• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hai ngày tới con ở lại nhà Bạch thúc thúc có được không?”

Vì thời gian làm việc vào ban ngày là cố định nên Triệu Tịch không có cách nào về sớm hơn để đón con trai. Nếu để bé chờ đợi ở phòng bảo vệ sau khi tan học, Triệu Tịch lại càng không an tâm chút nào, cuối cùng cậu đành tìm đến hai người Bạch Vũ Hàng nhờ giúp đỡ.

Nghe xong lời kể vắng tắt của Triệu Tịch, Bạch Vũ Hàng thực sự rất tức giận, nếu không vì bận tâm khuôn mặt nhỏ trắng bệnh của Triệu Đông Đông thì y đã ngay lập tức bay qua tét vào mông của thằng cha bé mấy cái rồi.

Triệu Tịch vẫn còn nôm nốp sợ hãi vỗ vỗ cái mông nhỏ của con trai, căn dặn, “Đông Đông à, mấy ngày nay Bạch thúc thúc sẽ dẫn con đến bệnh viện, con nhớ phải ngoan ngoãn biết chưa?”

Triệu Đông Đông đau khổ gật gật đầu. Triệu Tịch còn nói thêm: “Chú nói gì thì con cũng phải nghe theo, không được cãi lời đó!”

Khuôn mặt nhỏ của Triệu Đông Đông càng nhăn nhó thê thảm hơn, bé ôm chặt cổ của ba mình đáng thương nói: “Ba ba không thể đưa con đi sao?”

Triệu Tịch xoa xoa khuôn mặt nhỏ vẫn chưa có chút huyết sắc nào, bất đắc dĩ lắc đầu.

Triệu Đông Đông chuyển chuyển con ngươi một chút, “Vậy ba kêu Tần thúc thúc đến đưa con đi được không?”

Triệu Tịch cứng tay, thở dài một hơi, đem con trai đặt ngồi lên trên chân mình, trịnh trọng nói: “Triệu Đông Đông, ba nói với con việc này, con phải nghe cho kỹ.”

Triệu Đông Đông kinh hoảng gật đầu. Triệu Tịch thấy ánh mắt sợ hãi của nhóc, dù trong lòng không nỡ nhưng vẫn phải cắn răn nói ra.

“Tần thúc thúc chỉ là bạn của ba, ừm, là bạn bè bình thường thôi. Chú ấy tặng quà cho con, đưa con ra ngoài chơi, là vì chú là người tốt, thế nhưng…con không thể quá ỷ lại chú có biết không? Chú cũng không thể tặng quà cho con cả đời được.”

Biết con trai yêu thích quà tặng, cậu liền chuẩn xác nhắm vào điểm này để khuyên răn bé. Thấy mối quan hệ giữa con trai cùng Tần Mục Dương hòa hợp, trong lòng Triệu Tịch cũng rất vui vẻ, nhưng cậu không ngờ rằng Triệu Đông Đông sẽ yêu thích đối phương đến như vậy, điều này đã làm cho cậu có chút ứng phó không kịp.

Triệu Đông Đông không hiểu, ngây thơ hỏi: “Tại sao không thể tặng cả đời ạ, chẳng phải Tần thúc thúc đã đồng ý sẽ đến tìm con rồi sao!?”

Triệu Tịch cười khổ, âm thanh tràn đầy nỗi mất mác, “Chú ấy cũng không phải ba con, tương lai chú ấy còn phải kết hôn làm cha của người khác, làm gì còn thời gian quan tâm con như hiện giờ? Con có thể tìm Bạch thúc thúc, Hứa thúc thúc chơi mà.”

Triệu Đông Đông mất hứng, vểnh cái miệng nhỏ thật cao, “Đông Đông chỉ yêu thích Tần thúc thúc thôi! Tần thúc thúc sẽ kể chuyện xưa cho con nghe, mua đồ chơi cho con, còn mang con ra ngoài chơi nữa! Con chỉ thích mình chú ấy, chỉ thích chú ấy đến chơi với con thôi!”

Triệu Tịch cũng không biết bánh xe vận mệnh đã biến đổi thế nào, mà lại đưa hai cha họ đến tình cảnh như hiện tại. Trước đây thật lâu, cậu đã nghĩ chỉ cần có một cơ hội được gặp lại Tần Mục Dương là tốt lắm rồi. Nhưng về sau cậu lại nghĩ, nếu như hắn có thể cười một lần với Triệu Đông Đông, dịu dàng nói mấy câu với bé thì cậu sẽ rất thỏa mãn.

Cho tới bây giờ, khi mối quan hệ của hai người đã phát triển vượt quá dự liệu của cậu, Triệu Tịch cũng không biết nên thuận theo tự nhiên, hay là nên ngăn chặn chuyện này ngay từ bây giờ đây?

Trong lòng cậu một mặt mâu thuẫn, một mặt lại mơ hồ khát vọng.

Xế chiều Bạch Vũ Hàng lái xe đến nhà trẻ đón Đông Đông, nhóc con chỉ đứng xa xa sững sờ nhìn y mà không dám tới gần. Gần đây Hứa Hạo Nhiên đã bị lão gia tử triệu hồi về nhà lớn, hiện tại chỉ có một mình Bạch Vũ Hàng tới đón người.

Triệu Đông Đông núp ở sau cánh cửa lớn, mặc cho những đứa bạn bên cạnh từng người từng người chen qua trước mặt, reo hò chạy về phía cha mẹ của chúng. Cuối cùng nhóc con bị đám đông che phủ hoàn toàn, thậm chí bị đẩy đến ngã trái ngã phải, cộng thêm quần áo mặc trên người hơi nhiều nên hành động của bé lại càng chậm chạp hơn.

Bạch Vũ Hàng dựa vào cạnh xe, sốt ruột nhìn cảnh tượng trước mặt. Cuối cùng vì không thể nhịn được nữa y lập tức đi tới, bế nhóc con bỏ vào trong xe.

Triệu Đông Đông chuyển loạn đôi mắt, im lặng cho đối phương thắt giây an toàn, rồi lắp ba lắp bắp chào hỏi, “Con chào Bạch, Bạch thúc thúc ạ!”

Trên mặt của Bạch Vũ Hàng không chút biểu tình, chỉ nhàn nhạt hồi đáp: “Chào con!”

Triệu Đông Đông càng lúc càng thấy sợ hãi hơn, nhóc hiện tại chỉ muốn co lại thành một khối cầu nho nhỏ trên ghế để vị thúc thúc bên cạnh không để ý tới mình nữa thôi.

Bạch Vũ Hàng quan sát nhóc con qua gương chiếu hậu, sắc mặt cũng theo đó thay đổi một ít, lại nhìn nhìn biểu cảm cứng ngắc của mình trong gương, y miễn cưỡng kéo ra một nụ cười cũng coi như “ôn hòa” nói với bé, “Ừm, Đông Đông, hôm nay chú sẽ chở con đến bệnh viện, lát nữa không được chạy loạn nghe chưa!?”

Triệu Đông Đông đúng lúc giật mình nghe được câu nói cuối cùng của y, sợ hãi dạ một tiếng, đầu còn không ngừng gật gật liên tục.

Bạch Vũ Hàng tươi cười hài lòng, trong chớp mắt xe đã đến bệnh viên, y nhanh chóng bế nhóc xuống, đi tới phòng truyền dịch.

Y tá vừa nhìn thấy tên của bé, liền nói một tiếng “Chờ một chút!” rồi rời đi. Một lát sau, Cao Nham vào phòng, khi nhìn thấy Bạch Vũ Hàng thì kinh ngạc hỏi bé con, “Đông Đông, đây là ai vậy?”

Triệu Đông Đông đang bị chị y tá xoa thuốc sát trùng lên tay, móng vuốt nhỏ run lên một cái, giọng nói hết sức đáng thương, “Bạch thúc thúc của con ạ…”

Cao Nham ngướng mày, “À, là người bạn đời của Hứa thiếu gia.”

Bạch Vũ Hàng nhàn nhạt gật đầu, “Chào anh!”

Cao Nham chép miệng một tiếng, lắc lắc đầu, “Tiểu Lưu à, nhắm chuẩn xác một chút nha, đừng có mà đâm lệch, đã có người đặc biệt căn dặn tôi rồi đó!”

Nữ y tá liếc xéo y một cái, trên tay dùng sức tinh chuẩn đâm kim tiêm vào mạch máu của bé. Triệu Đông Đông đang được Bạch Vũ Hàng ôm trong lòng, hai mắt đã long lanh nước, trông đáng thương vô cùng.

Bạch Vũ Hàng nhìn mà đau lòng theo, vội vàng cầm một cái tay khác của bé, dỗ dành: “Đông Đông ngoan, đợi lát nữa truyền dịch xong, chú sẽ dẫn con đi ăn ngon nha!?”

Triệu Đông Đông dựa vào trong ngực của y, ngoan ngoãn gật đầu.

Bạch Vũ Hàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc nhìn sang bên cạnh thấy Cao Nham còn đang đứng chình ình trong phòng, bèn hỏi: “Bác sĩ còn có chuyện gì sao?”

Cao Nham sờ sờ cằm, tươi cười, “Không có chuyện gì. Tôi đã được người nhờ cậy đến coi sóc bé, nếu có chuyện gì thì cậu cứ gọi tôi, phòng thứ ba ở bên kia chính là nơi tôi làm việc.”

Bạch Vũ Hàng khẽ gật đầu cảm ơn, Cao Nham cũng cười cười đáp lại rồi quay người đi. Triệu Đông Đông bên này đã có chút buồn ngủ, bé híp híp mắt vùi thật sâu vào ***g ngực của y.

Thời gian trôi mau, đến khi bình truyền dịch vừa hết, Cao Nham liền xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong phòng. Bạch Vũ Hàng không khỏi nhíu nhíu mày khó hiểu.

Cao Nham vẫn vui tính như thường, mặc kể biểu cảm không được thân thiện mấy của vị thúc thúc kế bên, cúi người cười nói với Đông Đông, “Tiểu bảo bối truyền dịch xong rồi hả? Woa~ thật là một bạn nhỏ dũng cảm! Hẹn ngày mai gặp lại con nha!?”

Vẻ mặt của Triệu Đông Đông đã như khóc tang, bé mới hông thèm gặp lại vào ngày mai gì hết!

Bạch Vũ Hàng bế nhóc con, hỏi bác sĩ một chút về bệnh tình của bé rồi lập tức rời khỏi.

Khi đã xác định thân ảnh của hai người đã hoàn toàn biến mất, Cao Nham mới vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm nút gọi.

“Lão Tần à, ờ ờ, không có chuyện gì không có chuyện gì, có một người đàn ông đã dẫn nhóc đến. Ạch…Gọi là Bạch thúc thúc gì đó.”

Tần Mục Dương khẽ xoay cây bút trên tay, đáp lời: “Ừ, biết rồi. Cúp đây.”

Cao Nham thổ huyết, “Cứ như vậy treo máy? Lão tử vì cậu mà phải bỏ lại một đống bệnh nhân chạy tới chạy lui, cậu đúng là một tên vô tình mà!”

Tần Mục Dương đang vui vẻ nên cũng hùa theo y nói giỡn, “Nếu thấy tôi vô tình thì đừng có tìm tôi nữa, tôi cũng không phải mới vô tình một lần hai lần đâu.”

Hắn là người hiểu rõ tính tình của Cao Nham hơn ai hết, ngoại trừ có hơi mặt dày và nói nhảm, thì mọi thứ còn lại kỳ thực cũng không quá tệ

Cao Nham bất mãn hừ một tiếng, không tình nguyện báo cáo, “Nhóc con có hơi nóng người nhưng tổng thể thì khá ổn, truyền dịch thêm hai ngày nữa là sẽ khỏi hẳn.”

Bên kia nghe xong chỉ thuận theo ừ hử một tiếng, Cao Nham không nói hai lời căm hận tắt điện thoại cái rụp! Cmn lão tử chính là đầu heo mới nghe theo lời tên kia sai khiến! Chết tiệt! Lần sau tôi kiên quyết sẽ không nói với cậu một chữ nào hết! F***! Cho cậu sốt ruột đến chết luôn!

Tần Mục Dương ngồi ở văn phòng nghe tín hiệu báo máy bận trong điện thoại, không còn biết nói gì hơn. Lúc bỏ di động xuống, trong đầu hắn lại hiện lên bộ dáng nhăn nhó đầy oan ức của Triệu Đông Đông, hắn bất tri giác liền khẽ cười thành tiếng. Nhờ bé con mà tinh thần của hắn đã tỉnh táo hơn nhiều, cơ thể bỗng nhiên cùng tràn trề năng lượng, tiếp tục xử lý đống công văn trước mặt.

Thời điểm Bạch Vũ Hàng cùng Triệu Đông Đông ra khỏi cửa bệnh viện, sắc trời đã mờ tối hoàn toàn. Vừa mới tan lớp, nhóc con đã bị mang đến bệnh viên truyền dịch, nên tới lúc này bé mới nhận ra bụng của mình đã bắt đầu ùng ục ùng ục kêu.

Bé lúng túng ôm lấy cái bụng lép xẹp, cố gắng hết sức đem âm thanh xấu hổ kia đè xuống.

Bạch Vũ Hàng bật cười, yêu thương xoa xoa khuôn mặt của bé, “Bộ thúc thúc đáng sợ lắm hả? Sao nhìn con lại căng thẳng như vậy?”

Triệu Đông Đông thành thực trả lời, “Đáng sợ ạ…”

Bạch Vũ Hàng hơi phiền muộn, biểu cảm của y bình thường luôn lạnh tanh một màu, nhưng vào lúc đơn độc đối mặt với đứa bé này, vẻ mắt của y đã không tự chủ nhũn xuống rất nhiều, thậm chí y cũng đã dần dần học được cách bắt chuyện với nhóc con.

“Há, vậy nếu thúc thúc dẫn con đi ăn ngon, có phải thúc thúc sẽ không còn đáng sợ nữa không?”

Triệu Đông Đông trưng ra vẻ mặt đau khổ suy tư hồi lâu, cuối cùng mới nhỏ giọng kiến nghị, “Thế nhưng Bạch thúc thúc không được đánh đánh cái mông của con.”

Bạch Vũ Hàng sửng sốt, không kiểm soát được làm lệch bánh lái, “Chú vì sao phải đánh mông con chứ?”

Triệu Đông Đông uốn éo cái mông, thận trọng nhìn biểu tình của y, “Ba ba nói là chú đã quánh quánh cái mông của ba! Đông Đông rất nghe lời, chú đừng đánh Đông Đông nha!”

Bạch Vũ Hàng thả chậm tốc độ, cau mày suy nghĩ, sau đó lại cười rộ lên. Chuyện này hình như đã từng xảy ra trước đây, y nhớ khi đó cả hai còn ở cô nhi viện, Triệu Tịch mới hơn ba tuổi, thời điểm ấy y quả thật đã rất nghiêm khác với đứa em trai này.

Bạch Vũ Hàng cảm thấy có chút mất mặt, chẳng lẽ trong mắt Triệu Tịch y thật sự dữ dằn đến vậy sao? Cho nên dù đã qua nhiều năm như vậy, thằng nhóc ấy còn phải dặn dò con trai mình không được làm phật lòng y?

Lúng túng ho khan một tiếng, Bạch Vũ Hàng chậm rãi lái xe vào chổ đỗ xe trước cửa quán, sau đó quay sang nói với nhóc con: “Thúc thúc sẽ không đánh con, thiệt đó!”

Triệu Đông Đông bán tín bán nghi nhìn y, trong miệng lại nhỏ giọng lầm bầm hai câu.

Bạch Vũ Hàng không nghe rõ bé nói gì, liền hỏi lại. Triệu Đông Đông lập tức rụt cái cổ nhỏ vội vàng lắc đầu, nhưng trong lòng nhóc lại nghĩ nếu như Tần thúc thúc ở đây thì thúc ấy nhất định sẽ không đánh mình đâu. Cơ mà tại sao Tần thúc thúc không đến đón mình chứ?

Bạch Vũ Hàng lại chủ động bế nhóc đi vào quán ăn. Vì nhóc con hiện đang bị bệnh nên những món mà y chọn đều là rau dưa thanh đạm cùng canh dinh dưỡng phù hợp cho trẻ nho.

Triệu Đông Đông bình thường đã là một kẻ tham ăn, chỉ cần ở trước mặt có thứ gì để ăn là hai mắt của nhóc liền tỏa sáng lấp lánh. Bạch Vũ Hàng trong vô tình đã chọc vào đúng điểm yếu của nhóc, mà y cũng hoàn toàn không biết hình tượng của mình trong lòng nhóc con đã đột biến tăng lên một độ cao mới.

Triệu Đông Đông được ăn ngon, tính tình liền buông lỏng rất nhiều. Bé giơ cái muỗng của mình như đã từng làm với Tần Mục Dương, đưa tới bên miệng y, ngây thơ chớp mắt, “Thúc thúc ăn của con nà?”

Bạch Vũ Hàng nhìn cái muỗng chứa đầy hạt bắp còn xen lẫn thêm vài thứ gì đó, thành thực lắc đầu, “Cảm ơn con. Thúc thúc không thích ăn cái này.”

Triệu Đông Đông thất vọng thu tay về, ấn tượng vừa mới nhảy lên một bậc vừa nãy liền lập tức rớt xuống, trong lòng càng lúc càng nhớ mong Tần thúc thúc hơn.

Bạch Vũ Hàng ăn không nhiều, trên căn bản đều nhường cho bé con ăn hết. Y hiện tai đang chăm chú quan sát nét mặt khôi hai của nhóc con khi ăn, thỉnh thoảng lại vươn tay lau một ít mảnh vụn vươn rải bên miệng nhóc.

Sau khi hai chú cháu đã ăn no bụng, Triệu Tịch bên kia cũng vừa lúc gọi điện thoại đến nói với y, đợi lát nữa truyền dịch xong cử để cậu đến đó đưa con trai về là được.

Cơn giận dữ trong mắt Bạch Vũ Hàng dần dần tăng cao, y nắm chặt điện thoại lập tức mắng, “Em bị sao vậy hả? Chẳng lẽ em lại muốn để cho bé ở một mình tại bệnh viện, chờ em đến đón sao?”

Triệu Tịch nghe xong mà lạnh người, vội vàng nói với y mình không có ý này.

Bạch Vũ Hàng hít sâu một hơi, nhu nhu mi tâm, cảm thấy rất thất vọng, “Tiểu Tịch, anh là anh trai của em, em từ nhỏ đã lớn lên cùng với anh, nếu em có chuyện, anh giúp đỡ cho em là điều hiển nhiên, em có hiểu không? Em như vậy làm cho anh cảm thấy rất xa lạ…”

Ở đầu dây bên kia, Triệu Tịch triệt để sửng sốt, cậu xưa nay chưa hề biết cách cư xử của mình trong thời gian qua đã làm cho anh trai chịu nhiều thương tổn như vậy. Cậu áy náy nói ra tiếng xin lỗi từ đáy lòng, “Ca, xin lỗi anh. Sau này em sẽ không như vậy nữa.”

Bạch Vũ Hàng thở dài, quay đầu nhìn lại Triệu Đông Đông, “Thôi, em luôn luôn nhận lỗi rất nhanh. Nhưng trong lòng em nghĩ thế nào anh cũng không thể biết rõ được…tùy em vậy.”

Triệu Tịch cười khổ, vuốt mặt, “Đông Đông truyền dịch xong rồi sao? Hai người đang ở đâu?”

Bạch Vũ Hàng hừ lạnh một tiếng, “Đã truyền xong từ lâu rồi. Anh cũng vừa cho bé ăn cơm xong.”

“Vậy để em đến đó gặp hai người?”

Bạch Vũ Hàng vừa gọi nhân viên phục vụ sang tính tiền vừa trả lời: “Đêm nay cứ để Đông Đông qua ở chổ anh với lại em cũng xin cho bé nghĩ vài hôm ở nhà trẻ đi!”

Triệu Tịch không dám phản bác, chỉ có thể kìm nén sự bất mãn đồng ý. Đến lúc truyền điện thoại qua cho Triệu Đông Đông nghe, nhóc con liền buồn bực nhận lấy, “Ba ba….có tới đón con không?”

Triệu Tịch lúng túng ạch một tiếng, dùng giọng điệu nịnh nọt nói: “Ờ thì, bảo bối à, hai ngày tới con ở lại nhà Bạch thúc thúc, được không?”

Triệu Đông Đông lập tức rít gào, “A a a a! Tại sao ạ? Ba ba không cần con nữa sao? Ba ba muốn đi đâu vậy? Đông Đông không thể cùng đi sao? Ba ba ba ba —— “

Triệu Tịch khổ não đè lại cái trán, cũng không dám giải thích nhiều, chỉ trách uy lực anh trai của cậu quá mạnh, cậu thật sự không dám nói gì bậy bạ chọc giận đối phương, lại càng không dám phản kháng quyết định của y.

Triệu Đông Đông nha nha ô ô gọi ba mình, Bạch Vũ Hàng không kiên nhẫn lập tức lấy lại điện thoại, dặn dò Triệu Tịch hai ba câu rồi cúp điện thoại luôn.

Triệu Đông Đông làm bộ đáng thương nhìn y, Bạch Vũ Hàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhã nhặn, nắm nắm bàn tay nhỏ của bé, “Đông Đông còn bị bệnh không thể đến nhà trẻ được. Ba của Đông Đông đang bận công tác không thể chăm sóc con được, cho nên mấy ngày tới Đông Đông qua nhà ở cùng Bạch thúc thúc nha!?”

Bạch Vũ Hàng nói ít mà ý nhiều, nghe vào trong tai Triệu Đông Đông lại được thông dịch thành: Bé phải ở cùng Bạch thúc thúc đáng sợ này mấy ngày! Trời ạ! Bé phải ở cùng vị thúc thúc khó tính này…O,O

Trong lòng bạn nhỏ Triệu Đông Đông lập tức đau khổ khóc than cho số phận của mình, mặt ngoài thút tha thút thít đáp lời nhưng trong não nhóc đã nhanh chóng tính toán, đợt lát nữa tìm được điện thoại bé nhất định phải gọi cho Tần thúc thúc đến cứu mình mới được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK