Triệu Tế Vũ nhìn sang cậu nhiều lần, nhìn từ lúc đèn đỏ đến lúc đèn xanh. Thân Nhiên có vẻ như đang ngủ và không để ý đến hắn nhưng Triệu Tế Vũ vẫn thấy lông mi của cậu thỉnh thoảng sẽ khẽ rung rung.
Về đến nhà, Thân Nhiên thay giày rồi nói muốn đi tắm sau đó đi ngủ trước. Triệu Tế Vũ giữ cậu lại nói: "Tôi bảo chú Ngô mua một ít thức ăn đóng gói nội địa, trong tủ lạnh còn có bánh mì tươi. Sáng mai nếu dậy sớm thì có thể hâm nóng lại rồi uống thêm sữa."
Thân Nhiên dừng lại một chút, trả lời: "Không cần đâu, sáng mai tôi ra ngoài ăn."
Nhìn bóng người bước vào phòng ngủ thứ hai rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm, Triệu Tế Vũ đặt chìa khóa xe xuống, đang định vào bếp rửa tay thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Thân Nhiên cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Triệu Tế Vũ trước khi đóng cửa phòng tắm. Cậu chốt khóa, cởi qu.ần áo, đứng dưới vòi sen để nước lạnh xối xuống đầu, cứ đứng như vậy cho đến khi cơ thể run rẩy thì cậu mới chuyển sang nước ấm và bắt đầu gội đầu.
Các phòng trong nhà Triệu Tế Vũ đều được cách âm tốt, nhưng không gian quá mức yên tĩnh này lại khiến cậu càng khó vượt qua cảm xúc hỗn loạn vừa trải qua. Lúc cậu với tay lấy bông tắm trên tường thì vô tình chạm vào bông tắm treo bên cạnh làm lòng cậu đã loạn càng thêm loạn.
Dù cậu sống ở đây chưa đầy một tháng nhưng Triệu Tế Vũ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho cậu, ngay cả những thứ như bông tắm. Triệu Tế Vũ gắn thêm một cái móc kim loại trên tường để treo bông tắm màu xanh của cậu bên cạnh bông tắm màu trắng của hắn.
Những giọt nước đọng trên đầu ngón tay của cậu được hút vào bông tắm. Thân Nhiên sững sờ một lúc, câu hỏi của Triệu Tế Vũ khi ở bãi biển như văng vẳng bên tai.
Phản ứng đầu tiên của cậu lúc đó là quả nhiên cô gái kia hỏi Triệu Tế Vũ để xác nhận lại nhưng ý nghĩ thứ hai chính là cảm giác áy náy. Nhưng cậu cũng thấy mình chẳng có lý do gì để áy náy cả, còn hỏi lại Triệu Tế Vũ: "Nếu có người lạ hỏi cậu xin WeChat của tôi thì cậu có đưa cho người ta không?"
Hỏi xong, cậu lại nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Triệu Tế Vũ thì chợt nhớ tới một điểm quan trọng khác.
Ngoại hình của Triệu Tế Vũ xuất sắc như vậy, chắc chắn hắn chẳng thiếu người trò chuyện cùng, hoặc có lẽ hắn còn chẳng bận tâm đến việc người khác có biết WeChat của mình hay không nên mới cảm thấy hành động của cậu là không cần thiết.
Dòng nước ấm liên tục xối lên lưng của cậu, những giọt nước bắn tung tóe như đang chơi một bản nhạc im lặng. Cậu gác lại những suy nghĩ lung tung trong đầu rồi bóp sữa tắm vào bông tắm. Sau khi cậu tắm xong đi ra ngoài thì vẫn nghe thấy tiếng trò chuyện ở phòng khách.
Triệu Tế Vũ vẫn đang trả lời điện thoại, cậu đi thẳng vào phòng mình. Nhưng khi cậu định đóng cửa lại thì nghe thấy Triệu Tế Vũ lạnh lùng nói: "Đó là việc của ông, tôi không có hứng thú tìm hiểu."
Giọng nói được kìm chế lại, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng sự không vui, Thân Nhiên do dự một chút, sau đó lại nghe Triệu Tế Vũ nói: "Ông chỉ cần quản vợ mình cho tốt là được."
Ánh mắt cậu dừng lại một lúc tại nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối của phòng khách và hành lang. Thân Nhiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước tới ném mình lên giường, lưng vừa chạm vào tấm nệm mềm mại, sức lực còn sót lại trong cơ thể cậu dường như bị rút cạn, không muốn động đậy nữa.
Giọng nói của Triệu Tế Vũ bị ngăn cách lại bên ngoài, cậu lại nghĩ đến mấy câu vừa nghe được, chợt cảm thấy trong lòng có khúc mắc.
Mặc dù Triệu Tế Vũ và Du Tuyết Đồng chỉ là giả vờ hẹn hò nhưng hắn cũng có các mối quan hệ không rõ ràng với người khác. Giống như đêm đó, cậu đến gay bar uống rượu đã gặp Triệu Tế Vũ. Dù hắn giải thích là đi cùng bạn bè nhưng lúc này Thân Nhiên chợt nhận ra hiểu biết của cậu về Triệu Tế Vũ quá ít.
Cậu cài báo thức trên điện thoại rồi tắt đèn nhắm mắt đi ngủ. Khi cậu bắt đầu mơ màng rồi thì nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng nói nhỏ nhẹ của Triệu Tế Vũ truyền qua khe cửa.
"Thân Nhiên, ngủ rồi à?"
Thân Nhiên khẽ hé mắt, cậu mơ màng nhìn về bức tường cạnh giường. Cậu không trả lời, sau đó nghe thấy tiếng xoay của tay nắm cửa.
Triệu Tế Vũ không bước vào, hắn chỉ đứng ở cửa nhìn một lúc rồi đi ra ngoài.
Khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Thân Nhiên nhắm mắt để mình chìm vào giấc ngủ sâu.
Trước khi đi ngủ cậu cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng sau khi ngủ say lại mơ một giấc mơ rất buồn cười.
Lúc đầu, cậu và Lý Đình ngồi cạnh nhau trong thư viện của trường để đọc sách, mỗi người đều đeo tai nghe. Chợt có người đi ngang qua, dây tai nghe không hiểu sao bị rơi, cậu cúi đầu nhặt lên thì thấy người lúc nãy đi ngang đang ngồi cạnh mình, một người mặc áo sơ mi trắng sơ vin vào váy xếp ly siêu ngắn làm nổi bật đôi chân vừa trắng vừa thẳng, người đó không quay mặt về phía cậu.
Cậu quay mặt đi, cố ngồi thẳng dậy để không thất lễ nhưng người này lại duỗi chân ra cọ vào bắp chân cậu.
Lý Đình từ phía sau gọi cậu, khi cậu quay người lại, người bên cạnh đã đứng dậy rời đi. Cậu chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao cao và chiếc váy đung đưa theo bước đi của người đó.
Sau đó, cậu không nghe rõ Lý Đình nói gì nữa. Hình ảnh mờ đi, khi nhìn rõ trở lại, cậu đang xem một bộ phim hài lãng mạn với Lý Đình trong rạp chiếu phim, bóng người mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly vẫn ở bên cạnh cậu, đôi chân dài quyến rũ của người nọ càng thêm mềm mại mịn màng dưới ánh sáng của màn hình, lại vẫn cọ sát vào bắp chân cậu.
Cậu ngẩng mặt lên xem người này là ai, nhưng người kia lại sáp lại gần trước, dùng đôi môi ấm áp hôn vào tai cậu rồi gọi tên cậu.
Giọng nói nghe rất hay nhưng lại trầm hơn rất nhiều so với con gái, cậu luôn có cảm giác như đã nghe qua giọng nói này ở đâu đó rồi, sau đó người này táo bạo hơn, thậm chí còn vòng tay qua cổ cậu, nghiêng người, ngồi lên đùi ôm lấy cậu.
Cậu hoảng sợ vì đột ngột chuyển sang tư thế mặt đối mặt, ngay khi cậu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một đôi tay ôm lấy mặt cậu, người phía trên cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp lại rất ướt át.
Hơi thở của người nọ khiến cậu cảm thấy hơi quen thuộc, khi đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, cậu nhắm mắt lại. Đối phương dường như rất hiểu rõ điểm nhạy cảm của cậu, khéo léo trêu chọc trong khoang miệng. Cậu cảm thấy rất thoải mái, thở hổn hển, dùng hai tay ôm lấy vòng eo mềm mại của người ta. Âm thanh của thước phim bên tai nhỏ dần, ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng sóng vỗ, người nọ cuối cũng cũng kết thúc nụ hôn dài, để cậu có thể nhìn rõ biển cả vô tận dưới màn đêm.
Người trước mặt không biết lúc nào đã cởi bốn nút áo sơ mi trắng, lộ ra dáng người kiêu hãnh, người nọ vuốt mái tóc rối bù trước trán của cậu, rồi cười nhẹ khi thấy cậu nhìn chằm chằm vào ngực mình. Đối phương cúi đầu hôn lên môi cậu, nụ hôn này rất mãnh liệt, hai người ôm nhau lăn lộn qua lại rồi cậu đè người ta xuống.
Tư thế đảo ngược khiến khuôn mặt của người kia hiện ra trong ánh trăng mờ ảo, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, nhưng khi cậu nhìn rõ ràng thì như có một con sóng lớn ập đến, cơ thể cậu không trọng lượng ngã sang một bên. Sau đó, cơn đau dữ dội ập tới làm cậu bừng tỉnh.
Lúc mở mắt ra, cậu còn hơi choáng váng, cơn đau sau gáy lại càng rõ ràng hơn. Cậu ngồi dậy, ôm lấy gáy, phát hiện mình đang ngồi dưới đất, với tấm chăn bông mỏng màu xanh đậm và một chiếc dép ở cạnh giường bị cậu ngồi lên.
Không ngờ cậu lại ngã xuống giường. Thân Nhiên xoa xoa cái đầu đang đau nhức rồi bò trở lại, muốn ngủ tiếp, nhưng nhắm mắt một lúc lại mở ra, kéo chăn ra nhìn, trong lòng cảm thấy khó chịu, tâm trạng đã tệ càng thêm tệ.
Cậu xoay người nằm xuống, lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, kiểm tra thấy chỉ mới khoảng ba giờ sáng rồi nhìn ra cửa.
Triệu Tế Vũ lúc này hẳn là đang ngủ, nếu cậu không phát ra tiếng động gì quá lớn thì không có vấn đề gì.
Thân Nhiên kéo chăn bông qua vai, vừa định đưa tay xuống dưới, cậu liền nhớ tới cảnh tượng trong mơ.
Cô gái mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly siêu ngắn ngồi trên đùi cậu, hai người có những cử chỉ thân mật ở nơi công cộng. Trước khi sự xấu hổ kịp thiêu đốt trái tim cậu, một khuôn mặt lại lóe lên trước mắt cậu.
Đó là cảnh tượng cậu nhìn thấy khi sắp tỉnh dậy.
——Cô gái mà cậu thân mật có khuôn mặt giống Triệu Tế Vũ.
Thân Nhiên bật dậy, nhìn chằm chằm bộ phận đang dựng lều bên dưới, một lúc sau mới đưa tay lên che mặt, đầu óc trống rỗng hồi lâu.
Làm sao cậu có thể mơ thấy Triệu Tế Vũ chứ?
Hay đúng hơn là mơ thấy Triệu Tế Vũ mặc quần áo phụ nữ?
Không, không phải chỉ mặc quần áo phụ nữ.
Dù là mơ nhưng cậu vẫn nhớ rõ những cảnh tượng đó, lúc ở trên biển, cúc áo trên ngực Triệu Tế Vũ đã được cởi ra, viền áo che đi bộ ng.ực đầy đặn lấp ló.
Cho nên cậu không nằm mơ thấy Triệu Tế Vũ mặc quần áo phụ nữ, mà là mơ thấy Triệu Tế Vũ là một cô gái!
Khi nhận ra điều này, đầu óc cậu hoàn toàn hỗn loạn, trằn trọc trên giường hồi lâu, cuối cùng cậu cũng tìm ra nguyên nhân vì sao mình lại có giấc mơ như vậy.
Chắc hẳn đó là do cậu nghĩ tới khi ở bãi biển lúc nãy.
Suy nghĩ một hồi, cậu lại ngủ thiếp đi, may mắn thay lần này cậu không mơ nữa. Buổi sáng cậu suýt đi trễ vì ngủ muộn. Tuy nhiên, khi cậu vội vàng mở cửa phòng ngủ của mình thì cửa phòng Triệu Tế Vũ vẫn đang đóng, hình như vẫn chưa ngủ dậy.
Tắm rửa xong thì cậu đi làm, tranh thủ thời gian ăn trưa đến nhà Trịnh Minh Kim lấy máy tính. Mẹ của Trịnh Minh Kim đã lâu không gặp cậu nên nhất quyết đòi giữ cậu ở lại ăn trưa. Buổi chiều cậu bận rộn ở cửa hàng, buổi tối cũng không có thời gian, mãi cho đến khi tan ca, cậu cởi tạp dề ra xem điện thoại, phát hiện cả ngày nay Triệu Tế Vũ không nhắn gì cho cậu cả.
Trên đường về, cậu lại ngủ gật trên chiếc xe buýt ọp ẹp, khi đến nơi thì trời đã tối hẳn. Cậu bước đi dưới ánh sáng rực rỡ, đi về phía lối vào của trung tâm thương mại. Triệu Tế Vũ đã làm thủ tục đăng ký cho cậu, giờ cậu vào chỉ cần xác nhận bằng vân tay là được. Khi vào nhà Triệu Tế Vũ cũng chỉ cần quét vân tay thay vì nhập mật khẩu.
Hai tiếng bíp vang lên, cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, cậu nhìn thấy ánh đèn trong nhà, chú Ngô thò đầu ra khỏi bếp: "Rửa tay rồi ăn cơm."
Cậu ngồi trên ghế ở lối vào thay giày, đồng thời liếc nhìn tủ giày, đôi dép thể thao của Triệu Tế Vũ vẫn được cất trong đó, cậu đi vào phòng bếp hỏi: "Cậu ấy không có nhà ạ?"
"Cậu ấy có việc gì đó." chú Ngô đang nêm nếm canh gà nhân sâm, "Chắc tối nay cháu phải ăn một mình rồi."
Thân Nhiên rửa tay xong rồi ngồi vào bàn ăn, nhìn bốn món mặn và một món canh thịnh soạn, hỏi: "Một mình cháu sao có thể ăn nhiều như vậy?"
Chú Ngô nói: "Tế Vũ nói với chú, mỗi ngày đều nấu lượng như này cho cháu, cháu cứ ăn thoải mái đi."
"Nhưng mình cháu không thể ăn hết được." Thân Nhiên cũng không hề biết Triệu Tế Vũ đã nói với chú Ngô như vậy, "Chú ngồi xuống ăn với cháu nhé?"
"Không cần, chú còn có việc khác." chú Ngô cười nói, sau đó lại như thường lệ dọn dẹp nhà bếp, trước khi rời đi còn nói thêm: "Hôm nay không cần dọn vệ sinh, người giúp việc tới dọn dẹp vào buổi sáng rồi."
Thực ăn trên bàn đều bốc hơi nóng hổi, Thân Nhiên bưng bát lên, gắp một miếng cật xào đưa lên miệng nhưng vừa mở miệng thì chợt dừng lại, nhìn về phía ghế trống bên bàn ăn.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn cơm một mình ở nhà Triệu Tế Vũ. Cậu mới chuyển đến đây được vài ngày, nhưng vì Triệu Tế Vũ luôn có ở nhà nên làm cậu có cảm giác như đã ở đây quen rồi. Cậu chưa bao giờ ở một mình thế này.
Đồ ăn chú Ngô nấu chắc chắn rất ngon, mỗi món cậu đều nếm thử, ăn được nửa chừng thì điện thoại có tin nhắn. Cậu lập tức lấy ra xem nhưng lại không phải Triệu Tế Vũ nhắn tới mà là Đặng Phong, thông báo rằng buổi sinh nhật ngày mốt sẽ bị hoãn lại nửa tiếng.
Ăn cơm tắm rửa xong, Thân Nhiên ngồi ở bàn làm việc trong phòng ngủ của mình chuẩn bị làm bài tập nhóm, đến lúc cậu ngồi trước màn hình máy tính ngáp dài ngáp ngắn thì đã gần mười hai giờ.
Cậu đi ra phòng khách, nhìn hành lang yên tĩnh, nghĩ nghĩ rồi quay lại phòng mình, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Triệu Tế Vũ.
[Tối nay cậu có về nhà ngủ không?]
Lời editor:
Lãm: aiyo đây trông có giống cảnh vợ chờ chồng về nhà ngủ không cơ chứ