Lúc Tín Mặc buông bút vẽ, thấy Vinh An ngồi ngẩn ngơ giống như một pho tượng đất. Sắc mặt của nàng ấy gần như có thể hòa nhập với màu vôi của bức tường sau lưng. Nàng chậm rãi đi tới, lặng lẽ liếc tác phẩm vừa vẽ, nói thầm một tiếng: “Thật khó nở… Sao lại vẽ một trận tuyết khó nở?”
Vinh An hơi ngẩng đầu nhìn kỹ hai mắt của anh ta, gật đầu nói: “Phải rồi…” Nàng ấy hắng giọng, nói tiếp: “Vừa rồi thiếp đến tướng phủ. Thiếp vốn cho rằng cả đời sẽ không đến thăm hỏi nơi đó.”
Tín Mặc chú ý tới một sợi tóc ướt dán vào chiếc trán sáng bóng của nàng ấy. Y nhẹ nhàng vén sang một bên, lẩm bẩm bảo: “Tôi biết nàng làm chuyện mình không muốn này là vì tôi. Thế nhưng có tác dụng gì chứ?”
“Thiếp cho rằng sẽ hữu dụng.” Vinh An cố chấp nói, “Nhưng hắn quá giảo hoạt. Dường như hắn trời sinh đã thù hận thiếp, không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để làm nhiễu loạn tâm trí của thiếp.”
Tín Mặc đoán được có lẽ nàng ấy đã nghe thấy điều gì. Tim của y nhanh chóng nhảy dựng lên nhưng y vẫn chưa hoảng loạn, dường như rất lâu trước kia y đã bắt đầu chờ mong giờ khắc này. Y bình tĩnh hỏi: “Hắn nói gì thế?”
“Rất nhiều.” Vinh An tùy hứng lại có thái độ khác thường, yên bình nói, “Hắn bảo chàng luôn làm theo sắp xếp của hắn, làm tất cả chuyện mà hắn hy vọng chàng làm. Còn hắn giúp chàng… cưới thiếp. Thiếp nên tin tưởng hắn không?”
“Không phải nàng đã tin rồi sao?” Tín Mặc cười nhạt.
Dường như sức lực của Vinh An bị đánh tan trong nháy mắt. “Tín Mặc, chàng làm tất cả là vì điều gì?”
Tín Mặc chậm rãi xoa khuôn mặt thất vọng của nàng ấy, chậm rãi nói: “Làm sao nàng hiểu được?” Y thở dài rồi nói tiếp, “Nàng không cần đến tìm hắn nữa, nàng sẽ bị hắn lừa gạt.”
“Lẽ nào cho tới nay, thiếp không bị lừa gạt?” Vinh An gục đầu xuống, Tín Mặc ngỡ lần này sẽ thấy nước mắt của nàng ấy nhưng nàng ấy không hề khóc lóc. Lúc nàng ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn thiết tha, “Thiếp muốn biết chàng có từng thực lòng yêu thiếp hay không?”
“Chỉ muốn biết điều này?”
“Đây là tất cả ham muốn khi thiếp gả cho chàng.”
Trong lòng Tín Mặc chợt phát ra tiếng thở dài thật dài. “Vinh An, công chúa của tôi…” Y dịu dàng nói, “Nàng không thể trông chờ vào người đàn ông cưới nàng sẽ dùng tình yêu với nàng trở thành toàn bộ cuộc hôn nhân.”
Vinh An lập tức cúi thấp đầu, xoay người đưa lưng về phía y. Tín Mặc có thể đoán được nét mặt của nàng ấy từ đôi vai run rẩy.
Lời nói dối làm thương tổn Tố Doanh, lời nói thật làm thương tổn Vinh An. Ôi… Phụ nữ ấy à. Tín Mặc đặt tay lên vai Vinh An, muốn đè nén sự run rẩy của nàng ấy, dùng nó để an ủi nàng ấy. Nhưng nàng ấy lại quật cường hất ra.
“Rốt cuộc thiếp bị làm sao thế này?” Trong tiếng nói của Vinh An mang theo nức nở, “Cho dù chàng như vậy, thiếp vẫn không buông bỏ được. Bạch Tín Mặc, rốt cuộc chàng là người thế nào? Khi đó chàng cũng lừa dối Tố Doanh thế này? Dùng loại dịu dàng dối trá này?”
Tín Mặc rút tay về, mất mát nói: “Có lúc tôi không lừa nàng, có lúc tôi cũng không lừa nàng.”
Vinh An xoay mặt đối diện với y, biểu cảm lạnh như băng có điểm giống với mẹ nàng ấy. “Vậy thì sẽ nói thật với thiếp đúng chứ? Rốt cuộc làm thế nào chàng biết giờ Thân có cung biến? Vì sao không vạch trần? Bây giờ vẫn ngậm miệng không nói là đang giấu giếm cho ai? Lẽ nào… chàng biết được chuyện này từ chỗ Cư Hàm Huyền? Hắn đã xúi giục tất cả mọi người? Tố Giang suýt nữa đã giết chết hắn, lại là chuyện thế nào?”
“Suỵt…” Tín Mặc nhẹ nhàng bảo, “Tôi không thể nói với nàng.”
Từ khi Vinh An gả cho y đến nay không phải là chưa từng hờn dỗi, chưa từng làm ầm ĩ, nhưng mà nàng ấy chưa từng rơi một giọt nước mắt. Lúc này nghe y từ chối một cách kiên quyết lạnh lùng, vành mắt nàng ấy bỗng nhiên chua xót, vừa rơi nước mắt vừa gật đầu: “Không thể nói với thiếp… Liên quan đến sự sống còn, thiếp nguyện đánh bạc tính mệnh cho phò mã của thiếp, chàng lại không thể nói thật với vợ. Nếu như thiếp đầy bụng tâm cơ, có thể giúp chàng bày mưu tính kế, có phải chàng sẽ nói với thiếp hay không?”
“Nói ra thì càng hỏng bét hơn.” Tín Mặc cầm đôi tay gầy của Vinh An, “Không phải là tôi không có dũng khí nói ra bí mật. Chỉ là tôi… không có năng lực đối kháng với cục diện sau khi bị vạch trần. Tôi chỉ có thể nhờ vả một người, làm cho bí mật biến mất.”
“Vinh An, nàng xem, chồng nàng không phải là kẻ cao thượng, nhưng cũng không phải một kẻ phản vua phản nước. Tố cáo tôi mưu phản thì thật quá mức. Tự tôi đi tìm tướng gia.”
Vinh An cười nhạt: “Chàng thà giao phó tính mạng mình cho tể tướng lộng quyền cũng không chịu báo tình hình thực tế cho thiên tử? Lẽ nào trong mắt chàng phụ hoàng thiếp nhẹ như lông hồng? An nguy của thiên tử bị xâm phạm, chàng lại muốn thông qua tể tướng làm cho việc này không giải quyết được gì? Không được! Chàng phải nói hết tất cả những điều biết được cho phụ hoàng thiếp.”
Nàng ấy thấy phải cần rất nhiều lý do để thuyết phục Tín Mặc, vì vậy nghiêm túc suy nghĩ một lát, kiên định nói: “Thiếp không biết giữa chàng và Cư tướng đã xảy ra chuyện gì. Nếu như hắn muốn cứu chàng thì sẽ không khiến chàng rơi vào tình cảnh hôm nay. Sao không mượn cơ hội đến trước mặt thánh thượng chiếu tướng ngược lại hắn? Trước khi hắn làm chàng thương tổn thì diệt trừ hắn. Đây không phải là mánh khóe mà đám các người quen dùng hay sao?”
Tín Mặc bị suy nghĩ nông cạn của nàng ấy chọc cười, nhìn đôi mắt nghiêm túc của nàng, thoải mái cười nói: “Đúng vậy. Chỉ là hắn biết đạo lý này sớm hơn nàng, ra tay sớm hơn tôi. Chúng ta làm tất cả thì nhiều nhất là cứu được mình, không thể diệt trừ hắn nữa. Tôi sẽ không mơ mộng hão huyền, nàng tốt nhất cũng đừng.” Y dứt lời thì ôm nàng ấy thật chặt.
Vinh An nức nở trong vòng tay của y: “Thiếp đã biết từ lâu rằng chàng sẽ mãi mãi không chia sẻ suy nghĩ của mình với thiếp. Bởi vì thiếp thực sự quá ngu xuẩn sao?”
“Không phải. Là tôi thầm hy vọng nàng mãi mãi đừng hiểu.” Tín Mặc nói, “Mỗi người đều hy vọng trên đời có một người có thể sống cuộc sống mà bọn họ không thể sống, có thể bừa bãi nói lời bọn họ không dám nói, làm chuyện họ không dám làm… Cho dù họ không quen nhìn người này, thậm chí rất chán ghét nàng thì sâu trong nội tâm vẫn còn dùng hy vọng le lói dễ dàng tha thứ cho nàng lần nữa. Vinh An, chỉ cần không vượt quá chừng mực này, nàng sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần… Vinh An không biết mệt mỏi mỗi ngày đều đến thăm tướng phủ. Cho tới bây giờ nàng ấy chưa từng nghĩ mình sẽ làm một chuyện hết lần này đến lần khác như thế. Đồng thời là vì một người chồng như vậy. Nàng ấy cảm thấy thất vọng đối với mình, đối với Tín Mặc, đối với chuyện này, ngày càng mặt mày rầu rĩ. Nàng ấy luôn luôn chán ác tướng, vì vậy không hề lộ vẻ tươi cười với hắn, cũng không biết cách cầu xin hắn. Sự xuất hiện của nàng ấy luôn là phẫn nộ vô cùng, mà Cư tướng chưa bao giờ từ chối nàng ấy đến cùng với lửa giận. Hắn ta luôn thản nhiên nhìn nàng ấy giống như xem một đứa bé giận dữ biểu diễn. Có một ngày hắn ta nói: “Lần đầu tiên người tới, lớn giọng tới nỗi suýt nữa đã hét sập cả chính sảnh. Người lớn tiếng hỏi ta có nhớ đã đồng ý với mẹ ta không? Người biết ta đã từng đồng ý chuyện gì sao?”
Vinh An tức giận lắc đầu.
Cư tướng vẫn mỉm cười bình thản: “Lần cuối cùng nói chuyện với mẹ người, ta đã đồng ý với ngài sẽ chăm sóc cho người. Là chăm sóc người, không phải Bạch Tín Mặc.”
Vinh An trợn mắt cứng họng, tức giận giậm chân đi ra.
Mỗi một lần tự tôn của nàng ấy đều bị hắn ta bình thản làm tổn thương. Nàng ấy chưa hề biết chịu nhục như vậy mà mình còn có thể tính toán ngày mai tiếp tục tới làm ầm ĩ với hắn ta trong lúc bước ra khỏi cửa. Nếu như giảng đạo lý hoàn toàn vô dụng thì nàng ấy sẽ diễn một màn giả chết ở nhà hắn ta, xem hắn ta rút lui thế nào.
Có lẽ chỉ là nàng ấy không thể chịu được phải gặp hắn ta nhiều lần. Trong lòng nàng ấy đang nghĩ như vậy, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Vinh An mất hứng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngoài xe có người thấp giọng nói: “Đã quấy nhiễu điện hạ, thực sự có tội.” Giọng nói này giống như đã từng quen biết. Vinh An vén rèm lên nhìn thoáng qua, nhận ra người bên ngoài là Tố Chinh – anh họ của mình, con trưởng của Tố Nhược Loan. “Anh?” Vinh An thấy gã dùng mũ che tuyết che khuất mặt mày, thần sắc rất nghiêm trọng, không biết tại sao.
Tố Chinh bỗng nhiên đưa ra một đề nghị thần bí: “Có thể xin điện hạ xuống xe, theo tiểu nhân đến một chỗ chăng?” Thấy Vinh An lưỡng lự, gã nói ngay sợ lỡ mất thời cơ: “Lúc này có can hệ với việc cứu phò mã, không tiện nói rõ ở đây.”
Vinh An nhìn trái nhìn phải, thấy cách đó không xa có một chiếc xe trâu tầm thường đang đỗ. Nàng ấy cau mày nói: “Chuyện gì mà lén lút như vậy?” Tố Chinh nghe giọng nàng ấy đã thả lỏng, đưa tay đỡ nàng ấy xuống xe, cẩn thận bảo: “Chuyện quan trọng phải ổn thỏa.”
Vinh An nửa tin nửa ngờ theo gã ngồi lên xe trâu. Trâu vốn đi chậm, xe lại cũ nát. Nửa ngày cũng không đi được xa, Vinh An thấy tay chân rét run. Nàng ấy là lá ngọc cành vàng, đã bao giờ chịu lạnh? Nếu như đáng giá thì không phải là nàng ấy không thể chịu được. Nhưng Tố Chinh giống như một cái tượng gỗ, không giải thích với nàng ấy một chữ. Vinh An dần dần không vui trong lòng, sắp sửa phát tác.
Tất nhiên là Tố Chinh biết tính cô em họ này, mở miệng đúng lúc ngăn cản lửa giận của nàng ấy: “Điện hạ thử nghĩ đi, nếu như Cư tướng mưu tính một chuyện, tự mình thực hiện thì liệu có không thể chịu đựng được ớn lạnh mà làm chuyện này thất bại trong gang tấc được không?”
Đương nhiên là không. Cho dù Vinh An ôm hận Cư tướng Hàm Huyền đã lâu nhưng không thừa nhận cũng không được, người này một khi mưu tính đầy đủ thì ắt phải thành công. Thứ như quyền lực không dễ lấy, giữ càng khó khăn. Đây là câu mà Vinh An từng nghe từ chính miệng cha. Mà Cư Hàm Huyền có thể giúp hoàng đế bình định kẻ mưu phản, lập lên công lao không ai sánh bằng, có thể từng bước lấy được ấn tướng và giữ nó hơn mười năm.
“Người muốn đấu trí với Cư tướng sao có thể vì nhỏ mất lớn chứ?” Tố Chinh nhẹ nhàng bổ sung một câu, Vinh An liền không lên tiếng nữa.
Xe trâu chậm rãi di chuyển về phía trước, Tố Chinh thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại. Vinh An nhìn một hồi, đột nhiên hỏi: “Đi chậm thế mới có thể nhìn ra kẻ nào vẫn theo đuôi ở phía sau nhỉ?” Tố Chinh không ngờ nàng ấy có sự cẩn thận tỉ mỉ bậc này, ngơ ra một lúc mới cười trả lời: “Điện hạ thông tuệ.”
Vinh An thấy gã sắp xếp cẩn thận thì buồn rầu không nói thêm nữa. Bánh xe két két lộp cộp lắc lư thật lâu, cuối cùng dừng ở trong một con hẻm tĩnh lặng. Vinh An theo Tố Chinh vào cửa nhỏ, xuyên qua vườn hoa đầy tuyết. Vòng qua một cái hành lang gấp khúc, kiến trúc trước mắt làm nàng ấy bừng tỉnh: “Đây không phải là nhà anh sao?”
“Đúng vậy.”
Vinh An không khỏi nổi giận: “Vòng một vòng lớn chính là để đến đây? Trước kia không phải ta chưa từng tới, lần ấy đâu có cẩn thận thế này?”
“Phò mã bị giam lỏng trong nhà, cửa phủ điện hạ rải đầy thuộc hạ của Cư tướng. Gần đây ra vào nên tránh hiềm nghi mới tốt.” Tố Chinh đẩy một cánh cửa ra. Vinh An do dự chốc lát mới nhấc chân đi vào. Phát hiện trong phòng sớm đã có mười mấy người đang ngời, tất cả đều là họ hàng của mẹ mình.
“Mấy người?” Nàng ấy không hiểu ra sao bước đi trong phòng, nhìn họ quỳ gối xung quanh mình.
“Thần đợi đại giá của công chúa đã lâu.” Quận vương Vĩnh Ninh Tố Nhược Loan đưa Vinh An ngồi lên ghế, dâng trà nóng lò sưởi trước rồi hỏi tình hình Tín Mặc gần đây, sau đó còn nhắc tới cuộc sống của vợ chồng thái tử bị phế. Ông ta đoán Vinh An không có trí tuệ phân biệt ý ở ngoài lời bèn nói thẳng: “Trước mắt có một chuyện lớn cần công chúa giúp đỡ. Nếu việc này thành, tự nhiên sẽ xua tan sương mù, mây mở trăng sáng.”
Vinh An đi dọc đường đã đoán được là chuyện quan trọng, đương nhiên sẽ hiếu kỳ: “Chuyện gì?”
Tố Nhược Loan dừng một lát, nói với con trai Tố Chinh: “Con ra bên ngoài coi chừng.” Tố Chinh không muốn nhưng ánh mắt cha gã không nhượng bộ. Tố Chinh vừa đi ra khỏi, trong phòng chỉ còn lại có người mang tên đệm “Uyển” và “Nhược” của họ Tố Thái An, đều là bề trên của Vinh An.
Vinh An nghĩ thầm, cả đời nàng ấy cũng sẽ không hiểu bọn họ đang giở trò quỷ gì, tựa như nàng ấy vẫn không hiểu cha mẹ và Tín Mặc. Nhưng nàng ấy bỗng nhiên lại nghĩ, có cái gì khó đâu? Nàng ấy vẫn không muốn làm bạn với họ mà thôi, nếu như coi mình thành họ thì có lẽ sẽ hiểu. Chỉ vừa nghĩ như vậy, nàng ấy nói theo trực giác: “Muốn gã đi ra ngoài là muốn sau này khi chuyện bại lộ, có thể giải vây cho gã, nói gã vẫn chưa tham dự nhỉ? Các người muốn làm gì? Chẳng lẽ là chuyện đại nghịch bất đạo?”
Bề trên của họ Tố Thái An nhìn nhau, từng kẻ mỉm cười. Chẳng qua là nụ cười ngắn ngủi một khắc, rất nhanh bọn họ đều nghiêm túc khiến Vinh An không biết làm sao.
“Họ Tố cùng sống với hoàng gia, mãi mãi sẽ không vượt quá giới hạn.” Tố Nhược Loan: “Nhưng có người muốn thò ngang một chân vào giữa họ Tố và hoàng gia, mưu toan thao túng quân vương, đùa bỡn vận mệnh phía trước của họ Tố thì kẻ đó chính là thù địch của chúng thần.”
Vinh An suy nghĩ một lát, hỏi: “Người nói Cư Hàm Huyền, người nghĩ về hắn như thế nào?”
Tố Nhược Loan lạnh lùng hừ một tiếng: “Diệt trừ hắn! Không phải điện hạ cũng từng nghĩ tới sao?”
Vinh An đã có ý nghĩ này từ lâu, thậm chí nghĩ tới ngày nào đó lúc gặp được Cư Hàm Huyền sẽ giấu lưỡi dao sắc bén trong lòng, một dao kết thúc tính mạng của hắn ta. Nhưng mà dần dần nàng ấy cảm thấy, cứ như vậy giết chết hắn ta thì chính mình cũng phải trả cái giá thật lớn, không có lợi lắm. Nàng ấy hy vọng có một người thông minh giống như Tín Mặc nghĩ kế cho mình. Nhưng Tín Mặc quyết không dễ dàng mạo hiểm, chủ ý của nàng ấy đến nay chưa quyết định.
“Phải làm như thế nào?” Nàng ấy mong đợi nhìn cậu.
“Đầu tiên phải có dũng khí máu chảy đầu rơi.” Tố Nhược Loan nhìn vào mắt Vinh An, vươn tay nói, “Điện hạ có can đảm thử một lần không?”
Vinh An nhìn mắt ông ta rồi lại nhìn tay ông ta, vỗ tay mạnh và kiên quyết với ông ta: “Ta thử.”
Trời đêm hôm đó bão tuyết như điên. Tín Mặc và Vinh An nằm kề vai trên giường, không hẹn mà cùng nghe tiếng gió rít ngoài cửa sổ. Tín Mặc hình như không chú ý tới thái độ trầm mặc khác thường của Vinh An, Vinh An hình như cũng không chú ý tới sự xuất thần không giống bình thường của Tín Mặc.
Qua hồi lâu, Vinh An lặng lẽ cầm tay Tín Mặc, nói: “Tín Mặc, một ngày nào đó, thiếp sẽ hiểu được chàng.”
Tay Tín Mặc khẽ run rẩy.
“Sớm chiều ở với nhau nhưng không hiểu chàng, cuộc sống như thế tuy rất tự do tự tại nhưng chỉ là một đứa ngốc hãy còn biểu diễn.” Vinh An thở dài, “Một đời mơ hồ cầu an ổn không thể khiến thiếp sảng khoái cam lòng gửi gắm trọn đời!” Nàng ấy tựa đầu dựa vào vai Tín Mặc, nói: “Thiếp muốn tùy hứng, cũng muốn hiểu chàng, đây không phải là cá và tay gấu, chỉ cần thiếp cố hết sức thì được cả hai có gì khó? Thiếp không bắt buộc chàng chỉ cho thiếp. Chàng chỉ cần nhìn là được rồi, một ngày nào đó, mọi thứ đều sẽ trở nên tốt đẹp.”
Tín Mặc không đành lòng nói ra lời mất hứng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của nàng ấy. Vinh An như đạt được sự cổ vũ của y, tự tin mỉm cười, yên lòng nhắm mắt lại.