Tần Phong kéo Lâm Phạm đẩy ra đằng trước, đeo ba lô lên người cô: "Giả vờ không nhìn thấy, đi."
Khí lạnh trên người Lâm Phạm quá nặng, Tần Phong nghi ngờ việc cô ngất xỉu có liên quan đến việc nhìn thấy quỷ, chẳng lẽ là do quỷ khí quá nặng sao? Tần Vũ cũng có thể nhìn thấy quỷ, nhưng mà không thể trò chuyện với quỷ được.
Nghĩ đến Tần Vũ, ánh mắt Tần Phong lại tối xuống.
Ngồi lên xe taxi, Tần Phong gửi tin nhắn cho bạn học ở thành phố B: "Gần đây thành phố B có vụ án giết người nào không?"
"Bao lâu?"
"Một tuần gần đây."
"Không có."
Cất điện thoại di động đi, Tần Phong nhắm mắt dựa vào chỗ ngồi, Lâm Phạm nghiêng đầu nhìn anh. Bên trong bật điều hòa, cô cũng hơi lạnh, im lặng cuộn tròn lại nấp bên cửa sổ.
Sau năm mươi phút bọn họ dừng lại ở khu vực thành thị, Tần Phong dẫn Lâm Phạm đi ăn cơm, đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, Tần Phong đi ra ngoài nghe điện thoại. Lâm Phạm vùi đầu ăn cơm, sau mấy lần, Tần Phong quay về nhìn thấy trên bàn cơm đã chia thành hai phần. Lâm Phạm ăn rất gọn gàng, để lại cho anh một nửa.
"Ăn no chưa?"
Lâm Phạm gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cô đến thành phố B, cảm thấy mới lạ.
"Anh rất quen thuộc với thành phố B sao?"
"Học đại học ở thành phố B."
Ngoài cửa sổ người đến người đi, Lâm Phạm hơi híp mắt lại: "Anh đã từng đến Tử Cấm Thành chưa?"
"Cô muốn đi à?"
Lâm Phạm nở nụ cười, mắt mũi cong cong: "Chỉ từng nhìn thấy trên ti vi thôi."
"Vậy ở lại thành phố B thêm mấy ngày."
Lâm Phạm nhìn sang chỗ khác, dừng ở phía Tần Phong, mím chặt đôi môi.
Thế giới của cô, tầm mắt của cô ban đầu chỉ có chật hẹp như vậy, sau khi gặp được Tần Phong đã trở nên rộng rãi rồi.
Buổi chiều Tần Phong đưa Lâm Phạm đến bệnh viện, vì người xếp hàng khá đông, anh đưa thẻ nạp tiền cho Lâm Phạm rồi đi trước. Rất đông người, hai tiếng đồng hồ chỉ kiểm tra được một hạng mục, Lâm Phạm nhìn số người đang đợi trên bảng thông báo, có phần tuyệt vọng. Bệnh viện bật điều hòa, cực kỳ lạnh, cô run rẩy đi xuống tầng. Bên ngoài mặt trời cũng chui vào mây, nhưng không khí ấm áp, hơi thoải mái một chút.
Lâm Phạm vòng qua cửa phòng khám bệnh đi về phía sân sau, bên này yên tĩnh, cô rất đau đầu, kêu ong ong. Ngồi xuống, bầu trời có tiếng sấm xẹt qua. Lâm Phạm lười chẳng muốn di chuyển, nghĩ đợi trời mưa xong hãy về.
Có một người ngồi xuống bên cạnh, Lâm Phạm quay đầu lại nhìn sang, là một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, rất trẻ, da dẻ rất trắng. Anh ấy cúi thấp đầu không biết đang nhìn cái gì.
Lâm Phạm cảm thấy khí lạnh trên người anh ấy, không nhìn nữa. Lại một tiếng sấm vang lên, giống như long trời lở đất, Lâm Phạm đứng dậy định đi.
"Cô nhìn thấy tôi sao?"
Lâm Phạm dừng bước, dao găm không qua được cửa bảo vệ, trên người cô bây giờ không có bất kỳ thứ gì có thể bảo vệ bản thân được cả. Nắm chặt ngón tay, tạm dừng vài giây quay đầu lại nhìn: "Nhìn thấy."
Người đàn ông mặc áo sơ mi, vạt áo trước tản ra lung tung, cao gầy đeo một chiếc kính gọng đen.
Anh ấy ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng: "Cô là người hay quỷ?"
"Người."
Tiếng sấm dày đặc, Lâm Phạm liếc mắt nhìn chân trời phía xa, mây đen cuồn cuộn. Rất đáng sợ, Lâm Phạm xoa đôi tay.
"Tôi tên là Trần Lỗi."
Lâm Phạm cảm thấy cái tên này hơi quen tai, định nhấc chân lại quay về, nhìn anh ấy chằm chằm mấy giây: "Anh chết thế nào?"
"Tôi là một phóng viên." Trần Lỗi nói: "Tôi bị giết, không phải tự sát, cô có thể báo án giúp tôi được không?"
Cuối cùng Lâm Phạm cũng nhớ ra đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu, trên mạng, vừa nãy cô lên weibo đã đọc được tin tức này. Tài khoản lớn trên weibo có gan vạch trần bộ mặt thật, phóng viên Trần Lỗi tối hôm qua đã tự sát chết rồi, khiến người ta thổn thức.
Anh ấy không tự sát.
"Ai giết anh?"
"Ông chủ Tập đoàn thực phẩm Trung du, Thái Anh Phi, ông ta thuê người giết tôi." Trần Lỗi nói xong, nhíu mày: "Bọn họ không nhìn thấy tôi, tôi tìm họ, không ai có thể nghe thấy tôi nói cả."
"Tại sao ông ta lại muốn giết anh?"
Trần Lỗi cười: "Tôi là phóng viên, nghề nghiệp là đưa những chuyện bẩn thỉu ra ánh sáng. Mà thức ăn của Trung Du cực kỳ bẩn thỉu, tại sao ông ta lại muốn giết tôi? Tôi phá hỏng đường tiền bạc của ông ta."
Sau lưng Lâm Phạm phát lạnh, nhanh chóng lấy điện thoại di động mở weibo ra tìm kiếm Trần Lỗi. Tài khoản weibo kia bốc hơi khỏi nhân gian rồi, cô tìm tài khoản của Trần Lỗi, cũng bị khóa mất.
Mưa đột nhiên rơi xuống, không có dấu hiệu báo trước, Lâm Phạm vội vàng chạy vào tòa nhà, cô đang định gọi Trần Lỗi cùng qua tránh mưa, quay đầu lại đã thấy trong sân trống rỗng, không có gì cả.
Trần Lỗi biến mất, Lâm Phạm không tìm được chuyện của Trần Lỗi trên weibo, lại lên baidu tìm kiếm. Mấy tin tức vụn vặt, trong đó có một bài viết, thời gian đăng là từ ba năm trước. Nội dung bài viết là Trần Lỗi suýt nữa bị đánh chết vì điều tra chuyện công ty thuốc làm giả, thập tử nhất sinh, cuối cùng đưa được công ty thuốc ra ánh sáng. Dẫn đến những ngành liên quan bị chú ý, niêm phong công ty, lãnh đạo công ty bị bắt.
Lâm Phạm biết vụ án này, cô từng xem trên ti vi, khi đó bà nội giận dữ mắng những người buôn thuốc làm giả kia, lại thuận miệng khen phóng viên anh hùng này.
Trần Lỗi chết rồi, tâm trạng Lâm Phạm nặng nề, nhíu mày cất điện thoại vào túi áo, đi lên tầng.
Vì thời gian kiểm tra quá muộn, ngày mai mới có thể lấy được kết quả, Lâm Phạm vừa đi đến cửa phòng khám bệnh, Tần Phong đã gọi điện thoại đến. Lâm Phạm nghe máy, đeo ba lô lên vai.
"Anh Tần."
"Xong chưa?"
"Xong rồi, anh đang ở đâu?"
"Ra ngoài, cửa chính bệnh viện."
Lâm Phạm chạy ra ngoài không nhìn thấy Tần Phong, đang định gọi điện thoại thì cách đó không xa có tiếng còi vang lên, lập tức Tần Phong ở dưới mui xe vẫy tay: "Ở đây."
Lâm Phạm bước nhanh chạy đến, Tần Phong bảo Lâm Phạm ngồi vào, vòng qua bên kia lên xe. Trong xe không chỉ có một mình Tần Phong, đằng trước còn có hai người đàn ông nữa, Lâm Phạm vốn định nói chuyện Trần Lỗi với Tần Phong, nhìn thấy có người ngoài ở đây nên không tiện mở miệng.
Hai người đằng trước nhìn thấy Lâm Phạm, nở nụ cười: "Lão Tần anh thật hiếm có đấy."
"Đừng nói linh tinh, con của bạn." Tần Phong xoay mặt sang nhìn về phía Lâm Phạm: "Lấy được kết quả kiểm tra sức khỏe chưa?"
"Sáng sớm mai đến lấy."
Xe hơi mở máy, lái ra ngoài. Lâm Phạm suy nghĩ nặng nề, vẫn nghĩ đến chuyện Trần Lỗi, cầm điện thoại di động một lúc lâu sau lại mở weibo ra tìm kiếm Trần Lỗi một lần nữa.
Tần Phong và hai người kia dường như là bạn học, tán gẫu câu được câu không, nói đến những vụ án gần đây của thành phố B.
Thị lực Tần Phong rất tốt, tầm mắt lướt qua màn hình di động của Lâm Phạm, đưa tay lấy mất điện thoại của cô. Lâm Phạm giật mình, lập tức ngẩng đầu.
"Tôi xem một lát." Ánh mắt Tần Phong nhìn chằm chằm điện thoại: "Trần Lỗi chết rồi sao?"
"Ai vậy?" Người đàn ông lái xe hỏi: "Ai chết cơ?"
"Trần Lỗi, chính là người phóng viên kia." Tần Phong trả lại điện thoại cho Lâm Phạm, như đang suy nghĩ gì đó: "Vụ án thuốc giả một hai năm trước, các anh còn nhớ rõ không? Cũng là người phóng viên kia, bây giờ đã chết rồi sao?"
"Không biết."
Lưu Nghệ ngồi ghế phó lái mở miệng: "Sáng sớm tôi lướt weibo nhìn thấy, cũng rất bất ngờ. Trần Lỗi vậy mà lại tự sát, nghe nói bị bệnh trầm cảm."
"Các anh không điều tra sao?"
"Tự sát còn chưa đến lượt đội cảnh sát hình sự nhúng tay."
Lâm Phạm mím môi, nuốt nước miếng: "Nếu không phải tự sát thì sao?"
Ánh mắt Tần Phong sắc bén nhìn thẳng đến, không nói gì.
Lâm Phạm nói: "Giám định pháp y là tự sát sao?"
"Cái này có quy trình thụ lý vụ án." Lưu Nghệ giải thích: "Bình thường những vụ án rõ ràng là tự sát như thế này, không có khâu giám định pháp y. Cô hỏi lão Tần nhà cô xem, vụ án đều làm như vậy."
Lâm Phạm cảm thấy lời nói này có chỗ không ổn, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại, quay đầu đã bắt gặp đôi mắt đen sâu sắc của Tần Phong. Trái tim cô đập nhanh hơn mấy nhịp, nhưng không biết nói gì, lăn qua lộn lại nắm chặt điện thoại di động, cuối cùng cất điện thoại vào túi áo. Cô không thể nói mình nhìn thấy quỷ được, chứng minh kiểu gì đây? Báo án như thế nào? Cô và Trần Lỗi không quen không biết gì.
"Thi thể còn ở đây không?"
"Sao vậy? Anh cảm thấy hứng thú à?" Lưu Nghệ hỏi.
Tần Phong gật đầu: "Ừ, cảm thấy hứng thú."
"Trần Lỗi không phải người thành phố B, gia đình hình như rất xa, nghe nói người trong nhà còn chưa đến nơi." Lưu Nghệ nói: "Thi thể vẫn đang bảo quản ở nhà tang lễ thành phố, nếu anh muốn đi xem anh ta, hôm khác..."
"Bây giờ đi luôn đi." Tần Phong nói: "Các anh đến quán rượu trước đi, tôi đi xem chút."
Lưu Nghệ cười nói: "Thôi đi, anh đến địa bàn của chúng tôi, làm sao bỏ mặc anh được, mình tự đi ăn cơm. Lão Vệ, đến nhà tang lễ nhé, hôm nay không nhìn thấy thi thể, lão Tần không bỏ qua chuyện này đâu."
Ngụy Bân nở nụ cười, lắc đầu cũng không nói gì.
Tần Phong là người cuồng công việc, làm việc cực kỳ chăm chỉ, đặc biệt một khi gặp vụ án thì một bước không ngừng. Khi còn ở trường học cũng rất nổi tiếng, thành tích xuất sắc, kiến thức chuyên môn vững vàng, khuyết điểm duy nhất là quá chăm chỉ. Nếu không anh đã ở lại thành phố B từ lâu rồi, sao có thể đến Giang Thành hạng hai được.
Thành phố B kẹt xe dữ dội, hành trình bốn mươi phút đi mất cả tiếng chưa đến nơi. Tần Phong kéo cửa kính xe xuống nhìn ra bên ngoài, một lúc lâu sau, quay đầu nhìn Lâm Phạm, lấy một viên sô cô la từ trong túi ra đưa cho cô.
Sô cô la ở trong túi khá lâu, đã hơi mềm.
Lâm Phạm nhận sô cô la, cười: "Cảm ơn."
Tần Phong lại mở một cái khác ra, Lưu Nghệ ngồi ghế trước đưa thuốc lá xuống: "Hử?"
Tần Phong phất tay, lập tức chỉ vào Lâm Phạm: "Sức khỏe cô bé không tốt."
Lưu Nghệ đã nhét thuốc lá vào miệng, nghe vậy trừng mắt nhìn Tần Phong mấy giây, lấy thuốc lá xuống, cười trêu chọc: "Cô bé nhà anh mấy tuổi?"
Gương mặt Lâm Phạm đỏ bừng, nắm sô cô la mềm nhũn, lúng túng xấu hổ.
Ánh mắt Tần Phong tối đen như mực lướt qua Lâm Phạm, nhếch miệng lên.
Đến nhà tang lễ đã tám giờ, Lưu Nghệ là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố B. Ngụy Bân tuổi tác khá cao, bây giờ làm phó cục ở phân cục nào đó, đều coi như là tài năng xuất chúng trong nghề.
Lưu Nghệ lấy giấy chứng nhận ra, dẫn người đến xem thi thể, Tần Phong kéo cánh tay Lâm Phạm để cô đi theo mình: "Đừng đi quá xa, đi theo tôi."
Lâm Phạm gật đầu, ở đây âm khí rất nặng, Lâm Phạm lại cảm thấy thoải mái. Thi thể được đặt trong tủ lạnh, Lâm Phạm nhìn từng dãy ngăn tủ lạnh như băng, nghĩ đến lúc cha mình qua đời.
Người được đẩy đến, người ngã từ trên cao xuống đều có dáng vẻ khi chết khá thê thảm, trước khi mở túi Lưu Nghệ nói: "Nếu không thì bảo cô bé nhà anh tránh đi? Cái này khó coi lắm."
"Không sao, cô ấy to gan." Tần Phong nói: "Mở ra đi."
Đèn màu trắng chiếu xuống thi thể, khiến thi thể lạnh băng lại càng tăng thêm khí lạnh. Thi thể và linh hồn khác biệt rất lớn, thi thể vô cùng thê thảm, linh hồn tốt xấu gì vẫn có hình người.
Lưu Nghệ nói: "Cao ba mươi tầng, ngã xuống cũng hết thuốc chữa. Xe cứu hộ chạy đến, cấp cứu cũng chẳng cần, chết quá triệt để rồi."
Nửa bên đầu của Trần Lỗi cũng mất rồi, thắt lưng quần cũng đứt, lộ ra mép quần lót. Cúc áo sơ mi đứt hết, cánh tay và chân đều thay đổi hình dạng, xương cốt đâm xuyên qua da thịt. Ngón tay co quắp, dường như đang nắm chặt thứ gì đó.
Lâm Phạm định chạm vào thi thể, Tần Phong ngăn cô lại, hỏi: "Có găng tay không?"