"Không..ph.."
Kiều Mẫn Hi chưa kịp nói hết câu đã bị Phong Vũ Thần hôn chặn lại, những lời chưa kịp nói ra điều bị anh nuốt hết vào bụng..
Hôn đến mụ mị cả đầu óc Kiều Mẫn Hi, nụ hôn trượt dài xuống cổ, rồi lại di chuyển xuống đôi gò bông đang lấp ló, làm anh càng thêm u mê..
Dùng chiếc lưỡi ranh mãnh của mình không ngừng viền quanh hạt đỉnh hồng, một tay xoa nắn, một bên **** *** đến nghiện....
Kiều Mẫn Hi cơ thể càng lúc càng trở nên mẫn cảm, miệng không ngừng phát ra từng tiếng rên rỉ nhỏ, cảm giác tham muốn, muốn được anh yêu thương càng lúc càng nhiều hơn...
Sau đó chợt nhớ ra chuyện quan trọng, ra sức đẩy anh ra, khó khăn mà lên tiếng nói...
"Không được, mẹ anh vẫn còn đang đợi chúng ta, bây giờ thì không được, không thể để mẹ anh đợi chúng ta lâu được, lỡ như làm mẹ anh giận, ghét bỏ tôi thì làm sao.."
"Được lần này coi như tha cho em đó, nhưng tối nay em đừng hòng chạy thoát.."
Phong Vũ Thần sau đó mới chịu dừng lại, ngồi dậy nắm tay Kiều Mẫn Hi đi vào cánh cửa được âm vào trong tường...
"Đây là phòng để quần áo, trang phục, phụ kiện trang sức của em, tôi đã bảo người mang đến toàn bộ những thứ em cần dùng thường ngày, em mau thay vào đi.."
Kiều Mẫn Hi không ngờ phòng để quần áo ở đây lại to lớn đến vậy, cửa lại được âm vào tường thảo nào cô tìm mãi không thấy..
Một lúc sau cả hai cùng nhau bước xuống nhà quần áo cũng chỉnh tề, Kiều Mẫn Hi vừa nhìn thấy Phong phu nhân liền có chút ngại ngùng...
Phong phu nhân nhanh chóng lên tiếng bảo cô đến ngồi cạnh mình...
"Giờ con có thể nói cho ta biết con tên là gì không vậy, ta hỏi mãi mà Vũ Thần nó không chịu nói.."
"Dạ con tên Kiều Mẫn Hi.."
"Thảo nào ta nhìn con trông rất quen mặt, ta rất thích những trang phục mà con thiết kế, cũng là khách hàng thân thiết của studios EM đấy.."
"Thật vậy hả bác, con rất vui.."
"Hửm sao lại gọi ta là bác, sau này gọi ta là mẹ giống như Vũ Thần biết chưa."
"Ta đã biết hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi, nên bây giờ chúng ta là người một nhà, ta sẽ yêu thương còn như con gái ruột của ta vậy.."
"Chỉ là ta có chút giận, tại sao kết hôn mà không báo với chúng ta lời nào hết, cả nhà đều rất muốn được gặp mặt cháu dâu đấy.."
"Chỉ là cái thằng này chẳng chịu đưa con về gì cả.."
"Mẹ à mẹ lại nữa rồi, chúng con có một số việc cần làm, khi nào xong còn sẽ đưa cô ấy về ra mắt mọi người sau ạ.."
"Vậy được, mà Mẫn Hi này khi nào rảnh mẹ con chúng ta cùng nhau ra ngoài mua sắm nhé.."
"Dạ, mẹ, lúc nào mẹ rảnh cứ gọi con ạ.."
Mẹ chồng với nàng dâu nói chuyện với nhau rất hợp, cứ mãi trò chuyện với nhau mà quên luôn mất sự tồn tại của Phong Vũ Thần, còn thân thiết trao đổi số điện thoại liên lạc cho nhau..
_____________________
Công ty EM...
Kiều Mẫn Hi sau khi tạm biệt mẹ chồng cũng bắt đầu quay trở lại công ty làm việc, nhờ vào sự giúp đỡ của tập đoàn Phong Thị...
Công ty EM cũng bắt đầu trở về đúng như ban đầu, rất nhiều đối tác lớn tìm đến cô để hợp tác, khiến Kiều Mẫn Hi ngày càng bận rộn hơn...
Về phía Trịnh Minh Hạo khi biết tin cô được Phong Thị giúp đỡ thì tức điên lên, đập phá đồ đạc trong phòng làm việc...
Hắn đã sắp đạt được mục đích làm cho Kiều Mẫn Hi phải phá sản, thì lại bị Phong Vũ Thần phá hỏng mọi thứ....
Khiến tất cả nhân viên nhìn thấy vô cùng khiếp sợ, chẳng ai dám đến gần...
Cũng trong lúc này, Cố Minh Thành đang lôi đầu tên dám cả gan bỏ thuốc Kiều Mẫn Hi đến cho Phong Vũ Thần...
Đường Hạo bị trói chặt hai tay lại với nhau quỳ dưới đất, trước khi đến đây hắn đã bị người của Cố Minh Thành chăm sóc không ít...
Nên bây giờ khuôn mặt bầm dập, quần áo xộc xệch, cả người bê bết máu trong vô cùng đáng thương, mở miệng cầu xin Phong Vũ Thần tha mạng...
"Phong tổng tôi biết sai rồi, tôi không dám đụng vào người phụ nữ của ngài nữa, xin ngài hãy tha mạng cho tôi.."
"Tha cho mày sao, nếu lúc đó tao không đưa có ấy rời khỏi, thì chẳng phải cô ấy sẽ làm cho cười cho mọi người rồi sao."
"Là tôi sai, tôi ngu dốt cầu xin Phong tổng tha mạng,.."
Cố Minh Thành đứng một bên nãy giờ cũng lên tiếng...
"Vũ Thần cậu định xử lý hắn thế nào.."
"Trực tiếp cắt bỏ thằng em của hắn vứt xuống biển, sau đó đuổi hắn ra nước vĩnh viễn cũng không được quay về đây.."
"Được, tôi sẽ căn dặn người làm ngay.."
"Phong tổng xin hãy tha cho tôi, các người mau buông ra, đừng mà Á..."
Đường Hạo không ngừng hét lớn cầu xin, đến khi bị nhìn thấy con dao cắt vào thì lập tức ngất xỉu ngay...
"Tôi đi trước đây, mọi việc còn lại nhờ hết vào cậu đấy.."
Phong Vũ Thần nói xong thì rời đi ngay....
___________________
Ở một khách sạn nổi tiếng trong thành phố S, hai người đang ra sức quấn chặt vào nhau, tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc vang rộng khắp cả căn phòng...
Sau một lúc cuộc ân ái cũng dừng lại, người đàn bà mệt mỏi nằm trên giường, trong khi người đàn ông kia lấy chiếc khăn quàng ngang hông bước đến bên cửa sổ châm điếu xì gà lên kéo một hơi...
"Hình như lần này con gái của Kiều Chính Minh quay về là muốn trả thù chúng ta.."
"Theo như thông tin mà em biết thì cô ta đang âm thầm điều tra lại chuyện năm năm trước, chẳng lẽ cô ta đã biết hết những chuyện chúng ta đã làm với Kiều Chính Minh.."
Bà Diệp Nhan không ngừng nói ra những suy luận của mình...
"Em cứ yên tâm, còn ranh đó sẽ chẳng làm gì được chúng ta đâu, nếu nó cứ muốn điều tra thì chúng ta sẽ dùng cách giết người diệt khẩu, tiễn nó về suối vàng gặp mẹ nó.."
Ông Đường nhả khói thuốc ra mà nói, làn khói bay mờ mờ ảo ảo trong khuôn mặt vô cùng hung ác..
"Em định khi nào sẽ cử hành hôn lễ cho Đường Doanh và Minh Hạo, con ranh đó quay về rồi không khéo Minh Hạo nó lại thay đổi.."
Anh cứ yên tâm, em sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu, chỉ có Đường Doanh mới có thể là thiếu phu nhân của Trịnh Thị mà thôi.."
Bà Diệp Nhan bước đến vòng tay ôm lấy ông Đường từ phía sau, dùng tay tháo bỏ chiếc khăn xuống, tiếp tục trận ân ái...
"Đúng là đàn bà *** ****, làm thế nào vẫn không cảm thấy đủ, thảo nào em lại bỏ rơi tên chồng già họ Trịnh kia.."
"Ưm..a vì chỉ có anh mới có thể làm em thỏa mãn.."
Danh Sách Chương: