Vương Khả đã dậy nấu bữa sáng xong từ sớm, bây giờ đang ở ngoài ban công quét lá cây bị gió thổi vào đêm qua. Mạnh Phàm đánh răng rửa mặt xong thì ra ngoài ăn hết một bát cháo, trông thấy Vương Khả vẫn còn đứng ngoài ban công.
Hắn bước lại gần, nhìn thấy Vương Khả đang vươn người ra ngoài ban công đùa giỡn với đứa cháu gái của ông chủ tiệm tạp hóa. Một lát sau thì ông chủ đi lại, ông muốn bế cô cháu gái của mình về nhà, nhưng cô bé cứ nhất quyết không nghe lời, một hai đòi phải cưỡi ngựa lớn, ông chủ cũng đành phải chào thua, để cháu gái ngồi lên vai mình, chầm chậm chạy về nhà.
Cô cháu gái nhỏ cười khúc khích ôm lấy ông nội, còn không quên vẫy tay chào tạm biệt Vương Khả trên ban công.
Vương Khả cũng cười.
Mạnh Phàm đứng gần đó chỉ nhìn thấy sự ước ao trong đôi mắt của Vương Khả.
Vương Khả khom lưng quét sạch đống lá rụng để tránh làm tắc nghẽn lỗ thoát nước xong xuôi thì quay trở lại phòng khách. Mạnh Phàm mon men đi theo sau lưng anh, chần chờ hỏi thử: “Em cũng muốn chơi cái đó hả?”
“Cái gì cơ?” Vương Khả không hiểu lắm.
“Giống đứa nhỏ đó ấy.”
Mặt Vương Khả nghệch ra.
“Anh thấy em có vẻ hâm mộ cô bé lắm.”
Vương Khả mở miệng: “Không phải đâu, đó chỉ là… Ặc, được rồi quả thật tôi cũng có hâm mộ đó. Nhưng mà…”
Mạnh Phàm đã bước lại gần Vương Khả rồi ngồi xổm xuống: “Lên không?”
Vương Khả xua tay: “Không không không, đừng có bày trò nữa.”
“Lên đi.” Mạnh Phàm kéo tay Vương Khả lại, để anh cưỡi ngồi lên vai mình rồi đứng lên.
Tầm nhìn được nâng cao lên, cũng may trần nhà cũng cao vừa đủ. Vương Khả thò tay lên là có thể chạm đến trần nhà, anh theo bản năng ôm chặt lấy Mạnh Phàm: “Cao quá! Thả tôi xuống đi mà.”
“Không cưỡi ngựa lớn nữa sao?”
“Không không không, không cưỡi nữa tôi sợ độ cao.” Vương Khả dở khóc dở cười. Lúc được thả xuống mặt Vương Khả mặt có hơi đỏ, cũng không biết là vì hay vì xấu hổ, biểu cảm trên mặt anh biến hóa liên tục, cuối cùng anh bật cười, bất lực mà nói: “Lớn già đầu rồi mà còn chơi mấy trò này.”
Mạnh Phàm vuốt ve đôi gò má ửng đỏ của Vương Khả, lẩm bẩm nói khẽ: “Cuối cùng em cũng chịu cười rồi.”
Vương Khả vừa định há mồm nói chuyện đã bị Mạnh Phàm dùng nụ hôn chặn miệng anh lại.
Anh tự hỏi tại sao lần này Mạnh Phàm lại hôn mà không hỏi trước, nhưng sau đó lại khó lòng tránh khỏi mà sa vào nụ hôn dịu dàng của Mạnh Phàm. Mạnh Phàm ôm lấy anh, bàn tay đặt trên eo anh nhẹ nhàng xoa nắn, cả đầu lưỡi lẫn hàm trên đều được liếm láp cẩn thận, cảm giác này thoải mái đến mức anh thấy eo lưng mình cũng ngứa râm ran. Chờ Mạnh Phàm thoáng tách ra, mặt Vương Khả đã đỏ ban nãy nhiều.
Mạnh Phàm khẽ thở dài: “Em cười với anh nhiều hơn một tí được không.”
Vương Khả chẳng hề có sức đề kháng với một Mạnh Phàm vừa thâm tình lại vừa dịu dàng như thế này. Anh vòng tay qua eo Mạnh Phàm, nhắm mắt lại tiếp tục nụ hôn với Mạnh Phàm. Hai người ôm nhau hôn môi, nhiệt độ hơi thở cũng dần dần tang cao, tiếng tim đập cũng trở nên rõ ràng đến mức cả hai đều có thể nghe thấy của nhau. Thân thể này đã rất lâu không được ai ôm ấp và hôn môi, Mạnh Phàm mới chỉ đặt tay lên hông anh thôi mà vùng da ấy đã bắt đầu nóng lên, còn có xu hướng lan ra khắp cơ thể.
Vương Khả dần nhận ra mình đã bắt đầu mất khống chế, anh túm lấy áo sơ mi của Mạnh Phàm, ngập ngừng đắn đo mãi vẫn chưa quyết định được.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Mạnh Phàm dừng lại.
Vương Khả thở không ra hơi nói: “Để em ra xem ai đến.”
“Anh Vương có ở nhà không? Em là Lưu Dương đây ~” Giọng của Lưu Dương truyền đến từ bên kia cánh cửa.
Vương Khả vừa định đẩy Mạnh Phàm ra để đi mở cửa thì Mạnh Phàm đã ôm chặt lấy anh, làm anh không đi đâu được nữa, nụ hôn mới nãy còn dịu nhẹ bây giờ đã biến thành sự gặm cắn như muốn cướp sạch hơi thở của anh.
Đầu lưỡi bị mút lấy một cách mạnh mẽ, nước bọt trong miệng như bị hút sạch hết, nơi nào cũng bị xâm chiếm. Vương Khả không thở nổi, không khí trong phổi thiếu điều cũng bị Mạnh Phàm hút đi mất. Tình trạng thiếu oxy có thể khiến cho nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao, Vương Khả bị hôn đến choáng đầu hoa mắt, anh không còn cách nào khác, chỉ đành túm gáy Mạnh Phàm kéo ra sau.
“Anh buông em ra, em phải đi mở cửa… A.”
“Đừng đi mà.” Mạnh Phàm tóm chặt tay Vương Khả, khẽ thủ thỉ: “Đừng để tên đó vào đây, được không em?”
“Anh hiểu lầm rồi.” Vương Khả thấy biểu cảm của Mạnh Phàm có hơi sai sai, bèn giải thích: “Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ thôi, không biết gì hết đâu.”
Mạnh Phàm vẫn cứ rầu rĩ không vui.
“Để em ra nói với cậu ấy một tiếng nào.”
Vương Khả đã nói đến mức này, Mạnh Phàm cũng chỉ đành kiềm nén cơn ghen tuông trong lòng mà thả Vương Khả ra.
“Anh Vương vẫn còn ngủ hả? Sao lâu mở cửa thế.” Lưu Dương đứng ngoài cửa vẫn không hay biết gì, thấy Vương Khả ra mở cửa còn hỏi: “Sao miệng anh sưng thế?”
“…” Vương Khả hít sâu rồi nói: “Em tới có chi không?”
“À, anh em hỏi anh có muốn ăn cái này không. Không phải nhà anh có khách tới sao? Ảnh sợ anh không chuẩn bị kịp, ngoài đường đóng cửa hết rồi.” Lưu Dương chỉ túi nhựa trên tay, “Em cầm sang cho anh nè.”
“ Ối! Cảm ơn em, quả thật anh không chuẩn bị đủ đồ ăn, thay anh cảm ơn anh em nhé.”
“Không có gì đâu~” nói xong Lưu Dương định bước vào nhà.
Vương Khả bèn ngăn cậu lại: “Lần này để anh tự làm đi, khỏi phiền em nữa.”
“Ể? Không muốn em nấu cho anh ăn nữa hả?”
“…”
Vốn dĩ Vương Khả vẫn thoải mái cho phép Lưu Dương cứ cách hai ba ngày lại tới chơi, đơn giản chỉ là vì Lưu Dương biết nấu cơm, mà còn nấu ngon hơn anh tự nấu gấp trăm lần. Còn gì tuyệt vời hơn khi có một người hàng xóm nấu cơm ngon mà còn thích nấu cơm nữa chứ?!
Nhưng nghĩ đến hành vi vừa rồi của Mạnh Phàm, Vương Khả chỉ đành khéo léo từ chối: “Để anh tự nấu cũng được.”
“Lúc trước rõ ràng anh còn bảo cơm anh nấu không ngon bằng em cơ mà…”
“Không thành vấn đề! Không cần làm phiền đến em đâu.”
“Được rồi, vậy chiều em ghé chơi được không?”
“Ối, chiều nay thì không tiện lắm đâu.”
Lưu Dương nghe vậy thì tiu nghỉu, ngước mắt tha thiết mong chờ nhìn Vương Khả, hạ thấp giọng hỏi: “Vậy có nghĩa là chờ bạn anh về thì em có thể sang chơi đúng không?”
Vương Khả liếc nhìn Mạnh Phàm đang đứng trong phòng khách, khỏi phải nghĩ cũng biết chắc người này đang nghe trộm.
“Ừm… Đúng vậy, tới lúc đó rồi nói.” Vương Khả sợ mấy hôm nay trời bão Lưu Dương ở nhà sẽ chán, chịu không nổi lại chạy sang kiếm anh, bèn nói thẳng, “Hay là em cầm máy về nhà chơi đi, tạm thời anh không chơi đâu.”
“Được chứ ạ! Cảm ơn anh Vương!”
Lưu Dương lập tức chạy vào ôm chiếc PlayStation, vui vẻ chào tạm biệt Vương Khả rồi đắc ý mà chạy như bay về nhà, lúc này Vương Khả mới thở phào nhẹ nhõm. Anh đóng cửa lại, vừa xoay người đã thấy Mạnh Phàm đứng ngay trước mặt, Vương Khả bèn giải thích them một lần nữa.
“Thằng nhóc chỉ là một đứa con nít thôi. Em cậu ấy như em trai mình vậy.” Vương Khả cố ý nhấn mạnh vào chữ con nít và em trai, “Nhà cậu ấy mở quán nướng, đồ ăn lúc nào cũng có sẵn… được rồi thật ra là so em thấy lười, mà cậu ấy thì sẵn lòng… Nói chung là như vậy đó.”
Nhìn thấy Mạnh Phàm đến gần, đã vậy trông vẻ mặt của Mạnh Phàm còn nghiêm túc vô cùng, Vương Khả không hiểu sao chợt thấy trong lòng mình có cảm giác tội lỗi. Anh vô thức lùi về sau một bước, mãi đến tận khi bị Mạnh Phàm dồn vào góc tường, không thể lùi thêm được nữa. Mạnh Phàm đè người ôm lấy Vương Khả, toàn thân thả lỏng, dồn hết sức nặng dựa vào người Vương Khả.
“Anh ghen muốn chết tới nơi.”
“Cậu ấy…”
“Tôi biết em chỉ coi thằng nhóc đó là bạn, nhưng nghĩ tới nó ngày nào cũng được ở nhà em… Anh ghen tỵ lắm.”
Vương Khả đỏ mặt không biết nói gì cho phải.
Anh chưa bao giờ được người khác tỏ tình, huống chi là được một người thẳng thắn thể hiện dục vọng chiếm hữu của mình với anh như vậy.
“Em, em đi nấu cơm.” Vương Khả cứng lưỡi.
“Ôm một lát nữa thôi được không?” Mạnh Phàm không nỡ buông ra, “Vương Khả em quá tốt với anh rồi, rõ ràng em đâu cần phải giải thích nhiều như thế với anh làm gì.”
Hai má Vương Khả càng lúc càng đỏ, anh thầm nghĩ bản thân thực sự là càng ngày càng không từ chối Mạnh Phàm nổi. Anh do dự vỗ vỗ lưng Mạnh Phàm, an ủi làm dịu cảm xúc của đối phương: “Nếu như em đã đồng ý thử với anh, thì là đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ không làm gì tổn hại đến tình cảm chúng mình đâu.”
Cảm giác bực tức trong lòng lập tức được Vương Khả xoa dịu ngay, Mạnh Phàm nghẹn ngào: “Vương Khả, em thật tốt.”
Dù cho cuối cùng Vương Khả có từ chối hắn đi chăng nữa, cũng đã từng có giờ khắc này khi mà Vương Khả lo lắng ưu phiền vì hắn, Mạnh Phàm cũng đã thoả mãn rồi.
Thành phố S không phải trung tâm cơn bão, hai hôm sau trời lại sáng sủa đầy nắng, cũng đã tới lúc Mạnh Phàm phải đi về.
Về lại thành phố B, một mặt là vì trong công ty còn vài chuyện cần Mạnh Phàm xử lý, mặt khác là do hắn cũng sợ mình ép Vương Khả quá gấp, nên cho Vương Khả ít thời gian để làm quen.
Khi Mạnh Phàm trở lại, việc đầu tiên là tìm Triệu Tranh nói chuyện, nói với cậu ta rằng hắn chuẩn bị đến chi nhánh ở thành phố C làm việc, cuối tuần vẫn có thể qua lại thành phố S, sẽ không làm trễ nãi công việc của công ty, chờ Vương Khả đồng ý lại dẫn người đến thành phố B sau.
Triệu Tranh hoàn toàn ủng hộ, còn cố ý vì Mạnh Phàm khui một chai champagne để ăn mừng chiến thắng ở trận đánh đầu tiên.
Đêm đó Mạnh Phàm hơi ngà ngà say về đến nhà, lập tức gọi điện cho Vương Khả, mở miệng câu đầu tiên đã nói anh nhớ em.
“Còn chưa đến một ngày nữa mà.” Nghe giọng Vương Khả dường như có ý cười.
“Phải ở đây thêm hai hôm nữa, nhanh nhất cũng phải đến thứ năm mới có thể gặp em…”
“Chạy tới chạy lui như vậy có mất công quá không? Hay là anh…”
Mạnh Phàm thấy choáng đầu cực kỳ, hắn vội vàng cắt ngang lời Vương Khả, nói: “Anh chuẩn bị chuyển sang chi nhánh bên thành phố C làm đây, không xa.”
“Thế cũng mất hai tiếng đồng hồ…”
“Rất nhanh, có hai tiếng thôi mà.” Giọng Mạnh Phàm khàn khàn, “So với 190 ngày trước thì rất nhanh rồi.”
Trong điện thoại chỉ còn sót lại tiếng hít thở của Vương Khả.
“Vương Khả, anh đanh theo đuổi em mà, sao mà anh thấy phiền được chứ.” Mạnh Phàm nói tiếp, “Từng giờ từng khắc không không có lúc nào là anh không muốn em ở bên cạnh anh, nhưng anh cũng sẵn lòng chờ em suy nghĩ rõ ràng, anh muốn trong lòng em cũng có anh, vì điều này thì anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì em muốn.”
======Hết chương 35======
#Riz:Còn 3 chương nữa là hoàn chính văn rồi đó mọi người.