• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mốc

Hành động như vậy, khiến cho ngón tay đang cầm dây cương của Ngọc Hồ Điệp vội vàng buông lỏng, đưa tay đoạt lấy kiếm trong tay Vương Manh Manh.

Thật cẩn thận tra kiếm vào trong vỏ, ngay cả kiếm cũng đặt cách xa.

Đưa tay, giật dây cương, cho ngựa dừng lại bên đường.

“Có chuyện gì hảo hảo nói!”

Hít sâu một hơi, tâm tình vừa bị hành động ban nãy của Vương Manh Manh dọa đến kinh hoành không thôi đã bình tĩnh trở lại, Ngọc Hồ Điệp thật cẩn thận nhẹ nhàng nói: “Ngươi có chuyện gì ủy khuất hay không thông suốt điều gì cũng từ từ nói với ta, nếu có thể giúp ngươi thì ta nhất định hết lòng giúp ngươi, trăm ngàn lần đừng nên luẩn quẩn trong lòng!”

Nói xong, ra sức nhíu mày: “Ngươi muốn hỏi ta thả ngươi đi cũng được, tội gì phải lấy tình mệnh mình ra đừa giỡn.”

Nghe thấy Ngọc Hồ Điệp phi thường hào phóng đồng ý thả mình đi, Vương Manh Manh lại càng cảm thấy bi thương, thốt ra: “Ta không phải muốn ngươi thả ta đi, ngươi không giúp được ta đâu!”

“A?”

Ngọc Hồ Điệp không khỏi ra sức nhíu mày: “Vậy thì tại sao?”

Vương Manh Manh cố gắng hít một hơi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tha thiết mong chờ của Ngọc Hồ Điệp, hạ quyết tâm, trực tiếp nói ra điều phiền muộn trong lòng: “Ngươi nói, ngươi chẳng phải là giang hồ đệ nhất dâm tặc Ngọc Hồ Điệp sao?”

Ngọc Hồ Điệp liên tiếp gật đầu, sau đó đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, chầm chậm nói: “Kỳ thật ngươi có thể nói dễ nghe hơn một chút, gọi ta là giang hồ đệ nhất lãng tử, ta cảm thấy tốt hơn một chút.”

Vương Manh Manh khinh thường liếc mắt đánh giá Ngọc Hồ Điệp một lượt, trong mắt là sự hoài nghi vô cùng rõ ràng đối với danh hiệu giang hồ đề nhất lãng tử của hắn, lập tức ra sức phất phất tay: “Này, không phải vấn đề chúng ta muốn thảo luận.”

Mặt, tiến lại gần Ngọc Hồ Điệp không coi ai ra gì, đem từng chữ từng chữ nói ra: “Ta hỏi ngươi, tại sao mấy ngày nay ngươi không có phi lễ cưỡng ép ta?”

Ngọc Hồ Điệp trừng mắt nhìn, ra sức ngoái lỗ tai mình, nhìn Vương Manh Manh không nói gì đang gần ngay trước mặt.

Một lúc lâu sau, ra sức lắc lắc cái đầu: “Phiền ngươi, nhắc lại lời nói vừa rồi một lần nữa, ta nghĩ ta nghe không được rõ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK