Mưa to suốt một ngày, mãi đến khi sắc trời trở tối vẫn chưa ngừng lại.
Những người dự trữ lương thực không đủ, mỗi ngày dứt khoát chỉ ăn hai bữa cơm. Nhưng dù có như vậy thì chỗ lương thực còn thừa cũng không kéo dài được mấy ngày.
Càng xui xẻo hơn nữa là những người chơi không có tiền trả phí qua đêm.
Giờ phút này bọn họ thật thống hận bản thân mình, vì sao lúc trước có tiền lại cầm đi mua trang bị chứ? Trước tiên mua cái tư cách cư dân chính thức không phải tốt hơn sao?
Cư dân tạm thời bị yêu cầu phải trả 5 đồng mỗi ngày như một khoản phí qua đêm.
Cư dân chính thức trả 100 đồng đúng một lần, sau đó chỉ cần đi bôn ba kiếm đồ ăn, không cần phải trả tiền ở lại hàng ngày.
Bình thường không nhìn ra sự khác biệt, cư dân chính thức và cư dân lâm thời cũng tương tự nhau. Chờ đến lúc gấp gáp cần dùng tiền nhưng trong tay lại không có, lúc này người chơi mới sâu sắc ý thức được, cư dân chính thức và cư dân lâm thời thật sự rất khác nhau.
Ban đêm đúng 6 giờ tối không giao nộp 5 đồng, bất kể là ai hay là lí do gì hệ thống đều sẽ trực tiếp ném người ra khỏi lãnh địa.
Trong lúc nhất thời, những cư dân lâm thời với số tiền tiết kiệm ít ỏi ai nấy đều cảm thấy bất an.
Bán trang bị bán trang bị, bán thẻ kỹ năng bán thẻ kỹ năng. Nếu thật sự không được thì lương thực dự trữ cũng phải nghiến răng đem đi bán. Tóm lại cho dù có thế nào cũng nhất định phải kiếm được tiền!
“Kỹ năng pháp sư bán giá rẻ đây, ai cảm thấy hứng thú thì đến đây xem một cái đi.”
“Bản vẽ trang bị lam, chỉ cần có nghề mộc sơ cấp là được, có dạo ngang qua nhớ đừng bỏ lỡ!”
“Mười gói mì ăn liền đại hạ giá, chỉ có 5 đồng mà thôi! Tới trước thì được trước, động tác nhanh chóng lên!”
“Mục sư cấp B có kỹ năng thêm máu, chỉ 200 đồng thôi.”
...
Người chơi bày quầy bán hàng ngay tại chỗ, thét to không ngừng.
Vân Lăng vừa đi vừa nhìn, gặp được kỹ năng, bản vẽ, và công thức thích hợp liền thuận tay mua, ném cho NPC học.
**
Thôn Lạc Nhật.
Trong một cái lều trại có vết cắt trên góc phải, những hạt mưa dột xuống qua lỗ thủng rơi vào trong lều làm cho đệm chăn ướt nhẹp.
Bên trong có hai người đang ngồi, một người tên là Thời Hiện Sơn, người còn lại là lão Lương. Hai người vẻ mặt khó coi, trầm mặc không nói lời nào.
Không biết qua bao lâu, lão Lương căm giận nói: "Tôi chịu đủ rồi. Thà rằng đi ra ngoài thám hiểm bị quái vật cắn chết còn hơn tiếp tục lại trong đội chịu đựng!”
Lúc trước không đi là vì không có kỹ năng, không có trang bị, ông ta không muốn đùa giỡn với cái mạng nhỏ của mình.
Tuy ở lại sẽ bị đoàn đội áp bức nhưng tốt xấu gì mỗi ngày cũng có hai cái màn thầu, buổi tối còn có thể ngủ trong lãnh địa.
Hiện tại thì sao? Bởi vì bọn họ không phản kháng nên đoàn đội càng ngày càng quá đáng!
Kích thước màn thầu nhỏ hơn một vòng không nói, công việc mỗi ngày cũng càng lúc càng nhiều hơn.
Tối nay trời mưa to, thế mà đội trưởng lại đưa căn lều duy nhất có lỗ thủng cho bọn họ ở, điều này chứng tỏ bọn người đó căn bản không xem họ là con người!
Lão Lương nghĩ tới càng nổi giận, hận không thể rời đi ngay trong đêm.
Con ngươi Thời Hiện Sơn hiện lên một tia điên cuồng: "Đừng chỉ oán giận ngoài miệng. Cứ trực tiếp chạy đi, có dám không?”
“Có gì mà không dám!” Lão Lương nghiến răng nghiến lợi: "Nếu chúng ta cứ ở lại đây thì cả hai đều không sống nổi mất!”
Anh ta có thể nhìn rõ, những người trong đoàn căn bản đều đối xử với bọn họ như đối xử với gia súc. Có thể làm việc thì đút ăn hai miếng, không thể làm việc là vứt bỏ không chút lưu tình, nuôi thành dáng vẻ biết nghe lời.
Nói trắng ra nếu ra ngoài thử một chút tốt xấu gì cũng có một đường sống. Ở lại đây chính là ngồi chờ chết.
“Vậy thì chúng ta đi ngay đi.” Thời Hiện Sơn nói nhanh: "Những người khác đều đã ngủ hết rồi, chúng ta thần không biết quỷ không hay chạy nhanh đi.”
“Đi đâu bây giờ? Trên đường gặp phải nguy hiểm thì sao? Tương lai phải sống như thế nào?” Lão Lương liên tục hỏi.
Tuy đã ôm quyết tâm phải liều mạng nhưng nếu có thể sống sót, hắn cũng không muốn tùy tiện mà chết.
“Đi đến thôn Lăng Vân! Đó là lãnh địa phồn hoa nhất ở thành phố S, số kiến trúc được mở khóa cũng nhiều nhất!” Thời Hiện Sơn bình tĩnh nói: "Tôi đã hỏi thăm qua, khoảng cách giữa thôn Lăng Vân và thôn Lạc Nhật không xa, đi bộ hơn một giờ là tới.”
“Trên đường gặp phải tiểu quái thì chạy, thấy tài nguyên thì thu thập.”
“Nghe nói ở thôn Lăng Vân, ngay cả người chơi sinh hoạt cũng có thể tự nuôi sống bản thân. Chỉ cần chăm chỉ chịu khó thì không lo không có cơm ăn.”
Lão Lương do dự một lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Đi! Lão tử không ngồi đợi ở cái chốn này nữa!”
Sau khi thống nhất ý kiến, hai người tranh thủ lặng lẽ rời khỏi thôn trong đêm.
Ra khỏi thôn Lạc Nhật, Thời Hiện Sơn không vội vã lên đường, ngược lại anh ta chạy đến bên cạnh cây liễu điên cuồng đào một trận.
Năm phút sau anh ta đào ra một cái hộp gỗ hình vuông, bên trong có một con dao găm màu trắng, một cái màn thầu cứng ngắc, nửa bình nước khoáng, một chiếc túi đeo vai màu xanh lục kiểu quân đội.
Lão Lương trợn mắt há hốc mồm: "Thì ra cậu đã chuẩn bị từ đầu rồi sao?”
“Đương nhiên!” Nói xong, Thời Hiện Sơn kéo lấy lão Lương, xác nhận phương hướng rồi lập tức chạy như điên.
**
Đêm đã khuya.
Ngoại trừ tiểu đội tuần tra đang ở vị trí công tác, những người khác đều đã chìm vào giấc ngủ.
Lão Lý của đội tuần tra mặc áo mưa bất mãn phàn nàn: "Sao mưa này mãi không dứt vậy? Bao giờ mới chịu tạnh đây?”
“Ai mà biết được.” Đồng đội vẫy vẫy tay, ý bảo lão Lý đuổi theo.
Nơi này là doanh địa tự xây, không giống với doanh địa của hệ thống có các kiến trúc công năng. Nhiệm vụ của đội tuần tra là tuần tra trong phạm vi doanh địa, bảo đảm ban đêm sẽ không có quái vật xâm nhập vào bên trong.
Hôm nay trời đổ mưa, hẳn là sẽ không có quái vật đánh lén nhưng vẫn phải kiểm tra qua một lần.
Lều trại san sát, bên ngoài dựng hàng rào tre, đó là do thủ lĩnh doanh địa Tiền Chí Huy tự mình dẫn dắt cư dân mà dựng nên.
Lão Lý ngáp một cái, vừa định nói nếu không có việc gì thì chúng ta lười trốn đi, đừng có nghiêm túc như thế. Ngay sau đó liền thấy đồng đội trừng lớn đôi mắt, trên mặt lộ ra một tia khủng hoảng: "Cậu nghe thử đi, đây là âm thanh gì vậy?”
Lão Lý ngơ ngác. Anh ta không nghe thấy gì ngoài tiếng mưa rơi.
Anh ta đang định bảo đêm rồi bớt giỡn đi thì lại thấy một đám tê giác từ xa đang lao thẳng về phía doanh địa.
Vẻ mặt của lão Lý đông cứng lại. Giây tiếp theo anh ta hô to: "Địch tập kích――”
**
Thành phố S, doanh địa Đào Hoa.
Mưa to giàn giụa, tiếng sấm đinh tai nhức óc, cư dân trú trong lều trại ngủ say.
Bỗng nhiên, hệ thống nhắc nhở, [ Đàn chim sấm sét bất ngờ tấn công doanh địa Đào Hoa. ]
[ Tất cả vệ binh của hệ thống đã chết. ]
[ Người chơi vui lòng mau chóng rút lui. ]
Cơn buồn ngủ đang mùi mẫn, đột nhiên tiếng hô hoán, tiếng thét chói tai vang lên liên tục, tình cảnh lập tức trở nên rối loạn…
**
Hoặc vì lí do cá nhân, hoặc do những trường hợp khẩn cấp, một bộ phận người chơi không thể không di chuyển suốt đêm, tiến về các lãnh địa khác.
Đối với vài người, một đêm này rất gian nan.
Ngày thứ 13.
Sáng sớm, Vân Lăng mới vừa mở mắt ra đã nhận được nhắc nhở từ hệ thống, [ Doanh địa Đào Hoa đã bị công phá. ]
[ Doanh địa Trường Thọ đã bị công phá. ]
[ Doanh địa Thiết Lan đã bị công phá. ]
…
Gần như ngay lập tức Vân Lăng đã phản ứng lại: "Bởi vì ít người, hoặc là vì lựa chọn sai kiến trúc, căn bản doanh địa không phát triển được nên trực tiếp bị phá hủy.”
Trong phiên bản thử nghiệm công khai, tình trạng tương tự cũng không phải chưa từng xảy ra.
Rõ ràng là xưởng gỗ, tiệm may, tiệm cơm, tiệm rèn có thể phát triển toàn diện trên nhiều mặt nhưng hệ thống lại giải khóa các kiến trúc có chức năng tương tự nhau như xưởng gỗ, xưởng tre, tiệm cỏ.
Rõ ràng khi lên cấp bậc thôn có thể mở khóa “Lớp phòng hộ ” nhưng hệ thống lại đi mở khóa kiến trúc phòng ngự “Rào tre”.
Thậm chí còn có nơi không thèm mở khóa một cái kiến trúc phòng ngự nào, cứ kiên quyết phát triển các công trình chức năng, việc bảo vệ lãnh địa hoàn toàn dựa vào vệ binh của hệ thống.
Hệ thống gọi đây là “Bản sắc của lãnh địa”, người chơi thì gọi là “Bố trí hung thần”.
Nói như vậy bởi vì không ra một tháng những lãnh địa hung thần đều sẽ bị công phá. Những lãnh địa may mắn còn tồn tại không phải đều có kiến trúc giống như nhau, phần lớn là do có những bố trí căn bản như “Lớp phòng hộ”, “Đại Sảnh Nhiệm Vụ”, “Tiệm cơm”.
“Xem ra lịch sử lại sắp tái diễn.” Vân Lăng tiện tay đóng khung nhắc nhở, bắt đầu một ngày sinh hoạt mới.
**
Ra bên ngoài nhà gỗ chỉ thấy thời tiết âm u, mưa phùn mênh mông giữa không trung, có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng việc cô đi ra bên ngoài.
“Bán nón rộng vành đây! Nón rộng vành rất tiện dụng, có thể che gió che mưa!” Sáng sớm Dương Vĩnh đã bày quầy rao hàng.
Nghe nói nón rộng vành có thể che mưa, vài người xúm lại hỏi: "Bao nhiêu tiền? Tác dụng che mưa như thế nào?”
“Đây chính là tay nghề do lão tổ tông truyền lại! Thời xưa mọi người đều đội nón rộng vành mà mà đi mưa.” Dương Vĩnh nghiêm túc giải thích.
Người chơi nghe xong thì động tâm. Trong lúc nhất thời cò kè mặc cả, quầy hàng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Vân Lăng gọi Pháp Sư Ất đến: "Ngươi làm ra bao nhiêu nón rộng vành?”
Mặt của Pháp Sư Ất đỏ lên: "Động tác chậm, mới làm được ba cái.”
Vân Lăng suy nghĩ rồi chọn hai NPC đi ra ngoài cùng với mình, thật ra bấy nhiêu đã đủ dùng.
Trầm ngâm một lát cô bèn mở giao diện để xem xét các NPC sắp ghé thăm.
Tổng cộng có ba người.
Một xạ thủ cấp 3, một thích khách cấp 2, một nhân tài sinh hoạt chuyên nghiệp.
Cấp bậc: 3
Thuộc tính: Sức mạnh 9, nhanh nhẹn 7, thể lực 9, trí lực 5, tinh thần 5.
Kỹ năng chiến đấu: 0
Kỹ năng sinh hoạt: May vá trung cấp, nghề cỏ sơ cấp.
Các vật phẩm có thể chế tác: Băng vải, ống tên, đai lưng, bao cổ tay, khăn che mặt thích khách, ba lô vải bố, ba lô vải bông, giày rơm, mũ rơm, đệm.
Giá thuê: 700 đồng.
Vân Lăng nhìn thấy NPC cuối cùng thì đôi mắt lập tức sáng rỡ.
Có nghề cỏ sơ cấp nghĩa là có thể học chế tác áo tơi.
Sau khi mùa xuân đi qua không làm áo tơi nữa vẫn có thể chế tác băng vải, ống tên, đai lưng, bao cổ tay, khăn che mặt thích khách.
Nghĩ vậy Vân Lăng quyết định thuê, đặt tên là “Tài Phùng Ất”.
“Thưa ngài.” Tài Phùng Ất mới vừa vừa hiện thân, đã bị nhét đầy bản vẽ “Áo tơi”.
“Học nó đi.” Vân Lăng hạ lệnh.
“Vâng.” Tài Phùng Ất ôn hòa đồng ý.
“Kho hàng có cỏ râu rồng, có sợi tơ. Ngươi cứ ở tiệm may an tâm chế tác áo tơi.” Vân Lăng lại nói.
“Vâng.” Phàm là chuyện Vân Lăng phân phó, Tài Phùng Ất đều không từ chối.
Áo tơi, nón rộng vành đều đã có người làm, Vân Lăng vô cùng hài lòng.
Xem ra đối với cô mùa xuân chỉ vừa mới bắt đầu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không kết thúc. Càng nhiều đồ che mưa càng tốt, lo trước sẽ tránh được hoạ.
Ăn xong bữa sáng nhưng vẫn thấy bên ngoài lãnh địa mưa phùn còn mịt mờ, Vân Lăng gọi Hộ Vệ Ất và Thích Khách Giáp đến, dự định dẫn bọn họ ra ngoài thu thập lá tre và cỏ râu rồng.
Ba người chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, mỗi người mặc sáu món trang bị trắng chuẩn bị xuất phát.
Vân Lăng vừa cõng hai ba lô trên vai vừa nghĩ thầm, nhỡ đâu có người không có mắt đến đánh lén, cô sẽ lập tức móc trang bị tím từ ba lô ra để thay, tặng cho đối phương một cái “bất ngờ”!
**
Người chơi lo rằng sau này sẽ liên tục có mưa to, bởi vậy thừa dịp cơn mưa trước mắt còn đang nhỏ, nắm chặt thời gian đi ra bên ngoài.
Trương Hoành Bác thấy rất rõ ràng đa số người không có đồ che mưa, ra cửa nhất định sẽ hứng mưa. Cậu ta không nhịn được mà thở dài: "Nếu có ai đó tích trữ đồ che mưa trước, lúc này phỏng chừng đã phát tài.”
Đồ che mưa?
Ông lão Trương sửng sốt: "Ông sẽ làm áo tơi, mặc ở trên người cũng tương đương với áo che mưa.”
Trương Hoành Bác, “???”
Cậu khϊếp sợ mà nhìn ông nội: "Ông nhặt được bản vẽ sao?”
Ông lão Trương buồn bực, “Bản vẽ gì?”
Trương Hoành Bác giải thích: "Phải có nghề cỏ sơ cấp, còn cần tìm bản vẽ để học rồi mới có thể làm ra những trang bị tương ứng.”
“Này! Thợ thủ công còn cần bản vẽ gì chứ!” Ông lão Trương không đồng ý: "Cháu nhìn xem lúc ông làm giày rơm có cần bản vẽ quy hoạch gì không?”
Trương Hoành Bác không nói nên lời.
Ông lão Trương lại nói: "Nếu áo tơi có thể bán được mà giày rơm tạm thời không bán được, vậy thì áo tơi sẽ thích ứng tốt hơn. Cháu đi ra ngoài một chuyến tìm cho ông cỏ râu rồng, lại tìm thêm ít sợi tơ. Không có sợi tơ thì tìm những loại cỏ dẻo dai một chút.”
“Vâng.” Trương Hoành Bác đội nón rộng vành lên chậm rãi rời khỏi thôn Lăng Vân.
Trên đường đi cậu ta ngây ngốc cả người.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Làm sao mà ông nội có thể lợi hại như vậy chứ, cái gì cũng biết làm.