- không biết hai ông có việc gì muốn nói với mọi người ạ?
Hai vị chủ tịch nhìn nhau ra hiệu cho ông cô nói trước
- thực ra thì tiểu uyển không có bị tàn phế- ông cô bắt đầu chậm rãi
- chẳng phải bác sĩ đã nói…- anh và cô ngạc nhiên vì bác sĩ đã nói vậy mà.
- Ông bác sĩ đó là bạn của hai chúng ta nên chúng ta đã nhờ ông ấy nói vậy trước khi vào khám cho tiểu uyển- ông anh giải thích.
- Nhưng con thật sự không có đi được- cô buồn buồn nhưng trong lòng nuôi một niềm hi vọng là ông nói đúng
- Đó là do con chưa khỏe lại, ông bạn ta cũng cho con uống thuốc và tiêm những loại thuốc khiến thân thể của con khó cử động để con tin đó là thật- ông cô nói.
- Vậy là chị ấy không sao ư- hoàng phương và thế anh vui mừng
- Không sao- ông cô cười lớn
- Tại sao ông lại làm như vậy- anh dù vui mừng vì tiểu uyển không sao nhưng cũng thật tức giận vì các ông có thể lừa mình, tí nữa thì tiểu uyển lại rời xa anh.
- Do chúng ta muốn kiểm tra tình cảm của hai đứa ấy mà.nếu hai đứa không yêu nhau thì chúng ta sẽ chấp nhận cho hai đứa tự do đi tìm hạnh phúc riêng của mình- ông anh cười trừ
- Nhưng thấy hai đứa như vậy thì chúng ta yên tâm rồi- ông cô cười vui vẻ ví cuối cùng tiểu uyển cũng tìm được hạnh phúc cho chính mình.
- Hai người đúng là rỗi hơi mà- anh trách hai ông chủ tịch
- Chúng tôi có rỗi hơi thì hai người mới có cơ hội mà diễn màn tình cảm của mình chứ- ông anh nhìn sang ông cô cười như thắng lớn.
Quả thật, anh phải cảm ơn hai người này, nhừ có hai người mà cô và anh mới khẳng định được tình cảm của mình sâu sắc đến thế nào. Cả nhà lại vui vẻ.
Tối đó, trong vòng tay của anh, cô khẽ hỏi.
- sao khi chiều anh lại liều lĩnh vậy, nhỡ anh bị thương thật thì sao?- cô vừa lo lắng vừa trách anh
- nếu anh không làm vậy thì em sẽ rời xa anh mất- anh nhìn cô âu yếm
- nhưng nhỡ anh có mệnh hệ gì thì sao? - cô lo lắng hỏi, lúc đó cô thật sự rất hoảng loạn
- nếu em không giận anh sẽ nói cho em biết một chuyện- anh suy nghĩ một lúc
- em sẽ không giận đâu- cô nhẹ nhàng
- thật ra… anh cũng … anh cũng- anh ngập ngừng không biết có nên nói sự thật này cho cô không nữa.
- anh cũng sao ạ?- cô nhìn anh hỏi
- anh cũng có sắp xếp cả rồi- anh nói rất nhanh như muốn tốt nhất là cô đừng nghe thấy chuyện mình đang nói.
- Anh nói vậy là sao?- cô nghe rõ những gì anh nói và giờ muốn anh giải thích
- Trước khi làm việc đó anh đã bảo với đám vệ sĩ để họ có thể kịp thời đến kéo anh ra. Thật không ngờ đám bảo vệ lại có cơ hội cứu anh nên không cần đến vệ sĩ nữa- anh xấu hổ về những gì mình đã làm. Em tha lỗi cho anh nhé- anh nhìn cô khẩn thiết
- Đáng ghét- cô đánh yêu vào người anh. Anh có biết em đã thật sự lo lắng không hả?- cô nói như sắp khóc.
- Anh xin lỗi, nhưng nhờ vậy mà chúng ta lại làm lành với nhau đúng không- anh vui vẻ nói cười vì qua thái độ đó anh đã biết cô tha thứ cho mình rồi.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, nằm trọn trong vòng tay anh hạnh phúc.
- Khi nào em lành hẳn chúng mình làm vợ chồng thật em nhé!- anh thì thầm vào tai cô khiến cô ngường ngùng. Hai người lại trở về tháng ngày hạnh phúc.
Những ngày sau, sức khỏe của cô nhanh chóng phục hồi, anh và cô ngày nào cũng quấn lấy nhau thật hạnh phúc.