có mặt cha cô liền ra sức nịnh nọt cô, cũng quá giả tạo rồi. Lâm Phong mỉm cười đáp lại. "Đúng vậy, Dư Thành rất hào phóng. Hôm nay đem một đôi giày phiên bản giới hạn của Chanel tặng tôi, trên thế giới chỉ có bảy đôi."

Lâm Hy cuộn chặt tay lại, răng cắn chặt vào môi. Cô ta luôn cảm thấy Lâm Phong vô cùng ngứa mắt, hận không thể khiến cô biết mất trên thế giới.

Lâm Phong vui vẻ bước lên tầng, bỏ qua ánh mắt đố kị và hằn học của mẹ con Lâm Hy. Cô thích cái cảm giác này, cầm tiền đập vào mặt người khác, suиɠ sướиɠ chịu không nổi.

.

.

.

Vì đêm nay sản phẩm của cô sẽ tung ra thị trường, nên Lâm Phong liền thức để đợi, sản phẩm. Đúng 0h, sản phẩm được công bố, cô liền down app về. Trong lúc chờ ứng dụng download, cô liền xem qua đánh giá. Mạng của mọi người cũng nhanh quá đi, chỉ mới năm phút mà đánh giá cũng cao quá rồi.
Ứng dụng download xong xuôi, Lâm Phong vào lướt qua loa, lát sau cô liền đông cứng lại.

Đây vốn không phải ứng dụng của cô!

Đây lại là ứng dụng được thiết kế dựa theo bản kế hoạch cũ cô đã bị đánh cắp. Hứa Thị báo dữ liệu của ứng dụng mà Hứa Thị đã đăng kí bản quyền bị leak ra ngoài bất hợp pháp, vậy mà bây giờ lại được upload dưới danh nghĩa sản phẩm của AG.

"Hóa ra đây mới là âm mưu thật sự của cô, Triển Khai Như..." Lâm Phong tức giận tới run người, cắn chặt môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK