TạNgôn kết thúc kỳ nghỉở Australia, về tới thành phố N.
Ngày gặp lại anh, Du Duy Thu kinh hoảng.
Tạ Ngôn trông giống như thay đổi thành một người khác, không còn thần thái kinh người như xưa, tựa như buông tha tất cả, toàn thân bị bao phủ bởi một màu xám tiêu điều suy sụp.
Tạ Ngôn không nói một lời, Du Duy Thu tự nhiên không dám hỏi nhiều. Cậu biết chuyện của Tạ Ngôn, là vì gặp đối tượng “Chỉ riêng người ấy” của anh, xem ra, kết cục không được như ý.
Trong cuộc sống, phải có bao nhiêu may mắn, mới có thể nắm tay đồng hành cùng người mình thích? Kỳ tích trong kỳ tích a, quả nhiên không xảy ra.
Hầu như không nghỉ ngơi, Tạ Ngôn cố lên tinh thần, bằng nghị lực kinh người, châu đầu vào sự nghiệp, cơ hồ lấy công ty là nhà, ngày ngày bận đến đêm khuya.
Nghiệp vụ công ty phát triển không ngừng, kim ngạch thị trường càng làm càng lớn, nghiệp vụ phát triển nhiều mặt, bất kể mặt nào, đều đạt tới cảnh tượng huy hoàng chưa từng có, chính Tạ Ngôn cũng được trao tặng các giải thưởng thương nghiệp, nhưng anh không hề thấy thỏa mãn, tiếp tục điên cuồng làm việc.
Không lâu, Tạ Ngôn theo yêu cầu của tổng công ty UNIS, khởi hành đi Mĩ, cũng kiêm trình đi các nước Âu Châu, tham gia các hội nghị quan trọng, trong vòng một tháng. Du Duy Thu là trợ lý riêng của anh, tất nhiên cũng đi cùng.
Lúc này, đã gần ba tháng không nói chuyện với Lôi Khiếu. Từ sau khi Tạ Ngôn về, cậu theo anh như hình với bóng, Lôi Khiếu hầu như không thấy được cái bóng của cậu, cho dù chủ động tìm cậu, cũng bị cậu lấy đỷ lý do lảng tránh.
Lôi Khiếu gấp vô cùng, lại không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu, càng lúc càng xa, giống như trước kia. . . . . .
Cơn gió sớm mai thổi qua cửa kính xe, nhẹ nhàng khoan khoái lòng người.
Lôi Khiếu nhìn đồng hồ, đạp mạnh ga. . . Hẹn gặp một vị khách quan trọng ở công ty đúng tám giờ, bây giờ đã không còn sớm.
Đang lúc ấy, di động đột nhiên vang lên, Lôi Khiếu nhanh nhẹn bắt máy, “A lô?”
“Lôi Khiếu, anh ở đâu vậy? Nhanh tới đây đón em đi bách hóa Kim Quang.” Bên tai truyền đến giọng nói hờn dỗi của Sa Bội Oanh.
“Đi chỗ đó làm cái gì?”
“Hôm nay Kim Quang có khuyến mãi lớn, món nào cũng được giảm 50%, cơ hội hiếm có. Em muốn mua ít vật dụng chăn màn này kia cho tân hôn, anh nhanh tới đưa em qua đi. . . . . .”
“Cô hai à, mấy thứ này, đợi mai mốt có rảnh từ từ mua đi. Hôm nay anh bận nhiều việc lắm, tám giờ phải đi gặp khách. . . . . .”
“Lôi Khiếu, sao anh cứ luôn như vậy?!” Sa Bội Oanh như hơi tức giận, giọng đột nhiên the thé lên, “Kết hôn là chuyện của hai người, không phải chỉ có một mình em. Từ sau khi chúng ta dự định kết hôn, anh cứ như vậy chẳng chút để ý, như không có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc anh có muốn kết hôn với em không hả?”
Lôi Khiếu mặt nhăn mày nhíu, xoa xoa huyệt thái dương, thấp giọng nói: “Oanh Oanh, đừng như vậy, anh bận đi gặp khách mà.”
“Công việc công việc, trong lòng anh vĩnh viễn chỉ có công việc, căn bản không có em! Lâu lắm rồi em không gặp anh. Mấy lần gọi anh ra, anh luôn nói đang bận, ai biết có phải anh bận thật không? Lôi Khiếu, có phải bên cạnh anh có người phụ nữ khác hay không, thành thật nói cho em biết. . . . . .”
“Căn bản không có gì mà, đừng suy nghĩ lung tung.” Lôi Khiếu quát lên: “Oanh Oanh, anh thật sự bị muộn rồi, nếu em không tin, cứ đến công ty điều tra, đừng hở ra là nghĩ vớ vẩn, cứ vậy đi, có thời gian anh sẽ gọi lại cho em.”
Không phân bua gì hết, Lôi Khiếu ngắt máy trước.
Cảm thấy hơi khó thở, Lôi Khiếu kéo kéo nơ trên cổ áo, cũng không dám gỡ ra, dù sao hắn phải gặp khách ngay, hình tượng nhất định phải chỉn chu.
Thật ra khó trách Sa Bội Oanh phát cáu, mấy ngày nay, đúng là hắn luôn lảng tránh cô, cố sức giảm bớt cơ hội gặp mặt. Một mặt, thật sự không biết nên nói với cô cái gì; mặt khác, là vừa nhìn thấy cô, sẽ nhớ tới Du Duy Thu.
Vừa rồi Sa Bội Oanh nghi ngờ trái tim hắn không thuộc về cô, kỳ thật cô đoán đúng một nửa, chỉ là người này không phải phụ nữ, mà là một người đàn ông đích thực, còn là Du Duy Thu. Nếu để Sa Bội Oanh biết, không biết sẽ dậy lên sóng gió thế nào, Lôi Khiếu không muốn tùy tiện suy đoán.
Ngày đó, những lời Du Duy Thu nói cứ luôn luẩn quẩn trong đầu hắn.
Hắn không cách nào tin Du Duy Thu là người đa tình như thế, càng không cách nào tin bạn trai Du Duy Thu là Tạ Ngôn, nhưng mà, Du Duy Thu và Tạ Ngôn thật sự rất ám muội.
Ngày đầu tiên Du Duy Thu nhậm chức, Tạ Ngôn biểu lộ thái độ của anh với cậu trước mặt mọi người, bình thường lại càng chiếu cố cậu, hai người cùng vào cùng ra, như hình với bóng, cả hai lại không có bạn gái. . . . . .
Trong công ty, không biết từ khi nào lan truyền lời đồn về hai người này, lại thêm lần này, họ lại cùng đi nước ngoài thời gian dài như vậy. . . . . .
Sự thật bày ra trước mắt, Lôi Khiếu đứng ngồi không yên, như mắc xương ở cổ.
Hắn căn bản không thể tưởng tượng, cảnh tượng Du Duy Thu ở bên người đàn ông khác. . . . . . Cậu sẽ có biểu cảm gì, sẽ phát ra thanh âm thế nào? Sẽ nhưở dưới thân hắn, dịu ngoan mặc người ta âu yếm, toát ra tư thái gợi cảm vô cùng sao?
Tưởng tượng đến cảnh Du Duy Thu và Tạ Ngôn trần truồng ôm nhau, Lôi Khiếu liền cảm thấy máu toàn thân chảy ngược, trước mắt biến thành màu đen. . . . . .
Không cách nào chấp nhận, hoàn toàn không thể chấp nhận!
Nếu lúc này Tạ Ngôn đứng trước mặt hắn, Lôi Khiếu tin rằng mình chắc chắn sẽ giơ tay đập anh một trận, bất kể anh có phải là sếp hay không!
Hắn thật sự. . . . . . Không thể chịu đựng được chuyện cậu trở thành của người khác!
Hội nghị với khách hàng tiến hành rất thuận lợi, khi kết thúc, song phương đã ký kết hợp đồng. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hợp đồng này sẽ đem đến cho công ty lợi nhuận tương đối khả quan, cái này còn không bao gồm hiệu quả và lợi ích to lớn phát sinh trong khâu phục vụ sau đó.
Lôi Khiếu tâm tình cực tốt, tiễn khách xong, đắc ý trở lại văn phòng, đúng lúc gặp thư ký của Du Duy Thu tới Bộ thị trường lấy tư liệu, người này cười bắt chuyện với hắn, “Nghe nói quản lí Lôi lại đàm phán thành công một khoản hợp đồng, chúc mừng nha.”
“Không có gì, là công lao của mọi người mà.” Lôi Khiếu nhịn không được hỏi: “Tạ tổng và Tiểu Du khi nào về nước, chắc họ phải về rồi nhỉ?”
“Quản lí Lôi không biết sao? Hôm kia họ đã về rồi, chỉ nghỉ ngơi một ngày, hôm nay đi làm lại, thật là đám liều mạng mà.”
“Hôm kia họ đã về nước rồi?”
Lôi Khiếu ngẩn ra, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Sắp được nhìn thấy cậu rồi, lâu như vậy không gặp, nỗi nhớ nhung đã tràn lan như thủy triều.
“Ừ, vốn tôi nghĩ Tạ tổng ít nhất là cuối tuần mới đến công ty, nào ngờ sáng sớm hôm nay đã thấy ổng rồi, làm tôi giật cả mình.” Thư ký vỗ vỗ ngực, nói với người bên Bộ thị trường: “Ông tổng vừa về tới, ngày lành của mọi người cũng kết thúc luôn. Mấy người thì ngược lại, cách xa giám đốc như vậy, còn tôi cả ngày đều ở dưới mắt ông tổng, muốn lười biếng cũng không được nữa.”
“Bọn này cũng không lười được mà, chẳng phải có quản lí Lôi quản giáo bọn này sao?” Có người cười nói chen vào.