Nàng nhón tay bức một quá dâu chín đưa lên miệng nhai một cách chầm chậm như thể muốn tận hưởng hết vị chua và ngọt của quả dâu đó.
Nàng nhả xác dâu xuống chiếc tô bằng vàng trong tay gã mỹ nam tử đứng hầu hai bên tràng kỷ, nhìn Tuấn Luận nói:
- Hạ công tử thấy Tô cô nương như thế nào?
Tuấn Luận buông một câu bằng chất giọng thật nhạt nhẽo:
- Một mỹ nữ.
- Mỹ nữ tất là một cô gái đẹp Mà đã là một giai nhân đẹp thì ắt phải có rất nhiều trang nam nhi để mắt đến nàng và vọng tưởng một ngày nào đó sẽ chiếm hữu trang giai nhân kia làm của riêng cho mình. Bổn cung nói như thế có đúng không?
- Cung thủ nói rất đúng, nhưng vẫn còn thiếụ. Diệp Tình chỏi tay nhỏm lên. Bộ cánh bằng lụa Hàng Châu trắng toát không đủ dày để che đôi nhũ hoa của nàng trước ánh sáng những chiếc chân đèn.
Nàng mỉm cười từ tốn nói:
- Bổn cung nói thiếu gì?
- Trên thế gian này không phải chỉ có Tô Băng Lệ cô nương là mỹ nữ duy nhất. Còn bao nhiêu trang giai nhân tuyệt sắc nữa.
Giọng nói của Tuấn Luận chợt đổi qua chất giọng nhạt nhẽo và lạnh lùng:
- Ví như Cung chủ cũng là một mỹ nữ.
Diệp Tình khẳng khái thừa nhận:
- Đúng.. Bổn cung cũng là một mỹ nữ.
- Tất Cung chủ cũng có nhiều nam tử hán để mắt đến.
- Không sai. Nhưng tại sao Hạ công tử không chú nhãn đến ta mà chỉ nghĩ đến Tô cô nương thôi Tuấn Luận nhếch môi, rồi từ tốn nói:
- Tại hạ cũng không phủ nhận, mình có quan tâm đến Tô tiểu thư.
- Vậy trong ánh mắt của Hạ công tử, Tô Băng Lệ đẹp hơn Mộng Diệp Tình này.
Tuấn Luận lắc đầu - Sắc đẹp của mỹ nữ là do trời ban, tại hạ đâu dám so sánh. Đã thuộc về tạo hóa thì mỗi vẽ đẹp có cái riêng của nó.
Mặt Diệp Tình sa sầm lại:
- Nhưng trong mắt công tử ... Tô Băng Lệ tiểu thư hẳn đẹp hơn Mộng Diệp Tình, nên lúc nào cũng được Hạ Tuấn Luận quan tâm đến. Có đúng như vậy không?
- Tại hạ đã nói rồi ... Cung chủ và Tô băng Lệ đều là mỹ nhân nên mỗi người có vẻ đẹp riêng của mình. Nhưng ...
Diệp Tình hơi chồm đến một chút, mắt như thề đóng đinh vào mặt Tuấn Luận:
- Nhưng gì? ... Hãy nói thật cho cho bổn cung biết tâm tưởng của Hạ công tử.
Tuấn Luận nhìn thẳng vào mắt Diệp Tình:
- Tại sao Cung chủ lại muốn tìm hiểu rõ như vậy?
- Bổn cung muốn biết sự so sánh của Công tử ...
- Tại hạ không so sánh.
- Không so sánh sao công tử có thể biết được ai đẹp hơn ai.
- Tại hạ đã nói rồi ... Nhan sắc thuộc về tạo hoá.. Còn cái đẹp mới thuộc về con người. Tô Băng Lệ đẹp hơn Cung chủ bởi vì bên cạnh nàng còn có Tuyết Nhi và Đình Khan.
Diệp Tình gắt giọng hỏi:
- Tuyết Nhi và Đình Khan là ai?
- Đó là những người làm tôn tạo thêm vẻ đẹp vốn có của Băng Lệ.
Diệp Tình gằn giọng:
- Bổn cung muốn biết Tuyết Nhi và Đình Khan là ai?
- Họ chỉ là hai cô nhi đáng thương thôi chứ không phải là những tiên đồng ngọc nữ.
Nghe Tuấn Luận nói câu này, Diệp Tình ngửa mặt cất tràng tiếu ngạo khanh khách. Nàng vừa cười vừa nói:
- Bổn cung nghe lạ tai quá ... Hai cô nhi mà lại có thể làm tôn tạo vẻ đẹp của Tô Băng Lệ khiến cho Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận phải để tâm đến.
Chuyện thật là lạ lùng đó.
- Mỗi người một suy nghĩ ... Không ai giống ai ... Tất nhiên suy nghĩ của tại hạ hoàn toàn không giống với cung chủ.
Diệp Tình thả lỏng người tựa lưng vào thành tràng kỷ. Nàng từ tốn nói:
- Với bổn cung thì khác đó. Bổn cung có suy nghĩ khác hẳn với công tử.
- Tại hạ đã nói rồi.
- Bổn cung nghĩ Tô Băng Lệ cô nương hẳn đẹp hơn bổn cung vì nhãn quan của Hạ công tử mà thôi.
Nàng lại chỏi tay hơi nhỏm lên.
- Bổn cung muốn thấy Tô cô nương đẹp như thế nào.
Tuấn Luận còn chưa hiểu câu nói của Diệp Tình. thì nàng vỗ tay hai tiếng.
Ngay lập tức hai ả cung nữ khiêng chiếc hòm chứa chiếc áo ngọc trai bước ra. Hai người đó đặt chiếc áo ngọc trai xuống trước mặt Diệp Tình.
Diệp Tình chỉ Tô Băng Lệ:
- Hai người thử xem với chiếc áo ngọc trai này, thì Tô giai nhân đẹp đến độ nào.
Hai ả cung nữ khúm núm từ tốn nói:
- Tuân lịnh cung chủ.
Hai người mở hòm lấy chiếc áo ngọc trai rồi đi thẳng đến bên Băng Lệ.
Diệp Tình mỉm cười, trong khi Băng Lệ bối rối vô cùng. Nhưng nàng không nói một lời nào. Nàng không thốt được ra lời nào vì đã bị điểm vào á huyệt. Nàng chỉ phản kháng lại bằng những cái lắc đầu lẫn những nét cáu gắt hiện lên mặt.
Hai ả cung nữ thản nhiên cởi bỏ y phục Băng Lệ. Hành động của hai ả đó khiến cho Băng Lệ tròn mắt nhưng lại bất động. Lệ trào ra khoé mắt nàng.
Mặc nhiên với sự bất mãn của Tô Băng Lệ, hai ả cung nữ vẫn tiếp tục làm phận sự của mình. Thân thể Băng Lệ loã lồ chẳng còn mảnh vải phơi ra ngay trước mặt mọi người mà nàng thì bất lực chỉ biết nhắm mắt, để lệ tuôn trào ra khoé mắt.
Hai ả cung nữ vận chiếc áo ngọc trai vào người nào. Ánh sáng xanh lực từ chiếc áo ngọc trai tỏa ra không che đậy những đường nét trên người Băng Lệ, mà còn lại tôn tạo nó. Băng Lệ vốn đã là một mỹ nữ của Dương Châu, nay được tôn tạo bằng chiếc áo ngọc trai này nàng càng lộng lẫy, xinh đẹp hơn nữa. Nếu bất cứ gã nam nhân nào nhìn thấy Băng Lệ trong tình cảnh này hắn không thể nào quên được nhan sắc tuyệt phàm đó, không quên thì phải nhớ, mà đã nhớ thì hẳn phải mơ, và tất nhiên giấc mơ đó là muốn chiếm hữu nhan sắc kia phải thuộc riêng về họ.
Hai ả cung nữ lui bước. Diệp Tình ngắm Băng Lệ, khẽ gật đầu:
- Đúng như bổn cung nghĩ.. Quý cô nương đây quả là có nhan sắc xuất phàm, siêu tuyệt. Có thể nói trên thế gian không thể nào tìm được một người thứ hai.
Nàng mỉm cười nhìn lại Tuấn Luận:
- Hạ công tử hãy ngắm nhìn ý trung nhân của công tử xem.
Tuấn Luận buông một tiếng thở dài:
- Nếu đó là ý của Cung chủ.
- Bổn cung mong công tử sẽ chịu theo ý của bổn cung.
Tuấn Luận gật đầu.
Chàng quay lại nhìn thẳng vào mặt Tô Băng Lệ. Hai người đối mặt nhìn nhau Khi chạm vào ánh mắt của Hạ Tuấn Luận, bất giác sự bất mãn khi bị người ta lột trần ra trước cặp mắt của bao nhiêu người ta biến mất mà thay vào đó là sự ấm áp, khích lệ, thậm chí còn có cảm xúc đáng tràn trong tâm tưởng nàng.
Tuấn Luận Nhìn Băng Lệ rồi từ từ quay lại đối mặt với Diệp Tình:
- Cung chủ cô con mắt tinh tường ... Quả nhiên Tô cô nương đẹp tuyệt phàm thật.
- Giờ thì công tử có thể khẳng định nàng ấy đẹp hơn bổn nương chứ.
- Tự bản thân nàng đã đẹp hơn Cung chủ.
Sắc diện Diệp Tình đỏ bừng khi câu nói đó của Tuấn Luận đập vào thính nhĩ nàng.
Nàng chỏi tay từ từ ngồi nhỏm lên:
- Hạ công tử ... Nếu trên chiếc áo ngọc trai kia đính thêm mười hai hạt thần châu thì Tô tiểu thư đẹp biết chừng nào. Công tử có thích chiếc áo lụa được đính thần châu để Tô tiểu thư vận trong ngày song hỷ với người không?
- Tại hạ biết Cung chủ sẽ nói ra điều này.
- Thế công tử chấp nhận lời thỉnh cầu của bổn chung chứ?
Tuấn Luận lắc đầu:
- Rất tiếc ... Nếu tại hạ có Thập nhị Thần châu cũng không dùng những hạt thần châu đó đính lên chiếc áo ngọc trai của Cung chủ. Bởi vì Thập nhị Thần châu không phải dùng để làm đẹp cho một trang giai nhân nào cả.
Mặt Diệp Tình đanh lại:
- Hạ công tử sợ sau khi đính mười hai viên thần châu lên chiếc áo ngọc trai kia rồi bổn cung sẽ chiếm hữu nó chứ gì?
- Đó là suy nghĩ của Cung chủ ... Tại hạ chỉ nói Thập nhị Thần châu không phải dùng để làm đẹp cho chiếc áo ngọc trai của Cung chủ. Huống chi ngay bầy giờ tại hạ không có nó.
Diệp Tình chau mày lạnh nhạt nói:
- Bổn cung không tin.
- Tin hay không tin là quyền của Cung chủ.
- Hê ... Bổn cung không tin thì công tử phải làm sao cho bổn cung tin mới được chứ.
Tuấn Luận suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tại hạ phải làm sao cho Cung chủ tin đây. Chắc chắn Cung chủ nghĩ rằng tại hạ đã có Thập nhị Thần châu của Thiên Ma Cổ Bảo.
- Chẳng lẽ đến Thiên Ma Cổ Bảo mà chẳng thu lượm được gì sao?
Nàng gằn giọng nói:
- Nếu như Hạ công tử không nói ra sự thật thì bổn cung sẽ hủy diệt nhan sắc của Tô cô nương. Ái chà ... Cho dù chiếc áo ngọc trai của bổn cung có đính toàn bộ Thập nhị Thần châu nhưng nhan sắc trời cho của Tô cô nương không còn thì hẳn cũng chẳng có ích gì.
Nàng vỗ tay một tiếng.
Hai ả cung nữ khi nãy lại bước ra.
Diệp Tình chỉ Tô Băng Lệ:
- Nếu bổn cung không muốn nhìn thấy bộ mặt kia, các ngươi phải làm gì?
Hai ả cung nữ đồng loạt nói:
- Cắt bỏ nó.. Diệp Tình gật đầu:
- Được lắm ...
Nàng quay lại Hạ Tuấn Luận:
- Hạ công tử hẳn không muốn Tô cô nương bị bổn cung cắt bỏ sắc đẹp của nàng chứ?
Tuấn Luận nheo mày nhìn nàng:
- Cung chủ cần Thập nhị Thần châu hay cần sự hủy hoại nhan sắc của Băng Lệ?
- Nếu có Thập nhị Thần châu thì bổn cung sẽ nhường sắc đẹp kia lại cho công tử. Còn bằng không thì bổn cung đành lấy tạm nhan sắc kia của công tử vậy.
Lời nói của nàng được phát ra bằng chất giọng thật lạnh lùng và chai sạn.
Chỉ nghe Diệp Tình nói thôi, Tuấn Luận đủ đoán biết nàng ta sẽ hành sự mà bất cần đến hậu quả như thế nào. Bất giác Tuấn Luận hơi nao lòng vì sự tàn nhẫn của Diệp Tình.
Chàng liếc về phía Băng Lệ. Nước mắt vẫn còn đong trên hai khoé mắt nàng. Nhìn lại Diệp Tình, Tuất Luận nói:
- Cung chủ ... Hiện tại Tuấn Luận chưa có đủ Thập nhị Thần châu. nhưng có một viên Minh chỉ thần châu có thể đổi được nhan sắc của Tô cô nương chứ?
Diệp Tình mỉm cười với chàng:
- Hạ huynh đã trở nên yếu mềm rồi đó. Nếu Hạ huynh chỉ có một viên Minh chỉ Thần châu thì bổn cung muốn hạ huynh làm một chuyện này nữa.
- Cung chủ muốn tại hạ làm gì?
Diệp Tình ngoắc Tuấn Luận bước đến bên tràng kỷ. Chàng buông tiếng thở dài miễn cưỡng đến bên tràng kỷ đứng cạnh nàng. Diệp Tình điểm một nụ cười mỉm. Nụ cười của nàng thật là tươi nhưng đọng trong đó là những ẩn tàn sự sâu độc và lạnh lùng.
Nàng chợt co người lại, để lớp lụa trắng che hai bờ vai tuột xuống phơi làn da trắng như bông bưởi.
- Công tử thấy ta cũng đẹp chứ?
- Tại hạ đã được thấy rồi.
- Bổn cung muốn công tử biến thành nô tình của bổn cung.
- Rất tiếc ...
Nàng cướp lời của Tuấn Luận:
- Chỉ có làm nô tình cho ta thì huynh mới giữ được nhan sắc của Tô Băng Lệ.
Hẳn huynh đã biết rồi ... Giai nhân thì thường quý nhan sắc mình hơn cả tính mạng.
Họ thà mất mạng còn hơn bị hủy dung nhan. Huynh chắc chắn không muốn Tô Băng Lệ tiểu thư đau khổ.
Diệp Tình thốt ra câu nói này vừa đủ lớn cho Băng Lệ nghe. Tất nhiên khi nghe Diệp Tình nói sắc diện của Băng Lệ đã xanh nhợt càng xanh hơn. Nàng có cảm tưởng tim mình đang đập loạn trong lồng ngực mà chỉ chút nữa thôi nó sẽ vỡ tan thành từng mảnh vụn. Sự uất ức dâng tràn chen ngang cuống họng, nhưng nàng không thể nào nói hay có cử động gì được. Sự uất nghẹn đó khiến đầu óc nàng tối sầm, và thể pháp run lên từng cơn một.
Nàng cố nói như chỉ phát ra những âm thanh ậm ừ chẳng biết nàng muốn nói gì.
Tuấn Luận nhìn Diệp Tình:
- Tại sao Cung chủ muốn tại hạ phải là nô tình của Cung chủ?
- Ồ... Không được sao?
Tuấn Luận lắc đầu:
- Một gã nô tình thì không bao giờ có tình yêu.
Diệp Tình khoát tay:
- Bổn cung không cần tình yêu... Mà chỉ cần một gã nô tình đệ nhất trong Bách điển tàn thư.
- Tại hạ biết mục đích của Cung chủ, nhưng hiện tại gã nô tình của Cung chủ lại không phải là đệ nhất cao thủ trong Bách điển tàn thư của Bách Điển Tiên Sinh. Cung chủ sẽ thất vọng.
Nàng cười khẩy một tiếng:
- Huynh muốn nhắc ta. Huynh đang bị trúng độc Tàn hồn hương ư?
- Tại hạ không nhắc..Cung chủ cũng tự biết mà.
- Ta có cách hóa giải Tàn hồn hương cho huynh.. Nhưng huynh phải là nô tình của Hương cung.
Nàng dùng tay kéo lớp lụa trong dưới chân mình. Diệp Tình từ từ kéo lớp lụa trong đó lên vừa nhìn Tuấn Luận.
Tuấn Luận nói với nàng:
- Tại hạ đã từng thấy thân thể của Cung chủ rồi ... Không cần phải chiêm ngưỡng nữa.
Nàng lạnh nhạt nói:
- Không ... Lần này thì công tử phải thấy và còn phải tôn sùng nó nữa đó.
Diệp Tình dời mắt nhìn qua hai ả cung nữ:
- Hai người chuẩn bị phận sự của mình đi.
- Tuân lịnh Cung chủ.
Hai ả cung nữ bước đến bên Tô Băng Lệ, hượm sẵn một ngọn truỷ thủ sáng ngời và một chiếc mâm đồng.
Diệp Tình nhìn Tuấn Luận:
- Hạ huynh có thể nhận được sự hoan hỷ của bổn cung và cũng có thể nhận được bộ mặt xinh đẹp của Tô cô nương trên chiếc mâm đồng kia.
Diệp Tình vừa nói vừa từ từ nâng cao chân phải của mình lên miệng điểm một nụ cười mỉm rồi từ tốn nói:
- Chân của thiếp đẹp chứ ...
Tuấn Luận nhìn nàng. Chàng biết Diệp Tình đang muốn mình phải làm gì, mà nghĩ thầm:
- “Diệp Tình đang muốn chứng minh cho Băng Lệ biết nàng ta có quyền lực như thế nào. Nếu mình không cúi đầu trước nhan sắc của nàng thì phải khuất phục trước ý chí và quyền lực của Hương cung”.
Tuấn Luận nghiêm giọng nói:
- Tại hạ trở thành nô tỉnh của Cung chủ thì sẽ được gì?
- Cả võ lâm ...
- Một ý nghĩ hay, nhưng không biết có làm được không.
- Một khi bổn cung đã muốn thì không có gì không được cả.
Tuấn Luận đặt tay vào cổ chân Diệp Tình. Nàng nhìn chàng mỉm cười. Một nụ cười vừa thỏa mãn vừa tự đắc.
Chợt Băng Lệ gào.lên:
- Không.
Cùng với tiếng thốt đó, tịnh huyệt của Băng Lệ cũng được giải khai với á huyệt mà nàng không thể nào ngờ tới được. Băng Lệ tự hóa giải huyệt đạo của mình khiến cho Diệp Tình và Tuấn Luận cũng phải ngạc nhiên không ngờ tới được. Phàm một kẻ có võ công muốn tự hóa giải đại huyệt khi bị phong bế cũng là khó rồi, huống chi Băng Lệ lại chẳng hề biết võ công. Điều này xảy ra hoàn toàn ngoài sự tưởng tượng của Diệp Tình lẫn Tuấn Luận.
Hai người có biết đâu. chính sự bức ép của Diệp Tình đã khiến cho sự phẫn uất trong Băng Lệ biến thành cơn cuồng nộ tự hóa giải các đại huyệt đã bị phong bế. Huyệt đạo vừa được giải, nàng đã gào lên tiếng không để ngăn Tuất Luận.
Băng Lệ đâu muốn Hạ Tuấn Luận biến thành nô tình của Mộng Diệp Tình.
Nhứt định nàng không bao giờ muốn điều đó xảy ra.
Băng Lệ vừa thét vừa giựt lấy ngay ngọn truỷ thủ trên tay ả a hoàn đứng bên phải nàng.
Chớp thấy Băng Lệ tước ngọn truỵ thủ trên tay ả a hoàn, đanh mặt rít giọng nói:
- Cung chủ muốn lấy ta để đổi chác với Hạ huynh ... Băng Lệ không cho Cung chủ thực hiện được ý đó đâu. Cái đẹp của con người thì Cung chủ đâu thể nào biết được đó là cái đẹp gì, nhưng Hạ huynh thì biết ... Cái đẹp đó mới là cái đẹp vĩnh hằng, còn nhan sắc chỉ là nụ tầm xuân sớm nở tối tàn theo năm tháng trôi. Nếu Cung chủ cần thì Băng Lệ xin nhường nhan sắc đó lại cho Cung chủ.
Băng Lệ nói dứt câu, thản nhiên vung lưỡi truỷ thủ trong tay rọc thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà không chút hối tiếc. Tuấn Luận muốn chộp tay nàng lại nhưng Băng Lệ đã khoát tay không cho chàng ngăn cản hành động của nàng.
Khi Băng Lệ buông lưỡi truỵ thủ rơi xuống sàn gạch thì bộ mặt xinh đẹp của nàng không còn nữa. Mà thay vào đó là một lớp máu đỏ thắm che kín chẳng còn nhận được nhân dạng.
Nàng nhìn lại Tuấn Luận:
- Hạ huynh ...
Nàng chỉ thốt được bấy nhiêu thì từ từ quị xuống, ngất lịm.
Hành động tự hủy hoại nhan sắc của Băng Lệ khiến cho Diệp Tình sờ sững.
Nàng ta không thể nào ngờ được một trang giai nhân tuyệt sắc như Băng Lệ lại có đủ can đảm tự hủy dung nhan mình. Chính vì sự ngạc nhiên đó. Diệp Tình bất giác tức giận. Nàng tức giận đến độ biến cả sắc diện với những nét căm phẫn hiện lên mặt.
Nàng thét lên:
- Đưa ả đi...
Hai ả cung nữ vội vã khiêng Băng Lệ ra ngoài.
Trong khi Diệp Tình phẫn nộ thì Tuấn Luận lại không khỏi chạnh lòng nghĩ đến Băng Lệ. Lòng chàng nao nao một cảm giác khó tả chẳng biết phải làm gì trong tình huống này.
Diệp Tình nhìn lại Tuấn Luận:
- Huynh nghĩ sao?
Tuấn Luận buông một câu thật nhạt nhẽo:
- Cung chủ chẳng còn gì để trao đổi với tại hạ.
Diệp Tình đứng phắt lên. Toàn bộ thân thể nàng được rơi ra dưới ánh sáng nhập nhoạng phát ra từ chiếc chân đèn.
Nàng gằn giọng nói:
- Không còn gì ư?
- Không còn gì?
- Hạ công tử còn cái mạng của mình nữa chi.
- Nếu Cung chủ thấy cần.
Tuấn Luận nói dứt câu quay bước trở bỏ đi. Thấy chàng bỏ đi mà không nói tiếng nào, Diệp Tình lại càng uất hận hơn. Nàng thét lên một tiếng thật lớn lắc vai vươn trảo công thộp ngay vào đốc thanh kiếm đặt trên giá kiếm. Ảnh kiếm cắt một đường vòng cung chém xả đến sau gáy của Hạ Tuấn Luận. Những tưởng đâu chiêu kiếm đầy sự phẫn nộ của Diệp Tình sẽ cắt đứt thủ cấp Tuấn Luận phải rơi xuống sàn biệt sảnh Hương cung, nhưng lưỡi kiếm của nàng vừa chạm nhẹ đến Tuấn Luận thì dừng lại.
Tuấn Luận đứng phỗng ra không nhìn lại Diệp Tình.
Diệp Tình rít giọng nói:
- Bổn cung giết ngươi.
- Cung chủ cứ tự nhiên.
Nàng thở hắt ra một tiếng phả cả luồng hơi nóng bỏng vào gáy Tuấn Luận:
- Ngươi không sợ sao?
- Tại hạ không phải là cây hay là đá, nhưng ít ra thì cũng biết mình chết bởi kiếm thủ như thế nào. Nếu có xuống a tỳ gặp lại Vạn Sự Thông mà nói với lão rằng. Lão đã sai. Sai không thể nào sửa chữa được.
- Ngươi nói câu gì?
- Tiên Kiếm Nhạc Quân Vĩ không đáng xếp vào Binh khí phổ của lão.
Lời nói của Hạ Tuấn Luận khiến cho mặt hoa của Mộng Diệp Tình nhăn nhúm hắn lại cứ như nàng vừa trúng phải một chiêu chí mạng không gượng nổi nữa.
Mộng Diệp Tình quẳng trường kiếm xuống sàn gạch. Nàng thở hắt ra một tiếng:
- Ngươi đi đi ... Nhưng muốn có Tàn hồn hương giải dược thì ngươi phải bước qua xác chết của Mộng Diệp Tình.
Tuấn Luận ngửa mặt cười. Chàng quay lại nhìn Diệp Tình:
- Tại hạ phải thừa nhận kẻ có độc tâm sâu nhất chính là Hương chủ Hương cung Mộng Diệp Tình.
Tuấn Luận nói xong thản nhiên rảo bước tiến ra ngoài cửa mà không màng đến sắc mặt tàn nhẫn và căm phẫn của Mộng Diệp Tình.