Editor: ChiMy
"Còn nữa, không nên ăn nhiều thức ăn mặn, nên ăn nhiều trái cây và thức ăn thanh đạm, tóm lại phải cố chịu chút." Cuối cùng bác sĩ Đinh bổ sung.
"Ừ, còn cần phải chú ý gì nữa không?" Đằng Cận Tư chau mày.
"Đề nghị mỗi sáng sớm hoặc là gần tối nên đi bộ ở gần nhà, thỉnh thoảng ra ngoài giải buồn, đi lại giúp thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu, đối với người mẹ hoặc đứa con đều tốt."
"Cám ơn bác sĩ." Lương Chân Chân ôn tồn nói.
"Thiếu phu nhân khách sáo, đây là chuyện Đinh mỗ nên làm, nếu có chỗ nào không thoải mái, thiếu phu nhân có thể trực tiếp tìm tôi." Bác sĩ Đinh thu thập hòm thuốc xong, liền đi, ông ở gần nơi này, đi một chút liền đến nơi.
Trở về phòng, Lương Chân Chân vẫn còn bủn rủn, không còn sức, quả nhiên mang thai thật khổ, không phải vấn đề này chính là vấn đề, chán ốm!
Lúc Đằng Cận Tư ở trong phòng tắm, cô nhàm chán gọi điện thoại cho Cát Xuyến, trao đổi một số chuyện với cô ấy.
"Cát gia, bạn đang làm gì vậy?"
【 Chơi trò chơi. 】
Cô nghe bên kia điện thoại truyền đến âm thanh gõ bàn phím, âm thanh thật đúng là không nhỏ, không khỏi trêu ghẹo nói: "Đỗ Tri Hàng nhà bạn cho bạn chơi trò chơi trên máy tính sao? Không phải nói phóng xạ rất lớn, không tốt cho con sao? Lúc đi làm cần sử dụng máy vi tính thì cũng thôi đi, tan việc còn như vậy?"
【 khụ. . . . . . Gần đây mình nghiện một cái game online, trong đó giết người rất đã, vừa đúng lúc có thể trút hết sự bực tức trong cuộc sống vào thế giới ảo trên mạng, bạn thấy mình thông minh không! 】Dường như Cát Xuyến rất hả hê.
"Chị hai, bây giờ bạn không chỉ có một mình, trong bụng còn có em bé, bạn sẽ dạy hư nó, từ nhỏ đã không lo học, nếu tương lai nghiện game đều là do bạn dạy, hơn nữa, phóng xạ đó! Không tốt đối với sự phát triển của em bé!"
Lương Chân Chân khuyên nhủ tận tình, trước kia lúc ở kí túc xá cũng đâu thấy cô chơi trò chơi! Sao bây giờ lại nghiện rồi ?
【 Chồng mình mua cho mình đồ chống phóng xạ tốt nhất, chẳng phải do chán sao! Hơn nữa, hiện tại cũng không thể. . . . . . "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" rồi, đương nhiên phải tìm chuyện khác để làm! 】 Cát Xuyến cười đến rất mập mờ.
"Phốc! Chẳng lẽ trước kia tối nào hai người cũng ở trong phhòng làm . . . . . . Cái đó sao? Không làm cái khác à?" Lương Chân Chân rất bất đắc dĩ.
【 Nói ra thì, Đỗ Tri Hàng muốn mình ở nhà, bạn nghĩ xem, không khí trong quán bar và KTV rất ngột ngạt! Khắp nơi đầy mùi rượu cùng mùi thuốc lá, không có lợi đối với sự phát triển của em bé. 】
"Trừ chuyện đó ra, bạn có thể để cho anh ấy đưa bạn ra ngoài tản bộ mà! Ngày ngày ngồi ở nhà ai chịu nổi?"
【 Đương nhiên có tản bộ rồi, cơm nước xong đi ngay, sau khi trở về trừ xem ti vi chơi trò chơi thì không còn chuyện gì để làm nữa! Tối ngày hôm qua, mình nằm ở trên giường ngẫm lại cuộc sống trong 24 năm qua một lần, phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng. 】 Cát Xuyến nói.
"Vấn đề gì?" Lương Chân Chân tò mò.
【 Người sống thật không có ý nghĩa. 】 Một hồi lâu, đột nhiên Cát Xuyến nói ra một câu như vậy.
"Phốc! Mình nói này Cát đại gia! Chắc là bạn đã mắc hội chứng buồn bực trước khi sinh? Suốt ngày suy nghĩ linh tinh? Chỉ chớp mắt bạn đã sắp đến ranh giới tuổi hai mươi lăm rồi, cưới cũng cưới rồi, con cũng có, gia đình rất hạnh phúc, ông xã bạn rất thương bạn...bạn nói xem bạn còn thiếu gì đây?" Lương Chân Chân sắp bị cô tức chết, dồn dập nói.
【 Trời ơi! Chân phi bạn đừng kích động! Người ta chỉ cảm khái vài câu, cảm thấy ngày nào cũng lặp đi lặp lại, không có ý nghĩa gì, suy nghĩ sâu, mới ra một cái kết luận như vậy, bình thường mình đâu suy nghĩ nông cạn như vậy, không giống những người giác ngộ cuộc đời, mình vẫn làm một công dân nhỏ không buồn không lo thì tốt hơn, ngày ngày vui vẻ. 】
Cát Xuyến liền tranh thủ bổ sung rõ ràng ý của mình, chỉ sợ bạn tốt nhất kích động ảnh hưởng tới em bé, người đàn ông của cô khẳng định sẽ không buông tha mình.
"Mình cảm thấy ý nghĩa của cuộc sống là sống vui vẻ mỗi ngày, thoải mái, đương nhiên quan trọng nhất, xem như là một quá trình rèn luyện, mặc kệ là khó khăn hay thất bại, vui vẻ hay hạnh phúc, đều là những gia vị không thể thiếu trong cuộc đời chúng ta, có một câu nói rất hay, sống ở đâu thì ở yên đấy, đồng nghĩa, chúng ta đã đến cuộc đời này rồi, nên sống thật khỏe mạnh, thật vui vẻ." Lương Chân Chân chỉ sợ bạn tốt suy nghĩ tiêu cực. Nghiêm túc khai sáng cho cô.
Một lúc lâu, bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười to.
【 ha ha. . . . . . Chân phi, bây giờ mình rất hoài nghi bạn có phải là một nhà triết học hay không, nói một đống đạo lý, yên tâm đi! Mình không sao, mình chỉ cảm thấy buồn chán thôi, nói chuyện phiếm với bạn, hàn huyên một chút về lý tưởng cuộc sống chỉ là để giải buồn thôi! 】
"Hừ! Mình còn tưởng bạn bị cái gì kích thích ! Không có việc gì là tốt, đúng rồi, bạn mang thai có phản ứng nghiêm trọng không? Có ăn cái gì cũng muốn ói hay không?"
【 Không có! Mình không có phản ứng gì, hơn nữa đặc biệt tham ăn, bây giờ một ngày ăn ít nhất bốn bữa, buổi tối không ăn khuya sẽ đói bụng đến không ngủ được, xem ra trước khi em bé ra đời, mình đã mập ú, đến lúc đó khẳng định không nhận ra mình. 】
Cát Xuyến rất buồn, tại sao khẩu vịcủa cô lại tốt như vậy chứ? Ăn được, ngủ ngon, theo lời nói của Đỗ Tri Hàng: đó chính là một con heo nhỏ không buồn không lo.
Mỗi lần nghe nói như thế, cô đều sẽ hung hăng nhào qua, đè anh dưới cơ thể rồi giày xéo, nháo qua nhào lại, hai người liền không nhịn được động tình rồi, ma sát dễ dàng sinh ra sự cố, đây là đạo lý không đổi.
"Bạn có thể đừng kích thích mình hay không, mình với bạn hoàn toàn là hai thái cực, vừa ngửi thấy mùi thức ăn, mình đã buồn nôn, chớ nói chi là ăn, nhìn một tô cháo gà và thịt kho cũng không được ăn ***, thỉnh thoảng ăn chút rau cải và trái cây còn được, những món khác thật sự không có khẩu vị, bạn nói xem sao hai chúng ta lại khác biệt lớn như vậy?"
Lương Chân Chân rất khó hiểu, trong lòng không thoải mái, sao cô lại khổ như vậy đây? Mặc dù không muốn trở thành bà mập, nhưng cũng không cần vừa ngửi thấy mùi thức ăn đã muốn nôn chứ! Huhu. . . . . .
【 Trên đời này có nhiều loại người, thật đúng là không sai, vậy bạn làm sao đây? Đi khám bác sĩ chưa? Có nặng lắm không? 】
"Bác sĩ nói không có việc gì, đây là phản ứng tự nhiên, haizzz. . . . . . Mang thai là chuyện khổ sở."
【 đó là đương nhiên! Mười tháng hoài thai không dễ dàng! Sinh con như đi qua một vòng quỷ môn quan, thật may là bây giờ y học phát triển, nếu không mình sợ chết mất. 】
"Không nói nữa, điện thoại di động cũng có phóng xạ rất lớn, bạn đừng chơi trò chơi nữa, nghỉ ngơi sớm một chút."
【 ừ, ngủ ngon, ngày mai chúng ta cùng nhau đi lm khám thai. 】
"Được, có gì hẹn thời gian cụ thể."
Cúp điện thoại xong, bàn tay của Lương Chân Chân chậm rãi chuyển qua bụng của mình, nơi này có một sinh mệnh nhỏ, thật thần kỳ, còn tám tháng nữa, nó sẽ ra đời.
Cửa phòng tắm mở ra, gần như Đằng Cận Tư chỉ quấn một cái khăn tắm ở bên hông, tóc còn ướt, nước chảy dọc theo cái trán, gương mặt, cằm, chảy đến trên lồng ngực to lớn của anh, dọc theo màu da lúa mạch, từ từ. . . . . .
Ánh mắt của Lương Chân Chân trợn trắng rồi, trong con ngươi long lánh dâng một sắc thái "Tình dục".
Đằng Cận Tư thấy bà xã đắm đuối nhìn mình chằm chằm như vậy, trong lòng khỏi phải nói vui mừng biết bao nhiêu rồi, đây là cảm giác tự hào của một người đàn ông, anh tà mị đến gần cô.
"Bà xã, có phải cơ thể của anh rất đẹp hay không?"
"Ừ." Lương Chân Chân liên tục không ngừng gật đầu, vóc người của A Tư rất đẹp, mỗi lần sờ đều có cảm giác đặc biệt, còn rắn chắc hơn so với những người mẫu nam trên tạp chí, thoạt nhìn liền có một loại. . . . . .
"Bà xã ngoan, em thật thành thật." Nụ cười trên môi Đằng Cận Tư càng ngày càng sâu, cúi đầu khẽ chạm vào môi cô, sau đó đi sang một bên lấy khăn lông trên kệ lau tóc, động tác và ánh mắt kia. . . . . . Cực kỳ mê người.
Sau khi Lương Chân Chân bị anh hôn lập tức tỉnh lại, thật xấu hổ! Càng ngày cô càng tệ rồi, hễ một chút là sẽ suy nghĩ tới phương diện kia.
"Em giúp anh." Cô đứng lên chuẩn bị giúp anh lau tóc, đều do ánh mắt của anh quá câu người rồi, mình không chịu nổi, cho nên vẫn không nhìn thì tốt hơn.
"Được!" Đằng Cận Tư nhếch môi, đưa khăn lông cho cô.
"Ông xã, vừa rồi em mới gọi điện thoại cho Cát gia, cô ấy nói khẩu vị của cô ấy đặc biệt tốt, không có chút phản ứng nào, em thật hâm mộ!"
Nếu như nói tới chuyện lau tóc, với quan hệ của hai người, còn ở gần như vậy, rất dễ dàng lau súng cướp cò, cho nên biện pháp tốt nhất chính là tìm đề tài để tán gẫu, như vậy sẽ giảm bớt nguy hiểm.
"Ngoan, bác sĩ Đinh thời gian sẽ không kéo dài, em muốn ăn cái gì hãy nói với anh, dù là gì, cũng không thành vấn đề." Đằng Cận Tư dịu dàng an ủi bà xã.
"Ưmh. . . . . . Ông xã, vậy khi nào chúng ta cử hành hôn lễ đây? Chưa tới hai tháng, bụng sẽ lớn, đến lúc đó. . . . . . Sẽ bị người khác chê cười ." Lương Chân Chân bỉu môi, biểu hiện rõ thái độ.
Đằng Cận Tư kéo tay cô, giọng nói dịu dàng trầm thấp, "Bảo bối, chuyện hôn lễ anh đã chuẩn bị."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK