Chelsea đốt một đống lửa trên đất, Mộ Sa tính sơ phải nấu cơm cho thú nhân giống đực với giống cái tổng cộng mười hai người, về nhà lấy bốn xác thú ra, gác chúng lên lửa, Ryan giúp cô lấy đầy nước, còn giúp cô xách thêm mấy tảng thịt, Mộ Sa cẩn thận cắt thành miếng nhỏ.
Chelsea cũng vừa nhóm lửa xong đi tới, thấy cô cắt khó khăn, liền cùng Ryan vươn móng, soạt soạt vài cái đã cắt hết giúp cô.
Mộ Sa lấy cái nổi hầm thịt ban sáng, Chelsea gần như đem hết thịt trong nhà ra nướng, thế này mới đủ sức ăn của các thú nhân.
Không bao lâu thoảng mùi thịt hầm, làm các thú nhân chảy nước miếng. Cuối cùng thịt hầm mềm, các thú nhân không cần mời mọc, lập tức vây quanh nồi múc thịt. Mộ Sa bị họ chen suýt nữa té lăn ra đất.
May nhờ Ryan nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, cô mới không ngã, vừa định cảm ơn thì bị Chelsea kéo giật vào lòng.
Mộ Sa ngẩng lên thấy sắc mặt hắn không tốt, biết hắn lại lòi tật xấu hẹp hòi, nhanh chóng kéo sang một bên dỗ dành: “Ông xã à, anh đừng vậy mà, Ryan thấy em sắp ngã mới đỡ em, chẳng lẽ anh muốn thấy em ngã lăn à.”
Chelsea bị cô nói trúng nên hơi xấu hổ, mắt đảo lia lịa, giải thích: “Anh chưa nói gì mà.”
Mộ Sa thầm ói: phải đó, anh chưa nói gì mà, hôm qua anh cũng có nói gì đâu, chỉ là ghen nên dày vò em thôi.
Có điều chỉ lèm bèm được trong lòng, đối với Chelsea dỗ ngọt vẫn là hữu hiệu nhất. Thế là dịu dàng: “Em biết ông xã em bụng dạ rộng rãi, chắc chắn không để ý chuyện nhỏ nhặt này mà.”
“Đương nhiên.” Chelsea nghe cô tán dương, kiêu ngạo vô cùng, dù lòng có để ý cũng không biểu hiện ra ngoài.
Ryan từ xa thấy hai người tình chàng ý thiếp, tay nắm thành đấm, cắn mạnh môi dưới, mượn đau đớn làm mình tỉnh táo, miễn cưỡng không nhìn nữa, cùng thú nhân khác thưởng thức thức ăn.
Đến khi hai người quay lại thì thịt nướng với thịt hầm không còn được bao nhiêu, cũng may Ryan có chừa lại cho hai người.
Mộ Sa và Chelsea ngồi xuống nhanh chóng ăn cơm trưa, sau Chelsea lại mang mấy thú nhân giống đực đi tháo dỡ, đóng cọc gỗ.
Để lại mấy thú nhân giống cái và Mộ Sa thu dọn, Mộ Sa mơ hồ cảm thấy ánh mắt họ nhìn cô không giống trước, không biết có phải cô quá nhạy cảm không nữa.
Thu dọn xong, đột nhiên có một giống cái Mộ Sa không biết tên đi tới: “Mộ Sa à, nồi thịt kia của cô, chua chua ngọt ngọt ngon thật, có thể dạy tôi không.”
Mấy thú nhân khác vừa nghe liền xúm lại, tranh nhau nói: “Tôi cũng muốn học, tôi cũng muốn học, dạy tôi với.”
Mộ Sa lặng đi, tuy rằng cảm thấy đàn ông con trai mặt hưng phấn với ngượng ngùng bu theo cô học hầm thịt, đúng là làm cho người ta nổi da gà. Nhưng nghĩ họ ở dị giới này là giống cái, liền cố thôi miên mình họ là nữ, chỉ là dáng vẻ to lớn chút thôi, không thể kì thị họ, không thể kì thị.
Thế là khoé miệng run rẩy, cố cười miễn cưỡng đáp: “Thật ra rất đơn giản, trước tiên rửa thịt cho sạch, cắt thành miếng nhỏ, nấu nước cho sôi, bỏ thịt vào, rồi bỏ mấy thứ trái cây chua chua ngọt ngọt vào hầm là được.”
“Vậy là được hả.”
“Đúng là khá đơn giản nhỉ.”
“Vậy phải bỏ mấy trái vậy?”
Mấy thú nhân giống cái vừa làm vừa kéo Mộ Sa hỏi han rối rít.
Mộ Sa kiên nhẫn giải thích cho họ từng chút, đến khi chén đũa đều dọn dẹp rửa ráy xong, Mộ Sa đã nói chuyện với mấy thú nhân rất sôi nổi, cũng dần quen với gương mặt đàn ông thanh khiết xuất hiện biểu cảm thẹn thùng, nũng nịu của phụ nữ.