• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Không biết gần đây có phải tâm tình tốt hay không, Hứa Kiêu Bạch ngay cả buồn nôn cũng cảm thấy ít đi một chút, ngoại trừ buổi sáng lúc đánh răng có chút nôn khan ra, những lúc khác cảm giác còn tốt.

Vốn tưởng rằng hôm nay trạng thái ghi hình có thể không tốt lắm, không nghĩ tới thế nhưng cũng không tệ lắm.
Hàn Tử Phong tương đối thảm, làm khách mời phi hành, Hàn Tử Phong bị mấy thành viên chủ chốt chỉnh cực ác, bị khi dễ từ đầu đến cuối.

Trong đó có hai người là bạn bè lâu năm của hắn, bình thường đều lấy tổn hại lẫn nhau giễu cợt lẫn nhau làm niềm vui, hiện giờ lên chương trình càng thêm hăng say, khiến Hàn Tử Phong chật vật thảm hại.
Hai người tỏ vẻ, người đã đến địa bàn của bọn họ, đương nhiên là có oán báo oán, có thù báo thù.
Hàn Tử Phong vừa chạy trốn vừa ha ha ha, tuyên bố bọn họ cũng nên nhận về một chút, nếu không sau khi kết thúc tiết mục, hắn nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.
Thanh niên bây giờ làm gì quan tâm đ ến báo lá cải viết như nào chứ? Đương nhiên là có thể sảng khoái liền nhất định phải sảng khoái, sảng khoái xong rồi nói sau.

Vì thế cả trận game, lúc đến giữa chơi trò chơi một đầu pháo hoa tóe lóe cùng chiến bào đẹp trai của Hàn Tử Phong đã bị làm cho thành thiết kế như người đi gom rác.
Đến thời gian trò chơi giữa giờ đám người Hứa Kiêu Bạch nhìn Hàn Tử Phong đều sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không nhận ra.
Nghĩ lại lúc hắn vừa mới tới cứ nhiều lần vỗ ngực cam đoan, nơi này có bạn bè tốt của hắn, nhất định sẽ chiếu cố bọn họ, nhất định sẽ làm cho bọn họ có một loại cảm giác như ở nhà.
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến hỏi: "Cậu à, đây là nơi mà cậu nói như ở nhà sao?"
Hàn Tử Phong gạt áo bị nước dội thành giẻ lau rách nói: "Haiz, hết cách rồi, các huynh đệ đều quá nhiệt tình.

Có điều là cháu trai yên tâm đi, cậu nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo hộ cháu."
Hàn Tử Phong vừa dứt lời, các huynh đệ nhiệt tình của hắn liền nhanh như chớp đuổi theo.

Hắn quay đầu lại nhìn thoắt cái đã chạy không thấy tăm hơi, lúc quay đầu còn dặn dò Hứa Kiêu Bạch một câu: "Cháu trai, mau mau giúp cậu gánh trận này đi con, lát nữa cậu mua kẹo m út cho."
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Cậu à, cái gọi là cố gắng hết sức để bảo vệ cháu là đây sao? Đúng thật là đủ...!Cố gắng hết sức đấy!
Camera ghi lại biểu cảm ngây thơ trên gương mặt của Hứa Kiêu Bạch, chưa đến chốc lát, mấy thành viên của "Happy Run" liền đuổi theo tới.
Hứa Kiêu Bạch bị vây kín, trò chơi ở cửa ải này, thành viên của "Thám tử số 6" là lộ NPC.

Vai trò của họ được sử dụng để gây nhầm lẫn cho các thành viên của Happy Run, và chủ đề kỳ này của Happy Run là cuộc chiến bắt hươu.
Trách Hàn Tử Phong quá ngây thơ, hắn cho rằng cuộc chiến bắt huơu là chia làm hai trận doanh, hai bên đối chiến.
Sau khi đến mới phát hiện mình nhầm lẫn, thì ra hắn mới là con hươu kia, mọi người cùng nhau đuổi theo hắn.
Hàn Tử Phong thế đơn lực bạc bị chạy thục mạng như chó, phần trước vất vả lắm mới đánh bại mấy người giờ đã bị hủy hoại trong chốc lát, bản tính điêu lộ rõ ràng.
Mà NPC do Hứa Kiêu Bạch đảm nhiệm chính là cửa ải đầu tiên trong liên kết mê thành trong trận chiến bắt hươu.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị các thành viên "Happy Run" vây quanh.

Vừa nghĩ đến bộ dáng đức tính vừa rồi của lão cữu mình, Hứa Kiêu Bạch cũng có chút sợ hãi.

Đại trượng phu có thể khuất phục, cho nên lựa chọn đầu tiên của cậu, chính là làm quen.
Tiểu vương tử ngây thơ sau khi nhìn thấy các tiền bối trước tiên cúi đầu thật sâu, lễ phép nói: "Cháu xin kính chào các chú."
Mọi người trong lúc nhất thời bị tiếng cậu mê hoặc, các thành viên khác không rõ tình huống, vẫn là hai người bạn tốt của Hàn Tử Phong cùng mọi người giải thích một chút, cũng thuận tiện tuyên truyền cho mọi người một chút thời gian phát hành "Thám tử số 6".
Một trong những người bạn của Hàn Tử Phong, Liêu Khải nói: "Ngoan như vậy sao, như này không bắt nạt được rồi.


Tôi phải làm sao đây?"
Một người bạn khác của Hàn Tử Phong là Chung Lâm Đào nói: "Cũng đã gọi một tiếng chú rồi sao còn nhẫn tâm bắt nạt nữa? Chúng ta còn có thể làm gì trong cuộc đời này đây? Chỉ có thể cưng chiều thôi."
Liêu Khải nói: "Đừng nói nữa, Hàn Tử Phong không ra làm sao, sao cháu trai hắn lại đẹp trai như vậy chứ?"
Chung Lâm Đào nói: "Cái này còn cần phải nói sao? Khẳng định không theo gen lão cậu là hắn rồi! Đây đây, cậu nhìn xem, bộ dạng giống như một tiểu vương tử, khiến người ta thương yêu mà."
Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt hồn nhiên vô hại chỉ mỉm cười nói: "Cảm ơn các chú."
Chung Lâm Đào ôm lấy bả vai Hứa Kiêu Bạch nói: "Như vậy đi cháu trai, cháu chỉ cần nói cho chúng ta biết Hàn Tử Phong chạy theo hướng nào, chúng ta sẽ bỏ qua cho cháu, thế nào?"
Hứa Kiêu Bạch suy nghĩ một chút nói: "Nói thì cũng được...!Nhưng cháu có một điều kiện."
Liêu Khải nói: "Nói di, điều kiện gì? Chỉ cần không quá đáng, các chú đây đều sẽ giúp nhóc."
Hứa Kiêu Bạch cười đến sáng lạn nói: "Nghe nói hai chú đây có nhiều cảnh quay nhất, có thể cho cháu gia nhập hai người cọ một chút ống kính không?"
Đối với một người mới, đó là một điều kiện quá hợp lý! Vì thế hai người bọn họ một trái một phải ôm lấy bả vai Hứa Kiêu Bạch, như diều hâu bắt gà con bảo vệ đồ ăn ở giữa, mỗi người một câu nói: "Nhóc yên tâm đi! Hôm nay các chú đây có bao nhiêu ống kính thì sẽ cho nhóc bấy nhiêu ống kính."
"Haiz, đúng vậy, cháu trai ruột của Tử Phong chính là cháu ruột của hai chúng ta.

Nhóc có biết chúng ta có một cái tên tam kiếm khách ở bên ngoài không? Cháu trai của một hắn, chẳng khác nào cháu ngoại của ba người chúng ta.

Đến đây đi cháu trai, chú dẫn nhóc đi bắt hươu."
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Cậu nhất định phải nghĩ biện pháp để Hàn Tử Phong trốn vào khu an toàn, chỉ cần Hàn Tử Phong trốn vào khu an toàn, nhiệm vụ chỉ đường NPC của bọn họ cũng đã hoàn thành.
Rất nhanh, mọi người liền đi tới cửa ải thứ hai, cửa thứ hai chia làm hai thông đạo trái phải, bọn họ phải thông qua NPC cấp độ thứ nhất tìm được manh mối, lựa chọn đúng tuyến đường, truy kích đến cấp độ thứ hai.
Nhìn NPC một trái một phải ở hai cửa ải phía trước, Liêu Khải nói: "Cháu trai, phải dựa vào cháu rồi, vừa rồi hắn chạy theo hướng nào?"
Hứa Kiêu Bạch không chút do dự chỉ về phía Trì Dương nói: "Bên này."
"Nhanh như vậy sao?" Hai người đều không quá tín nhiệm nhìn về phía Hứa Kiêu Bạch.
Hứa Kiêu Bạch nói: "Cậu cháu nói, nếu như mọi người đáp ứng điều kiện của cháu, liền cho phép cháu đem hành tung của cậu nói cho mọi người biết.

Hắn nói hôm nay hắn sẽ dựa vào sức mạnh của một mình hắn mà quét sạch mọi người."
Lời này đúng là Hàn Tử Phong có nói, nhưng mà thông qua cuộc chiến ngày hôm nay, cả lũ úp sọt hắn Hàn Tử Phong nào còn to miệng lấy thân hứng chiến? Hắn sắp bị đuổi cho bay màu luôn rồi kia kìa.
Hai người vô cùng kinh hách nói: "Ồ? Không nghĩ tới Hàn Tử Phong lại là người như vậy sao? Hắn trước kia không phải đều là đại nạn ập tới, chạy nhanh mới là thượng sách sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Đương nhiên cũng có điều kiện..."
Hai người vừa nghe có điều kiện, lập tức cảm thấy hứng thú vây quanh, nhao nhao hỏi: "Điều kiện gì? Nhóc đáp ứng gì với tên cầm thú Hàn Tử Phong đấy?"
"Tôi đề nghị nhóc không bao giờ đáp ứng bất cứ điều gì với hắn! Tên cầm thú này cái gì cũng làm được!"
Nói xong hai người vẻ mặt đồng tình nhìn về phía Hứa Kiêu Bạch, lại liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời lắc đầu.
Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt vô ngữ, Hàn Tử Phong cầm thú như vậy sao?
Hứa Kiêu Bạch nói: "Cậu nói, điều kiện không thể nói, có điều là các chú có thể đoán."
Liêu Khải xoa cằm nói: "Hàn Tử Phong có thể đưa ra điều kiện gì? Cháu trai non nớt như vậy, cũng không đến mức quá tàn nhẫn đi."
Chung Lâm Đào nói: "Dùng ngón chân đoán cũng có thể đoán ra, nhất định là lại để cháu trai đến căn cứ bí mật của hắn hỗ trợ hắn.

Hắn hiện tại thấy một người liền bắt một người, dù sao đánh chết tôi tôi cũng không đi."
Trong lúc nói chuyện, ba người đi tới cửa ải chỗ Trì Dương.
Trì Dương đứng từ xa đã nhìn thấy bọn họ, chỉ dựa vào trạng thái Hứa Kiêu Bạch một trái một phải có hai người đỡ, hắn phán đoán Tiểu Bạch đại khái là bị bắt cóc.
Hứa Kiêu Bạch xa xa vẫy tay với Trì Dương nói: "Hey, cậu tôi đâu?"
Trì Dương là một người thành thật nhưng vẫn cứ ù ù cạc cạc mà hỏi: "Tôi có thể nói sao?"

Hứa Kiêu Bạch còn chưa trả lời, Liêu Khải bên cạnh liền nói: "Nói đi! Đương nhiên phải nói rồi, không thấy chúng ta có con tin trên tay sao?"
Trì Dương nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cười cười với hắn, Trì Dương lập tức nói: "Nhưng Phong ca không tới chỗ này mà."
Hứa Kiêu Bạch đúng lúc kinh ngạc nói: "Làm sao có thể được? Rõ ràng là tôi thấy cậu tôi đi lối này."
Trì Dương nói: "Anh ấy thật sự không tới, tôi thề đó."
Hứa Kiêu Bạch suy nghĩ một chút nói: "Nếu cậu tôi không tới, vậy có thể là đi hướng đối diện rồi.

Chúng ta chỉ có một cơ hội ăn cờ, các chú à, có hối hận không?"
Hai người dường như đang suy nghĩ, rốt cuộc nên tin tưởng ai.
Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt hồn nhiên, trong mắt phảng phất như có sao, đứa nhỏ như vậy làm cho người ta không thể không tin tưởng.
Trì Dương cũng là vẻ mặt trung hậu thành thật, nhìn qua không giống gạt người.
Nhưng mọi người có xu hướng đi vào một quan niệm sai lầm, dường như là một người trung thành lại trông càng có thể lừa dối.
Hơn nữa, Hứa Kiêu Bạch tìm bọn họ là người có cầu, thường thường người có cầu, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Tiểu Bạch chính là có một loại cảm giác làm cho người ta liếc mắt một cái liền tin đến cùng.

Vì thế hai người đều không hẹn mà cùng lựa chọn tin tưởng Hứa Kiêu Bạch.
Vì vậy, hai người nhìn nhau nói: "Vậy đi đi thôi! Đại hình cực hình chuẩn bị sẵn sàng!"
Trì Dương bị đoàn người dùng mười tám kiểu khốc liệt tra tấn, cuối cùng làm cho hắn thảm thiết như Hàn Tử Phong, rốt cục nhận ra Hàn Tử Phong đi cánh cửa bên trái.
Mà phía sau tất cả các cánh cửa này, đều có một khu vực an toàn.

Nếu như bọn họ có thể thành công tìm ra khu vực an toàn nơi Hàn Tử Phong ẩn thân, như vậy các thành viên của đội Happy Run liền thắng.

Nếu không tìm thấy hắn, các thành viên của Thám tử số 6 sẽ giành chiến thắng.
Đoàn người hứng trí bừng bừng đi tới phía sau cánh cửa nơi Trì Dương chỉ ra, chờ mong tràn đầy mở ra cánh cửa kia, kết quả phía sau cửa trống rỗng.
Mọi người vẻ mặt ngây thơ, quay đầu nhìn về phía Hứa Kiêu Bạch, khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Hứa Kiêu Bạch lại tràn đầy vô tội, kỳ quái nói: "Hả? Không có sao?"
Liêu Khải đau đớn nói: "Haiz lão hồ ly Hàn Tử Phong này! Đúng là một mũi tên trúng hai con chim."
Chung Lâm Đào cũng nói: "Cậu nói hai chúng ta có mất mặt không cơ chứ? Bị hắn đùa giỡn trên địa bàn của chính mình?"
Hứa Kiêu Bạch trong lòng nghẹn cười, trong tay cậu cầm một tờ giấy Hàn Tử Phong đưa cho mình, trên đó viết hai chữ đơn giản: "Ống kính."
Ý tứ trong lời này rất rõ ràng, làm cho cậu không cần quản cái gì khác, chỉ cần cọ nhiều ống kính, có thêm cảm giác tồn tại.

Nhưng tất cả những tình tiết tiếp theo, tất cả đều do Hứa Kiêu Bạch tự đạo diễn.

Mà tiểu hồ ly này mang theo gương mặt ngây thơ đến cực hạn, lại lừa gạt tất cả mọi người, không có ai nguyện ý hoài nghi mình bị cậu đùa giỡn.
Cho đến khi tập game show này được phát sóng, tất cả mọi người đều bối rối.
Chờ một chút, Tiểu Bạch ấy thế mà lại lừa gạt người khác??? Sao có thể cơ chứ???
Cho đến khi ống kính chuyển sang cảnh cậu đang cúi đầu nhìn vào tờ giấy, tất cả mọi người đều lật bàn: "Hừ! 100% là lão hồ ly Hàn Tử Phong làm!"
Cũng bởi vì khuôn mặt thuần khiết vô hại này nên Tiểu Bạch đã lừa gạt được bao nhiêu người.
Cuối cùng Hàn Tử Phong đem cái đầu như giẻ lau rách từ khu vực an toàn đi ra tiến lên ôm Tiểu Bạch, lại cùng hai người bạn tốt nhất đập một quyền hướng về phía ống kính nói: "Chỉ hướng về phía kết quả này, hôm nay tôi chịu ủy khuất tính là cái gì? Coi là cái gì chứ! Nói chung là mọi thứ đều vì cháu trai đáng yêu của tôi thôi! Thứ bảy tới! Ngày 20 tháng 7! Hạn nhau ở "Thám tử số 6"! Chúng ta gặp không về!"

Sau khi ghi hình xong, Hàn Tử Phong đè hai người bạn tốt ra đánh một trận.

Bạn thân bày tỏ: "Cái này cũng không thể trách chúng tôi được, người đại diện của các cậu tỏ vẻ phải mở rộng con đường diễn xuất cho cậu một chút, không thể lúc nào cũng diễn nam thần bá tổng giáo thảo linh tinh.

Nếu diễn tiếp, con đường diễn càng ngày càng hẹp, chờ đến khi cậu lớn tuổi rồi sẽ không bưng nổi bát cơm này.

Thay vì để cho người khác xuống tay, còn không bằng huynh đệ nhà mình xuống tay cho đời đỡ tàn nhẫn hơn một chút còn hơn."
Hàn Tử Phong: "..."
Thế là hai người bạn kia lại bị ăn đập trận nữa.
Loại chương trình truyền hình này cũng không ghi hình quá lâu, toàn bộ quá trình kéo dài khoảng năm giờ, sau khi kết thúc trời vẫn chưa tối.
Hàn Tử Phong lôi kéo mấy người bạn cùng đi ăn cơm, vì thế thành viên của hai tổ tiết mục "Thám tử số 6" và "Happy Run" bắt tay nhau.

Mọi người tỏ vẻ cả ngày đi ra ngoài, cơm bên ngoài đều ăn đủ, Liêu Khải đề nghị muốn đi Tứ Hợp viện ở ngoại ô chỗ nhà Hàn Tử Phong.
Hứa Kiêu Bạch vô cùng buồn bực, sao tất cả mọi người đều thích ở ngoại ô chơi trong căn nhà cổ chứ? Những hộ gia đình lớn như Vệ Trạch An và Lục Thành Nghiễm trực tiếp có cả một trang viên lớn.

Nhà khá giả như Sở Vi thì cũng làm một biệt thự lớn.

Thế mà Hàn Tử Phong cũng không sa tục, mua một tứ hợp viện.
Tứ hợp viện đương nhiên sẽ không hoa mỹ như đại gia, nhưng đắt tiền ở chỗ đất đai.

Hàn Tử Phong là một người theo chủ nghĩa vật chất, tuy rằng hắn rất bận rộn nhưng ở nông thôn có thuêmột mảnh đất, còn mua một nông trường nhỏ.

Ba mẹ hắn bình thường ở đó chăm sóc, cũng không có người giúp việc khác.

Đôi khi hắn sẽ đưa bạn bè qua, rau thịt đều có sẵn để hắn chiêu đãi bạn bè.
Từ điểm này có thể thấy được, nhân duyên bạn bè của Hàn Tử Phong cực tốt.

Cho nên cho dù hắn ở trong giới bị vùi dập về độ hot thì với cách sống cũng không tệ lắm như kia là đủ.

Tài nguyên gì đó, cũng có thể chảy qua liền chảy đi.
Hơn nữa cha mẹ Hàn Tử Phong cực kỳ hiền lành hòa ái, quả thực giống như bác hàng xóm tốt bụng.
Hai người rất thích Hứa Kiêu Bạch, Hàn Tử Phong chọc cười, bảo Hứa Kiêu Bạch gọi ông bà ngoại.

Hứa Kiêu Bạch cũng không thèm để ý những thứ này, lúc này liền kêu lên.

Gọi đến mức làm cho ba mẹ Hàn Tử Phong vui vẻ, liên thanh nói: "Cũng không cần kêu như vậy, Nhị Phong đừng lung tung." Bọn họ mới biết thì ra Hàn Tử Phong là lão nhị, hắn còn có một đại ca tên là Hàn Tử Dương.
Ở nhà Hàn Tử Phong ăn đồ ăn nhà nông ăn đến hơn hai giờ đêm, mọi người dứt khoát trực tiếp ngủ ở đó.

Phòng Hàn gia không nhiều lắm nhưng giường ngược lại không nhỏ, ba người một phòng, ngủ thông thoáng.
Hứa Kiêu Bạch cảm thấy mới mẻ, khó trách phải kết giao bằng hữu, khó trách nhất định phải độc lập đi ra ngoài, thì ra cuộc sống như vậy mới là mới lạ tốt đẹp, mỗi ngày đều không giống nhau.
Ngày hôm sau ngủ đến khi mặt trời mọc lên đến ba cây sào mọi người mới rời giường, cha mẹ Hàn Tử Phong làm mì tương chiên cho mọi người, còn có hơn mười món ăn.

Mọi người lại ăn đến nỗi bựng căng như dưa hấu, ấn tượng đối với Hàn Tử Phong trong nháy mắt tăng lên không ít.
Khó trách hắn bị phong sát trong giới còn có thể có nhân duyên tốt như vậy, chỉ bằng điểm này, ai cũng nguyện ý cùng hắn làm bạn bè.
Buổi chiều Hứa Kiêu Bạch ngồi xe về nội thành, Sở Vi nhắn tin cho cậu: "Tình huống của cậu không có gì bức bách sao? Đừng quên cậu là một thai phu đấy."
Hứa Kiêu Bạch dựa vào xe taxi, trả lời: "Con người Hàn Tử Phong rất tốt! Cực kỳ tốt!"

"Tốt thế nào? Tốt hơn tôi à?"
"Sao lại so sánh như nhau được? Chúng là ta bạn bên nhau từ bé.

Lần sau tôi giới thiệu hai người quen biết nhau cho, cậu mà kết giao với anh ta không cần lo lắng về vấn đề xem người ta chơi mình, anh ta coi tất cả mọi người là cùng một loại bạn bè.

Hơn nữa, cảm giác chơi với anh ta cực kỳ thoải mái!"
Khó có dịp Hứa Kiêu Bạch đánh giá cao một người như vậy, ngay cả Sở Vi cũng nhịn không được muốn quen biết một chút.
"Vậy được! Lần sau chúng ta cùng nhau đi ăn đi.

Khi nào cậu về vậy? Không uống rượu đi?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Tôi nào dám! Bình thường ăn cơm đều uống dịch dinh dưỡng, bọn họ luôn cảm thấy tôi không giống 18 ha ha ha!"
Sở Vi trả lời: "Vậy thì ngược lại, trông cậu giống tám tuổi hơn."
Hứa Kiêu Bạch: "..."
"Tám tuổi hơi lớn rồi, năm tuổi đi!"
"Ba tuổi, không thể lớn hơn nữa!"
Hai người giằng co cả một đường, Hứa Kiêu Bạch về đến nhà, vừa vặn nhận được thông báo của chị Từ, bảo cậu online lên weibo công ty share về bài viết tuyên truyền cho mình và Trì Dương.
Hứa Kiêu Bạch về đến nhà lên weibo, quả nhiên thấy được hai cái tag @.

Một là trang web chính thức tag, một là Trì Dương tag.

Còn có fan, bởi vì Hứa Kiêu Bạch bình thường sẽ đăng một ít ảnh selfie trên weibo, cùng với video cậu nhảy múa, cho nên cũng có mấy ngàn fan.
Cậu chuyển tiếp weibo tuyên truyền mà chị Từ yêu cầu cậu chuyển tiếp, kèm theo bài viết: Tương lai về sau, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn.
Weibo của Hứa Kiêu Bạch có tên là Hứa Kiêu Bạch Phái Nhạc Thiên, avatar là một con hồ ly nhỏ vẫy đuôi.
Sau khi cậu chuyển tiếp rất nhanh đã có mấy fan nhan khống like bình luận, đơn giản là "oa, tiểu ca ca thật đẹp trai."
Một người hâm mộ mới theo dõi đã bình luận với cậu: "Tương lai về sau, mong ca ca chỉ giáo nhiều hơn."
Hứa Kiêu Bạch lướt bình luận trong chốc lát, chỉ có mấy chục bình luận, lập tức chuyển tới trang đầu, cũng không có nội dung gì thú vị.
Trước khi cậu tắt weibo, lại lướt qua chỗ Trần Trình, phát hiện fan của hắn đã được hơn trăm vạn rồi.

Trong này có bao nhiêu thủy quân tạm thời không nói, có một weibo hơn vạn người theo dõi đứng đầu share bài viết, bình luận của nó lớn hơn mấy ngàn, thậm chí phía dưới bình luận còn có hội hậu viện toàn cầu của Trần Trình.
Hứa Kiêu Bạch nhịn không được chua xót một phen, có kim chủ thật đúng là rất tốt.
Nhìn ra được Vệ Hồng thật sự rất thích Trần Trình, vậy chúc bọn họ thiên trường địa cửu đi.
Lướt weibo của Trần Trình trong chốc lát, phát hiện đánh giá rất nhiều, hẳn là ít nhất có một đội mười người đang xử lý dữ liệu cho hắn đi.
Bỏ ra một số tiền lớn để xuất hiện, nghe nói hắn lại có một bộ phim khác bắt đầu quay.
Yên lặng tắt weibo, Hứa Kiêu Bạch có chút tâm sự nặng nề, sao cậu lại cố tình mang thai vào lúc này?
Tuy rằng Luật Hôn nhân vừa mới sửa đổi của Hoa Quốc, mười tám tuổi trưởng thành có thể đăng ký kết hôn, nhưng đây mới là giai đoạn khởi đầu của sự nghiệp phát triển của cậu, cậu lại là một người mạnh mẽ, không bị Trần Trình áp chế muốn khắp nơi.
Thế nhưng, bây giờ cậu đã có bé con, muốn sinh ra phải nghỉ ngơi ít nhất nửa năm.

Nửa năm sau, còn có nhiều cơ hội chờ như vậy chờ cậu sao?
Hứa Kiêu Bạch khẽ thở dài, lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Thanh âm nhè nhẹ, nghe có vẻ là một người nho nhã lễ độ.
Hứa Kiêu Bạch buông điện thoại xuống, mang dép lê xuống giường mở cửa.
Vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: Lão Hứa không mang theo chìa khóa sao? Sao ba lại gõ cửa? Cũng không đúng, không phải ba tan làm lúc 5 giờ chiều sao?
Cậu thăm dò hỏi: "Ai đấy?"
Bên ngoài không có âm thanh, Hứa Kiêu Bạch mở cửa, còn tưởng rằng là ai đang đùa giỡn đã nhìn thấy một bó hoa hồng xuất hiện trước mặt mình..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK