Bạn thân mến,
Tôi đã làm rối tung mọi thứ hết cả. Thật vậy. Tôi cảm thấy quá kinh khủng, Patrick bảo tốt nhất là tôi nên rời nhóm một thời gian.
Mọi chuyện bắt đầu hôm thứ Hai rồi. Mary Elizabeth mang một quyển thơ của thi sĩ tài danh là E.E. Cummings gì đó đến trường. Chẳng là cô ấy xem một bộ phim có nói về một bài thơ, trong đó ông thi sĩ so sánh đôi tay một người phụ nữ nào đó với hình ảnh những đóa hoa và mưa. Cô ấy nghĩ so sánh ấy quá đẹp đẽ, thế là chạy đi mua luôn quyển sách. Kể từ đó, cô ấy đọc đi đọc lại quyển sách rất nhiều lần, và ngỏ ý rằng cô ấy muốn tôi cũng có một quyển riêng. Không phải quyển cô ấy mua, mà là một quyển mới.
Suốt ngày cô ấy cứ bảo tôi giơ quyển sách ra cho mọi người xem.
Tôi biết lẽ ra tôi nên cảm kích, bởi đó là một cử chỉ tốt đẹp. Nhưng tôi không cảm kích gì cả. Không một chút nào hết. Đừng hiểu lầm tôi. Tôi có giả vờ cảm kích. Nhưng thật không hề. Nói thật với bạn, tôi bắt đầu bực tới phát điên. Có lẽ nếu cô ấy đưa quách cho tôi quyển sách mà cô ấy đã mua cho bản thân thì chuyện đã khác. Hoặc có lẽ cô ấy chỉ cần chép tay bài thơ mưa miếc gì đó mà cô ấy thích ra một tờ giấy đẹp. Và nhất là đừng hễ gặp ai cũng bắt tôi trưng cái quyển sách đó ra.
Có lẽ khi ấy tôi nên nói thẳng ra, nhưng lại cảm thấy chưa phải lúc.
Hôm ấy sau khi rời trường, tôi không về nhà bởi không chịu được việc ê a với cô ấy qua điện thoại cả tiếng, mà mẹ tôi lại không phải người “tháo vát” để nói dối giùm là tôi không có nhà hay gì đó. Cho nên tôi đi bộ tới khu có nhiều cửa hàng bán đủ thứ và cả hiệu video. Tôi bước thẳng vào hiệu sách. Rồi khi một cô trực quầy hỏi tôi cần giúp gì không, tôi mở cặp ra, rồi trả lại quyển sách mà Mary Elizabeth mua cho tôi. Tôi không đụng tới tiền bán sách, nó nằm y nguyên trong túi tôi thôi.
Khi lững thững đi về, tôi chỉ nghĩ được rằng điều tôi vừa làm quả là khủng khiếp, rồi tôi bắt đầu khóc. Tới lúc bước qua cửa trước, tôi khóc dữ tới nỗi chị ngừng xem tivi để nói chuyện với tôi. Tôi kể với chị đã làm gì xong thì chị lái xe chở tôi lại hiệu sách bởi tôi đang loạn trí quá không lái được, rồi tôi mua lại quyển sách, và cảm thấy đỡ hơn một chút.
Buổi tối hôm đó, khi Mary Elizabeth hỏi tôi đi đâu mất biệt cả buổi, tôi đáp rằng tôi đi mua đồ. Rồi lúc cô ấy hỏi tôi có mua quà gì hay hay cho cô ấy không, tôi đáp là có. Tôi cứ nghĩ cô ấy hỏi đùa thôi nên cứ đáp bừa. Đơn giản là tôi cảm thấy tệ hại vì suýt nữa là bán lại cuốn đó cho hiệu sách. Tôi chịu trận cả giờ đồng hồ sau đó để nghe cô ấy hỏi về quyển sách. Rồi bọn tôi chào tạm biệt. Rồi tôi xuống lầu hỏi xem chị lấy xe đưa tôi trở lại hiệu sách lần nữa được không, để tôi mua cái gì hay hay cho Mary Elizabeth. Chị tôi bảo tự đi mà lái. Và rằng tốt hơn hết là tôi phải bắt đầu thành thật mà nói với Mary Elizabeth về cảm giác của tôi. Có lẽ tôi nên nói, chỉ là bây giờ chưa phải lúc.
Ngày hôm sau ở trường, tôi đưa Mary Elizabeth món quà mà tôi đã lái xe đi mua cho cô ấy. Đó là một quyển Giết con chim nhại mới toanh. Câu đầu tiên Mary Elizabeth thốt ra là,
“Độc thật!”
Tôi phải tự nhủ thầm rằng cô ấy không có ý gì xấu. Cô ấy không nhạo tôi. Cô ấy không so sánh, hay chỉ trích gì cả. Mà thực sự là như thế. Hãy tin tôi. Thế rồi tôi giải thích với cô ấy thầy Bill đưa tôi những quyển sách chọn lọc để tôi đọc ngoài giờ học ra sao, và lý do vì sao Giết con chim nhại lại là quyển đầu tiên. Và quyển đó đối với tôi đặc biệt như thế nào. Thế rồi cô ấy bảo,
“Cảm ơn cậu, cậu dễ thương ghê.”
Nhưng rồi cô ấy mở máy kể lể luôn rằng cô ấy đã đọc nó cách đây ba năm trước rồi, rằng nó được “bốc thơm” quá mức, và người ta dựa theo đó mà dựng thành bộ phim về chủ đề da trắng - da đen với những diễn viên nổi danh như Gregory Peck cùng Robert Duval, rồi bộ phim ấy đạt giải Oscar cho kịch bản ra sao. Sau màn đó tôi quăng tuốt hết cảm xúc của tôi vào một xó xẻo nào đó.
Tôi rời trường, đi loanh quanh, mãi tới một giờ sáng mới về tới nhà. Khi tôi giải thích lý do cho ba tôi hay, ông bảo tôi làm sao cho ra đàn ông thì làm.
Ngày hôm sau ở trường, lúc Mary Elizabeth hỏi hôm trước tôi đi đâu, tôi đáp rằng tôi mua một gói thuốc lá, ra quán Big Boy, dành cả ngày chuyên chú đọc quyển E.E. Cummings và ăn bánh mì kẹp thịt chua. Tôi biết nói vậy thì an toàn, bởi cô ấy không bao giờ hỏi tôi về quyển sách nọ. Và tôi đã đúng. Sau khi cô ấy nói ngớt lời về cái quyển đó, tôi nghĩ sẽ không bao giờ cần phải đọc nó nữa. Ngay cả khi tôi muốn.
Tôi biết chắc là lúc đó lẽ ra tôi phải thành thật, nhưng nói thật với bạn, tôi bắt đầu phát khùng ngang với hồi tôi hay chơi thể thao, và cơn giận này bắt đầu làm tôi sợ.
May thay, kỳ nghỉ Phục sinh bắt đầu từ thứ Sáu và giúp tôi xao lãng tí chút. Thầy Bill đưa cho tôi quyển Hamlet để đọc trong kỳ nghỉ. Thầy bảo tôi cần có đủ thời gian rảnh mới chuyên tâm đọc vở kịch. Tôi thấy là không cần phải nhắc ai viết quyển này đâu nhỉ. Lời gợi ý duy nhất mà thầy Bill cho tôi là hãy nghĩ đến nhân vật chính trong tương quan với các nhân vật chính trong những quyển sách khác mà tôi đọc được tới thời điểm này. Thầy bảo đừng để mắc kẹt trong ý nghĩ rằng vở kịch này “quá sức tưởng tượng.”
Hôm qua, tức là ngày thứ Sáu tuần thánh, bọn tôi có một sô diễn The Rocky Horror Picture Show đặc biệt. Nó đặc biệt vì ai cũng biết hôm đó là ngày bắt đầu kỳ nghỉ lễ Phục sinh, và nhiều cô cậu vẫn còn đang mặc đồ lễ mi-xa. Cảnh tượng ấy gợi nhớ ngày thứ Tư lễ Tro ở trường, khi bọn học trò vào trường còn y nguyên dấu ngón cái trên trán. Lúc nào cảnh tượng ấy cũng tăng phần hào hứng cho người dự.
Sau sô diễn, Craig mời hết bọn tôi đến căn hộ của hắn để uống rượu vang và nghe album Trắng. Sau khi đĩa nhạc quay hết, Patrick đề nghị cả bọn chơi trò “Thật hay Thách”, một trò mà hắn thích chơi khi đã “phê phê”.
Đoán xem ai chọn “Thách” thay vì “Nói thật” suốt đêm? Là tôi. Đơn giản là tôi không muốn nói sự thật với Mary Elizabeth qua một trò chơi thế này.
Trò này diễn ra êm đẹp gần như trọn đêm. Những lời “thách” đều kiểu như “thách bạn ực một chai”. Nhưng rồi Patrick thách tôi một chuyện. Thậm chí tôi nghĩ cậu ấy chẳng biết mình đang làm cái gì, nhưng bất kể, cậu ấy cứ phang lời thách ấy vào tôi.
“Hôn lên môi cô gái đẹp nhất phòng này.”
Đó chính là lúc tôi chọn thành thật với lòng tôi. Nghĩ lại, chắc hẳn đó là thời điểm tồi tệ nhất để mà thành thật.
Cả căn phòng im phắc sau khi tôi đứng dậy (bởi Mary Elizabeth đang ngồi ngay bên phải cạnh tôi). Đến lúc tôi quỳ xuống trước mặt Sam và hôn cô ấy, sự im lặng ấy khiến ta không thể chịu đựng nổi. Đó không phải một nụ hôn kiểu yêu đương, mà là hôn kiểu bè bạn, giống như lúc tôi đóng vai Rocky còn cô ấy đóng vai Janet. Nhưng vô nghĩa lý hết.
Tôi có thể biện bạch rằng hành động đó là do men say mà tôi đã nốc. Tôi cũng có thể biện bạch rằng tôi đã quên bẵng cái khoảnh khắc Mary Elizabeth hỏi tôi rằng cô ấy có đẹp không. Nhưng như vậy là nói dối. Sự thật là khi Patrick thách tôi, tôi biết rằng nếu tôi hôn Mary Elizabeth, tôi sẽ lừa dối tất cả mọi người. Gồm cả Sam. Cả Patrick. Cả Mary Elizabeth. Và đơn giản là tôi không thể dối lừa được nữa. Cho dù đó là một phần của trò chơi.
Sau quãng im lặng ấy, Patrick cố gắng hết mức để vớt vát phần nào cuộc vui. Lời đầu tiên cậu ấy thốt lên là,
“Ôi chà, ngộ quá hả?”
Nhưng không ăn thua. Mary Elizabeth bước nhanh khỏi phòng, vào thẳng phòng vệ sinh. Sau này Patrick kể với tôi là cô ấy không muốn ai chứng kiến cô khóc. Sam đi theo cô ấy, nhưng trước khi rời phòng hẳn, cô ấy quay lại nặng giọng hỏi một câu,
“Cậu mắc chứng ôn dịch gì vậy?”
Mặt cô ấy sa sầm khi buông ra câu đó. Vẻ thực sự giận. Đột nhiên trong tình thế đó, tôi nhận ra mọi việc ngay lúc này tệ hại hệt như ngày trước. Tôi cảm thấy thật khủng khiếp. Chỉ có thể dùng chữ đó: khủng khiếp. Ngay lập tức Patrick đứng lên dắt tôi ra khỏi căn hộ của Craig. Bọn tôi đi bộ ra đường, và thứ duy nhất tôi nhận thức được là trời lạnh. Tôi nói rằng cần phải trở vào trong đó mà xin lỗi. Patrick nói,
“Không, cậu cứ ở đây, tôi đi lấy áo khoác cho.”
Rồi Patrick bỏ tôi lại bên ngoài, tôi bắt đầu khóc. Khóc thật sự, trong hoảng loạn, mà tôi không đừng được. Lúc Patrick trở ra, tôi nói trong tiếng nấc nghẹn,
“Tôi nghĩ là tôi thật sự phải vào xin lỗi.”
Patrick lắc đầu. “Tin tôi đi, cậu không vào đó được đâu.”
Rồi cậu ấy xóc chùm chìa khóa xe trước mặt tôi mà nói, “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”
Trên xe, tôi kể với Patrick mọi thứ đã diễn ra. Về cái đĩa nhạc. Và quyển sách. Và quyển Giết con chim nhại. Và Mary Elizabeth không bao giờ hỏi han gì hết. Và Patrick chỉ thốt lên một câu rằng, “Quá tệ là cậu không đồng tính.”
Câu đó khiến tôi đỡ khóc một chút.
“Mà phải nói, cậu có đồng tính đi nữa, tôi cũng không thèm hẹn cậu đâu. Cậu đúng là một mớ loạn xà ngầu.”
Lần này thì tôi bật cười một chút.
“Vậy mà tôi nghĩ tên Brad mới là thằng loạn xà ngầu. Ôi trời ơi.”
Và tôi cười tợn hơn nữa. Rồi cậu ấy mở radio, và bọn tôi lái xuyên qua những đoạn đường hầm chui để về nhà. Lúc thả tôi xuống, Patrick bảo tôi tốt nhất là nên lánh mặt một thời gian. Đoạn trên tôi kể điều này rồi nhỉ. Cậu ấy bảo chừng nào có gì mới, cậu ấy sẽ gọi cho tôi.
“Cảm ơn Patrick.”
“Đâu có gì đâu.”
Rồi tôi nói, “Biết gì không Patrick, nếu tôi mà đồng tính, hẳn tôi sẽ muốn hẹn cậu.”
Tôi chả hiểu sao lại nói như vậy, nhưng lời đó có vẻ đúng đắn.
Patrick chỉ cười khỉnh mà đáp, “Chứ sao nữa.” Rồi cậu ấy phóng xe vút ra đường.
Lúc nằm xuống giường đêm đó, tôi bật đĩa nhạc Billie Holiday, và bắt đầu đọc quyển thơ của E.E. Cummings. Sau khi đọc bài thơ ví von đôi tay người phụ nữ như những đóa hoa và mưa, tôi đặt quyển sách xuống, bước lại cửa sổ. Tôi ngó chằm chặp vào bóng phản chiếu và hàng cây đằng sau một lúc lâu. Không nghĩ gì hết. Không cảm thấy gì hết. Không nghe tiếng nhạc gì hết. Hàng giờ liền.
Tôi bị cái gì đó. Mà tôi không biết đích xác là cái gì.
Thương mến,
Charlie