Khải Phong túm chặt cánh tay cô, gào lên:" Em làm cái gì vậy?!"
Tiểu Mai càng giãy giụa, anh lại càng giữ cô chặt hơn. Cuối cùng Mai Mai chỉ biết vùi đầu vào ngực anh, nước mắt tí tách rơi, vừa điên cuồng lại vừa bất lực, thanh âm mang theo tia vô vọng:
"Khải Phong, em phải làm sao đây?"
Tim anh run lên: "Bánh bao nhỏ không có duyên với chúng ta... Anh chỉ cần em, chỉ cần em không sao là tốt rồi..."
Khải Phong vỗ lưng cô, nhắm chặt mắt để hàng lệ rơi xuống, đau đến tan nát cõi lòng. Cả phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn tiếng khóc của Tiểu Mai....
Minh Vũ đứng phía sau cánh cửa ngây ngốc nhìn hai người, tim thắt lại. Phải rồi, anh không nên chen vào chuyện này, dù sao Tiểu Mai cũng không cần anh lo. Lưu Khải Phong nhất định rất yêu cô ấy.
Anh cũng thích cô, từ lâu đã rất thích cô...
Gia đình Minh Vũ khá giả nên hồi nhỏ anh rất cứng đầu, không thích học hành, người lớn muốn gì đều làm trái lại. Một ngày lớp anh có học sinh mới. Cô bé được xếp chỗ ngồi cạnh anh. Minh Vũ không mấy để tâm, vẫn ngủ gục xuống bàn.
"Chào cậu, tớ là Tiểu Mai"_Cô bé nói rồi nhoẻn miệng cười, nụ cười vừa ngọt ngào lại vừa trong trẻo, nháy mắt liền in sâu vào lòng anh.
Tiểu Mai là một học sinh ngoan ngoãn, theo "quy tắc ngầm" thì "đàn anh" không chơi với học sinh ngoan. Hơn nữa Minh Vũ cũng được rất nhiều bạn gái xinh xắn trong trường theo đuổi, việc cậu thích con nhỏ đeo kính cận này đúng là mất mặt.
Minh Vũ cố tỏ ra không thích Tiểu Mai, thậm chí còn ghét vì giáo viên luôn lấy cô ra để so sánh với cậu.
Một lần Minh Vũ trêu cô nên đã lấy vở của Tiểu Mai quăng lung tung, vô tình rơi thẳng ra cửa sổ, qua cả hàng rào của trường. Thế là hôm đấy, 2 người duy nhất không có vở bài tập là Tiểu Mai và Minh Vũ. Cô giáo có hỏi Mai Mai lí do. Mắt cô vẫn còn nước mắt, quay sang nhìn Minh Vũ nhưng rốt cuộc đứng lên lại không nói gì. Minh Vũ đang chuẩn bị tinh thần bị đuổi ra khỏi lớp, thấy cô không nói nên hơi bất ngờ. Đáng ra phải vui nhưng trong tim cậu, rõ ràng là cảm giác khác...
Cuối cùng cả 2 bị phạt chạy 10 vòng quanh sân trường. Trời mùa hè nắng gắt, Tiểu Mai vừa chạy vừa ấm ức khóc thút thít. Minh Vũ chạy bên cạnh, không biết phải làm thế nào, bí quá đành gắt lên: "Đừng khóc nữa thật nhức đầu!"
Cô bé Mai Mai đứng khựng lại, quệt nước mắt: "Cậu tránh xa tôi ra thì đỡ nhức đầu"
-"Tôi không thích tránh! Ai bảo vừa nãy cậu không nói với cô, bây giờ bị phạt còn khóc lóc gì?"
Tiểu Mai oan ức ngước nhìn Minh Vũ:
-"Tôi làm thế là vì cô giáo, cậu không thấy cô vì cậu mà rất phiền lòng rồi sao?"
Minh Vũ định mắng tiếp nhưng lại không tìm được lí do, đành lẩm bẩm một mình. Tiểu Mai thấy thế cũng quay ra chạy tiếp nhưng Minh Vũ chặn lại: "Là lỗi của tôi, để tôi chạy luôn cả phần của cậu. Ra kia ngồi đi"
Tiểu Mai chớp đôi mắt đẹp, cuối cùng ném lại 2 từ: "Không cần"
Minh Vũ cảm thấy danh dự bị "chà đạp", trợn mắt: "cậu mà không ngồi, lát nữa tôi không lấy vở cho cậu đâu!"
Thế là Tiểu Mai đành đứng một chỗ, chờ Minh Vũ chạy hết 20 vòng sân trường. Sau giờ học, cậu đưa cặp sách của mình cho Tiểu Mai: "Đứng đây chờ, không được đi đâu đấy!"
Nói xong liền trèo qua hàng rào của trường. Sang thì dễ nhưng vất vả lắm mới trèo về được, áo đồng phục cũng dính đầy bùn đất.
Tiểu Mai nhận lại quyển vở, mỉm cười với cậu, đôi mắt sáng long lanh mở to: "Cảm ơn"
Cô đưa balo cho cậu, giơ tay chào rồi chạy đi. Cô bé mặc áo đồng phục trắng chạy dưới ánh nắng mặt trời ngày hè, tóc đuôi ngựa đáng yêu khẽ đung đưa theo nhịp, đẹp đến loá mắt.
Hình ảnh ấy, Minh Vũ vĩnh viễn không quên.
Từ hôm đó, cậu bé Minh Vũ luôn chú ý đến cô bạn cùng bàn. Những thói quen của cô, cậu đều biết rất rõ. Dù ở dưới sân Minh Vũ cũng có thể nhận ra cô trong đám đông mặc đồng phục y hệt nhau.
Lần đầu tiên mọi người thấy Minh Vũ đi học mà không ngủ trong giờ, lần đầu tiên người ta thấy cậu khoác balo tới thư viện,...Cậu làm tất cả những việc này là vì Tiểu Mai, tất cả cố gắng đều là vì cô.
Mới đầu Minh Vũ bảo Mai Mai làm hộ mấy bài khó, dần dần là nhờ cô bé giảng lại bài trên lớp để cậu hiểu, về sau thì cả bài đã làm được rồi cậu cũng muốn nghe cô giảng. Cảm xúc không rõ ràng chuyển thành yêu thầm lúc nào không hay. Khổ nỗi trời không chiều lòng người, chưa kịp nói ra tình cảm bấy lâu, cậu đã phải sang nước ngoài cùng gia đình. Trái tim thuở niên thiếu của cậu, thực sự chỉ hướng về Tiểu Mai.
Sau 3 năm du học, trở về thì lại nhận được tin cô đã kết hôn...Vậy là cả đời này đã định sẵn, anh chỉ có thể nhìn theo cô từ phía sau.
Minh Vũ cười khổ quay đầu lặng lẽ đi xa dần...
-----------
Có lẽ vì quá mệt, một lát sau Tiểu Mai ngủ thiếp đi. Khải Phong cẩn thận đỡ cô nằm xuống. Anh chạm nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mai, cô ngủ mà lông mày vẫn nhíu lại. Cứ thế ngồi nhìn nửa tiếng đồng hồ mà Khải Phong vẫn lưu luyến không nỡ rời đi chỗ khác.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Khả Vân bước vào:
-"Tiểu Mai ngủ rồi sao?"
Anh gật đầu: "Vừa mới ngủ"
Khả Vân đặt túi đồ lên bàn:
"Tôi có nấu ít cháo mang tới cho Tiểu Mai, khi nào cô ấy dậy thì anh cho cô ấy ăn, sáng mai tôi sẽ đến sớm. À mà...Minh Vũ nhắn là muốn nói chuyện với anh một lát"
_________
Khải Phong đắp chăn cẩn thận cho Tiểu Mai rồi mới ra ngoài. Minh Vũ ngồi ngoài hành lang bệnh viện.
"Cậu cần gặp tôi có chuyện gì?"_Khải Phong bước tới
Minh Vũ ngẩng đầu nhìn trời đêm, lúc lâu sau mới cất giọng trầm thấp:
"cuộc đời của Tiểu Mai từ nhỏ vốn rất bình yên, luôn được sống trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Chỉ cần ai đó đối tốt với cô ấy một chút, cô ấy sẵn sàng toàn tâm toàn ý báo đáp lại. Chỉ cần yêu thương Tiểu Mai một chút, cô ấy sẽ vô cùng cảm kích, sẵn sàng làm mọi việc vì người đó. Cô ấy vốn thanh thuần ngốc nhếch như vậy"_Khoé miệng Minh Vũ khẽ cong lên_ "Nhưng khi Mai Mai bước vào thế giới của anh, những chuyện xảy ra như một đòn cảnh cáo ép cô ấy thoát ra khỏi thế giới đẹp đẽ đó. Tiểu Mai buộc phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn, buộc phải học cách chấp nhận tổn thương...Thực ra tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu vì sao cô ấy lại chọn anh. Cũng tại tôi không biết giữ lấy cô ấy, khi trở về thì đã muộn...Tôi tin tình cảm của mình dành cho Tiểu Mai không thua kém anh. Tôi đã thử vứt bỏ lòng tự trọng mong cô ấy đón nhận mình. Nhưng dù là lúc tổn thương nhất, Tiểu Mai vẫn một mực cố chấp đứng về phía anh, hy vọng của cô ấy hoá ra vẫn là được cùng anh chung sống thật hạnh phúc. Lưu Khải Phong, anh hơn tôi chính là vì anh có được tình cảm của cô ấy, anh hiểu không?"
Khải Phong im lặng không trả lời.
Minh Vũ thở dài:
"Lần này tôi sẽ trở về Mĩ, để cô ấy lại cho anh. Hi vọng anh không làm Tiểu Mai tổn thương thêm nữa..."
2 người đàn ông ngồi trên dãy ghế bên ngoài hành lang bệnh viện. Trời tối dần, cả không gian rơi vào trầm mặc...
__________________
Tiểu Mai ngủ cũng không yên ổn, mơ màng thấy ác mộng. Không biết cô mơ thấy gì mà lông mày nhíu lại, nước mắt lăn dài trên má, chảy xuống gối đầu. Khải Phong nhìn thấy vội vàng bỏ giấy tờ trong tay, đi về phía cô.
Anh vòng tay qua lưng Tiểu Mai, để cô gối đầu lên bả vai mình:
-"Không sao đâu, anh đây"
Lúc này Tiểu Mai mới mở mắt, thở ra một hơi. Cô tựa đầu lên người anh, không nói không rằng.
"Còn khó chịu không?"_Khải Phong sờ trán Tiểu Mai.
Cô lắc đầu, cầm bàn tay lớn của anh, ngón tay vẽ lòng vòng trong đó. Anh nhẹ cười, cúi đầu hôn lên tóc cô.
"Vừa rồi Khả Vân có mang cháo cho em, ăn một chút nhé?"
Tiểu Mai không muốn ăn nhưng cứ để bụng trống rỗng cũng hơi khó chịu, nhìn anh một cái rồi gật đầu: "Vâng"
Khải Phong đứng dậy múc cháo từ bình giữ nhiệt ra bát. Mai Mai giơ tay muốn nhận lấy nhưng anh không đồng ý mà kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường, xúc một miếng cháo thổi thổi rồi đưa tới trước miệng cô.
-"Em tự ăn được..."
Khải Phong khăng khăng lắc đầu: "Để anh"
Cuối cùng cô chỉ còn cách nghe lời, để anh đút từng thìa cho mình.
Ăn được nửa bát, Tiểu Mai mới sực nhận ra, vội hỏi Khải Phong: "Anh đã ăn chưa?"
Anh chỉ cười nhạt gật đầu, vẫn xúc cháo cho cô
"Anh nói dối đúng không?"
Khải Phong hơi bất ngờ nhưng vẫn không thừa nhận: "Anh ăn rồi thật mà"
Tiểu Mai thở dài: "Anh nhớ đừng bỏ bữa"
Khải Phong nở nụ cười cảm kích
Cô bình tĩnh lại là tốt rồi