Trì Lạc theo phản xạ cúi đầu xin lỗi:"Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu."
"Ừ"- Cố Triển Phi gật đầu rồi đẩy cửa bước vào bên trong.
Trì Lạc vẫn đứng yên tại chỗ, cậu xoa xoa eo mình, vị trí bị anh chạm vào bây giờ đã nóng bừng lên.
Những người khác trong phòng không ai chú ý đến động tác này của cậu, nhìn thấy Cố Triển Phi là họ đã chú tâm vào việc diễn tập rồi.
Diễn Thy Vân bước lên sân khấu, đập đập cuộn giấy trong tay, nói:"Được rồi, mọi người chú ý nè.
Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu diễn tập thử, mọi người cứ thoải mái thả lỏng tinh thần đi nhé!"
Trì Lạc hít sâu một hơi rồi bước đến vị trí sân khấu, Cố Triển Phi cũng theo đi theo cậu.
Lần diễn tập đầu tiên diễn ra khá thuận lợi, hai nhân vật chính không ai bị quên lời thoại cả, chỉ là những động tác tiếp xúc thân mật giữa Romeo và Juliet vẫn còn rất gượng gạo, không thể diễn ra thoải mái, và mỗi lần như thế Trì Lạc đều tránh né ánh mắt của Cố Triển Phi.
Diễn Thy Vân thân là đạo diễn đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện này, động tác gượng gạo thì có thể tập dần nhưng còn ánh mắt.
Trong mỗi vở kịch, ánh mắt chính là linh hồn của nó, nếu ánh mắt có hai diễn viên chính liên tục tránh né nhau thì còn ra thể thống gì nữa.
Cô ngồi vắt chân trên ghế, lắc đầu nói:"Trì Lạc à, cậu còn nhút nhát quá."
Nói rồi cô bước lên sân khấu, đứng đối diện với Cố Triển Phi thị phạm cho cậu xem:"Cậu phải nhìn vào mắt của Romeo, cậu biết đấy, tình yêu của họ rất mãnh liệt, yêu đến mức chấp nhận chết vì nhau, vì thế nên ánh mắt của cậu khi nhìn vào tiền bối cũng phải mãnh liệt, nồng cháy như vậy.
Cậu phải thể hiện được tình yêu sâu sắc mà mình dành cho đối phương chỉ bằng ánh mắt, nếu cậu liên tục né tránh như vậy chẳng khác nào là Romeo đang bắt ép Juliet thân mật với mình."
Trì Lạc mím môi, bảo cậu nhìn thẳng vào mắ Cố Triển Phi một cách thâm tình chẳng khác nào bắt cậu đứng bên bờ vực núi lửa cả.
Nhưng đã lỡ nhận vai rồi thì phải diễn đến cùng, vì thế nên sau hơn năm phút đấu tranh tư tưởng, cậu lên tiếng.
"Được rồi, tớ sẽ cố gắng."
Diễn tập lần thứ hai, Trì Lạc cố gắng lắm mới có thể nhìn vào mắt của Cố Triển Phi, nhưng khi nhìn rõ vẻ mặt và đôi mắt đen láy của anh cậu lại quên tuốt tuồn tuột lời thoại, hơn nữa khuôn mặt của cậu còn đỏ hơn quả cà chua.
Diễn Thy Vân vẫn rất kiên nhẫn, cô từ tốn nhắc nhở lời thoại cho cậu.
Qua vài lần diễn tập, dường như Cố Triển Phi đã nhận ra vấn đề của cậu nằm ở đâu.
Thế nên những lần sau đó anh dứt khoát không nhìn thẳng vào mắt cậu mà đặt ánh mắt ở một vị trí nào đó trên gương mặt cậu.
Không cần mắt đối mắt với Cố Triển Phi, Trì Lạc cảm thấy dễ thở hơn nhiều, diễn xuất cũng dần tự nhiên hơn.
Tiếp đó là những hành động thân mật, phải nói Trì Lạc có được một người bạn diễn vô cùng tinh tế.
Những động tác như khiêu vũ hay chạm lên mặt đối phương anh đều thể hiện một cách cẩn thận, thậm chí nếu có thể anh chỉ đặt hờ lên người cậu một chút rồi buông ra, Trì Lạc vô cùng cảm kích về điều đó.
Họ tập cùng nhau ròng rã bốn tiếng liền, đến hai giờ chiều tất cả cùng trở về nhà.
Trì Lạc đeo balo đứng trước cửa câu lạc bộ đợi Hựu Trí.
Lúc Cố Triển Phi và Hứa Dĩ Tranh bước ra vô tình chạm mặt cậu, hai người họ đang bàn bạc chuyện gì đó nhưng khi nhìn thấy cậu Hứa Dĩ Tranh lập tức hớn hở ra mặt, anh ta nói:
"Lạc Lạc, chúng ta cùng đi ăn không? Anh biết có quán đồ nướng này mới mở ngon lắm, đảm bảo không làm cậu thất vọng đâu."
Nghe anh ta nói vậy, đến cả Cố Triển Phi đi cùng cũng cảm thấy ngạc nhiên, rõ ràng nói cùng nhau đến căn tin trường ăn cơ mà? Nhưng nếu Trì Lạc đồng ý đi ăn đồ nướng thì anh đương nhiên không phản đối, chỉ là với tính cách của cậu có thể đồng ý không?
Quả nhiên Trì Lạc xua tay từ chối:"Hai anh đi ăn đi ạ, tôi phải đợi bạn nên..."
"Rủ bạn cậu đi cùng đi!"- Hứa Dĩ Tranh nói.
Trì Lạc không biết phải làm sao, nếu nói phải hỏi ý kiến của Hựu Trí thì cậu ta đương nhiên sẽ đồng ý rồi, vì thế cậu ngước mắt hỏi ý Cố Triển Phi.
Nhận thấy ánh mắt của cậu, anh gật đầu:"Đi cùng đi."
Anh đã nói như vậy thì đương nhiên cậu sẽ đi rồi, cậu nhắn tin cho Hựu Trí bảo cậu ta mau đến đi ăn cùng tiền bối.
Nghe nói được đi ăn, hơn nữa là đi đông người nên cậu ta thích lắm, chưa đến mười phút sau đã có mặt trước cửa phòng cậu lạc bộ rồi.
Trên đường đi đến quán nướng, Hứa Dĩ Tranh không ngừng chọc ghẹo Cố Triển Phi:
"Cậu thấy tớ giỏi không? Tớ đang cố giúp cậu và Lạc Lạc thân thiết với nhau hơn đấy, bữa ăn này là dành cho hai người đó tận hưởng vui vẻ nhé!"
Cố Triển Phi lườm cậu ra một cái nhưng không đáp.
Quán nướng kia quả thật mới mở, đang ở trong tuần lễ khai trương nên khách rất đông, đông đến mức muốn có bàn là phải đặt chỗ sớm trước một ngày.
Bốn người đứng trước cửa, Hựu Trí gượng gạo:"Hay là thôi đi, đông như vậy, chúng ta đổi quán được không?"
Hứa Dĩ Tranh ra vẻ thần bí chậc lưỡi:"Không cần đổi, chúng ta đi cửa sau."
Đi cửa sau?
Quả thật là đi cửa sau.
Hứa Dĩ Tranh dẫn bọn họ đi đến cánh cửa nhỏ nằm trong con hẻm phía sau cửa tiệm.
Không gian bên trong bày bố giống hệt không gian phía trước nhưng khác ở chỗ nơi này vắng vẻ hơn nhiều.
Hứa Dĩ Tranh thong thả đi vào bên trong, anh ta gọi lớn một tiếng:"Bà chủ ơi, tôi đến rồi nè!"
Một người phụ nữ bước từ trong gian bếp ra, nhìn thấy anh ta hiên ngang bước vào từ cửa sau, cô cười khẩy:"Không biết phép tắc gì cả, thắng nhóc thối."
Danh Sách Chương: