“Vậy Viễn Huỳnh về nhà với dì nhé?” Phó Lăng Thanh xoa đầu cô và hỏi.
Có một số việc Chung Viễn Huỳnh hiểu rất rõ, cô biết Phó Lăng Thanh đối xử với cô rất tốt, cho nên cô cũng không thể nào không mềm lòng cho được: “Ngày mai cháu sẽ trở về, nhưng cháu không muốn ở chung phòng với Phó Tẫn.”
“Được, dì cảm ơn Viễn Huỳnh nhé.”
Phó Lăng Thanh thầm cảm thán trong lòng, đứa nhỏ này trông có vẻ ngoan cố nhưng lại rất dễ mềm lòng.
Đêm nay, Chung Viễn Huỳnh và Bối Trân Giai cùng nhau rửa mặt, sau đó nằm lên giường.
Chung Viễn Huỳnh khẽ giọng nói: “Xin lỗi cậu nha, Trân Giai, cuốn truyện tranh kia của cậu bị cha tớ xé rách mất rồi, tớ tim rất lâu cũng không thấy được cuốn y hệt như vậy.”
“Không sao đâu mà…” Bối Trân Giai không để bụng chuyện đó, xua tay nói: “Tớ vẫn còn nhiều lắm, cậu có muốn xem không?”
Cô biết sau khi Chung Viễn Huỳnh khóc xong sẽ có rất nhiều chuyện không dám nói.
Suốt một đêm, hai cô gái nhỏ đều nằm trên giường đọc truyện tranh.
Quyển trước đó Chung Viễn Huỳnh vẫn chưa kịp đọc hết hai trang, đợi đến khi thật sự đọc hết mấy quyển truyện tranh, cô dường như đã phát hiện ra một thế giới khác.
Trong không gian của thế giới kia có những người vui sống, sống vừa tự do lại hạnh phúc, mọi khó khăn đều có thể được hóa giải.
Cô đắm chìm vào một thế giới như thế, cảm giác máu trong người đều đang cuộn trào.
Đợi đến rạng sáng ngày hôm sau, cô đã trấn tĩnh lại tâm trạng của mình để trở lại biệt thự nhà họ Phó và lên lầu trở về phòng.
Phòng của cô đã được dọn dẹp, mọi đồ vật có liên quan tới Phó Tẫn đều biến mất, bao gồm cả chiếc giường nhỏ mà anh ngủ.
Con búp bê của cô được đặt lên bàn, nó đã được khâu lại bằng kim chỉ, nhìn từ đường khâu mũi chỉ có thể nhận thấy người may tuy có tay nghề khá non nhưng đã rất cố gắng khâu lại cho thật cẩn thận.
Chung Viễn Huỳnh tìm một chiếc hộp nhỏ cất con búp bê vào trong, sau đó đóng kín lại và cất nó đi.
Cô làm thế là vì muốn bảo vệ nó, tựa như cô đang phong ấn sự mềm mại trong trái tim mình lại.
Sau khi làm xong mọi việc, cô nằm uỳnh xuống giường, khi đấy cô nhìn thấy một tờ giấy đặt trên đầu giường, từ nét chữ thành thục lưu loát đó có thể đoán được là do Phó Lăng Thanh viết.
- -- Viễn Huỳnh à, mừng cháu đã về, nếu cơn giận đã dịu đi phần nào, cháu có thể sang chiếc tủ phòng bên cạnh nhìn A Tẫn giùm dì được không.
Chung Viễn Huỳnh do dự vì vẫn chưa thật sự muốn đi gặp anh.
Vì công ty có việc gấp nên cả Phó Lăng Thanh và Chung Lịch Cao đều không có ở nhà.
Chung Viễn Huỳnh dùng cơm chiều xong, phát hiện Phó Tẫn không hề xuống lầu ăn cơm, thấy thế cô đã đến hỏi dì Trương, mới biết được cả ngày nay anh đã không ăn gì.
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó đi lên lầu và bước vào căn phòng bên cạnh.
Cảnh cửa mở ra một nửa, chỉ cần liếc mắt nhìn là sẽ thấy được ngay khung cảnh bên trong.
Bên trong đấy bàn ghế nghiêng ngả, rất nhiều thứ bị đổ ra sàn, rèm cửa thì bị xẻ rách một mảnh, chăn gối lộn xộn, đồ ăn và cháo ngọt vương vãi trên thảm.
Cả căn phòng như một mớ hỗn độn, gần như không có gì là còn ngay ngắn, nguyên vẹn.
Chung Viễn Huỳnh nhìn lướt qua không thấy Phó Tẫn đâu cả, mới sực nhớ đến lời Phó Lăng Thanh viết trên giấy: trong ngăn tủ.
Vì sao anh lại ở trong ngăn tủ? Cô ngay lập tức liên tưởng đến những chiếc tủ lớn có thể nhìn thấy khắp nơi trong biệt thự, chẳng lẽ chúng không phải dùng để đựng đồ? Mà là…
Chung Viễn Huỳnh đi tới bên cạnh tủ quần áo bằng gỗ tối màu, vừa nắm lấy tay cầm kéo ra một khe hở, bên trong lập tức truyền ra giọng nói thô bạo khàn khàn: “Cút đi!”
Cô sợ tới mức buông tay ra và lùi về sau hai bước, sau khi lấy lại bình tĩnh, cô nói: “Được, chị biết rồi.”
Cô còn chưa kịp nói dứt câu, trong ngăn tủ đã truyền ra tiếng động rất lớn.
Ngay sau đó, cửa tủ được mở ra từ phía bên trong và Phó Tẫn ngã xuống sàn.
Anh ngước đầu lên nhìn cô, nước mắt lập tức trực trào.
Chung Viễn Huỳnh hơi trợn tròn mắt với vẻ mặt thoáng kinh ngạc, bởi vì chiếc váy nhỏ anh đang mặc giống hệt với chiếc váy trên người con búp bê của cô.
Phó Tẫn đã rúc trong ngăn tủ suốt một ngày một đêm, đôi chân đã tê dại không còn cảm giác, nên trong lúc nhất thời không thể đứng dậy nổi. Anh sợ rằng khi mình vừa ngoảnh đi thì cô sẽ chạy đi mất, nên vội vàng bò tới trước mặt túm chặt lấy váy cô.
Anh nói với giọng khàn khàn: “A Huỳnh, em xin lỗi chị, em sai rồi.”
“Chị nhìn em đi, em làm búp bê của chị.”
…
—
Chuyện Phó Tẫn mặc váy đứng trước mặt Chung Viễn Huỳnh nhanh chóng được Phó Lăng Thanh và Chung Lịch Cao chú ý.
Phó Lăng Thanh luôn giữ vững thái độ động viên và sẵn sàng lo liệu mọi việc, chỉ cần Phó Tẫn muốn làm chuyện gì đó bản thân anh muốn làm là được, khi nào không có thứ gì khiến anh nhớ nhung suy nghĩ mới là điều đáng sợ.
Chung Lịch Cao thì lại cho rằng Chung Viễn Huỳnh vì chuyện con búp bê mà trêu cợt Phó Tẫn nên đã muốn dạy dỗ cô ngay tại chỗ.
Phó Tẫn bảo vệ Chung Viễn Huỳnh để cô nép sau người, anh nói với Chung Lịch Cao với vẻ mặt vô cảm: “Tôi thích làm món đồ chơi cho chị ấy.”
Chung Lịch Cao bị nghẹn đến mức nói không nên lời.
Phó Tẫn lại rũ mi xuống, ánh mắt phủ lên vẻ ảm đạm.
Chỉ cần có thể có được sự chú ý của cô, anh có thể làm bất cứ điều gì cho cô nhưng cô lại không muốn như thế.
Anh hiểu rõ ý nghĩa của từ “bo xì”, cũng hiểu được quy tắc trong thế giới của người bình thường, rằng làm sai thì phải nhận trừng phạt.
Anh chấp nhận tách riêng phòng ra với cô, còn bày trí lại căn phòng của mình sao cho đối xứng với cô.
Nếu như thế, giường của anh vẫn đối diện cô, giống như đường phân giới ban đầu được xếp bằng gỗ, nay đã trở thành một bức tường.
Chỉ có điều bức tường này đã vô hình chia cắt ranh giới thế giới của bọn họ.
—
Khi Chung Viễn Huỳnh học lớp năm, Phó Tẫn đang học lớp ba.
Chuyến du lịch mùa thu năm đó là đi chơi vườn bưởi, mỗi lớp đều sẽ có một chuyến xe buýt chở đến đó.
Nắng hè rực rỡ trên kẽ lá, những chùm bưởi vàng ươm treo trên ngọn cây giống như những chiếc lồng đèn lớn.
Các bạn nhỏ vừa bước xuống xe đã nở nụ cười tươi rói, chạy lon ton đến đứng dưới bóng cây hái bưởi.
Lần này Chung Viễn Huỳnh không dẫn Phó Tẫn đi theo giống như hai năm đầu, mà chỉ đi chơi cùng với các bạn chung lớp.
“Sao Phó Tẫn không đi chơi vậy, chỉ cần chú ý an toàn là được rồi mà.”
Các bạn học xung quanh cười nói vui vẻ, bầu không khí náo nhiệt vô cùng, chỉ có mỗi anh là thờ ơ đứng tại chỗ cách biệt với mọi thứ xung quanh, giáo viên động viên anh nhưng vẫn phải trông quá nhiều học sinh, để đảm bảo mọi người sẽ không xảy ra tai nạn gì.
Giáo viên thấy anh yên lặng thì quay sang để mắt đến những học sinh hiếu động nghịch ngợm: “Mạnh Đào, đừng đi vào trong rừng! Với lại cả các em đừng hái nhiều bưởi quá, ăn không hết thì rất lãng phí!”
Phó Tẫn nhìn chằm chằm về phía lớp Chung Viễn Huỳnh.
Một lúc lâu sau, anh đi vào một góc, cầm một quả bưởi lên và lấy ra con dao nhỏ gọt hoa quả.
…
“Chung Viễn Huỳnh đâu?” Cô giáo Vi lớp một đi tới khu vực hoạt động của các bạn học lớp năm và hỏi.
“Hình như cậu ấy đang đi tới chỗ kia cùng với Bối Trân Giai ạ” Có một bạn học chỉ hướng.
Cô giáo Vi tìm được Chung Viễn Huỳnh, nói: “Em qua kia gặp Phó Tẫn đi, em ấy muốn gọt bưởi nhưng bị cắt trúng tay, đã vậy còn không cho ai chạm vào.”
Chuyến du lịch mùa thu này quy định trẻ em dưới lớp bốn không được tự ý sử dụng dao,nếu muốn gọt bưởi thì phải có giáo viên và các bạn học lớp lớn hỗ trợ, vậy mà không ngờ Phó Tẫn lại tự mình mang theo dao.
Học sinh nghịch ngợm nhất còn chưa xảy ra vấn đề gì, thế mà người trầm tính nhất như Phó Tẫn lại xảy ra chuyện.
Cô giáo Vi suy nghĩ, cuối cùng cho rằng Phó Tẫn quá quái gở, thế nên mới ngại ngùng mà mở lời nhờ người khác hỗ trợ.
Có hai vị bác sĩ đi theo nhưng anh không cho ai chạm vào cả, cô giáo Vi biết mối quan hệ giữa Phó Tẫn và Chung Viễn Huỳnh, nên đành phải tìm cô hỗ trợ chăm sóc anh.
Chung Viễn Huỳnh: “Vâng, cô giáo dẫn em đi đi.”
Phó Tẫn vẫn cúi đầu ngồi xổm không nhúc nhích ở góc kia, khi Chung Viễn Huỳnh tới thì anh mới có phản ứng.
Cô giáo Vi vừa dẫn cô đến, lại nhìn thấy những hành động của các bạn học khác đang làm, không khỏi lên tiếng bảo: “Tưởng Dịch Thịnh, không được leo cây, nhỡ ngã xuống thì sao?!”
Chung Viễn Huỳnh ngồi xổm xuống, thấy quả bưởi bị cắt ra làm đôi lộ ra phần da trắng bên trong bị dính máu, trên mặt đất cũng dính rất nhiều máu, còn có một con dao với đầu dao dính máu.
Bốn ngón tay Phó Tẫn bị dao cắt thành một đường chéo, miệng vết thương rất sâu, đã qua một thời gian dài như thế cũng chưa ngưng chảy máu.
Nhìn bề ngoài thì trông đúng là anh đã thật sự sơ ý bị cắt trúng tay trong khi gọt bưởi đấy.
Chung Viễn Huỳnh không có biểu cảm gì, dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ nhà trường, cô giúp anh băng bó lại miệng vết thương.
Theo từng bước một, Phó Tẫn đều nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt cô vẫn bình thản như thế, cuối cùng còn giúp anh lột ra ba quả bưởi, tách ra từng miếng, đảm bảo đủ cho anh ăn, sau đó không chút do dự xoay người chuẩn bị rời đi.
Phó Tẫn vội vàng nắm lấy vạt áo đồng phục của cô.
Cô nghiêng đầu, nhìn xuống tay anh và bình tĩnh nói: “Vẫn chưa đủ sao?’
Sắc mặt Phó Tẫn lập tức tái nhợt đi, ngón tay cứng lại run run buông cô ra.
Anh nhìn bóng dáng cô rời đi, có thể nghe rõ tiếng lòng mình đang vỡ vụn.
Thì ra cô biết, biết rằng anh cố ý làm thế, biết rằng anh là con quái vật mãi mãi không thể trở thành người bình thường.
Vào giây phút này, Phó Tẫn cũng hiểu rõ, rằng anh đã chạm đến giới hạn của Chung Viễn Huỳnh.
Mạnh Mai Quyên là điểm giới hạn của cô, cũng như mọi thứ có liên quan đến mẹ cô.
Anh đã mở rộng thế giới với Chung Viễn Huỳnh, còn cô lại xây một bức tường thành với anh.
Sau đó, Phó Tẫn dần học được cách nhượng bộ, nhẫn nhịn và kiềm chế, học được cách trở thành tấm phông nền khi Chung Viễn Huỳnh và người khác cười nói với nhau, học được cách làm cái bóng im lặng khi đi sau cô và chờ đợi ánh mắt của cô.
Nhưng rốt cuộc thì anh vẫn không thể bước vào trái tim cô.
Cả tuổi thơ của Phó Tẫn dường như chỉ có hai việc.
Anh làm một cái bóng lặng thầm bên cô, cùng với việc nhìn chằm chằm vào bức tường ngăn cách hai căn phòng lại đến ngây ngốc, trong vô số đêm dài anh đã thầm đếm trong lòng…
Còn bao lâu nữa mới có thể gặp được cô.
Danh Sách Chương: