Đêm qua Tiêu Doãn trực cả một đêm ở ngoài cửa phòng Vệ Đông Li, đương nhiên biết trong phòng có chuyện phong lưu gì, chỉ không ngờ rằng một đêm quấn quýt, Khổng Tử Viết có thể làm cho chủ tử của hắn không thể xuống giường được!
Tiêu Doãn đờ đẫn, thật thà nói: “Khổng Tử Viết, thân thể của chủ tử nhà ta…”
“Cút!” trong phòng truyền ra một tiếng quát giận dữ. Hiển nhiên là danh dự đàn ông của Vệ Đông Li đã bị nghi ngờ, làm cho hắn phát cáu.
Tiêu Doãn cúi thấp đầu, nghĩ bụng: Xem ra tự tôn của chủ tử bị tổn thương rồi. Nhưng mà nói thật, nếu hắn gặp phải Khổng Tử Viết như hổ như sói thì phỏng chừng tự tôn cũng bị tổn thương rồi. Nghĩ mà xem, làm một người đàn ông, tự tin lớn nhất không phải nghe thấy tiếng kêu khóc “xin chàng, đừng mà, nô gia không chịu nổi nữa rồi”của người phụ nữ của mình khi trên giường sao? Kết quả, chủ tử hoàn hạnh Khổng cô nương, lại bị nàng ta làm cho không xuống giường nổi. Chuyện này hắn gặp phải cũng chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa. Huống chi là chủ tử tâm cao khí ngạo chứ?
Tâm trạng của Tiêu Doãn rất phức tạp, ánh mắt dò hỏi Khổng Tử Viết rốt cuộc có cần mời đại phu tới cho chủ tử hay không? Hắn sợ mời đại phu tới rồi, chẳng những đại phu bị xử phạt, mà ngay cả hắn cũng bị “vạ lây”!
Khổng Tử Viết không tính làm khó Tiêu Doãn, nhưng lại muốn sỉ nhục Vệ Đông Li một phen. Vì thế cô nhướn mày cười, nói: “Nếu chủ tử nhà ngươi không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng hắn lúc này, thế thì…ngươi đi mua thuốc cao đi!”
Tiêu Doãn vuốt mồ hôi, nhỏ giọng hỏi: “Vậy, Khổng cô nương, theo cô thấy thuộc hạ phải mua thuốc cao như thế nào ạ?”
Khổng Tử Viết dựa vào cửa, vừa nghịch đuôi tóc mình, vừa uể oải nói: “Một là có thể lưu thông mạch máu được, hai là có thể giảm sưng phù, ba là có thể khiến da bị rách không để lại sẹo, bốn là tốt nhất có tác dụng bôi trơn, có thể…”
Khổng Tử Viết còn nói dứt, thì giọng Vệ Đông Li lại truyền từ trong phòng ra, gió lạnh âm bốn mươi độ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Theo bản vương thấy, tốt nhất là thêm một vị có thể độc câm người ta!”
Khổng Tử Viết thầm hừ lạnh một tiếng, mặt lại cười cười trêu chọc: “Ồ, Vương gia này, sức khỏe ngài không tốt, đừng nói mấy lời tức giận này. Nếu ngài muốn tự độc câm mình thì coi sao được? Nô gia rất thích mấy lời ân ái du dương và lời thề thốt sến súa của ngài mà.”
Vệ Đông Li ngồi dậy, mặt mày vô cảm hỏi: “Khổng Tử Viết, ngươi muốn chết phải không?”
Khổng Tử Viết ngoảnh đầu lại, cười hùa: “Nô gia thích Vương gia như thế, lúc nào cũng nghĩ cho Vương gia, vinh dự vì Vương gia, sao có thể muốn chết dưới tay Vương gia được? Vương gia, xin hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của nô gia đi. Nô gia thâm tình với ngài như thế, chẳng lẽ ngài không cảm nhận được hay sao? Chẳng lẽ đối xử tốt với Vương gia cũng là một cái tội ư?” ngửa đầu nhìn trời, bùi ngùi nói, “Nếu như thế cũng là một cái tội, vậy thì ta đúng là….tội nhân thiên cổ!”
Loảng xoảng một tiếng, Tiêu Doãn dẫm phải chậu hoa, ngã ra đất.
Vệ Đông Li cũng chết sặc vì Khổng Tử Viết, nhưng khóe môi hắn lại cong cong ý cười, ngoắc ngoắc tay với Khổng Tử Viết, phối hợp nói: “Rất tốt. Bản vương quyết định sẽ cho ngươi một cơ hội để thể hiện, tới hầu hạ bản vương tắm rửa thay áo đi.”
Khổng Tử Viết đang định nói “ngươi không có tay à”, thì nghĩ lại, bây giờ cô đang diễn vai fan trung thành của Vệ Đông Li, tất phải lúc nào cũng dính lấy hắn, không thể bỏ lỡ cơ hội nịnh hót hắn được.
Nghĩ đến đây, một lần nữa Khổng Tử Viết lại anh dũng hi sinh vì đại nghĩa!
Tắm rửa xong, Vệ Đông Li bảo Khổng Tử Viết kiếm bộ quần áo sạch để thay cho hắn.
Khổng Tử Viết mở tủ quần áo của Vệ Đông Li, chọn một tấm trường bào màu đỏ, sau đó lại lôi một cái đai ngọc màu xanh cỏ, còn phối thêm một đôi ủng màu vàng lấp lánh cho hắn.
Vệ Đông Li chẳng có ý kiến gì với khiểu thẩm mỹ của Khổng Tử Viết, mà để mặc cô mặc chỉnh tề cho hắn. Sau đó, trong nháy mắt liền phái người tới tiệm quần áo lấy một bộ áo váy nữ cho Khổng Tử Viết, tự tay thay quần áo cho cô.
Khổng Tử Viết chỉ vào cái váy đỏ, đai xanh, giày vàng trên người mình, hỏi: “Quần áo tình nhân?”
Vệ Đông Li mắt sáng như sao, cúi đầu hôn Khổng Tử Viết, trêu ghẹo: “Quần áo tình nhân, cái tên này cũng tạm, bản vương thích.”
Bụng Khổng Tử Viết rất không hợp thời réo lên. Cô nuốt nước bọt, nói: “Ta đói, ăn cơm trước được không?”
Vệ Đông Li tặc lưỡi nói: “Gia đình bình thường không nuôi nổi ngươi.”
Khổng Tử Viết trợn mắt, “Ý gì thế hả? Giễu ta ham ăn à?”
Vệ Đông Li chỉ cười không nói, kéo tay cô, ấn cô ngồi xuống ghế, sau đó lấy một hộp thuốc cao nhuộm tóc tới nhuộm đen mái tóc trắng bạc cho Khổng Tử Viết.
Nhuộm tóc xong, Vệ Đông Li lại mở một hộp son, lấy một ít son màu da ra ấn lên mặt Khổng Tử Viết, cẩn thận xoa xoa.
Cuối cùng, hắn lấy một bộ vẽ mày ra, trang điểm cho cô xong mới hài lòng gật đầu, đẩy Khổng Tử Viết đang gà gật tới trước một tấm gương đồng khá nét.
Trong gương đồng hiện ra dung nhan của một người, Khổng Tử Viết kinh ngạc há hốc mồm! Ai có thể cho cô biết người trong gương là ai không?
Nàng ta còn trẻ, chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nàng ta rất dịu dàng đáng yêu khiến người ta không cầm lòng được muốn thương tiếc, muốn bảo vệ nàng ta.
Nếu Khổng Tử Viết là ánh mặt trời chói chang, thì người trong gương như dòng suối trong mát, nếu Khổng Tử Viết là con thú hoang lang thang trong rừng, thì người trong gương là một đóa mộc lan nở trong chốn hoang vu tĩnh lặng.
Khổng Tử Viết có thể khẳng định rằng, nếu cô là đàn ông, cô nhất định sẽ động lòng với người trong gương, suy cho cùng thì có những người vừa xuất hiện đã được định sẵn phải trở thành đối tượng được mọi người theo đuổi rồi. Ví dụ như người trong gương, ví dụ như Vệ Đông Li bên cạnh.
Khổng Tử Viết chưa bao giờ đứng cùng Vệ Đông Li trước gương nhìn nhau kĩ càng, nay cùng đứng soi gương, cô lại mang thêm một gương mặt khác của mình. Cảm giác này rất kì quái, không nói được là tốt hay xấu. Thậm chí lúc cô nhìn kĩ mình trong gương, cô còn có cảm giác quen thuộc mơ hồ. Thật kì lạ!
Trong gương đồng, Vệ Đông Li mặc ý chang cột đèn giao thông, nhưng vẫn quý khí bức người. Hắn như một bức tranh đậm màu, đẹp đến nỗi người khác quên cả hít thở.
Trong gương đồng, cô mặc áo đỏ, chân đi giày vàng, thắt lưng màu xanh, mang gương mặt giả này đứng cùng Vệ Đông Li, tự dưng có cảm giác vợ chồng cùng bái thiên địa.
Khổng Tử Viết đưa tay ra sờ cái mặt giả của mình, tặc lưỡi cảm thán: “Không ngờ ngươi còn có tay nghề dịch dung tốt thế này. Nếu có ngày ngươi không làm Vương gia nữa, thì làm nghề nặn tượng chắc cũng không chết đói được đâu.”
Vệ Đông Li áp cằm mình lên bả vai Khổng Tử Viết, nhướn mày hỏi: “Nếu có ngày bản vương thật sự suy bại chỉ còn là một kẻ nặn tượng, ngươi có còn ở bên bản vương chăng?”
Lúc này, tuy Vệ Đông Li tỏ vẻ rất ngả ngớn, nhưng Khổng Tử Viết lại cảm thấy hắn hỏi rất nghiêm túc, dường như cô rất quan trọng với hắn vậy. Quan trọng đến mức phải cẩn thận, phải thận trọng, không được phép sơ suất dù chỉ là phút chốc.
Không thể không thừa nhận rằng lời nỉ non dịu dàng của Vệ Đông Li rất say người. Cũng phải thừa nhận rằng, thích một người đẹp như Vệ Đông Li quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lúc này, Khổng Tử Viết tự dưng cảm thấy hình như cô hơi hiểu được suy nghĩ của Vệ Đông Li rồi. Hiểu vì sao hắn lại muốn cô nói thích hắn, sao lại muốn ép cô thừa nhận hắn tốt, vì sao lại chỉ cho phép hắn hành hạ cô mà không cho ai được bắt nạt cô.
Nếu không phải Vệ Đông Li đã đem lòng thích cô thì loại người không để ý tới sống chết của người khác như hắn sao cứ phải chấp nhất mọi thứ về cô như thế?
Ha ha, ai cũng bảo trong tình yêu ai bỏ ra nhiều hơn thì sẽ bị tổn thương nặng hơn. Nói như vậy thì không phải cô đang chiếm lợi thế sao? Cô có thể thế nguyền với Vệ Đông Li, sau đó đạp hắn dưới hắn rồi bỏ hắn đi như vứt giày rách! Để hắn nếm thử nỗi đau đớn mất hết hồn phách, đau khổ vì tình!
Tiếp theo thì sao?
Hiển nhiên đáp án là phủ định.
Điều mình không muốn thì cũng đừng cho người khác, Khổng Tử Viết cô khinh thường coi tình yêu như lợi thế để trả thù Vệ Đông Li.
Tuy Vệ Đông Li đã làm những chuyện tàn nhẫn với cô, nhưng khi cô thương tích đầy mình, hắn lại dang rộng đôi cánh vì cô, bảo vệ cô an toàn, chữa trị cho cô.
Bao nhiêu năm nay, giữa hai người lúc nào cũng dây dưa không dứt, không thể nói rõ ai là vết thương của ai, ai là nỗi đau của ai rồi.
Khổng Tử Viết nhìn Vệ Đông Li trong gương, cảm thấy lúc mình nhìn thấu hắn thì hình như lại không hiểu bản thân mình. Vệ Đông Li không đợi được đáp án mà hắn muốn có thì khẽ rũ mắt xuống, buông lỏng eo Khổng Tử Viết ra, xoay người đi ra ngoài.
Khổng Tử Viết đưa tay ra sờ vai mình, trên đó hình như vẫn còn vương lại mùi hương của Vệ Đông Li.
Trong gương chỉ còn lại mình cô, cô nhìn gương mặt xa lạ kia, trong lòng thấy hơi kì lạ. Người mà Vệ Đông Li muốn cùng thiên trường địa cửa kia rốt cuộc là KhổngTử Viết cô, hay là người con gái trong gương đây?
Khổng Tử Viết chau mày, túm lấy mái tóc đen nhánh lại rồi cố định bằng cây trâm ngọc Vệ Đông Li để lại.
Lúc này cô nhớ tới cái thìa gỗ không nhiếm chút bụi trần nào kia. Trong đêm mọi người tranh đoạt “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, cô đã coi cái thìa gỗ đó thành trâm cài tóc thật sự. Bây giờ nghĩ ra nó thì lại không nhớ đã đánh rơi ở chỗ nào rồi. Thú thật là lúc nào cô cũng nghĩ cái thìa gỗ đó không phải vật bình thường. Mất rồi, không khỏi hơi đau lòng.
Thôi vậy, không nghĩ nhiều nữa. Là của bạn thì cuối cùng rồi sẽ trở về bên bạn. Không phải của bạn thì có tranh cướp cũng vô ích. Hôm nay đẹp trời, tâm trạng cũng không tệ lắm. Nghĩ mấy chuyện nhức đầu kia thì thà đánh chén một bữa ngon lành rồi ngủ một giấc còn hay hơn.
Vệ Đông Li đi rồi quay lại, liếc mắt nhìn Khổng Tử Viết một cái, ý bảo cô mau lên bước đi cùng hắn.
Khổng Tử Viết lon ton chạy tới cạnh Vệ Đông Li, cùng hắn đi dạo trong “Nam Sơn Cư”.
Trên đường gặp Tiêu Doãn, hình như hắn thấy gương mặt sau khi dịch dung của Khổng Tử Viết thì hơi run sợ, khóe miệng cũng run rẩy theo.
Vệ Đông Li đưa mắt nhìn, Tiêu Doãn vội cúi đầu, che giấu sự kinh hãi trong lòng.
Khổng Tử Viết sờ mặt, tâm trạng hơi phức tạp.
Trời vừa tối thì bóng đen lặng lẽ lẻn vào trong “Nam Sơn Cư”, lấp ló tìm kiếm gì đó.
Lúc bóng đen đó nhìn thấy bóng lưng của một cô gái ở chỗ cửa sổ một căn phòng, mắt gã sáng rỡ, tung người nhẹ nhảy nhảy vào cửa căn phòng kia, một chưởng đánh ngất tên thị vệ trông cửa, sau đó đập cửa ra như một cơn gió lốc, lao vào trong phòng ôm lấy eo cô gái kia, dính chặt lấy lưng nàng ta ở ngực mình, thâm tình gọi một tiếng, “Tử Viết…”
Khổng Tử Viết đang định đi tắm thì bị người khác ôm sau lưng, cô sợ đến nỗi suýt nữa thì la hét thất thanh. Sau đó giọng nói và mùi hương quen thuộc kia đã trấn an nỗi hoảng sợ của cô. Khổng Tử Viết thậm chí không cần quay đầu lại cũng biết người đang ôm mình không ai khác ngoài Bách Lí Phượng!
Khổng Tử Viết mừng rỡ, vừa định quay đầu lại nói chuyện với Bách Lí Phượng thì trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Vệ Đông Li, hắn ném cái chén bạch ngọc đang cầm trong tay về phía Bách Lí Phượng, tiếng chén ngọc vỡ bát đã kinh động tới bọn thị vệ, bọn chúng nhận ra sự bất thường bèn lập tức ào ào xông vào, bao vây kín Bách Lí Phượng.
Vệ Đông Li đứng dậy từ trên cái ghế mây, lạnh lùng quát: “Bắt tên hái hoa tặc này lại!”
Bách Lí Phượng lập tức tháo cái khăn đen che mặt xông, cười hi hi nói: “Vô Song Vương gia cũng thấy ta có phong thái của hái hoa tặc sao?” gã buông tay ra, cúi đầu nói với Khổng Tử Viết, “Tử Viết, lúc nào thì ta mới có thể hái nàng đây?”
Khổng Tử Viết hơi nhức đầu, thầm mắng: Tên ngốc Bách Lí Phượng! Gã vẫn còn có lòng dạ đôi co với mình mấy thứ vô dụng này! Chẳng lẽ gã không nhận ra Vệ Đông Li đang muốn giết gã hay sao?
Vệ Đông Li liếc mắt nhìn cánh tay đang vòng quanh eo Khổng Tử Viết của Bách Lí Phượng, trong đôi mắt hắn xẹt qua sự tàn nhẫn khát máu, hắn xiết chặt ngón tay, nói với Bách Lí Phượng bằng giọng điệu đã cố bình tĩnh: “Lục Vương gia, ngươi nhìn cho kĩ, người ngươi đang ôm trong lòng là ái thiếp của bản vương gia, không phải người mà ngươi có thể tùy tiện ngắt hái!” Câu này của Vệ Đông Li rất khéo, không hề nói người Bách Lí Phượng đang ôm không phải Khổng Tử Viết, lại khiến Bách Lí Phượng tin rằng người gã đang ôm lại ái thiếp của Vệ Đông Li.
Quả nhiên, Bách Lí Phượng nhíu mày, xoay người Khổng Tử Viết lại liền nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn lạ lẫm.
Vệ Đông Li thấy Bách Lí Phượng sững sờ, lập tức đưa tay ra kéo Khổng Tử Viết vào lòng hắn, rồi nói với Bách Lí Phượng: “Không tiễn.”
Bách Lí Phượng gãi đầu, bĩu môi, nhìn kĩ Khổng Tử Viết một cái một mới thì thào: “Lưng này, tóc này, thật là giống quá.” Xoay người lặng lẽ biến mất trong đêm đen.
Khổng Tử Viết rất muốn nói cho Bách Lí Phượng biết cô chính là Khổng Tử Viết, nhưng nghĩ lại lại thấy hoàn cảnh mình giờ rất nguy hiểm, không nên kéo Bách Lí Phượng xuống nước theo. Suy cho cùng thì rất nhiều người đều tưởng “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vẫn đang ở trong tay cô. Nếu cô lộ mặt thì nhất định sẽ dẫn tới một cuộc chém giết đẫm máu mới.
Khổng Tử Viết nhìn theo hướng Bách Lí Phượng biến mất, khẽ than một tiếng.
Vệ Đông Li xiết chặt vòng tay, có vẻ như rất thân mật thì thầm bên tai Khổng Tử Viết: “Sao hả, gặp lại người tình cũ liền muốn đi cùng gã ư? Tiểu cải thìa, ngươi có tin chỉ cần bản vương ra lệnh một tiếng thì cho dù Bách Lí Phượng có võ công cao cường hơn cũng đừng hòng thoát ra khỏi Nam Sơn Cư hay không?”
Khổng Tử Viết cắn môi, không đáp lời.
Vệ Đông Li lạnh mặt, trước khi Khổng Tử Viết ra khỏi phòng, hắn dặn Tiêu Doãn vài câu, sau đó ra hiệu bảo Khổng Tử Viết chờ kịch hay.
Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy trước mặt choáng váng rồi nhìn thấy vô số mũi tên nhỏ bay chíu chít tới từ bốn phương tám hướng như một cái lưới khổng lồ. Cơn mưa tên qua đi, con chim bồ câu kia đã biến thành con nhím. Tiếp sau đó trên mình con chim bồ câu kia tỏa ra vài luồng khói trắng. Chờ khói trắng tan đi mất thì trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu, từ từ thấm vào đất, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Mặt Khổng Tử Viết trắng bệch, cúi đầu không nói. Cô thầm vui mừng, may mà cô không xúc động gọi Bách Lí Phượng lại, không thì…người biến mất trước mặt cô lúc này chắc chắn là Bách Lí Phượng!
Vệ Đông Li liếc nhìn Khổng Tử Viết, kéo cô trở lại phòng, sau đó một chưởng đóng sập cửa phòng, một mình ngồi trên ghế mây, nheo mắt lại như lão phật gia, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có gì muốn nói với bản vương không?”
Khổng Tử Viết gục đầu, kiên quyết lắc đầu.
Mắt Vệ Đông Li chỉ còn tàn nhẫn, một chưởng đập nát cái bàn, “Ngươi nói chuyện cho bản vương!”
Khổng Tử Viết mềm nhũn chân, hừ hừ hỏi: “Tay có đau không?”
Vệ Đông Li ngẩn người, sau đó mặt cười mà lòng không cười nói: “Tay không đau, bàn đau.”
Khổng Tử Viết ậm ừ lẩm bẩm: “Vậy ngươi cứ đập bàn trút giận tiếp đi.”
Vệ Đông Li tức quá! Hắn đứng dậy nhảy tới trước mặt Khổng Tử Viết, ép cô phải lùi sau một bước, Vệ Đông Li tiếp tục tới gần, Khổng Tử Viết tiếp tục lùi sau cho tới khi hắn đè cô vào ván cửa mới dừng lại hành động từng bước ép sát này.
Đúng lúc này, Tiêu Doãn ngoài cửa bẩm báo: “Chủ tử, Lục Vương gia Bách Lí Phượng đã quay lại.”
Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết chằm chằm, ngữ khí tràn đầy mùi nguy hiểm, hỏi: “Tử Viết, ngươi nói xem, bản vương có nên để gã nếm thử sự lợi hại của hỏa ảnh tiễn không?”
Khổng Tử Viết túm lấy cổ áo Vệ Đông Li, trợn tròn mắt , nghiến răng nói: “Ngươi dám?!”
Vệ Đông Li cười nhạo một tiếng, “Bản vương có gì mà không dám chứ? Nếu ngươi không tin thì cá một ván với bản vương thế nào?”
Khổng Tử Viết hoàn toàn tin rằng cho dù đối phương là một thảo dân hay là một Vương gia, thì chỉ cần Vệ Đông Li muốn, hắn nhất định sẽ khiến người kia phải chết!
Bách Lí Phượng nửa đêm tới, cho dù hắn chết trong “Nam Sơn Cư” thì cũng chưa chắc có người biết. Vả lại, trên những mũi tên kia có tẩm độc, trong nháy mắt có thể biến một người hóa thành một vũng máu ngấm vào đất rồi biến mất. Tới lúc ấy cho dù có người muốn điều tra cái chết của Bách Lí Phượng cũng chỉ có thể có lòng mà không có sức mà thôi.
Khổng Tử Viết biết Vệ Đông Li không hề đùa với mình, càng biết hắn quả thực muốn giết người, nên cô trở nên vừa căng thẳng vừa nôn nóng, lại túm lấy cổ áo hắn, ước gì có thể ghìm chết tên khốn kiếp này!
Vệ Đông Li nheo mắt, cười gằn nói: “Xem ra đối với ngươi thì Bách Lí Phượng quan trọng hơn bản vương nhiều lắm.” tiếp đó hắn đẩy Khổng Tử Viết ra, phân phó Tiêu Doãn đang ở ngoài cửa: “Giết….ư….”
Khổng Tử Viết tự nhận đầu óc mình khá nhanh nhẹn, dù không bằng Vệ Đông Li, nhưng cũng quá ngu ngốc. Vệ Đông Li đã nói rõ thế rồi mà cô vẫn khăng khăng bảo vệ Bách Lí Phương, vậy thì tối nay Bách Lí Phượng sẽ khó thoát kiếp nạn này!
Nói lí lẽ với người thông minh thì chi bằng đừng nói còn hơn!
Hôn hắn, cắn hắn, cưỡng hôn hắn bằng cách ngang ngược nhất, chặn câu “giết chết không tha” trong họng hắn!
Vệ Đông Li quá thông minh, đương nhiên hiểu suy nghĩ của Khổng Tử Viết, nhưng…không đẩy được Khổng Tử Viết nhiệt tình như lửa ra, không từ chối nổi sự cám dỗ của cô.
Tiêu Doãn ở ngoài cửa thì sốt cả ruột, rốt cuộc chủ tử có ý gì? Ít nhất cũng phải nói một câu chứ! Tuy trong phòng thi thoảng truyền ra vài tiếng hừ hừ, nhưng hắn lại không đủ thông minh, không thể hiểu được ý của chủ tử qua vài tiếng hừ hừ kia. Mà Bách Lí Phượng, rốt cuộc giết hay là không giết đây? Ôi…hay là quan sát thêm chút nữa để xem chủ tử có mệnh lệnh mới gì không vậy.
Khi Bách Lí Phượng đập cửa phòng Vệ Đông Li ra liền nhìn thấy một màn hôn hít nóng bỏng. Gã hoài nghi thân phận thật sự của cô gái kia, nên mới quay lại để xem cô gái kia rốt cuộc có phải Khổng Tử Viết đã dịch dung hay không.
Sự thật là nàng ta nhất định không phải Khổng Tử Viết. Khổng Tử Viết không thể hôn hít Vệ Đông Li một cách phóng túng như thế được!
Chẹp chẹp…nhìn điệu bộ của cô gái kia thật là kiểu phóng túng điển hình! Con gái đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được! Gã thật sự không ngờ một cô gái tuyệt sắc mặt mày dịu dàng uyển chuyển như thế lại có thể dũng mãnh đến vậy!
Hi hi…có lẽ chính vì cô gái đó nhiệt tình như lửa nên mới có thể châm lửa cây gậy băng như Vệ Đông Li chăng?
Vệ Đông li có ý để Bách Lí Phượng xem cảnh này, nhưng không muốn gã đã ghiền. Vì thế hắn bọc Khổng Tử Viết vào màn, cúi người đè xuống.
Bách Lí Phượng thấy không còn kịch để xem nữa, bèn có “tâm lí nho xanh chua không ăn được” nói: “Có gì đáng che chứ? Ngươi mời ta nhìn, ta cỏn không thèm ấy! Dáng người Tử Viết nhà ta còn đẹp hơn người đang ôm đấy!” Nói xong, gã vỗ mông bỏ đi, nhưng lại vứt Khổng Tử Viết vào trong nước sôi lửa bỏng.
Trong màn, Vệ Đông Li đưa tay ra sờ cổ Khổng Tử Viết, mơn trớn mạch máu của cô bằng đầu ngón tay lạnh ngắt, có vẻ rất dửng dưng nói: “Tiểu cải thìa, bản vương nhớ là ngươi không phải hoàn bích.” Vệ Đông Li vừa nghĩ tới câu Bách Lí Phượng vừa nói kia, hắn liền cảm thấy tim như bị dao cắt! Hắn ghen tị, ghen tị điên cuồng! Hắn muốn biết lần đầu tiên của Khổng Tử Viết đã cho ai, chẳng lẽ đã cho tên khờ Bách Lí Phượng kia ư? Cho dù tên đàn ông đó là ai, hắn cũng sẽ không tha cho nó, hắn phải băm xác nó thành vạn mảnh, lăng trì xử tử!
Khổng Tử Viết đã biết Vệ Đông Li muốn hỏi gì, nhưng cô ương ngạnh, không muốn để ý tới tên biến thái này! Vì thế cô cười khẩy một tiếng, thờ ơ nói: “Ồ, vậy à?”
Vệ Đông Li xiết quanh cổ Khổng Tử Viết khiến cô không thể hít thở nổi. Thế nhưng Khổng Tử Viết lại mỉm cười nhìn Vệ Đông Li, không giãy dụa cũng không phản kháng. Con mẹ nó chứ, chơi thì chơi, ai sợ chứ?! Vệ Đông Li hắn thích độc ác, ngược đãi cô! Khổng Tử Viết cô cũng độc ác, không ngược nổi Vệ Đông Li thì chẳng lẽ không thể tự ngược mình sao?!
Vệ Đông Li bị thái độ khinh miệt của Khổng Tử Viết chọc giận hoàn toàn! Hắn túm cổ Khổng Tử Viết quăng cô ra khỏi giường, đụng trúng chân bàn.
Khổng Tử Viết không phải người chửi không cãi lại, đánh không đánh trả. Cô không phải loại hiền lành, không chịu nổi bị người ta ức hiếp! Cô trợn trừng mắt, lập tức nhảy lên lao vào Vệ Đông Li như một con hổ dũng mãnh!
Vệ Đông Li dù thế nào cũng không tưởng nổi Khổng Tử Viết lại có thể ra tay với mình! Lúc hắn ý thức được Khổng Tử Viết muốn liều mạng với hắn, thì hắn đã bị cô đè lên giường, đầu đã cộc vào cột giường!
Vệ Đông Li phát cáu, vung tay lên tát vào mặt Khổng Tử Viết!
Đồng thời Khổng Tử Viết cũng vung tay lên cào vào mặt Vệ Đông Li!
Vệ Đông Li tặng cho cô một cái tát, cô cũng tặng lại hắn một cái “cào nở hoa”!
Tuy cái tát của Vệ Đông Li rất chuẩn xác đập vào mặt Khổng Tử Viết, mà Khổng Tử Viết lại bị chệch rơi trên cổ Vệ Đông Li, nhưng Khổng Tử Viết vẫn thấy được hả giận! Phải biết là Vệ Đông Li đã bị chảy máu! Còn máu tươi trong miệng cô, cô đã nuốt hết xuống, tuyệt đối không cho Vệ Đông Li nhìn thấy “thành quả” hắn tát cô được!
Động tác nuốt của Khổng Tử Viết chẳng qua được mắt Vệ Đông Li. Hắn tự biết lực ra tay của mình, cũng đoán được Khổng Tử Viết đang nuốt cái gì. Người phụ nữ bướng bỉnh không chịu thua này rốt cuộc đến bao giờ mới biết nhận lỗi đây?
Vệ Đông Li hơi bực mình đưa tay ra định tách miệng Khổng Tử Viết ra để xem trong miệng cô chảy máu có nặng không.
Khổng Tử Viết tưởng hắn còn muốn đánh, lập tức há mồm định cắn cằm hắn!
Nếu Khổng Tử Viết cắn thành công thì từ nay về sau Vệ Đông Li chẳng còn cằm nữa.
Vệ Đông Li nheo mắt lạnh lùng, trở người đè cô xuống giường, đè chặt cơ thể không ngừng vùng vẫy của cô, quát lên: “Ngươi làm loạn đã đủ chưa hả?”
Khổng Tử Viết nhe răng, cắn hụt hai nhát như để thị uy, cũng gào lên: “Chưa đủ! Chưa đủ!”
Vệ Đông Li bị Khổng Tử Viết chọc tức suýt chết, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ hung dữ này của cô có vài phần…đáng yêu. Tâm trạng của hắn rất phức tạp, cuối cùng không biết làm thế nào nói: “Bản vương chỉ nói ngươi không hoàn bích, ngươi phát điên cái gì?!”
Khổng Tử Viết hung dữ trừng mắt nhìn Vệ Đông Li, gào lên như điên: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không hoàn bích? Dựa vào cái gì mà bóp cổ ta? Dựa vào cái gì mà ngươi tự cho là đúng? Dựa vào cái gì mà ngươi muốn ai chết thì người đó phải chết? Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì hả?!
Ngươi có tư cách gì mà yêu cầu ta?! Trước khi ngươi bò lên giường của bà đây, không biết ngươi là thứ nước bẩn đã qua tay bao nhiêu người rồi!
Con mẹ nó còn tự xưng là ‘Bản vương’ nữa chứ! Ngươi thích chữ “vương” ấy như thế thì sao không đi làm “Vương Bát” đi? Cho ngươi hay, Vệ Đông Li, bà đây không muốn nhìn thấy ngươi! Bà đây tự chọc rách lớp màng kia, chính là vì không muốn cho ngươi đấy!” nhe răng nghiến lợi rồi dựng ngón giữa lên lắc lắc trước mặt Vệ Đông Li, chọc tức người ta không đền mạng mà gào lên, “Thấy chưa hả? Ngươi nhìn thấy chưa?!”
Vệ Đông Li trước nay tự phụ, tự nhận khả năng lí giải của mình rất mạnh. Thế nhưng những lời Khổng Tử Viết vừa nói lại khiến hắn phải ngẫm lại đến hai lần, sau đó…đáy mắt hắn từ từ dâng lên ý cười, nhẹ giọng nói một câu, “Thấy rồi.” “Ơ?” Khổng Tử Viết chớp mắt, không biết nên nói câu tiếp theo thế nào đây.
Vệ Đông Li khẽ hôn môi Khổng Tử Viết, sau đó móc từ trong vạt áo một lọ sứ màu xanh ra, bặt nắp rồi chấm chút thuốc mỡ lành lạnh thoa lên gương mặt sưng đỏ của Khổng Tử Viết.
Động tác của Vệ Đông Li rất nhẹ nhàng, ánh mắt rất nghiêm túc, trong mắt Khổng Tử Viết thì…rất chăm chú.
Khổng Tử Viết cứng đờ người, mất tự nhiên lườm Vệ Đông Li một cái, sau đó mím chặt môi không nói gì nữa.
Vệ Đông Li thoa thuốc cho Khổng Tử Viết xong liền nhét cái lọ sứ màu xanh kia vào tay cô, sau đó vừa nhìn cô chằm chằm, vừa chống người dậy, từ từ cởi nút áo trên y bào của hắn.
Khổng Tử Viết căng thẳng, ngắc ngứ hỏi: “Ngươi…ngươi muốn làm gì?”
Vệ Đông Li kéo vạt áo ra, khẽ nghiêng đầu để lộ ra vết cào trên cổ cho Khổng Tử Viết nhìn, nhẹ giọng nói: “Hơi đau đây này.”
Khổng Tử Viết run như điên! Mẹ…mẹ ơi….hình như Vệ Đông Li đang làm nũng với cô?! Xong rồi, trời long đất lở!
Khổng Tử Viết bắt đầu nghịch ngón tay, không nhìn tên tai họa Vệ Đông Li nữa.
Vệ Đông Li túm lấy tay Khổng Tử Viết, sờ sờ ngón giữa của cô, hỏi: “Nghịch có vui không?”
Khổng Tử Viết đang định mắng Vệ Đông Li là đồ thần kinh, kết quả…vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ý trêu tức trong mắt hắn mới biết hắn hỏi câu đó có ý gì!
Khổng Tử Viết đỏ mặt, bực mình chấm ít thuốc mỡ ra dán lên cổ Vệ Đông Li, quát: “Khỏe hơn ‘cái của ngươi’!”
Vệ Đông Li rùng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi chút nữa sẽ cho nàng biết rốt cuộc ‘cái của ai’ mạnh hơn!”
Khổng Tử Viết nhổ nước bọt, lại chấm thuốc mỡ, bực mình giơ tay lên, nhưng không làm mạnh tay, mà hơi khó chịu hừ một tiếng, sau đó mím môi, nghiêm túc thoa thuốc cho Vệ Đông Li.
Hừ! Không phải cô đau lòng gì đâu, chẳng qua là nghĩ tới một cái cổ đẹp thế này, nếu để lại sẹo chỉ vì cô thì cô không gánh nổi tội này đâu!
Khổng Tử Viết hoàn thành nhiệm vụ Vệ Đông Li giao cho, Vệ Đông Li hôn một cái vào môi cô, còn nói: “Khen thưởng chút.”
Khổng Tử Viết bĩu môi để bày tỏ thái độ khinh thường.
Vệ Đông Li ôm Khổng Tử Viết vào lòng, hít hà mùi hương thoang thoảng trên người cô, nhắm mắt lại mãn nguyện.
Có lẽ là làm khổ mệt rồi, mí mắt Khổng Tử Viết bắt đầu đánh nhau, cơn buồn ngủ kéo tới.
Chẳng biết bao lâu sau, hình như Khổng Tử Viết nghe thấy Vệ Đông Li nói: “Tiểu cải thìa, ta rất vui.” Cô cố mở mắt ra, ậm ừ đáp một tiếng cho biết cô nghe thấy rồi.
Hồi lâu, khi Khổng Tử Viết sắp rơi vào trong mộng, cô lại nghe thấy Vệ Đông Li nói: “Bản vương là nước sạch, không phải nước bẩn đã qua tay nhiều người.”
Khổng Tử Viết như đã ngủ say, không hề đáp lời Vệ Đông Li. Nhưng đêm nay chắc chắn cô sẽ có một giấc mộng đẹp, vì bất tri bất giác khóe môi của cô đã bắt đầu nhếch lên, cười như vầng trăng non, rất đẹp, rất dịu dàng.