Nhiễm Thanh Trang nhìn chằm chằm vào cánh tay đang vươn ra phía hắn của tôi, nhất thời không có động tác gì.
Nước cứ xối xả từ trên đầu không ngừng dội xuống, chắn hết tầm nhìn. Tôi vuốt mặt, đột nhiên cảm thấy mình thật giống một con chó. Sau khi nó mắc mưa thì cụp đuôi lại, lang thang khắp nơi tìm một chỗ để nghỉ ngơi, cuối cùng cũng tìm được mái hiên trông có vẻ sẽ chấp nhận mình, kết quả còn chưa tới gần đã bị ghét bỏ xua đuổi.
Tại sao đã lưu lạc đến bước đường này rồi?
Buông tay xuống, lại lần nữa đập trán lên gạch men sứ, tôi nhắm mắt lại rầm rì: “Nóng quá… Tôi sắp chết… tôi sắp chết đến nơi rồi…”
Không đợi tôi bị tế bào ung thư ăn mòn, tôi sẽ phải chết trong đêm nay, chết dưới loài hoa anh đào chết tiệt này.
Mặc dù chết vì ung thư não cũng không phải là kiểu chết tử tế gì nhưng bị nghẹn chết, bị nóng chết lại càng không phải là kiểu chết tử tế gì hơn. Nếu như mẹ biết tôi chết như vậy, nhất định cũng sẽ đem tro cốt của tôi vứt xuống biển…
“Cậu ra đây trước đã.” Nhiễm Thanh Trang đi về phía tôi, đưa tay đóng vòi hoa sen.
Thấy hắn gần ngay trước mắt, tôi cũng không biết tìm được chút khí lực dư thừa từ xó xỉnh nào, tựa như hồi quang phản chiếu, căn đúng thời cơ túm chặt được cổ tay hắn, mạnh mẽ kéo hắn vào trong bồn tắm đứng.
Hắn loạng choạng ngã vào trong, năm ngón với lên cửa thủy tinh, nhưng không nắm được vào bất cứ thứ gì nên ngã thành một đống với tôi.
Dòng nước vốn đang xối xả trên người tôi chuyển thành rơi xuống người hắn, khiến quần áo của hắn trong khoảnh khắc đã ướt đẫm.
Nắm tay của hắn chống lên phần gạch sứ phía sau tôi, trên mặt là sự kinh ngạc xen lẫn tức giận: “Cậu…”
Không đợi hắn mắng tôi, tôi đã nhận sai trước: “Xin lỗi… xin lỗi…”
Vừa nói xin lỗi, vừa ôm lấy cổ của hắn, ngăn không cho hắn rời đi.
“Tôi không còn sức nữa rồi… cậu giúp… giúp tôi với.” Tôi chớp mắt tránh khỏi những giọt nước phiêu tán trên lông mi, nỉ non với giọng điệu gần như nức nở thút thít.
Cho dù đã bắn ra hai lần rồi, cự vật ở hạ thể vẫn cứng rắn y như trước, duy trì độ cứng đáng sợ, tựa như sẽ không bao giờ mềm ra nữa.
Một tay của Nhiễm Thanh Trang chống lên bức tường phía sau người tôi, tay kia lúc trước bị tôi kéo, bây giờ đã tự do, buông xuống cạnh người. Hai chân thì một chân quỳ gối bên cạnh tôi, một chân để giữa hai chân tôi, khó khăn chống đỡ nơi chứa con cháu của tôi.
Bắp đùi tôi khó nhịn được mà kẹp chặt, không có bao nhiêu ý thức tự chủ, hoàn toàn là tự thắt lưng mình chuyển động, cọ xát lên lên xuống xuống.
Nhiễm Thanh Trang bị tôi cọ đến mức sắc mặt xanh mét, giật giật người muốn lui ra.
Tôi nào có thể để hắn như ý nguyện? Đè chặt sau gáy hắn chưa nói, một chân còn nâng lên gác bên hông hắn, cẳng chân câu lên giống như chiếc đuôi của bọ cạp, ôm hắn không để hắn rời đi.
Chẳng qua chỉ là cọ xát mà vẫn luôn không chạm được đến chỗ ngứa thực sự. Tôi men theo bả vai, sờ đến bàn tay hắn buông xuống bên người kia, thở ra khí, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng lừa gạt: “Chỉ một chút thôi…”
Hắn không giãy dụa nữa, cũng không quát mắng tôi, cơ bắp của cả người cứng ngắc, giống như là ngầm đồng ý rồi.
Tôi mừng rỡ như điên, gấp đến nỗi không chờ được, nắm lấy bàn tay đó đặt vào giữa hai chân.
Rõ ràng tôi đã cảm thấy rất nóng, cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa dục cháy mãi không hết, nhưng lúc tay của Nhiễm Thanh Trang chạm tới tôi, tôi lại còn có thể cảm thấy nóng hơn.
“Ư…” Tôi cắn môi, cả người run rẩy lắc lư. Bởi vì nhiệt độ thiêu đốt người ta kia, cũng bởi vì tôi vậy mà lại dùng tay của Nhiễm Thanh Trang để làm cái chuyện đê tiện như thế này.
Lòng tham luôn luôn bắt đầu từ những điều nhỏ bé, dần dần bị nuôi dưỡng cho thật lớn rồi về sau trở nên không thể vãn hồi.
Trần Kiều từng nói với tôi, mấy kẻ nghiện cờ bạc ở sòng bạc, phần lớn là như thế. Khởi điểm luôn là đánh nhỏ chơi ít, chỉ mấy ngàn mấy vạn, về sau thắng được tiền nếm được chút ngon ngọt là càng đánh càng lớn. Chơi mười thua chín, cuối cùng bán nhà bán con cũng không lấp được cái hố của lòng tham.
Trước kia tôi không hiểu vì sao mà loại chuyện này đã dính vào rồi là không dứt ra được nữa, bây giờ từ cái nhỏ mà thấy cái lớn, ngược lại đã hơi hiểu ra rồi.
Lúc bắt đầu tôi cũng chỉ là muốn cọ cọ chút là được rồi, về sau lại cảm thấy không đủ, muốn Nhiễm Thanh Trang sờ sờ cho tôi. Bây giờ tư vị của việc sờ còn chưa nếm đủ, tôi lại muốn hắn niết, véo, xoa,… dục vọng vĩnh viễn không có điểm cuối, một khi đã có nó, thì dừng không được nữa, muốn càng nhiều càng nhiều hơn.
“Mạnh hơn chút nữa…” Tôi cầm lấy cánh tay của hắn, cong bàn chân lên, đôi môi áp vào cạnh cổ hắn vuốt ve, lòng tham không đáy mà thúc giục.
Động tác của hắn ngừng lại một lát, như là cũng có hơi bị tôi làm cho không nói lên lời, hầu kết lên xuống hai lần, lạnh giọng nói: “Câm miệng.”
Loại thuốc này thực sự quá mức đòi mạng rồi. Ngay cả khi Nhiễm Thanh Trang nói chuyện hung dữ như vậy mà tôi cũng cảm thấy trong lỗ tai tê dại một trận, nhịn không được muốn nghe hắn nói nhiều hơn. Cái gì cũng được, mắng tôi, khen tôi, mấy chuyện linh tinh không quan trọng, đều được cả.
Ngón tay của Nhiễm Thanh Trang không hề mềm mại, có những đường vân hơi thô ráp, chỗ gan bàn tay thoáng hiện ra lớp chai, vòng từ dưới hướng lên trên, rồi lại cọ qua chỗ da thịt trên đỉnh mẫn cảm nhất kia, quả thực khiến người ta dục tiên dục tử, cái mạng này cũng có thể cho hắn.
Ư ư… sao lại có thể thoải mái thế cơ chứ, so với chính mình tự làm… thì thoải mái hơn nhiều…
Gần lúc lên đỉnh, tôi sờ soạng lung tung sau gáy và bộ râu ngắn ngủi lún phún cưng cứng của hắn, ưỡn lưng mông tặng chính mình vào tay hắn càng nhiều hơn, hô hấp rối loạn, trái tim như sắp bị nổ tung.
Một chân khác lúc này vô thức cong lên, đầu gối chạm vào hạ bộ của Nhiễm Thanh Trang.
Cơ bắp dưới lòng bàn tay đột nhiên căng chặt. Năm ngón tay của Nhiễm Thanh Trang vừa siết, tôi kêu lên thất thanh, ngón chân co quắp, toàn bộ nửa người dưới từ điểm bùng nổ giữa hai chân rồi đến đùi, lan ra đến đầu ngón chân đều đang run rẩy kịch liệt.
Trong cơn hoảng hốt, tôi như bay lên trời, nhìn thấy chính mình đang ý loạn tình mê dán sát môi vào hầu kết của Nhiễm Thanh Trang, dùng đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng liếm đi những giọt nước nhỏ bé ở trên đó. Một chân gắt gao quấn chặt bên hông hắn, hai tay mơn trớn sống lưng, không biết thẹn mà ưỡn thắt lưng chuyển động háng, đem cái vật vẫn cứ cứng ngắc của mình cứ chốc lại đâm vào trong tay hắn.
Nếu như là lúc bình thường, thế nào tôi cũng phải tìm một cái lỗ để chui xuống. Nhưng cái thời điểm bất thường này, tôi đã không còn là tôi nữa mà là một kẻ dâm đãng cuồng tình dục bị thuốc chi phối, bây giờ tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để cắm vào.
“Sao cậu vẫn còn…” Nhiễm Thanh Trang phiền muộn cúi đầu liếc nhìn xuống cái thứ ác nghiệt ngang ngược bướng bỉnh kia của tôi, không khỏi chửi một câu thô tục: “Con đàn bà điên kia rốt cuộc đã cho cậu ăn bao nhiêu vậy?”
Hắn đứng thẳng người, nắm lấy vòi hoa sen bên cạnh như muốn đứng dậy. Thật vất vả tôi mới bắt được cọng rơm cứu mạng này, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Cả người tôi đều nghiêng về phía trước, quấn lấy hắn, ôm eo hắn không buông.
“Đừng đi…” tôi như một con bạc vô lại: “Thêm một lần nữa là được, một lần nữa thôi…”
Nhiễm Thanh Trang thở hổn hển, ngưng mắt nhìn tôi chằm chằm: “Buông ra.”
Tôi ngửa đầu nhìn hắn, có hơi sợ sệt, lại rất tủi thân.
Nào có ai giúp người mà giúp có một nửa? Một lần cũng là giúp, hai lần cũng là giúp, không thể giúp nhiều hơn chút sao?
Tôi cắn môi, không cam lòng càng siết chặt vòng tay của mình hơn, định cứ như vậy làm một miếng keo da chó, dính trên người hắn.
“Buông ra…” Nhiễm Thanh Trang nói lại lần nữa, lần này trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Tôi chỉ định tắt nước thôi.” Nói xong, hắn đóng lại vòi hoa sen vẫn luôn không ngừng chảy ra nước lạnh.
Có thể là vì vừa mới bắn ra, trong thời gian ngắn ngủi IQ thoáng cái quay trở lại nên tôi cảm thấy hắn không đến mức phải lừa tôi chuyện này, lúc ấy mới chậm rãi buông lỏng tay ra.
Hôm nay trên người hắn mặc một chiếc áo T-shirt đen, lúc này đã hoàn toàn ướt sũng, dính sát vào người, lộ ra những đường cong cơ bắp rắn chắc. Tôi nhìn chăm chú vào cái thứ mạnh mẽ lộ ra hình dáng mơ hồ trong quần của hắn mà nuốt một ngụm nước bọt, IQ vừa quay lại ngồi còn chưa nóng mông lại bắt đầu cao chạy xa bay.
To quá… Ông trời cũng bất công quá rồi, vì sao mà ngay cả phương diện này Nhiễm Thanh Trang cũng ưu việt hơn người khác nhiều như vậy chứ?
Của tôi với hắn mà đem so với nhau thì giống như sự khác biệt giữa nút gỗ sồi trong chai rượu vang và chiếc kim thêu.
Nhiễm Thanh Trang nhanh chóng cởi chiếc áo T-shirt ra vứt trên mặt đất sau đó lại muốn cởi quần, đầu ngón tay đã dừng ở chỗ khóa kéo nhưng lại chậm chạp không tiếp tục.
“Xoay người đi, đừng nhìn lung tung.” Cùng với lúc kéo xuống khóa kéo, hắn ra lệnh cho tôi với một giọng khàn khàn trầm đục. Qua một lúc thấy tôi vẫn đang nhìn thì không kiên nhẫn mà nắm cằm tôi rồi kéo đầu tôi sang một hướng khác.
Keo kiệt…
Mang theo chút hụt hẫng và tiếc nuối, tôi di chuyển đầu gối xoay người lại, mặt hướng vào tường. Chỉ một lát sau, bên tai truyền đến tiếng sột soạt, một chiếc khăn tắm thật lớn trùm lên đầu tôi, che phủ hoàn toàn phía dưới thân tôi.
Túm lấy cánh tay tôi, Nhiễm Thanh Trang dựa lưng vào tường và để tôi ngồi trong lòng hắn. Lưng dán vào ngực, mông kề sát háng của hắn, đầu gối hơi gập lại, nửa thân dưới bị hai cái chân dài của hắn áp sát nên nằm gọn ở bên trong.
Hình như hắn chỉ cởi quần lót, không cởi hết cả quần dài. Đôi chân tôi bị nước lạnh xối đến mức cực kỳ tái nhợt được lót bằng chiếc quần tối màu của hắn, trông có vẻ càng trắng hơn.
“Được rồi, như vậy thuận tay hơn.”
Giọng của hắn gần ngay bên cạnh, chỉ cách một lớp khăn tắm mỏng manh. Tôi nắm chặt lớp vải mềm mại trong tay, chỉ cảm thấy ngọn lửa thiêu đốt từ trong ra ngoài kia lại lần nữa ngóc đầu trở lại, thiêu đốt xương cốt của tôi, ngũ tạng của tôi, mỗi một tấc da thịt của tôi.
Trong tư thế này, Nhiễm Thanh Trang giúp tôi bắn ra hai lần nữa rồi mới miễn cưỡng bình ổn lại được sóng tình mãnh liệt của tôi.
Vào lần cuối cùng, tôi yếu ớt nắm lấy bàn tay to lớn của Nhiễm Thanh Trang đang đặt giữa háng của tôi kia, gót chân khó nhịn mà chồm dậy ngồi xổm trên mặt đất, nghẹn ngào gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, tay kia thì hướng ra phía sau sờ vào lỗ tai hắn, hai gò má hắn, muốn càng nhiều, càng thân mật cùng hắn da thịt cận kề hơn.
“A…” Tôi ưỡn eo bụng lên, mông run rẩy giữa không trung, cuối cùng lại ngã vào trong lòng hắn.
Tôi thoải mái thở hổn hển, cơ thể lười biếng uể oải, như được ngâm mình trong một hồ nước ấm áp, từng lỗ chân lông đều được giãn mở, hân hoan vui sướng mà nhảy múa điên cuồng.
Khăn tắm đã rơi từ trên đầu xuống từ lâu, bị kẹt giữa cơ thể của cả hai, gần như vậy nên tôi chỉ cần đè sau gáy của hắn, hơi nghiêng mặt là có thể dễ dàng hôn được môi hắn.
Tôi cũng không biết vì sao tôi lại hôn hắn, bây giờ đầu óc tôi giống như tảo bẹ bị ngâm nước, không nghĩ được nhiều điều lắm.
Có lẽ vào thời khắc như thế này thì phải có một nụ hôn.
Trước đây tôi vốn không thích câu “Đàn ông thích suy nghĩ bằng nửa thân dưới” nhưng hôm nay cũng không thể không thừa nhận, một khi đã sung sướng rồi thì đúng là không thể dùng cái đầu phía trên để suy nghĩ nữa.
Tôi hôn khóe môi hắn, hôn lên chiếc cằm có lớp râu mọc lún phún chưa cạo của hắn. Có lẽ cảm thấy chưa đủ nên tôi thử chen đầu lưỡi vào giữa hai cánh môi của hắn.
Cánh tay đang đè bên eo tôi đột nhiên siết chặt, chặt đến mức như muốn khảm tôi vào trong cơ thể hắn, lại giống như muốn thô bạo bóp tôi thành hai nửa, khiến tôi không thể động đậy được nữa.
Tôi không sợ cảnh cáo của hắn chút nào, vẫn duỗi đầu lưỡi vào bên trong, cuối cùng tìm được một khe hở, để tôi xâm nhập vào bên trong, điên cuồng chiếm đoạt.
Cổng thành của hắn thất thủ, như thể không cam lòng còn muốn phản kháng một lần cuối cùng, muốn ngăn lại đầu lưỡi của tôi, muốn đuổi tôi ra ngoài.
Giữa lúc qua qua lại lại, không phân rõ là ai xâm phạm ai, hay là ai chủ động hơn nữa. Động tác của cả hai dần dần trở nên kịch liệt, cắn lưỡi, nhai môi. Mắt thấy ngọn lửa trong tôi lại sắp bị đốt lên thì ngón tay có chút dịch nhầy dinh dính lạnh lẽo lướt qua sườn mặt tôi, thong thả di chuyển lên trên, cuối cùng cắm vào giữa tóc của tôi, kéo tôi ra.
“Được rồi.” Nhiễm Thanh Trang thở ồ ồ gấp gáp, nói: “Lại nữa thì cậu cũng rỗng luôn rồi, muốn tinh tẫn nhân vong sao?”
Đầu lưỡi tôi vẫn đang thăm dò ở bên ngoài, nghe vậy trong đầu tôi chợt hiện lên cái chết của cha tôi. Tuy rằng tôi thực ra chưa từng thấy tử trạng của ông ấy, mẹ tôi cũng chỉ gặp ông ấy một lần cuối cùng ở nhà tang lễ nhưng điều đó không ảnh hưởng đến chuyện từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn luôn bị ám ảnh với chuyện đó.
Thế thì cũng thật không hay ho gì.
Tôi thành thật lại, lùi về trong lòng Nhiễm Thanh Trang, mí mắt mệt mỏi rũ xuống. Cơ thể vẫn còn khó chịu, có điều đã đỡ hơn nhiều rồi, không còn mẫn cảm đến mức đụng cũng không thể đụng nữa.
Tính kiên nhẫn của Nhiễm Thanh Trang có lẽ cũng bị tôi làm cho lên đến cực hạn. Chiếc khăn tắm lại lần nữa bao lấy tôi, bọc đến mức giống như con nhộng, ôm tôi ra khỏi phòng tắm.
Hắn đặt tôi lên giường, lại dùng chăn bọc tôi thêm một lần nữa, khiến tôi động đậy cũng không động đậy được.
May mà dược hiệu trong người tôi cũng giảm kha khá rồi. Tôi bất mãn lầm bầm hai tiếng, thấy cũng vô ích đành cọ đầu vào gối. Rất nhanh sau đó đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, rồi không còn biết gì nữa.
Danh Sách Chương: