Một phút trước khi lên đài, Đồng Dao đứng dậy, nhanh chóng cởi quần áo, mặc bộ trang phục mình đã chuẩn bị. Sau đó nhập vào đội ngũ đi lên đài.
Một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, các cung nữ xung quanh đều há hốc miệng kinh ngạc.
Chiếc quạt lông trong tay Hác Di, rơi xuống đất. Trừng mắt nhìn Đồng Dao, ngón tay khẽ run rẩy…
Đồng Dao coi như không nhìn thấy, hai mắt nhìn thẳng về phía trước. Bên ngoài có tiếng cồng vang lên, nhóm vũ công biểu diễn xong, nhưng tất cả mọi người đều sững sờ đứng chôn chân nhìn chằm chằm vào Đồng Dao, choáng váng, cũng không di chuyển.
Hác Di nhanh chóng, thấy sắp phải biểu diễn, nhưng… đành cắn chặt răng: “Tiếng cồng đã vang, mọi người lên vũ đài!”
Mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng sắp xếp thành đội hình từng người một đi ra ngoài, sắc mặt Hác Di nặng nề nhìn bóng dáng Đồng Dao từ từ đi ra…
Vì tiết mục này, tất cả đuốc trên sân khấu đều bị dập tất. Đồng Dao đứng ở giữa sân khấu, đôi mắt lạnh lẽ nhìn xung quanh. Không ai có thể nhìn thấy cô, cô cũng không nhìn thấy ai. Chỉ cảm thấy tim cô so với trống đập còn nhanh hơn, tiếng thở gấp vang lên liên tục ở xung quanh. Đồng Dao làm việc đạt được hiệu quả như thế này, Hác Di mới đồng ý cho cô làm. Trái lại giờ đây trong lòng Đồng Dao có chút lo lắng. Tuy rằng không nhìn thấy người xung quanh, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng mọi người xung quanh đang tìm trung tâm sân khấu, ở đâu cũng có tiếng thì thầm.
Thôi… Chỉ cần ngọn đuốc sáng, chính cô sẽ không phải là cô nữa!
Mùi hương hoa quế quen thuộc tràn ngập khắp căn phòng rộng lớn, cũng là thứ đâm vào tâm Đồng Dao xé nát tới đau nhức. Đồng Dao theo cảm giác đưa mắt lên nhìn, ngay đằng trước… Sao có thể gần như vậy…
Quên đi...... Ai...... Vẫn là quên đi. Khẽ cười chế giễu bản thân, bắt đầu thôi, cô sẽ không là cô nữa! Mà là một yêu tinh đi mê hoặc hoàng tử, là một ác quỷ huỷ diệt nước Hồng Ngọc!
Xung quanh ngọn lửa từ từ bốc lên, thắp sáng cây đuốc, ánh sáng vàng mờ nhạt lan rộng ra. Ánh sáng đầu tiên xuất hiện, mọi người vội vã tìm bóng dáng như ẩn như hiện trên sân khấu. Nhưng không nhìn rõ, lại càng tỏ ra bí hiểm, lại càng thần bí, càng khiến người ra rung động.
Mấy cung nữ cầm gương đồng bóng loáng nhắm vào ánh lửa, vài chùm ánh sáng sáng lên như ánh nắng mặt trời, chiếu lên nụ cười quyến rũ của Đồng Dao, đôi mắt đẹp, chiếu thẳng đến từng người. Mọi người thấy trang phục của Đồng Dao lại càng kinh ngạc hít một hơi lạnh, há hốc mồm quên cả hô hấp.
Nhìn lướt qua Nhuận Ngọc ở trên đài, hắn mặc long bào, một vị vua khôi ngô tuấn tú, vẻ đẹp khiến người ta say mê. Nhưng khuôn mặt lạnh lẽo, không có biểu cảm nhìn xuống dưới đài. Đồng Dao giống như đoá hoa đang nở rộ nở nụ cười mê người, nhưng trong lòng chảy máu.
Tiếng chiêng vang lên, giọng hát êm ái du dương từ từ vang lên, giống như bữa tiệc trên thiên đình rơi xuống trần gian.
Ngón tay khẽ nâng lên, quấn chút tóc, từ từ đi về phía trước, ánh mắt yêu mị thản nhiên quét qua tất cả. Tuy động tác rất nhỏ, nhưng dường như có thể tác động tới hô hấp của mọi người, ánh mắt nhìn theo chuyển động của cô, tâm trạng thay đổi theo cô, vài người không kiềm chế được đã đứng lên.
Bỗng nhiên, tiếng nhạc thay đổi. Từ thanh lịch tao nhã, trở nên ngân vang rất nhanh, các vũ công bên cạnh, rút ra từ bên hông một mảnh vài màu đỏ tươi múa, như một biển lửa bùng lên mãnh liệt. Trong lúc đó, giọng hát yêu mị, phát ra từ Đồng Dao.
Nụ cười khuynh thành vẻ đẹp khuynh nước.
Như hoa đào nghìn năm mới nở
Đôi mắt trong veo như nước hồ thu.
Nụ cười tươi như ánh sáng trăm rằm.
Dưới đài lặng ngắt như tờ, những ánh mắt có chút bối rối. Đám đông có phần kinh ngạc, có người đã ngã từ trên bàn xuống đất. Đồng Dao cười nhìn về phía những người thất thố, nụ cười kiều diễm, khẽ giơ tay lên, vòng eo uốn éo, lời bài hát ngông cuồng.
Nhưng chàng không yêu thiếp.
Người không có một chút xót thương.
Ai yêu ai ai phụ ai.
Làm sao cho rõ ràng.
Trên sân khấu Đồng Dao xoay tròn trước mặt mọi người, vũ công bên cạnh liên tục ném những cánh hoa đã được chuẩn bị lên không trung, ngay lập tức, toàn bộ sân khấu trở thành biển hoa. Dường như là hình ảnh đẹp nhất, đối với xã hội cổ đại mà nói, đáp ứng về thị giác gần như là mạnh nhất. Đồng Dao như một yêu tinh xinh đẹp, khiêu khích ảo tưởng trong lòng mỗi người. Mỗi người, đều chậm rãi đứng lên, cơ thể bắt đầu đung đưa.
Vẻ đẹp khiến cho bao anh hùng phải ngưỡng mộ.
Vẻ đẹp yêu kiều khiến cho người anh hùng bỏ cả giang sơn.
Một cái nhăn mày một câu nói dịu dàng yêu kiều.
Cả giang sơn hùng vĩ không sánh bằng nụ cười của mỹ nhân.
Đồng Dao buộc bản thân cô không được nhìn Nhuận Ngọc, đột nhiên phát hiện bản thân mình ngày càng mạnh mẽ. Rõ ràng trong lòng đau đớn hoảng sợ, nhưng vẫn mang bộ mặt giả tạo, đối mặt với người đàn ông của mình phô trương sắc đẹp của mình. Nhìn thấy đám đông bắt đầu không kiềm chế được bước chân của mình, Đồng Dao cười lạnh.
Vẻ đẹp khiến cho bao anh hùng phải ngưỡng mộ.
Vẻ đẹp yêu kiều khiến cho người anh hùng bỏ cả giang sơn.
Mái tóc mây khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn bước đi phiêu bồng bức màn sen ấm áp đêm xuân.
Đêm xuân ngắn ngủi từ nay anh hùng không tới.
Dường như Đồng Dao cùng sân khấu đã hoà làm một, cô như không thuộc về không gian huyền ảo say mê nơi đây. Nhóm người đã có chút điên cuồng, bước chân di chuyển vô định, từng bước đi về phía trung tâm vũ đài.
Tung những dải lụa đỏ lên trời. Tiếng nhạc ngừng lại, những ngọn đuốc xung quanh từ từ tắt, chỉ có mấy ngọn do khúc xạ từ gương đồng mà phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng cả người Đồng Dao, giống như phủ thêm một chiếc áo khoác vàng ra bên ngoài.
Mùi thơm của cơ thể lan toả hoà chung với mùi hương của những cánh hoa rơi xuống, ở nhiệt độ xúc tác, đẹp tới mê hồn người. Chân trắng như ngọc, sơn móng tay màu đỏ như son rực rỡ, cặp chân trắng nõn khiến cho người ta không dám nhìn gần. Cô thản nhiên hạ mí mắt, chuyện còn lại, đã không còn do cô quyết định.
Sau vài giây yên lặng, đột nhiên có một người tiến lên phía trước, sau đó nhóm người giống như không khống chế được bản thân, nhanh chóng tiến về phía vũ đài. Đồng Dao bỗng nhiên ý thức được, dường như cô đang chơi với lửa…
Một luồng băng lạnh mạnh mẽ xông tới, ngay lập tức dội vào tiêu diệt hết lửa trong căn phòng. Đồng Dao vừa quay đầu, đã thấy Nhuận Ngọc đứng lên, như một chú sư tử hung bạo, đem theo luồng khí lạnh liếc nhìn xung quanh. Mọi người đều ngơ ngác, giống như những con mồi gặp phải loài thú dữ, tự biết mình không phải là đối thủ, chậm rãi lui về phía sau.
Đồng Dao ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Nhuận Ngọc, nên tới dù sao đã tới, muốn trốn cũng không được…
“Ngươi......” Tiếng nói tao nhã vang lên, Đồng Dao nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Trong phút chốc ngây ngẩn cả người.
Yêu tinh, chính là hắn, mặc một bộ trang phục gấm trắng, ánh mắt mang theo vẻ mơ màng ngồi bên trái Nhuận Ngọc.
Hắn vốn kỳ ảo giống như sương mù, chỉ có giữ chặt trong lòng bàn tay, mới biết trong đó đẹp như thế nào. Ở bên cạnh vẻ đẹp điên đảo chúng sinh của Nhuận Ngọc, tên yêu tinh này, lại hoá thành một giọt sương lóng lánh, giống như không tồn tại.
“Là ngươi?” Đồng Dao cầm cổ áo, tỏ vẻ giật mình.
Khuôn mặt Nhuận Ngọc tối sầm lại, ánh mắt trở nên lạnh hơn: “Hoàng tử quen với ả ta?”
Đúng, yêu tinh gật đầu, một cái giơ tay nhấc chân cũng tỏ ra vô cùng nho nhã.
Hoàng tử? Hắn chính là hoàng tử của nước Cúc Lương. Đồng Dao mở to hai mắt nhìn, không thể tin tưởng việc đang xảy ra… Do ta trời ạ…
Hai mắt yêu tinh nhìn về phía Đồng Dao, lại hơi nhíu mày. Trong lòng Đồng Dao không hiểu tại sao lại run lên… Lúc đầu Đồng Dao đối với bản thân mình nắm chắc thành công, nhưng với người trước mắt, có xinh đẹp bao nhiêu cũng trở nên tầm thường. Có thể mê hoặc tất cả đàn ông trên thế gian này, nhưng không thể mê hoặc được tên yêu tinh có tâm siêu phàm thoát tục này. Nhìn qua bên cạnh Nhuận Ngọc tràn ngập băng giá, khẽ thở dài, cũng không mê hoặc được lòng người so với sắt thép còn cứng hơn…
Yêu tinh đứng lên, cầm lấy áo choàng treo trên lưng ghế của mình, chậm rãi đi xuống, mang theo mùi lưu lan thoang thoảng…
Yêu tinh đi về phía cô, giống như thiên sứ đi từ phía ánh mắt trời xuống. Hắn khoác áo lên người Đồng Dao, những ngón tay thanh mảnh giúp Đồng Dao kéo kín cổ áo lên. Áo choàng mang theo hơi ấm, bọc lấy những phần da lộ ra ngoài.
Động tác vô cùng thân thiết, khiến cho Đồng Dao ngây người…
“Nàng chính là Vương phi do ta lựa chọn, ” yêu tinh quay đầu lại, mỉm cười nhìn Nhuận Ngọc. Toàn bộ triều đình ai cũng kinh ngạc. Hai mắt Nhuận Ngọc sắc bén như dao, khiến cho mọi người lạnh cả sống lưng.
Đồng Dao gần như không thể tin vào tai mình.
Lâu sau, Nhuận Ngọc nở nụ cười lạnh lùng, ngồi xuống: “Hoàng tử chỉ là nói đùa thôi”.
“Không phải, nàng là Vương phi do ta tuyển chọn.”
Nhuận Ngọc thu lại nét cười trên mặt, lâu sau không nói gì.
“Ta đã tuyển cho ngươi rất nhiều vị nữ tử, tướng mạo xuất chúng hơn người. Nhưng chỉ một con hát, đã khiến hoàng tử rối loạn tâm trí”.
Yêu tinh quay đầu lại nhìn Đồng Dao, đưa tay kéo áo khoác trên người cô, khẽ cười “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, ta đã tìm được rồi.”
Trong mắt Nhuận Ngọc xẹt qua một tia khát máu, nhưng rất nhanh đã đè xuống. Thay vào đó là khuôn mặt đầy vẻ châm biếm: “Hoàng tử có biết ả là người nước nào không?”
“Không biết.”
Nhuận Ngọc khẽ hừ một tiếng, cả người thoải mái dựa lưng vào ghế. Không chút biểu cảm nhìn thẳng về phía Đồng Dao. Đồng Dao cắn chặt môi, mặc kệ lời nói có bao nhiêu cay nhiệt cô cũng chỉ có thể phó thác vào số phận…
Hồi lâu Nhuận Ngọc không nói, chỉ nở nụ cười khinh miệt, nghiền ngẫm dường như đang nhìn Đồng Dao, giống như hưởng thụ sự lo lắng của cô…