“Vậy thì không được!” Tiểu Ý Mễ vươn đôi tay về phía cô, muốn để Lương Hi ôm mình, thuận thiện làm nũng với cô, lại bị Lương Hi né tránh, lập tức bĩu môi vờ tủi thân: “Cô Hi Hi không thích tiểu Ý Mễ sao? Cũng không bế tiểu Ý Mễ một cái.
”
“Cô Hi Hi không thích tiểu Ý Mễ rồi, trừ phi tiểu Ý Mễ còn nhớ cô hơn cả mẹ.
” Lương Hi ra vẻ bất mãn dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào trán của cô bé.
“Vậy…” Tiểu Ý Mễ thật cẩn thận ngó mẹ mình một cái, giống như sợ bị người khác bắt quả tang vậy, âm thanh dần yếu đi, vô cùng chột dạ nói liên tục bốn lần “rất nhớ”.
Không nhiều không ít, vừa vặn nhiều hơn mẹ cô bé một lần.
Giọng nói mềm mại, bạn nhỏ giống như bánh bao chỉ không đủ tự tin nói ra cũng có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu, cho dù có thật sự đang tức giận, giờ khắc này lửa giận ngút trời cũng có thể biến mất gần như không còn.
“Được rồi được rồi.
” Cô “Phụt” một tiếng bật cười: “Cô không tức giận.
”
“Vậy cô Hi Hi vẫn mua cho cháu thạch chứ?” Đôi mắt ngọt ngào của tiểu Ý Mễ mở lớn, đôi lông mi vừa mảnh lại dài vừa cong lại vểnh lên hoàn toàn di truyền từ mẹ của cô bé, chớp chớp, không hề che giấu khát vọng.
Lương Hi đang muốn nhận lời, Khương Như Vũ lập tức nhắc nhở cô bé: “Tiểu Ý Mễ, mẹ đã từng nói con không thể ăn nhiều đồ ngọt như vậy.
”
“Thạch không phải là đường, sẽ không làm con sâu răng đâu!” Cô nhóc không vui lắm giải thích.
“Nhưng trong thạch chứa rất nhiều đường nha.
” Lương Hi híp mắt cười: “Nếu như ăn quá nhiều thạch, cũng sẽ bị sâu răng, sẽ có con sâu ở trong hàm răng của cháu nhích tới nhích lui đó.
”
“! Dạ được.
” Cô nhóc nhăn mặt, cực kỳ ép dạ cầu toàn đồng ý: “Vậy cháu không ăn.
”
Lúc về đến nhà Khương Như Vũ, hai người khác vẫn chưa trở lại, chỉ có bảo mẫu ở nhà.
Bảo mẫu đón lấy balo của tiểu Ý Mễ, cùng cô bé ra sân sau chơi xích đu, Lương Hi và Khương Như Vũ ngồi ở trong phòng khách vừa chờ người về, vừa nói chuyện phiếm.
“Cậu tính lúc nào kết hôn với Kiều Sâm?” Khương Như Vũ không biết từ chỗ nào lấy được gói da cá vị trứng muối, xé mở gói nhai răng rắc trong miệng: “Tớ cũng sắp muốn sinh đứa thứ hai rồi, đừng chờ con tớ 20 tuổi rồi con cậu mới sinh ra nhé.
”
Nói đến đây, cô ấy nhíu mày: “Lương Hi, tớ nói thật với cậu, cho dù chúng ta là chị em, tớ cũng không cho phép con của tớ với cậu ông cháu yêu đương đâu.
”
Lương Hi: “! ”
Trợn mắt liếc nhìn cô ấy, đoạt lấy da cá từ trong tay cô ấy, giây phút hương vị trứng muối đặc trưng từ da cá xốp giòn chạm vào đầu lưỡi lập tức lan tràn tứ phía, mùi vị và cảm giác quen thuộc của vị mặn tỏa ra khiến Lương Hi thỏa mãn mà tán thưởng: “Nhãn hiệu gì vậy? Quá ngon luôn đấy?”
“Chờ lát nữa tớ rửa tay rồi gửi link cho cậu.
” Khương Như Vũ dứt khoát ngay cả TV cũng không xem, xoay người nghiêm túc nhìn cô: “Cậu đừng đổi chủ đề, tớ rất nghiêm túc hỏi cậu vấn đề này đấy.
”
“Tớ cũng rất nghiêm túc trả lời cậu mà.
” Lương Hi mở hai tay tỏ vẻ mình vô tội: “Cậu hỏi đi?”
Nhìn thái độ hờ hững của bạn thân của mình, Khương Như Vũ đột nhiên cảm thấy có chút thất bại, rốt cuộc cô cũng xem như là cảm nhận được cảm giác Hoàng thượng không vội Thái giám đã cuống trên người người khác ngoại trừ tiểu Ý Mễ.
“Hai người cũng kéo dài đủ lâu rồi đấy, còn chưa tính toán cho sau này sao?”
“Dù sao thì tớ cũng không có, đi bước nào tính bước đấy.
” Vấn đề này Lương Hi thật sự không trả lời được, nhún vai suy đoán nói: “Có thể anh ấy sẽ có dự định đi.
”
Vừa nhắc như vậy với Khương Như Vũ, cô bỗng nhớ đến lời khoảng thời gian trước Kiều Sâm từng nói: “Tớ cảm thấy chắc là anh ấy đang chờ bố tớ ra tù? Anh ấy từng nói với tớ muốn để bố tớ chứng kiến hôn lễ của bọn tớ.
”
“Không cầu hôn?”
“Không có.
” Lương Hi lắc đầu.
“Hôn lễ cũng không nhất định phải cử hành ngay, nếu là tớ sẽ đi lĩnh chứng trước, tránh để đêm dài lắm mộng.
” Khương Như Vũ nghiêng người trên lưng ghế sofa cảm thán: “Hai người ở bên nhau thật sự không dễ dàng gì.
”
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa có người ấn chuông.
Khương Như Vũ lẩm bẩm “Có chìa khóa sao còn ấn chuông cửa”, dép lê cũng không đi, chỉ đi tất ra mở cửa.
Sau đó thì nghe thấy tiếng của Kiều Sâm.
Hôm nay anh mặc ngược lại không phải rất trang trọng, áo khoác dài mãi đến đầu gối, trên tay không cầm túi tài liệu, có lẽ là đặt ở trong xe rồi, tóc bị gió thổi đến có hơi rối, sau khi thay dép bông trực tiếp ngồi ở bên cạnh cô, ngón cái và ngón trỏ giữa lấy cổ tay cô, ngậm da cá trên tay cô vào trong miệng.
Lương Hi cũng bị nhiệt độ ngón tay anh lạnh đến run lên: “Người không biết còn tưởng anh vừa từ trong tủ lạnh bò ra đấy.
”
“Anh lái xe đến.
” Thấy Lương Hi lại từ trong gói lấy miếng da cá ra, Kiều Sâm nhanh tay nhanh mắt giữ chặt cổ tay, chiếm đồ ăn vặt làm của riêng.
“Em cũng lái xe tới.
” Cô bất mãn đẩy anh ra: “Đút anh ăn như vậy có hơi quá đáng.
”
“Sao lại quá đáng.
” Anh chỉ cười: “Anh bảo vợ anh đút cho anh ăn thì sao nào?”
“Ai là vợ của anh!” Trong đầu Lương Hi vẫn còn quanh quẩn lời nói của chị em tốt, lập tức không chấp nhận: “Anh chú ý một chút, kết hôn rồi mới có thể gọi là vợ.
”
Tưởng chừng lời cô nói không rõ ràng lắm, nhưng gần như trong khoảnh khắc nghe được Kiều Sâm đã kịp phản ứng lại: “Bạn gái anh muốn kết hôn rồi?”
Dù là đang dịu dàng mỉm cười, lại ngại không dám nói lời trêu chọc quá rõ ràng, rơi vào trong tai Lương Hi vẫn mang theo chút giễu cợt.
Nháy mắt xụ mặt xuống: “Không muốn kết hôn thì thôi, dù sao em cũng không muốn kết hôn với anh.
”
Cô nhóc nhà anh nổi cáu lên cũng không dọa người lắm, thở hổn hển quay mặt đi không muốn nhìn anh chút nào, nếu anh vẫn không có động tĩnh gì, lúc làm bộ cúi đầu chơi di động đồng thời sẽ không nhịn được lén lút liếc nhìn anh, nhưng lại không biết nhất cử nhất động sớm đã rơi vào trong mắt của anh.
Kiều Sâm đùa cô đủ rồi, vỗ vỗ vai cô: “Anh nói đùa thôi.
”
Cô nhóc lập tức dịch xuống bên cạnh, giống như sợ bị anh đụng vào vậy.
Anh thuận thế ngồi xuống, vòng cả người cô vào trong ngực: “Anh không hề không muốn kết hôn với em.
”
“Anh yêu ai kết hôn với ai liên quan khỉ gì đến em.
” Cô muốn đẩy tay anh ra, không có kết quả, vì thế mà không được tự nhiên buông lời hung ác.
Thật ra Lương Hi biết anh không phải ý này, nhưng không hiểu nổi có chút tức giận, không vui lắm, muốn nghe anh dỗ mình.
Cũng may Kiều Sâm cũng thức thời, biết lúc này cô chỉ muốn giận hờn chút thôi, cũng cực kỳ phối hợp mà thấp giọng dỗ dành cô: “Không được, ngoại trừ anh em còn muốn kết hôn với ai?”
“Chỉ cần em gật đầu, bây giờ anh có thể dẫn em đi đăng ký.
” Tâm tình anh rất tốt dùng chóp mũi mình cọ cọ cô.
“Được rồi hai người ơi.
” Không biết từ khi nào Khương Như Vũ đã dẫn theo tiểu Ý Mễ xuất hiện ở phòng khách, chỉ lặng lẽ che mắt tiểu Ý Mễ: “Hai người không muốn dạy hư con gái em chứ, muốn dính nhau về nhà mà dính.
”
“Bọn anh làm sao?” Kiều Sâm cực kỳ vô tội mà chuyển hướng sang cô nhóc: “Tiểu Ý Mễ, vừa rồi cháu nhìn thấy chú với cô đang làm gì không?”
“Thấy ạ!” Tiểu Ý Mễ lớn tiếng nói: “Cháu thấy hết nhé!”
Dứt lời, cô nhóc cực kỳ nghi hoặc hỏi Khương Như Vũ: “Mẹ ơi, vì sao chú muốn hôn mũi cô Hi Hi vậy ạ!”
Kiều Sâm: “???”
Lương Hi: “! ”
Khương Như Vũ: “! ”
“Tại sao vậy ạ?” Tiểu Ý Mễ túm lấy quần áo của mẹ lắc lắc, vẻ tò mò vô cùng mãnh liệt.
“Bởi vì…” Khương Như Vũ ngẫm nghĩ, vẫn quyết định uyển chuyển giải thích: “Bởi vì quan hệ của chú Kiều và cô Hi Hi là sắp kết hôn.
”
“Ồ…” Tiểu Ý Mễ thất vọng bĩu môi: “Vậy tiểu Ý Mễ còn phải đợi rất lâu rất lâu nha.
”
“Phải đó.
” Lương Hi cong mắt, ngồi xổm xuống nhéo mũi cô nhóc: “Chờ tiểu Ý Mễ lớn lên thì có thể kết hôn rồi.
”
-
Lúc ăn cơm tối hai người phụ nữ nhất quyết muốn uống rượu, Kiều Sâm phải lái xe không có cách nào uống được, chỉ có thể nhìn ba người bọn họ oẳn tù tì.
Kết quả đôi vợ chồng này trái tim đen muốn chết, cũng không biết có phải là thông đồng ổn thỏa hay không, Lương Hi lại thua từ đầu đến đuôi, đi đường cũng lảo đảo còn không cho anh đỡ.
Cuối cùng vẫn là Kiều Sâm cương quyết ôm cô lên, nhét vào trong xe.
Ma men uống rượu còn tùy hứng hơn bình thường nhiều, không an phận mà lôi kéo dây an toàn trên người: “Anh mở nó ra cho em đi… Cái này không thoải mái chút nào…”
“Không được.
” Kiều Sâm lái xe, khẽ lườm cô một cái: “Nếu như cởi ra anh sẽ trói em thắt nút.
”
Con ma men không để ý đến anh lắm, tự lo tìm mở chốt dây an toàn của mình ở chỗ nào, chỉ tiếc cô chóng mặt, làm cách nào cũng không tìm được.
Ánh mắt anh nhìn thoáng tay của cô đang sờ loạn khắp nơi trên người và trên ghế, lập tức cảm thấy huyệt thái dương đều đau, dùng một tay đè tay cô dựa vào bên anh, giọng nói nặng nề: “Có phải em thật sự muốn anh trói lại mới thành thật một chút không?”
Cũng không biết câu này có chỗ nào kích thích thần kinh mẫn cảm của con ma men, cô chợt bất động, yên lặng nhìn anh, sau đó nước mắt lộp bộp bắt đầu rơi xuống.
“Anh thật là độc ác! Sao anh có thể trói em lại!” Cô than thở khóc lóc chỉ trích anh: “Rốt cuộc anh có đam mê biến thái gì, trói em lại rồi anh mới có thể cảm thấy hưng phấn sao?”
Kiều Sâm chợt phanh gấp: “! ”
Lương Hi không kịp phòng bị, cả người bỗng bị dây an toàn ghì chặt, hít sâu một hơi, rơi nước mắt càng lợi hại hơn.
“Có phải anh muốn mưu sát em không! Có phải không!” Giọng cô âm vang mạnh mẽ: “Cũng bởi vì em không sẵn lòng thỏa mãn đam mê biến thái của anh!”
“! ”
Không phải lần trước chỉ thuận tay cầm cà vạt thôi sao.
Kiều Sâm bất đắc dĩ nhắm mắt lại, thuận miệng phụ họa với cô: “Phải, cho nên em an phận chút cho anh.
”
“Em biết rồi…” Con ma men yên tĩnh lại, một mình gạt lệ xuân đau thu buồn.
Từ nhà Khương Như Vũ về nhà Kiều Sâm không xa, đều cùng một tiểu khu, chỉ có điều lúc Kiều Sâm tan làm trực tiếp lái xe đến nhà, lúc này còn phải lái trở về, nếu như không phải nhìn người này đã bắt đầu say bí tỉ, chút khoảng cách này anh thậm chí còn không cần để cô thắt dây an toàn.
… Cũng may không xa, nếu không thì anh thật sự không chịu nổi.
Lúc Lương Hi xuống xe vẫn không cho anh đỡ như cũ, lắc lư mà đi đến cửa nhà, chăm chú nhìn vào khóa vân tay…
Đưa mặt đến.
Trải qua sự việc ban nãy, sức chịu đựng của tâm lý Kiều Sâm một đường thẳng tắp lên cao.
Nắm chặt gáy cổ áo người nọ kéo trở về, anh bình tĩnh hỏi cô: “Em làm gì thế?”
Con ma men: “Em mở cửa.
”
Kiều Sâm tức đến bật cười: “Em dùng mặt mở cửa?”
Ánh mắt Lương Hi nhìn anh đột nhiên trở nên kỳ lạ, giống như đang nhìn người ngu vậy: “Tự anh đến nhìn đi, đây không phải là mở khóa bằng gương mặt sao?”
Sau khi nói xong, dường như sợ anh không biết, dùng ngón tay duỗi về hướng khóa vân tay, khung vuông ít nhất to gấp hai ba lần: “Anh nhìn xem chỗ ấn vào này… to như vậy.
”
“! ”
Kiều Sâm thật sự không ngờ tới cô có thể uống say đến như vậy, đã không có tâm trạng đấu với cô, kéo cô sang bên cạnh, dùng ngón cái ấn vào chỗ vân tay, mở cửa.
Cuối cùng đã về đến nhà, anh khẽ thở phào, ôm lấy eo cô đang muốn kéo người đi vào, nhưng cảm nhận được một nguồn lực mạnh mẽ ngăn cản hành động của anh.
Anh theo bản năng cúi đầu nhìn.
Hai tay Lương Hi ôm chặt lấy bên cửa, thấy anh nhìn qua, biểu cảm nháy mắt trở nên kiên định, dáng vẻ liều chết không theo.
“Anh đừng nghĩ để em vào! Em sẽ không cho anh cơ hội trói em đâu!”
Kiều Sâm: “! ”
Danh Sách Chương: