"Ha! Ha! Ha! Ngươi đúng là ngu xuẩn, với lời nguyền giao dịch thì ngươi chẳng thể đả thương được ta, trừ khi ngươi chết."
Giọng cười man rợ của bà ta vang vọng khắp cung điện nguy nga. Bản thân Lãnh Huyết cũng biết rõ điều đó chứ, hắn cũng đã tính toán mọi chuyện hết rồi, hôm nay bà ta nhất định phải chết dưới tay của hắn. Chỉ thấy Lãnh Huyết lấy nguyên thần của mình ra, hợp lại làm một với thanh kiếm của hắn. Hành động này của hắn khiến cho thái hậu rất bất ngờ. Yêu quái mà mất đi nguyên thần thì chẳng thể sống được bao lâu cả, vậy mà hắn lại không do dự gì mà hợp nguyên thần với kiếm để có thể chém trúng bà ta sao? Vậy không khác nào chết chung à? Lãnh Huyết dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chém trúng cái cổ của bà ta.
"Xoạc..."
Nhát chém của hắn lần này đã chém trúng cánh tay phải của bà ta. Vì bị ác linh kí sinh quá lâu nên máu của bà ta cũng không còn màu máu đỏ tươi mà thay vào đó là một đen đặc có mùi vô cùng kinh khủng. Khuôn mặt bà ta lúc này mới biến sắc hoàn toàn. Sức mạnh của ác linh và Lãnh Huyết ngang ngửa nhau nếu có lời nguyền được lập ra. Bây giờ nguyên thần hắn đã mất thì cũng đồng nghĩa với việc lời nguyền khế ước đã được giải trừ. Bây giờ với sức mạnh của bà ta không thể đấu lại cửu vĩ hồ trước mặt. Thái hậu không vì lý do đó mà bỏ cuộc chiến. Bà ta hiến tế linh hồn của bản thân, nguyện trở thành sức mạnh của ác linh để nó giết chết Lãnh Huyết.
Trong nháy mắt, cơ thể của bà ta bị bóng đen nuốt chửng hoàn toàn. Ngay trước mắt của Lãnh Huyết là hiện thân của ác linh thực sự. Nó cười một cách khoái chí nhìn con mồi trước mặt.
"Ha! Ha! Ha! Giờ ngươi đã không còn là đối thủ của ta nữa rồi! Chịu chết đi."
Lãnh Huyết nhếch mép cười một cách khinh bỉ về phía nó: "Ha! Ngươi phải chăng đã quá ngây thơ? Người phải chết ở đây, là ngươi."
Ác linh vẫn không hề hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Lãnh Huyết. Chỉ thấy hắn búng nhẹ tay một cái, cơ thể to lớn của ác linh như mây mù đen đặc liền bị hao tổn, biến thành một đám mây cao ngang ngửa Lãnh Huyết. Sức mạnh mà nó hấp thụ từ thái hậu dường như đang nuốt chửng nó từng chút vậy. Nó hoảng loạn mà chất vấn hắn:
"Ngươi đã làm gì?"
Lãnh Huyết không thèm trả lời câu hỏi của nó. Một thứ ác linh ngu xuẩn như vậy thì không có quyền được biết lý do tại sao nó chết. Lãnh Huyết vung thanh kiếm lên, chia cơ thể bằng khói đen của nó thành nhiều mảnh vụn khác nhau. Sau đó là một ngọn lửa xanh thẳm đốt cháy nó hoàn toàn, không còn gì cả.
Chính là những đòn tấn công bằng đuôi hồ ly của anh vừa nãy, đã rắc rất nhiều bột hoa hải đường, thứ mà lũ ác linh kiêng dè nhất. Chỉ cần nó nuốt chửng cơ thể của thái hậu thì chắc chắn sẽ bị trúng độc và không thể sử dụng sức mạnh hiến tế. Giết được con ác linh, thần trí ban đầu của Nhã Kiều cũng đã trở lại bình thường. Cô đang định đâm chết Quân Hạo thì đã kịp thời dừng tay lại. Cậu ta bị cô dập cho tơi bời hoa lá, nhưng vẫn còn giữ được cái mạng nhỏ.
Nhã Kiều vội vàng chạy về phía của Lạnh Huyết. Lúc này, vì hao tổn nguyên thần để giết ác linh, hắn cũng đang cận kề với một cái chết đau đớn. Đôi chân hắn không thể đứng vững được nữa, từ từ ngã xuống sàn. Nhã Kiều hoảng loạn đỡ hắn dậy.
"Ngươi sao vậy? Ngươi không được chết!!! Ta không cho phép ngươi chết."
Lãnh Huyết gượng gạo cười một cách đau khổ, "Không sao, đây là cái giá mà ta phải trả...chỉ cần nàng sống tốt là được."
Tầm nhìn của hắn dần nhạt đi, rồi nhắm nghiền mắt lại. Cơ thể hắn đang dần bị thành từng mảnh nhỏ. Điều này làm Nhã Kiều thực sự đau đớn. Cô đau đớn, ôm chặt lấy cơ thể lạnh ngắt không còn sức sống của Lãnh Huyết, nhưng tất cả chỉ là hành động vô dụng. Lãnh Huyết cứ thể tan thành mây khói trước mặt cô.
Nhã Kiều khóc lớn, cố gắng với tay bắt lấy từng tia sáng nhỏ đang biến mất dần. Lãnh Huyết đã chết, cái chết của hắn vốn dĩ là điều mà cô hằng muốn thực hiện từ lâu. Đãng nhẽ cô phải vui vì đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã đem lòng yêu cửu vĩ hồ háo sắc này rồi. Cô đã thực sự rất đau khổ khi nhìn hắn chết trong vòng tay của cô. Cảm xúc bùng phát, lan toả sức mạnh của Hoả Thần khắp cung của thái hậu.
Nếu cứ để cô phát điện như thế thì chắc chắn cái hoàng cung này sẽ bị cô phá nát mất. Quân Hạo nhanh chóng tiến đến trấn an tinh thần của cô:
"Cô nương hãy bình tĩnh lại, vẫn còn cách để cứu chủ nhân. Nếu cô cứ bùng phát sức mạnh như vậy thì nguyên thần của ngài ấy sẽ tan hết mất."