"Dừng lại! Đừng đánh anh ấy!" Ngu Ái khóc lớn: "Đừng đánh anh ấy."
Hộ vệ không kịp dừng tay lại, cứ thế mà đánh một đấm vào lưng Ngu Ái.
Ngu Ái đau đến mức kêu lên một tiếng, nhưng vẫn dùng thân thể nhỏ bé của mình che chở cho Ứng Nghi.
Ứng Nghi cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn của nữ giới, thanh âm kia hắn nghe cũng rất rõ ràng.
Cô ấy vẫn che chở cho hắn, mặc kệ là bây giờ, hay là khi vẫn còn trên núi tuyết, cô vẫn một lòng muốn bảo vệ hắn.
"Ái Ái!" Ứng Nghi chống người dậy muốn đỡ lấy Ngu ÁI, nhưng vẫn không kịp.
Mặc Nghị Hàn kéo Ngu Ái từ trên người Ứng Nghi về phía hắn, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo đi, đây là dấu diệu mà mỗi khi hắn tức giận sẽ xảy ra.
Ban nãy xảy ra việc lớn, đến nhân viên an ninh Cục Dân Chính cũng ra đây.
Mặc Nghị Hàn không muốn mở miệng, liền kéo Ngu Ái vào trong xe.
"Ái Ái, đừng đi!" Ứng Nghi ở phía sau xe gọi lớn, nhưng lại bị hộ vệ ngăn lại.
Ngu Ái quay đầu nhìn lại, trong mắt đầy vẻ quan tâm cùng đau lòng.
Ứng Nghi phát hiện Ái Ái không nguyện ý ở chung với người đàn ông kia, cô ấy rõ ràng rất kháng cự hắn (MNH).
—------ Ly hôn muốn năm!!!----------------
Mặc Nghị Hàn kéo Ngu Ái ra khỏi xe, lúc đang lôi cô lên vỉa hè thì một chiếc xe máy đột ngột vọt tới.
Hắn theo bản năng buông tay Ngu Ái ra, sợ cô bị đâm vào nên đẩy cô về phía khác.
Lúc xe máy chạy tới đây thì phanh lại một cách khẩn cấp, tiếng chói tai do bánh xe xẹt qua mặt đất vang lên.
Xe máy màu đỏ dừng ở trước mặt Ngu Ái, Hàn Hạo Vũ vươn tay: "Lên xe!"
Ngu Ái nắm lấy tay hắn, leo lên phía sau xe máy.
"Br...Br....! Brum..." (Đây là mình miêu tả lại tiếng xe máy ấy =))) Ai có tiếng hợp hơn thì chỉ mình nhé, sửa lại cho các bạn sau đọc tiện hơn, thanks nhee.
Tại tiếng trong convert thì mk thấy nó không đúng lắm.)
Xe máy lao vút trên đường lớn, tiếng vang rất lớn, tốc độ nhanh như bay, cùng với thân xe màu đỏ rực, tất cả đều rất giống tính cách của chủ nhân nó.
"Tiểu Vũ." Từ phía sau, Ngu Ái ôm lấy eo Hàn Hạo Vũ, mặt lại dựa vào lưng của hắn.
Xe máy từ nội thành đi đến khu lão giáo thì dừng lại.
"Xuống xe."
Hàn Hạo Vũ không nghe thấy cô gái ở phía sau lên tiếng, rất kiên nhẫn nói lại: "Ngu Ái, xuống xe!"
Tiếng hít thở đều đều vang lên.
Hàn Hạo Vũ bực bội gãi tóc, cô gái này là con heo chuyển thế đấy à? Cứ như thế mà ngủ?
Từ lúc hắn dừng xe lại cùng không xuống xe, vẫn luôn chờ cô tỉnh dậy.
Lúc Ngu Ái tỉnh dậy thì cô vẫn dựa vào lưng của Hàn Hạo Vũ.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, mềm giọng: "Tiểu Vũ."
"Tỉnh rồi thì đứng dậy đi!" Hàn Hạo Vũ đỗ xe lại, sau đó ôm Ngu Ái xuống xe.
"Thơm quá!"
Một cơn gió thu thổi qua, hoa quế từ ngọn núi phía sau rơi đầy mặt đất, hương quế tràn ngập khắp nơi.
Ngu Ái ngửi ngửi, hoa quế trong gió có mùi thơm ngọt, làm người ta thư giãn, vui vẻ, thoải mái.
"Đã nhiều năm như thế rồi, nơi này vẫn là nơi có mùi hoa quế thơm nhất." Ngu Ái đứng trong gió, mặc kệ tóc bị gió thổi bay: "Làm tớ bỗng nhiên nhớ tới cảnh lúc trước chúng ta cùng nhau tan học."
"Khi đó, khu lão giáo vẫn còn chưa hoang phế, cậu rất thích cùng với người ta đua xe, mỗi lần cậu đua xe, tớ đều đứng ở bên đường chờ cậu."
Ngu Ái bước vài bước tới gần một cái cọc đã rạn nứt ở bên đường.
Cô ngồi xuống, chống mặt nhìn về phía Hàn Hạo Vũ "Chính là chỗ này! Tớ còn nhớ lúc đó có rất nhiều bài, tớ đều ngồi ở đây làm cho xong bài tập, sau đó chờ cậu đua xong, lại cùng nhau đi về nhà."
Con ngươi màu nâu của Hàn Hạo Vũ cũng hiện lên vẻ trầm mặc, hắn cũng nhớ rõ.
Ngu Ái vì ngồi xổm viết chữ nên chữ rất xấu, bị gọi phụ huynh, thành tích càng ngày càng trượt dốc.
Vì ngại hắn làm ảnh hưởng đến việc học của Ngu Ái, cha mẹ hắn hạn chế hai người gặp nhau, vì thế hắn mới cùng người nhà cãi nhau một trận.
Cũng trong thời gian ấy, Ngu Ái cùng Ứng Nghi lại ngày càng thân thiết.
" Haizzz!" Ngu Ái thở dài nói, "Khi đó không ai nghĩ một đứa nghịch ngợm như cậu sẽ trở thành quán quân đua xe cả."
Cô bước đến trước mặt Hàn Hạo Vũ, nghiêng đầu nói:" Mẹ mình lúc đấy còn nói, cậu là người có đầu óc sáng suốt, hahahaha"
"Ngu Ái." Hàn Hạo Vũ nhìn người con gái cùng hắn lớn lên, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội, hắn không tin lời Chu Tuệ nói.
Ngu Ái cùng Ứng Nghi ở bên nhau lâu như vậy, hắn cũng tận mắt nhìn thấy cô yêu người đàn ông kia nhiều thế nào.
Ngu Ái:" Sao vậy?"
" Cậu ở cùng với Mặc Nghị Hàn là thật sao?" Hàn Hạo Vũ muốn hỏi cậu có thật sự ngoại tình không? Cậu thích người khác sao?
Thấy Ngu Ái hoảng loạn, Hàn Hạo Vũ trầm mặc một chút.
Cô ấy thế mà lại không thích Ứng Nghi, dù sao cũng là người đàn ông khác, tại sao người kia lại không phải là hắn.
(Ủa anh???)
" Cậu thích anh ta không?" Ngữ khí Hàn Hạo Vũ lạnh lẽo còn mang theo chút khó chịu.
"Cái gì?" Ngu Ái hỏi: "Cậu đang nói Mặc Nghị Hàn hả?"
Cô lắc đầu không nói,thể hiện rõ thái độ.
"Chu Tuệ nói cậu sẽ li hôn, là thật sao?"
"Cậu đang chất vấn tớ sao?" Ngu Ái lùi lại mấy bước, kháng cự nói: "Nếu cậu vì đau lòng cho Chu Tuệ mà tới đây chất vấn tớ thì tớ sẽ không trả lời!"
" Ngu Ái."
"Tớ biết là cậu thích Chu Tuệ!" Nước mắt cô rưng rưng: "Cậu thích cô ta thì có thể tới làm tổn thương tớ sao? Cô ta có thai với chồng tớ! Là do tớ muốn cô ta có sao? Đây còn không phải là cô ta tự mình muốn có đấy sao?"
"Ngu Ái!" Hàn Hạo Vũ nhíu mày: "Chu Tuệ nói với tôi, đây là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa không phải cậu cũng..." (Nói hay quá, lần sau đừng nói nữa nhé =))))
"Không phải cái gì? Không phải cũng ngoại tình đúng không?" Ngu Ái nói: "Cậu nghĩ như thế phải không?"
Hàn Hạo Vũ trầm mặc.
"Nếu tớ nói tớ cũng là do bất đắc dĩ thì sao?"
"Vậy là có ý gì?" Hàn Hạo Vũ hỏi:" Hắn bắt ép cậu?"
Thấy Ngu Ái không nói lời nào, hắn đi đến giữ chặt lấy tay Ngu Ái: "Hắn ép buộc cậu có phải không?"
"Không có!" Ngu Ái gạt tay hắn ra: "Không có ai bắt ép tớ cả, tớ chỉ nghĩ rằng cậu đưa tớ vì chúng ta là bạn, không ngờ rằng cậu luôn một lòng hướng về người ngoài.
Mà cũng đúng, người cậu thích là Chu Tuệ, cậu ủng hộ cô ấy cũng là lẽ đương nhiên."
Hàn Hạo Vũ:" Ngu Ái!"
"Cậu đi đi! Tớ không muốn gặp cậu nữa!" Ngu Ái xoay người đi dọc xuống chân núi.
" Ngu Ái!" Hàn Hạo Vũ lái xe đi theo cô: "Lên xe!"
Ngu Ái coi như không nghe thấy.
Cuối cùng Hàn Hạo Vũ cũng không chịu nổi nữa,.
Hắn chỉ hỏi vài câu lại không ngờ rằng cô sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Hắn cũng không đủ kiên nhẫn nữa, chân đạp ga, lái xe lao nhanh về phía trước, chỉ để lại Ngu Ái ở lại một mình trên đường.
[Cái thằng tra nam này!] 001 phẫn nộ, moá nó chứ, không ngờ hắn lại dám để chủ nhân một mình đi xuống núi.
"Tức gì chứ, lát nữa ngồi xe chuyên dụng về." Mặc Nghị Hàn còn đang chờ cô ở dưới chân núi đấy.
Hắn dò theo định vị ở trên điện thoại cô mà đến đây nha.
"Hiện tại chỉ cần tăng giá trị hảo cảm của Hàn Hạo Vũ là được."
Trước mắt, chỉ số hảo cảm của Hàn Hạo Vũ đang từ âm chuyển sang dương, vẫn luôn không ngừng tăng.
Ban nãy dùng vài câu, con số màu xanh lục trên đầu hắn vẫn luôn tăng, còn là tăng rất nhanh.
Nếu một người đàn ông vì yêu không được đáp lại mà ghét bạn, cách công lược tốt nhất là để hắn tự mình nhận ra hắn yêu bạn thế nào.
—--------- Healthy! Healthy! Mãi healthy—--------
Siêu xe ban nãy ở trước cửa Cục Dân Chính lại xuất hiện ở chân núi.
Lúc Ngu Ái xuống núi cố ý không phản ứng lại, vòng qua chiếc xe.
"Ngu Ái!" Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Nghị Hàn lộ ra: "Lên xe!"
Ngu Ái dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn, âm thanh cũng trở nên nghẹn ngào: "Rốt cuộc bao giờ anh mới chịu buông tha cho tôi?"
Cô gái bị gió lạnh thổi đến chóp mũi đỏ rực, trên lông mi đen nhánh còn vương chút nước mắt, thân hình lẻ loi yếu đuối trong gió mạnh giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay.
Trong lòng Mặc Nghị Hàn bỗng nhiên mềm nhũn.
Hắn mở cửa xuống xe, ôm cô gái vào trong ngực..
Danh Sách Chương: