Trưởng Tôn vẫn suy nghĩ một hồi lâu, mà Thanh Ninh và Kiếm cung phụng cũng quỳ trước mặt thật lâu.
“Thanh Ninh, chuẩn bị bút mực.”
Hồi lâu sau, Trưởng Tôn khẽ thở dài, mở miệng nói.
“Tuân lệnh!”
Thanh Ninh đứng dậy, nhanh chóng đi lấy bút mực, sau đó đặt trên bàn bên cạnh Trưởng Tôn.
Trưởng Tôn nhanh chóng viết hai phong thư, gấp kỹ lại, cuối cùng mới giao cho Thanh Ninh rồi nghiêm túc bảo:
“Hai phong thư này: Đưa một phong đến Khải Toàn Hầu phủ và đặt phong thư còn lại trong người Ninh Thần, giao hắn đến tận tay viện trưởng thư viện Thiên Thương.”
Thanh Ninh nhận lấy hai phong thư, sau đó lập tức đi ra ngoài an bài.
Kiếm cung phụng khấu đầu tạ ơn; sắc mặt mệt mỏi của lão hiện ra một biểu cảm giải thoát.
Nếu vị kia chịu ra tay, vậy Ninh Thần sẽ được cứu.
Sau khi hai người trong điện rời đi, Trưởng Tôn mới quay lại nhìn Ninh Thần trước mặt một lần nữa; trong đôi mắt của nàng ánh lên một cảm xúc rất phức tạp.
Dù thế nào đi chăng nữa, tiểu tử này đã thắng cho Đại Hạ 20.000 chiến mã mà không được nhận bất cứ công huân nào, vậy nàng sẽ giúp hắn một lần vậy.
Một lát sau, Thanh Ninh trở về, mang Ninh Thần đi thẳng một đường rời khỏi Hoàng cung.
Ngay khi Thanh Ninh rời khỏi không lâu, một quân lệnh cấp bách từ phương Bắc chợt truyền đến, khiến Trưởng Tôn biến sắc ngay lập tức.
Vương đình Bắc Mông đã xuất binh!
Đây là một sự kiện động trời; nền hòa bình được gìn giữ hơn 20 năm nay rốt cuộc đã bị phá vỡ.
Tuy nhiên, người dẫn binh lần này không còn là nguyên soái Bắc Mông ngày xưa nữa, mà là một vị nữ tử tên Phàm Linh Nguyệt.
Tại sao một dân tộc có tính tình phóng khoáng, luôn sùng bái cường giả như Vương đình Bắc Mông lại có thể đồng ý để một nữ tử dẫn binh như vậy? Đây là điều khiến hầu hết mọi người của Đại Hạ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nhưng mà, vì vẫn vẫn luôn chú ý đến tình hình thay đổi của Vương đình Bắc Mông trong mấy năm gần đây nên Trưởng Tôn biết rõ rằng, nữ tử tên Phàm Linh Nguyệt kia đáng sợ cỡ nào.
Lần này, Đại Hạ đã thật sự gặp phải đối thủ hùng mạnh nhất.
Bắc Cương có Bắc Vũ hầu tọa trấn, hẳn là vẫn ổn trong một thời gian ngắn.
Nhưng lần này, Vương đình Bắc Mông tiến công hùng hổ, dĩ nhiên là khó mà có thể ngăn cản lâu dài.
...!
Tại Bắc Trượng Nguyên xa xôi, Phàm Linh Nguyệt đang tọa trấn trước tam quân, nhìn từng cỗ xe chiến tranh đang chậm rãi tiến về phía trước; khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại tái mét của nàng chợt hiện lên một nét bi thương kín đáo.
“Khụ khụ...”
Gió lạnh thổi qua, Phàm Linh Nguyệt che miệng ho khan vài tiếng; khi nhìn thấy lòng bàn tay của mình có vết máu tươi, nàng im ắng mà giấu bàn tay ấy đi.
“Quân sư, xin người chú ý sức khỏe.”
Bên cạnh Phàm Linh Nguyệt, vị tướng quân trẻ tuổi vĩnh viễn kề cận nàng tỏ vẻ lo âu, mở miệng nhắc nhở.
“Ừm.”
Phàm Linh Nguyệt gật đầu, liếc mắt nhìn về hướng Hoàng thành Đại Hạ ở tận trời xa.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, để rồi chợt xoay người quay về soái trướng.
Đáng tiếc, số mệnh của Đại Hạ vẫn chưa đến thời điểm suy bại nhất.
Cơ mà, Vũ Quân của Vĩnh Dạ thần giáo Đệ nhất Điện đã xuất quan.
Do đó, đã không thể kéo dài quá trình xuất binh được nữa.
Mà điều quan trọng nhất chính là, thời gian của nàng cũng không còn nhiều...!
Tài nguyên của quốc gia mà nàng sinh ra rất ít ỏi, phần lớn dân chúng đã phải sống trong cảnh nghèo khổ nhiều năm qua.
Nếu muốn giải quyết vấn đề này, vậy chỉ có đi xâm lược, xâm lược tất cả.
Nguyên soái Vương đình Bắc Mông đã cao tuổi, mà đương kim vương thượng vẫn còn nhỏ, tính cách lại yếu đuối.
Vì vậy, nàng chỉ có thể tự mình dẫn binh, nỗ lực giúp Vương đình Bắc Mông đánh ra một vương triều khổng lồ.
Mà Đại Hạ chính là trở ngại lớn nhất đang chắn ngay trước mặt nàng; nàng không có sự lựa chọn nào khác.
Điều khá đáng tiếc duy nhất chính là, một vài quân ám kỳ mà nàng sắp đặt lúc trước đã bị người khác quấy rối.
Bằng không, thế cục hiện tại sẽ càng có lợi hơn cho Vương đình Bắc Mông.
Tên tiểu thái giám tên Ninh Thần kia xuất hiện quá mức đột ngột, quá mức kỳ quái; dù thế nào đi nữa, nhất định phải diệt trừ hắn.
Cả đời này, điều mà nàng ghét nhất chính là biến số!
“Tình Vô Ưu bên kia đã thương lượng với Vĩnh Dạ Thần Giáo đến đâu rồi?”
Trước trướng bồng, Phàm Linh Nguyệt bước chậm lại, nhẹ giọng hỏi.
“Dạ Vũ Quân đồng ý đưa ra 10.000 trọng giáp Thần điện, nhưng cũng đi kèm một điều kiện khác.
Y muốn điều chỉnh số lượng 20.000 chiến mã lúc ban đầu lên con số 30.000.” Vị tướng quân trẻ tuổi cung kính đáp lời.
“Cứ đổi cho y! Bảo Tình Vô Ưu đừng trì hoãn thời gian thêm nữa, cố gắng vận chuyển trọng giáp về đây trong thời gian nhanh nhất có thể.”
Phàm Linh Nguyệt híp mắt lại, nhẹ giọng ra lệnh.
Thứ mà Vương đình Bắc Mông không bao giờ thiếu chính là ngựa.
Nếu mang ra so sánh, 10.000 trọng giáp Thần điện sẽ tạo ra tác dụng hữu ích hơn nhiều khi rơi vào tay nàng.
Nàng cũng không lo việc Vĩnh Dạ Thần Giáo đâm ngược lại mình vào lúc này; khi đã tranh giành mồi ngon với hổ, vậy phải có can đảm bẻ gãy răng hổ trước đã.
Hiện giờ, kẻ địch lớn nhất của song phương đều là Đại Hạ.
Vương đình Bắc Mông và Vĩnh Dạ Thần Giáo chắc chắn sẽ không xảy ra xung đột trong một tương lai gần.
“Tuân lệnh!” Vị tướng quân trẻ tuổi gật đầu, sau đó dõi mắt mà nhìn Phàm Linh Nguyệt đi vào bên trong soái trướng.
Đó là trướng bồng của quân sư; khi không được triệu kiến hoặc không phải là việc cực kỳ quan trọng, vậy chẳng ai được phép tiến vào bên trong.
Đây là quy định, một quy định do quân sư chính thức lập ra.
Từ bên trong quân trướng, thỉnh thoảng lại có tiếng ho khan truyền ra, dù rất nhỏ, nhưng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
...!
Khi Vương đình Bắc Mông xuất binh, ở phía Tây của Đại Hạ, tại vị trí thềm đá cao cao mà tòa Vĩnh Dạ Đệ nhất Thần điện từng tọa lạc tại đấy, nét hoang vu khi trước đã biến mất bặt tăm.
Thay vài đó, chính là một tòa điện đường cao chọc trời, cực kỳ hùng vĩ.
Sau khi cấm chế được giải trừ, tòa Vĩnh Dạ Đệ nhất Thần điện từng uy chấn thiên hạ nay lại tái hiện nhân gian, đồng thời chắc chắn sẽ tạo ra một sự biến đổi vô cùng kịch liệt về thế cục hiện tại giữa thế gian này.
Ngay vị trí trung tâm giữa những tòa điện đường to nhỏ vây quanh, một bóng người cao lớn đang ngồi trên vương tọa, dùng ánh mắt bễ ngễ thiên hạ mà dõi nhìn chằm chằm về phương xa.
Khí tức cường đại của y thậm chí đã khiến không gian xung quanh liên tục vặn vẹo.
Đây chính là vị đệ nhất cường giả của thế gian, Điện chủ của Vĩnh Dạ Thần Giáo Đệ nhất Điện, một tồn tại mạnh mẽ đã vượt qua ranh giới Hậu thiên.
Cách nơi đó không xa, trong một tòa thành cổ, lại có một vị nam tử mặc một bộ huyết y đỏ thẫm, trông khó mà phân rõ tuổi tác, cũng đồng thời mở mắt ra, dõi nhìn về phía Tây.
Sắc mặt của y cũng bắt đầu nặng nề dần.
Y biết, Vũ Quân của Vĩnh Dạ Thần Giáo sắp sửa xuất chinh.
Các đời Vũ Quân của Vĩnh Dạ Thần Giáo đều là những kẻ dũng mãnh thiện chiến, lại còn hiếu chiến hơn người.
Một khi xuất quan, tất sẽ thổi lên chiến hỏa ngút trời.
Huyết Y hầu đứng dậy, gọi phó tướng của mình tới.
Sau khi phân phó vài câu, y đơn độc bước ra trước tường thành, chờ đợi ngọn lửa chiến tranh kia bùng cháy lên.
Vũ hầu Đại Hạ, chỉ tồn tại vì chiến tranh.
...!
Tại Hoàng cung Đại Hạ, từng bức mật báo đã được đưa đến điện Thiên Dụ liên tục.
Ngồi trên ghế rồng, sắc mặt của Hạ hoàng trầm tĩnh như một mặt hồ.
Nhìn những bức mật báo này, tròng mắt của y không ngừng lóe ra từng đốm sáng lạnh lẽo.
...!
Chiến tranh vẫn chưa chính thức bùng nổ, nhưng hơi thở chiến tranh đã nhanh chóng lan tràn ra khắp Hoàng thành Đại Hạ.
Trong vòng 3 ngày ngắn ngủi, từng thớt ngựa còi cọc từ phương Tây và Bắc Cương đã chạy đến liên tục, cộng thêm các thủ đoạn liên lạc âm thầm khác, đã góp phần kể rõ tình hình chi tiết nơi tiền tuyến.
Dân chúng Hoàng thành cũng không kinh hoảng quá nhiều.
Đại Hạ hưng thịnh hàng ngàn năm, vô địch suốt ngàn năm, từ đó mà khiến cho dân chúng Đại Hạ tự hình thành nên một lòng tự tin khó tả.
Bách tính chưa bao giờ nghĩ rằng Đại Hạ sẽ thua trong trận này.
Mặc kệ loại tự tin này là tốt hay xấu, ít nhất cũng đủ khiến các tướng sĩ duy trì trị an Hoàng thành đều thở phào nhẹ nhõm.
Dân chúng vẫn sinh hoạt bình thường như mọi ngày, cao lắm là có thêm một vài câu chuyện mới vào những lúc trà dư tửu hậu.
Đương nhiên, câu chuyện đặc sắc về vị tiểu thái giám từng anh dũng tranh tài với sứ giả Chân Cực quốc kia vẫn chiếm phần lớn thời gian trong những lúc hành nghề của mấy vị tiên sinh kể chuyện, hay của mấy tên tiểu nhị khi tán gẫu cùng khách hàng.
Truyền kỳ sẽ luôn được mọi người hoan nghênh, đây là một chân lý bất biến.
...!
Nhưng mọi người đều không hề hay biết rằng, nhân vật chính trong câu chuyện đặc sắc của bọn họ đã sớm dạo quanh một vòng trên đường Hoàng Tuyền, cuối cùng lại nhờ có viện trưởng thư viện Thiên Thương ra tay mới có thể giữ lại một mạng mà quay về.
Tuy nhiên, mặc dù đã được cứu mạng thành công, nhưng vì kinh mạch hai chân bị thương quá nặng và xương đùi đã vỡ vụn, Ninh Thần chính thức tàn phế.
Dù có chấp nhận hay không, đây chính là sự thật.
Thế nên từ dạo ấy, lại có thêm một thiếu niên luôn ngồi đỡ đẫn trên một chiếc xe lăn bên trong thư viện này.
Thư viện không nuôi người nhàn rỗi, mà Ninh Thần lại miễn cưỡng gia nhập vào thư viện dưới danh nghĩa là bà con xa không thể xa hơn của Khải Toàn Hầu phủ.
Thế cho nên, hắn lại càng không được nhận bất cứ một đặc quyền nào.
Vì lẽ đó, thư viện phân công một công việc duy nhất mà hắn có thể làm ở thời điểm hiện tại, chính là bổ củi!
Trong thư viện, phần lớn các học sinh đều là con nhà thế gia, hay ít nhất cũng là mấy tên thiên tài thuộc dạng mười năm khó gặp.
Có thể nói, đây là nơi có lượng nhân tài cực kỳ đông đúc, nhiều đến mức như đá vụn đầy đường.
Do đó, dĩ nhiên Ninh Thần chính là kẻ lu mờ nhất khi sống chung với cả quần thể thiên tài và thượng đẳng này.
Khải Toàn Hầu phủ có thanh danh cực kỳ hiển hách, nhưng tên Ninh Thần với danh nghĩa bà con xa tận tít mù này chắc chắn không được thiên vị bất cứ thứ gì từ ánh sáng của vị quân thần kia.
Vốn dĩ, Trưởng Tôn muốn thế.
Nàng không định an bài bất cứ một thân phận chói mắt nào cho Ninh Thần cả.
Mà vị viện trưởng đại nhân từng chữa thương cho Ninh Thần kia cũng đã biến mất khi hắn tỉnh dậy.
Mọi chuyện tiếp theo liên quan đến nề nếp sinh hoạt của hắn đều do một gã trung niên sắp xếp sẵn.
Rất rõ ràng, gã trung niên này khá là chướng mắt Ninh Thần, nhưng cũng không cố ý làm khó làm dễ.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện liên quan đến hắn, gã ta lập tức rời đi.
...!
Sau một quãng thời gian, Ninh Thần lập tức trở thành một tồn tại rất đặc biệt trong tòa thư viện này.
Học sinh? Hắn không phải.
Là tiên sinh? Hắn cũng không phải là tiên sinh.
Nói một cách đơn giản, hắn chính là một kẻ làm việc lặt vặt, nhưng lại có thể tự do ra vào thư viện.
Mà từ khi hai chân bị tàn phế, Ninh Thần cũng trở nên ít nói hẳn đi.
Nét tươi cười ngày xưa đã ra đi vĩnh viễn; rất nhiều lúc, hắn chỉ ngồi ngẩn ngơ một chỗ, ngồi suốt một canh giờ.
Sống tại thư viện, ngoại trừ bổ củi mỗi ngày ra, hoạt động duy nhất mà hắn có thể làm chính là tu luyện.
Ninh Thần hiếm khi nói chuyện.
Qua một thời gian dài, thậm chí các học sinh trong thư viện còn đoán rằng hắn là một gã câm.
Bổ củi là một công việc rất đơn điệu.
Ninh Thần có nền tảng võ đạo, thế nên có thể bổ củi dễ dàng hơn người bình thường một chút.
Bổ xuống một nhát, hai nhát...!Mỗi một đao bổ xuống, hắn đã có thể bổ ra hai khúc củi có kích thước to nhỏ tương đồng nhau.
Ngày qua ngày, đao bổ củi cứ cùn hết lần này đến lần khác.
Hắn vẫn không nói một lời nào, giữ vẻ im lặng bất biến.
Nhìn riết thành quen, các học sinh trong thư viện cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên với gã quái nhân Ninh Thần nữa.
Kỳ thật, thư viện rất to, mà nơi Ninh Thần đang ở chính là một góc yên tĩnh nhất.
Địa phương này không có quá nhiều học sinh hay lui tới, thế nên có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Thư viện có vài vị tiên sinh và một vị Phu tử.
Phu tử đã cao tuổi lắm rồi, rất ít giảng bài, mà mỗi khi giảng cũng rất ít người đến nghe.
Tuy nhiên, Ninh Thần rất thích mấy buổi học của Phu tử.
Cứ mỗi lần Phu tử giảng bài, hắn đều đến nghe, mà nghe rất chăm chú.
Phu tử là một lão nhân còn kiệm lời hơn hắn nữa.
Râu tóc của lão ấy bạc trắng, thật sự rất già; phải mất một thời gian rất lâu thì lão ấy mới giảng xong một tiết học.
Đó cũng là lý do vì sao các học sinh trẻ tuổi không đủ kiên nhẫn đến đây nghe giảng bài.
Phu tử có tri thức rất uyên bác, tinh thông đủ các môn thi thư dịch lễ*.
Theo như lời Phu tử từng nói, sống đủ lâu, dĩ nhiên sẽ biết càng nhiều.
Từ khi hai chân tàn phế, Ninh Thần cũng chậm dần.
Hắn đi rất chậm, học cũng chậm; bởi vậy, hắn rất thích vị Phu tử cũng chậm chạp kia.
Có đôi khi, Phu tử giảng bài suốt cả một ngày mới kết thúc tiết học.
Mọi người đều về hết, duy chỉ còn lại mỗi Ninh Thần ngồi một mình trong giảng đường đơn sơ.
Mặc dù vậy, Phu tử cũng chậm rãi giảng nốt phần còn lại của nội dung cần học hôm đó.
Buổi tối, Ninh Thần trở về, bổ hết phần củi mà ban ngày chưa bổ xong.
Thời gian còn lại, hắn có thể tu luyện, hoặc đi ngủ, nói chung là vô cùng đơn giản.
...!
Mùa thu năm nay, Đại Hạ ban hành lịch mới, ghi lại thời điểm khởi đầu của giai đoạn chiến tranh.
...!
Mùa thu năm Tân lịch, Vương đình Bắc Mông khởi binh, dẫn theo 300.000 quân sĩ dàn trận tại Bắc Trượng Nguyên, chuẩn bị tiến công Đại Hạ.
Tuy nhiên, một trận tuyết rơi dày đặc hơn một tháng ròng đã thay đổi tất cả mọi chuyện, khiến cuộc chiến này phải trì hoãn hơn 4 tháng sau.
Đây là một trận tuyết lớn bất thình lình mà chẳng ai có thể đoán được cả.
Khâm Thiên Giám của Đại Hạ bất ngờ, mà Phàm Linh Nguyệt của Vương đình Bắc Mông cũng bất ngờ.
Mọi chuyện cứ đột nhiên như thế, mạnh mẽ phá rối kế hoạch của rất nhiều người.
Thư viện cũng có tuyết rồi.
Đối với những người khác, có lẽ đây chỉ là một chuyện cỏn con.
Nhưng đối với Ninh Thần, tuyết rơi chính là một vấn đề cực kỳ phiền toái.
Xe lăn rất khó di chuyển trên mặt tuyết; thế cho nên, hắn càng chậm hơn lúc trước nữa.
Sau đó, hắn phát hiện Phu tử cũng chậm chạp hơn.
Do tuyết quá dày, mà Phu tử có tuổi tác quá cao, dù là lên lớp hay tan giờ giảng bài thì lão nhân ấy đều di chuyển rất chậm.
Trùng hợp thay, tốc độ của hai người lại tương đồng lẫn nhau.
Bên cạnh đó, điều duy nhất khiến Ninh Thần chưa từng nghĩ tới chính là, tu vi của hắn lại tiến triển nhanh hơn kể từ khi hai chân bị phế đi.
Chỉ sau 2 tháng, tu vi của hắn đã tiến triển đến mức Hậu thiên Tứ phẩm.
Tất nhiên, đây không phải là cái giá mà hắn muốn.
Hơn nữa, khi tuyết rơi dày, hai chân của hắn sẽ rất đau.
Đó là một cơn đau thấu tận tim phổi, nhức nhối đến tận xương cốt, đủ khiến người ta đau đến mức chết đi sống lại.
Từ ngày này trở đi, Ninh Thần bắt đầu không thích tuyết rơi.
Chỉ là, trời không chiều lòng người.
Tuyết vẫn không định ngừng rơi, cả tháng này chưa từng có một ngày trời quang mây đãng.
Giữa gió tuyết đầy trời này, rốt cuộc cũng đã đến lúc diễn ra kỳ thi khảo hạch mỗi năm một lần của thư viện.
Ninh Thần không phải là học sinh, thế nên không cần tham gia khảo hạch.
Tuy nhiên, hắn lại bị một vị tiên sinh nào đó bắt làm chân chạy việc.
Phu tử già rồi, thế nên không thể để vị ấy làm giám thị trường thi được.
Do đó, Ninh Thần bị bắt đến làm giám thị trong những giờ thi của mấy môn mà Phu tử phụ trách.
Hơn nữa, đây là yêu cầu của Phu tử.
Cũng bởi vì vậy, Ninh Thần trở thành vị giám thị chủ chốt thay quyền cho tiên sinh giữa trường thi.
May mắn thay, cũng không có quá nhiều học sinh từng tham gia vào các tiết học của Phu tử.
Vậy nên, giám thị trường thi cũng không phải là một hoạt động quá khó khăn gì...!.
Danh Sách Chương: