Thấy thỏ xám một bộ phải mặc kệ, hắn cũng lười đến quản.
"Ngươi muốn làm gì thì làm, đừng ảnh hưởng đến kế hoạch là được.
Nếu không Biểu Mai trưởng lão đến lột da ngươi." Nheo lại lạnh băng đôi mắt, từ trên người phát ra cảm giác áp bách.
Nói xong liền nhảy xuống, đi về hướng rừng sâu.
Những ngày sau Kỷ Tán Cẩm không có gặp lại cảnh tượng kì lạ như vậy nữa.
Nàng cũng không ra khỏi bộ lạc, cũng không phải nàng kiêng kị thứ gì, chính là Na Tư càng lúc càng đề phòng như phòng trộm giống nhau.
Nhìn hắn không yên tâm như vậy, Kỷ Tán Cẩm không đành lòng dấu hắn lẻn ra ngoài, bởi nàng biết nhất định có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra.
Nhưng thật ra Sử Khuynh có thể, nàng vẫn cùng hắn trao đổi một ít thông tin.
Nửa đêm tỉnh dậy, nàng có chút mơ màng xốc lên chăn muốn ra ngoài, Na Tư nhạy cảm cảm nhận được động tĩnh, bàn tay hắn đáp lên hông nàng.
Kỷ Tán Cẩm là biết hắn tỉnh dậy cũng muốn đi theo.
Nhưng nàng muốn ra ngoài giải quyết nhu cầu cá nhân, không thể làm hắn cùng đi.
"Đợi ta" Không thể không xoa đầu an ủi.
Nàng đi cách sơn động một đoạn.
Đêm nay không có trăng nên trời tối đen như mực, nhiệt độ về đêm cũng chợt lạnh.
Kỷ Tán Cẩm miễn cưỡng mò mẫm, tinh thần lực dù thuận tiện đến mức nào nhưng khả năng nhìn chỉ giới hạn như đôi mắt của nàng, không thể nhìn trong bóng tối như các thú nhân.
Giải quyết xong, nàng lần nữa trở về, có quen thuộc đường đi nên không khó khăn, chỉ là đi đến một khúc đường vòng, mũi chân không cẩn thận vấp phải rễ cây trên mặt đất.
Nàng thầm kêu không ổn, thân mình lung lay ngã về phía trước sắp đổ.
Phù.
Nhanh chóng ổn định lại thân mình, Kỷ Tán Cẩm trầm mặc.
Một bàn tay ngừng lại giữa không trung.
Đầu ngón tay Sử Khuynh còn không có đụng tới nàng, đột nhiên bên tai truyền đến khó hiểu thanh âm: "Ngươi đang làm gì?"
Sử Khuynh bình sinh lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác tay vội chân loạn, còn có không nói nên lời xấu hổ.
"Nhìn đến ngươi muốn ngã xuống"
"Cảm ơn, ta không có việc gì"
Sử Khuynh như suy tư gì, hơi tới gần.
"Để ta đưa ngươi trở về".
Đơn giản mà đề nghị, nàng cũng không tốt từ chối.
Hai người trong bóng tối song song bước đi, vẫn là Sử Khuynh mở lời trước:" Ta xem đôi mắt này của ngươi không thể nhìn thấy, hẳn là rất bất tiện" Sử Khuynh thanh âm thực nhẹ, dễ nghe lại có phần tản mạn, nàng đoán không ra tâm tư của hắn.
Đúng là khá bất tiện.
Nàng nhớ đến vị trí của hai loại thảo dược còn thiếu, hơi thở dài.
"Bất quá ta có thể chữa khỏi cho người" Nàng nghe được, trong lòng đều là kinh ngạc.
Tuy rằng không biết vì sao hắn lại đề nghị chữa khỏi mắt cho nàng, nhưng nàng biết vô sự hiến ân cần.
Kỷ Tán Cẩm trầm ngâm suy nghĩ.
"Ngươi muốn trao đổi cái gì?"
Nghe nàng nói nghiêm túc như vậy, Sử Khuynh hơi sửng sốt, thâm thúy đôi mắt tràn đầy ý cười.
"Tạm thời không nghĩ ra.
Nhưng ta khẳng định sẽ không muốn cái gì quá đáng"
Vậy là được rồi.
Nhưng là...
"À, thật ra cái này...ta cũng có thể chữa được, ta chỉ cần tìm giúp hai thảo dược còn thiếu." Nói sau, nàng lấy một nhánh cây vẽ lên mặt đất.
Sử Khuynh rất có hứng thú mà nhìn nàng vẽ.
Dù vẽ ra vài đường khá đơn giản, nhưng hình dáng cây vẫn rõ ràng.
Lúc Sử Khuynh xem xong ánh mắt cũng giật mình.
Nàng phủi phủi bụi đất.
"Là hai thứ này"
Hắn tâm tình phức tạp xem nàng.
"Lần này ta có mang theo, ngày mai sẽ đưa cho người"
Kỷ Tán Cẩm cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng vốn tưởng rằng đợi cho đến lúc hoàn thành xong nhiệm vụ rồi mới đi tìm thảo dược, không biết còn mất bao lâu.
Không nghĩ đến cứ như vậy đến được.
Tâm tình không khỏi phấn khởi vài phần.
Lúc này cũng đã đến sơn động, hai người đã nán lại để nói chuyện, Kỷ Tán Cẩm mệt mỏi tạm biệt Sử Khuynh đi vào..
Danh Sách Chương: