Con cọp..
Vậy đó chẳng phải là con hổ sao?
Lúc này Đỗ Tam Nương lấy lại tinh thần, lúc này gương mặt sùng bái nhìn Ngụy Đại trụ: "Ngụy thúc, người thật là lợi hại? Đến con cọp mà người cũng bắt được."
Đỗ Tam Nương còn nhớ rõ khi còn nhỏ buổi tối Tứ Nương hay khóc, cha mẹ liền lấy con cọp ăn thịt người dọa con bé.
Đỗ Hoa Thịnh cũng cười, duỗi ngón tay cái ra: "Ngụy huynh đệ thật là lợi hại, con vật lớn như thế mà ngươi cũng bắt được!"
Đỗ Tam Nương vội vàng đứng lên, nói: "Nương, con lập tức vào trong thành một chuyến."
Dương thị nhìn nàng vội vội vàng vàng như thế, kêu: "Tam Nương, nếu không mai con hãy đi đi."
Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Nương, hiện tại cũng là tháng chạp, những cái nhà giàu kia càng đến cuối năm thì càng bận rộn, cho nên không thể chậm trễ."
Nàng nói xong cũng vội vàng chạy về phòng, một lần nữa đổi bộ áo bông.
Lục Trạm cũng đứng lên, nói với Dương thị: "Thẩm nhi, để con đưa muội ấy đi."
Đỗ Tam Nương cũng không từ chối, bây giờ thời tiết lạnh như thế, có cái phương tiện để đi còn tốt hơn là đi bộ.
Dương thị thở dài, nói: "Vậy được rồi, hai đứa đi đường nhớ cẩn thận một chút."
Nói xong Dương thị vào phòng bếp lấy mấy cái bánh bao còn dư lại vào hôm qua, vừa rồi bà bỏ vào nồi, lúc này vỏ ngoài đều bị nướng thành màu vàng kim.
Đỗ Tam Nương lại đi lấy áo da thú mà nàng đã may xong mấy ngày trước, những tấm da này đều là Ngụy thúc cho nàng.
Nàng ngồi trên xe, bọc lại áo da thú kia, chống lại cơn lạnh.
Thời tiết ở đây vào mùa đông rất là lạnh, lạnh đến tận xương tủy.
Nàng lấy bánh bao, đưa cái lớn nhất cho Lục Trạm: "Huynh cũng ăn đi."
Lục Trạm quay đầu lại nhìn, thấy đôi môi nàng run rẩy, nắm cái áo da thú kia thật chặt, thầm nghĩ quay về phải chỉnh sửa cái xe này, dùng giấy dầu bao lại, sau này sẽ không sợ gió thổi nữa.
Lục Trạm tháo mũ trên đầu xuống đưa cho nàng, nói: "Muội đội đi."
Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Muội không sao."
Hắn ngồi ở phía trước, dường như đã che nàng thật kỹ, thực ra cũng không có lạnh nhiều lắm, chỉ là nàng rất sợ lạnh mà thôi.
Nói xong Đỗ Tam Nương kéo áo da thú bọc người lại, Lục Trạm nói: "Muội cứ đội đi, da thịt của con gái không có dày như ta."
Không cho nàng từ chối, Lục Trạm cầm mũ đội thẳng lên đầu cho Đỗ Tam Nương.
Đỗ Tam Nương khẽ mím môi lại, kia trên mũ còn mang theo nhiệt độ của hắn, nàng thấp giọng nói ra: "Cảm ơn."
Nàng nhìn cái lưng thẳng tắp của hắn, một chỗ nào đó ở trong lòng mềm nhũn xuống.
Đỗ Tam Nương nhìn tay của hắn, trên tay hắn không có đeo thứ gì, trên ngón tay đều bị nứt da.
Nàng cúi đầu xuống, nếu không quay về nàng sẽ may cho hắn một cái bao tay.
Trong lòng Lục Trạm như có một đám lửa đang cháy, ngay cả cơn gió lạnh sắc bén cũng không thể dập tắt nó.
Xa xa nhìn thấy thành, cuối cùng Đỗ Tam Nương thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cất giọng cảm thán nói: "Cuối cùng cũng đã vào thành."
Lục Trạm đánh xe la đến con hẻm nhỏ, Đỗ Tam Nương nhìn thấy phủ đệ Nhan gia, ngay lập tức nhảy xuống xe, chỉ là duy trì một tư thế trong thời gian dài, chân đều đã mất đi cảm giác, lúc này giẫm mạnh xuống đất, nàng a nha một tiếng, chân mềm nhũn, cả người đều ngã xuống mặt đất.
Lục trạm nhanh tay lẹ mắt đưa nàng giữ chặt, nhíu mày nhìn xem nàng, "Ngươi cẩn thận một chút!"
Tay của hắn giữ lại cánh tay của nàng, chỉ cảm thấy cánh tay dưới lòng bàn tay kia rất là mảnh mai, hắn nhíu mày, nói: "Tam Nương, muội vẫn nên ăn nhiều một chút."
Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, vươn tay xoa xoa chân, rồi hai chân đá lung tung.
Sau một lúc lâu, nàng từ từ đi đến, nói: "Ta đi gõ cửa đây."
Lần này, nàng đợi thật lâu mới có người đến mở cửa, Hình lão đầu nhìn thấy nàng, cười nói: "Tam Nương đến hả? Trong phủ nấu cháo mồng 8 tháng chạp, ngươi cũng nếm thử đi."
Đỗ Tam Nương nhìn thấy cái bát đặt bên cạnh, nàng trả lời: "Ta ở nhà đã ăn rồi, vội vàng đến đây như vậy, là có việc gấp muốn hỏi Triệu thúc."
Hôm nay là tết mồng tám tháng chạp, Hình lão đầu vừa rồi trông thấy nàng đến thì rất là kinh ngạc, lúc này nghe thấy nàng nói như vậy, Hình lão đầu nhân tiện nói: "Vậy ta đi hỏi giùm ngươi một chút."
Trên mặt Đỗ Tam Nương không nhịn được ý cười, nàng lại nhìn Lục Trạm một chút, nói: "Huynh chờ ở đây hay là đi vào?"
Lục Trạm gật đầu, ưỡn ngực: "Ta cùng vào với muội."
Hai người chờ khoảng hai khắc, Hình lão đầu mới ra ngoài, hắn nói: "Tam nương, ngươi vào đi."
Đỗ Tam Nương thấy còn có người đứng phía sau ông ấy, ngay lập tức liền hiểu đây là người dẫn đường cho bọn họ.
Đỗ Tam Nương vội vàng theo người đi vào, vào cuối năm, trong Nhan phủ náo nhiệt hơn bình thường mấy phần, thỉnh thoảng nha đầu bà tử trong phủ đi qua đi lại, để đỗ tam nương không có nghĩ tới là, gã sai vặt kia dẫn bọn họ vào nội viện.
Trong nội viện càng có nhiều tiếng người huyên náo, trên mặt đất thậm chí còn trải thảm đỏ, bọn nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười vui của các cô nương.
Đỗ Tam Nương cúi đầu, cũng không dám nhìn loạn khắp nơi.
Đi không bao lâu, gã sai vặt kia nói: "Triệu quản gia đang ở trong phòng, các ngươi đi vào đi."
Lúc này Đỗ Tam Nương mới ngẩng đầu lên, nàng mím môi một cái, đi về phía trước mấy bước, phòng cửa chính treo hai cái màn cửa, nàng ở bên ngoài đứng một lúc lâu, gọi vào bên trong: "Triệu thúc, người ở đâu? Ta là Đỗ Tam Nương đây."
Giọng nói lanh lảnh của nàng, giống như là chim hoàng oanh kêu, mấy người ở bên trong dừng nói chuyện lại, Triệu quản gia nói: "Tam Nương hả, ngươi vào đây đi."
Lúc này Đỗ Tam Nương mới vén rèm đi vào, trong phòng có mấy người trung niên đang ngồi, nhìn cách ăn mặc của bọn họ, đều là hạ nhân trong phủ, Đỗ Tam Nương đi tới, trước chào Triệu quản gia, lập tức nói ra: "Triệu thúc, thật xin lỗi, hôm nay tết mồng tám tháng chạp cũng tới làm phiền người."
Mấy người khác thấy vậy liền ào ào đi ra ngoài.
Triệu quản gia cười cười, "Tam Nương, ngươi nói có chuyện gấp, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Đỗ Tam Nương lập tức nói ra: "Là như thế này, hôm qua có con cọp bị rơi vào bẫy, thế là hôm nay ta vội vàng đến gặp Triệu thúc."
Bỗng nhiên Triệu quản gia đúng lên, trừng lớn hai mắt, hỏi: "Thật sự là cọp sao? Còn sống hay đã chết rồi?"
Đỗ Tam Nương nói: "Nó bị thương, lúc trước còn rất hung hãn, đã qua một đêm, ta cũng không rõ nữa."
Triệu quản gia nói: "Người cứ chờ trước, ta đi bẩm báo một tiếng."
Nói xong ông ấy đến viện chủ tử, Nhan viên ngoại đang chơi đùa với con vẹt mới mua, chỉ là con vẹt kia có chút cao ngạo, cho dù ông ta nói cái gì, thì nó cũng mặc kệ.
"Lão gia.."
Nhan viên ngoại nhìn thấy là ông ấy, nói: "Lão Triệu, ngươi mau nhìn thấy con vẹt này của gia như thế nào?"
Triệu quản gia cười nói: "Đương nhiên vẹt của lão gia mua là uy vũ bất phàm, chỉ là tiểu nhân trước mắt có một thứ còn quý giá hơn con vẹt này."
Nhan viên ngoại kinh ngạc, nói: "Vậy ngươi nói thử xem, là cái thứ gì, nếu để cho lão gia ta đây cao hứng, thì sẽ thưởng!"
Triệu quản gia nói: "Lão gia, cái gia đình lần trước đưa kỳ nhông cho phủ chúng ta, ngày hôm nay lại tới đây, nói là hôm qua bắt được con cọp, vẫn còn sống, đến hỏi phủ chúng ta có cần không."
Con cọp? Nhan viên ngoại trừng con mắt thật to: "Thật sự là con cọp sa0?"
Triệu quản gia gật đầu nói: "Tất nhiên là con cọp, nếu không phải, tiểu nhân cũng đầu dám đến bẩm báo với lão gia."
Nhan viên ngoại nói: "Đi hỏi một chút, đi hỏi con cọp kia ở đâu! Chúng ta sẽ mua, quay về chúng ta sẽ lột da con cọp kia, đưa vào kinh thành."
Triệu quản gia dạ một tiếng, quay đầu muốn lui ra ngoài, Nhan viên ngoại lại kêu: "Chờ một chút, ta sẽ đi với ngươi nhìn xem."
Ông ta ngược lại muốn xem xem, là nhà nào săn được một con cọp.
Triệu quản gia thấy lão gia muốn đi theo, thế là vội vàng dẫn đường.
Đỗ Tam Nương ở trong phòng chờ, trong phòng có đốt lửa than, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Không bao lâu, một vị gã sai vặt đến, nói: "Cô nương, lão gia nhà ta muốn gặp ngươi."
Gương mặt Đỗ Tam Nương tràn đầy kinh ngạc, nàng hoàn toàn không nghĩ tới đại BOSS của Nhan phủ lại muốn gặp tiểu nhà đầu nàng đây, Đỗ Tam Nương mím môi một cái, hít sâu vài hơi, theo gã sai vặt kia đi ra ngoài.
Đến phòng khách, chỉ thấy chỗ ngồi ở giữa có một người đàn ông trung niên bụng phệ ngồi đó, nàng nhìn lướt qua thật nhanh, ngay lập tức cúi thân mình xuống.
Nhan viên ngoại nhìn tiểu cô nương trước mắt này, hoàn toàn không dám tin, ông chỉ vào Đỗ Tam Nương hỏi: "Thật sự là nàng ta sao?"
Triệu quản gia gật đầu, nói: "Lão gia, chính là nàng ấy."
Nhan viên ngoại lại hỏi: "Nhà ngươi coi là thật săn được một con cọp sao?"
Lúc này thấy người thật, ngược lại Đỗ Tam Nương rất là bình tĩnh, không có sợ như lúc trước.
"Là thúc thúc nhà tiểu nữ săn, khoảng chiều hôm qua con cọp bị rơi vào bẫy, hôm nay thúc thúc vội vàng đến nhà của ta, nói về chuyện này, tiểu nữ nghe được tin tức liền vội vàng chạy đến phủ."
Nhan viên ngoại dặn dò Triệu quản gia: "Tìm mấy người đi theo, mang con cọp kia về cho ta đây!"
Đỗ Tam Nương thở phào nhẹ nhõm, nếu là để bọn họ tự mình cầm về thì thật tốt, bọn họ cũng không cần mất công.
Nhan viên ngoại nói xong những lời này, liền nâng cao cái bụng phệ kia đi.
Triệu quản gia nhìn nàng, cười nói: "Tam Nương, chúng ta mau đi thôi, tốt nhất hôm nay chúng ta có thể mang nó về."
Lúc này về, là ngồi trên xe ngựa Nhan phủ, Đỗ Tam Nương vốn là định kêu Lục trạm về, nhưng hắn lại nói muốn theo nàng về mới yên tâm, Đỗ Tam Nương không có cách nào khác, chỉ có thể để hắn đi theo về.
Còn chiếc xe la kia, Lục Trạm để nó ở nhờ người quen.
Triệu quản gia nhìn Đỗ Tam Nương, lại nhìn chàng trai trẻ tuổi bên cạnh nàng, hỏi: "Tam Nương, tiểu huynh đệ này là ca ca của ngươi sao?"
Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Không phải, hắn là vị hôn phu ta, thời tiết lạnh, nương ta sợ ta đi một mình trên đường xảy ra chuyện, cố ý kêu hắn chở ta đi."
Chuyện này cũng không phải là chuyện không thể lộ ra ngoài, Đỗ Tam Nương cũng không muốn lừa người ta, lần trước kia cũng là bất đắc dĩ, bây giờ hai người bọn họ đều đã đính hôn, nói dối nữa cũng không thích hợp cho lắm.
Triệu quản gia nhướng mày, kinh ngạc nói: "Tam Nương đã đính hôn rồi sao?"
Tuổi của nàng cũng không chênh lệch nhiều lắm với nữ nhi của ông, không hề nghĩ đến đã làm mai mối, Triệu quản gia nhìn nàng: "Vậy xin chúc mừng, quay về nếu xác định thời gian, thì báo cho thúc một tiếng."
"Ừm, chắc chắn, chắc chắn mà." Đỗ Tam Nương mở miệng cười nói.
Thân thể của chàng trai trẻ này rất cường tráng, dáng dấp rất cao lớn, Triệu quản gia cười nói: "Sau này ngươi phải đối xử tốt với nàng ấy, Tam Nương là một cô nương rất là giỏi giang."
Triệu quản gia làm công việc này nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên gặp kiểu người như Đỗ Tam Nương, cô nương này vừa có cản đảm vừa có khí thế.
Lục Trạm gật đầu: "Ta biết rồi rồi."
Tốc độ xe ngựa còn nhanh hơn gấp đôi xe lừa, rất nhanh đã đến Đỗ gia ở Bạch thôn.
Đỗ Tam Nương xuống xe ngựa, vào sân nhà mình kêu: "Phụ thân, nương, Ngụy thúc.."
Ba người trong phòng nghe thấy giọng nói, vội vàng đi tới, nhìn thấy Đỗ Tam Nương, không nghĩ tới nàng lại về nhanh như vậy.
Ở trước cổng Đỗ gia còn có một chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa còn có mấy người cưỡi ngựa, là nam nhân mặc đồ hộ vệ.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người họ có chút bị dọa sợ.
Đỗ Tam Nương đi vào sân, nhìn mấy người nói: "Đại lão gia Nhan phủ thấy Triệu thúc đến, muốn đi bắt con vật kia, để cho con dẫn đường.
Ngụy thúc, chúng ta mau đi thôi."
Ngụy Đại Trụ không hề nghĩ tới nàng lại nói vậy, thế là vội vàng nói được.
Dương thị thấy toàn là nam nhân, bà nói: "Tam Nương, con để Ngụy thúc đi là được rồi, con ở nhà đi."
Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Nương, con phải đi nhìn xem.
Con cũng phải đến để tính tiền nữa."
"Tam Nương.." Dương thị vẫn là không yên tâm.
Đỗ Tam Nương lại nói: "Nương, Lục Trạm cũng đi cùng với con, người đừng lo lắng.
Con sẽ về nhanh thôi."
Dương thị thở dài, nói không lại nàng, đành phải dặn dò với Lục Trạm: "Trạm ca, con để ý nó chút, đừng để nó đến gần con cọp kia.
Thê tử của Ngụy Đại Trụ Hà thị nhìn thấy trước cửa nhà mình có nhiều người như vậy thì bị dọa sợ tại chỗ.
Bây giờ Nam nhân của bà còn chưa về, chì có mình nàng là một nữ nhân, đại nhi tử cùng nhị nhi tử đều ở trên núi, vẻ mặt của Hà thị đều trắng bệch, thấp thỏm nhìn đám người nọ.
Ngụy Đại Trụ xuống xe ngựa, kêu:" Còn đứng ngây đó làm gì, mau mở cửa ra.
"
Rồi ông ấy quay đầu lại cười nói:" Mấy vị lão gia mau vào trong nhà uống miếng nước đi.
"
Triệu quản gia nói:" Chúng tôi không uống nước đâu, vẫn nên mau dẫn chúng tôi bắt con vật kia, lão gia vẫn đang chờ chúng tôi về.
"
* * *
Ngụy Đại Trụ dẫn đường ở phía trước, mấy người đi dọc theo con đường nhỏ trên núi, càng đi về phía sau, con đường càng dốc đứng, bởi vì vài ngày trước đó có tuyết rơi, nên rất là trơn.
Đôi giày vải bông của Đỗ Tam Nương đều ướt sũng, đường núi khó đi, nàng chỉ là một nữ nhi, rốt cuộc cũng kém hơn mấy nam nhân trưởng thành kia, rất nhanh mấy đám người Ngụy Đại Trụ đã bỏ nàng vời khoảng cách rất xa.
Đỗ Tam Nương thở dốc, nàng có chút ảo não, lẽ ra vừa nãy nàng nên đổi giày, giày ướt, làm cho tất bên trong cũng ướt luôn, nàng thậm chí có thể cảm giác được chân của mình lạnh băng.
" Ui da..
"Dưới chân bị trượt, suýt chút nữa Đỗ Tam Nương đã ngã xuống.
Lục Trạm vội vàng giữ chặt tay của nàng, nói:" Muội đừng sợ.
"
Nói xong hắn bước lên, kéo tay của nàng và nói:" Ta kéo muội đi.
"
Nói xong liền kéo tay của nàng, tay của hắn rất lớn, trong lòng bàn tay có rất nhiều vết chai, tuy là mùa đông khắc nghiệt, lòng bàn tay của hắn lại đặc biệt ấm áp.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, để mặc cho hắn nắm tay của mình, từ từ đi theo bước chân của hắn.
Có Lục Trạm ở phía trước mở đường, cả một đường kéo nàng đi, rõ ràng hai người đã đi nhanh hơn lúc trước nhiều.
Đỗ Tam Nương nhìn người nam nhân trước mắt này, nhíu lông mày, nàng hỏi:" Lục Trạm, có phải sắp đến sinh nhật của huynh không? "
Nàng từng nghe hắn nói, hắn nói sinh nhật của mình vào lúc cuối năm.
Lục Trạm ừ một tiếng, nói:" Còn có mấy ngày nữa là đến, ta sinh vào ngày 28 tháng chạp.
"
Đỗ Tam Nương ồ một tiếng, âm thầm nhớ kỹ thời gian này.
Chờ hai người đi đến trên đỉnh núi, đám người Triệu quản gia đã xúm lại nói chuyện.
Đỗ Tam Nương vội vàng chạy đến, chỉ thấy trong hố kia quả thực có con cọp, nó rũ đầu xuống, không nhúc nhích, cũng không biết là chết hay là sống, Đỗ Tam Nương vội vàng hỏi nói:" Nó đã chết rồi sao? "
Ngụy Đại Trụ nói:" Tam Nương, Nó vẫn chưa chết đâu! "
Triệu quản gia nhìn con cọp nằm sâu trong hố, màu lông rất là đẹp, hôm nay mang về, đương nhiên sẽ làm cho chủ tử vui vẻ.
Tâm trạng của Triệu quản gia không tệ, ông ấy chỉ huy mấy người đến, chuẩn bị cho người xuống hố bắt con cọp ra.
Chỉ là con cọp này vẫn chưa chết, thình thoảng sẽ phát ra âm thanh thở hổn hển, đám người hiếm khi có thể nhìn thấy con vật khổng lồ như vậy, hơn nữa con cọp này sẽ ăn thịt người, trong lòng cũng có chút lo sợ.
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không muốn là người đầu tiên xuống dưới, lỡ mà chọc giận nó, thì biến thành bữa ăn cho cọp thì làm sao bây giờ?
Thấy bọn họ không nhúc nhích, vẻ mặt Triệu quản gia liền khó coi, nói:" Còn không xuống dưới cho ta, đám người các ngươi còn có muốn làm việc nữa không? "
" Triệu quản gia, con cọp này còn chưa chết, nếu là..
Nếu là..
"Một người đàn ông ông trung niên sợ sệt nói.
Tuy hắn ta chưa nói hết lời, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý hắn ta muốn nói.
Ngụy Đại Trụ nói:" Nếu không liền đánh nó chết đi? "
" Không thể! "Triệu quản gia thẳng thắn lắc đầu:" Cái da này là muốn tặng cho một đại nhân vật, nên không thể làm nó bị thương được!"
Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua trong hố, cái hố được đào rất sâu, cũng rất lớn, chẳng trách con này rơi xuống lại bò lên không được.
Ngụy Đại Trụ có hai đứa con trai Ngụy Khê và Ngụy Đào, trong tay hai người đều cầm một cây đòn gánh thật dài, lúc trước phụ thân bọn họ đã níu, nếu súc sinh này làm bị thương người, liền dùng đòn gánh đánh chết nó..
Danh Sách Chương: