• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi Cửu không nhìn thấy nàng, chỉ mỉm cười nâng chén chúc rượu, rồi quay về phòng tân hôn.

Nữ quỷ khóc lóc, kêu gào, không ngừng cầu xin.

Nhưng Thôi Cửu không nghe thấy.

Dù có nghe thấy, thì đã sao?

Sau ngày hôm đó, thân thể nữ quỷ trở nên hư ảo, nàng mê man, đầu óc vốn không được minh mẫn lại càng thêm mơ hồ, thỉnh thoảng lại gọi vị tướng quân trẻ tuổi là "Cửu Lang".

"Cửu Lang, đây là rượu quế hoa chàng thích nhất, ta tự tay ủ, chàng nếm thử xem."

Nàng bưng một bát rượu mạnh, cứ muốn đưa cho vị tướng quân trẻ tuổi, vẻ e thẹn quyến rũ trong mắt nàng, là thứ hắn chưa từng thấy.

"Cửu Lang, chàng nói ta mặc màu đỏ là đẹp nhất, ta mặc vào rồi, chàng có thích không?"

Nàng biến ra một thân hồng y, thân thể lại càng thêm trong suốt, lay động lung linh, như muốn bay theo gió.

“Cửu Lang, chàng đã hứa mua cho ta bánh hồ máng chiên giòn ở Đông Thị, lại lừa ta. Chàng toàn lừa ta, chàng là đồ lừa đảo."

Nàng bĩu môi giả vờ giận dỗi, nhưng hai tay vẫn bám chặt lấy tay áo hắn.

Hắn chiều theo nàng rất lâu, cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, liền kéo nàng lại hỏi: "Cửu Lang muốn có được nàng ngay bây giờ, nàng có bằng lòng không?"

Nàng chỉ mắng hắn một tiếng "Đáng ghét", rồi tự cởi y phục.



Hắn ngây người.

Hắn không ngờ rằng, nữ quỷ lại có thể vì "Cửu Lang" mà làm đến mức này.

Đêm đó, bọn họ thật sự đã vượt quá giới hạn.

Trong cơn mê loạn, nữ quỷ mơ màng gọi: "Cửu Lang, Cửu Lang."

Hắn cứng đờ người trong giây lát, nhưng rồi lại càng thêm quá đáng, khiến nữ quỷ không ngừng cầu xin.

Chàng tướng quân trẻ tuổi tràn đầy sinh lực, cùng nữ quỷ không biết mệt mỏi, cứ thế dây dưa, cùng nhau nhảy múa, an ủi lẫn nhau, dày vò lẫn nhau.

Ban đầu hắn căm hận sự điên cuồng của nữ quỷ, cuối cùng lại trở nên điên cuồng cùng nàng.

Hoang dâm vô độ nhiều ngày liền, khiến vị tướng quân trẻ tuổi sắc mặt xanh xao, người nhà đều biết chàng có bệnh, bèn mời thuật sĩ đến làm phép.

Nhìn nữ quỷ cười hớn hở, hắn mệt mỏi rã rời nói: "Nàng ta đã muốn gặp Cửu Lang của nàng ta như vậy, thì để nàng đi tìm Cửu Lang đi."

Thuật sĩ nói: "Không thể quay về được đâu, đó chỉ là ảo mộng thôi."

"Vậy thì hãy tặng cho nàng ta một giấc mộng, trong giấc mộng đó, nàng ta sẽ có một cuộc đời viên mãn."


Nữ quỷ tưởng rằng họ muốn siêu độ cho nàng, khiến nàng hồn phi phách tán, nên liều c.h.ế.t phản kháng, nắm chặt vạt áo hắn cầu xin: "Bùi Thất, đừng mà, thiếp không muốn gặp Thôi Cửu nữa, thiếp chỉ muốn ở bên chàng thôi, được không?"

Nhưng vị tướng quân trẻ tuổi không tin.



Hắn vừa ôm nàng an ủi, vừa ra hiệu cho thuật sĩ làm phép, vuốt ve mái tóc nàng, nhỏ giọng nói: "Châu Châu, ngoan nào, chỉ là một giấc mộng thôi, không đau đâu."

Hắn chỉ không ngờ rằng, tình cảm của nữ quỷ dành cho Thôi Cửu sớm đã bị những ngày tháng làm cô hồn dã quỷ bào mòn cạn kiệt. Nàng chỉ còn nhớ cái tên của người mà mình từng yêu sâu đậm khi còn sống, vì ba hồn bảy phách đã tan tác, chỉ còn sót lại chút ký ức mơ hồ.

Hắn không thể tin được, khi nữ quỷ Châu Châu một lần nữa có được nhân tâm, việc đầu tiên nàng làm là tự mình chấm dứt duyên phận với Thôi Cửu, như thể có sự chỉ dẫn từ cõi u minh, dùng hết sức lực để tiến lại gần hắn, chỉ mong có thể sống trọn đời bên hắn.

Ta nhớ lại đêm động phòng, hắn cả đêm không trở về, khăng khăng cùng Quốc công gia bàn bạc quân tình đến tận sáng.

Ta nhớ lại những lần hắn từ chối ta, rõ ràng trong lòng đã rung động, nhưng vẫn có thể cứng rắn kìm nén, quyết không vượt quá giới hạn.

Nhớ lại việc hắn cứ lặp đi lặp lại xác nhận rằng ta đã buông bỏ Thôi Cửu, cuối cùng mới chịu cùng ta viên phòng.

Hắn… chỉ là không muốn nghe ta trên giường gọi hắn là "Cửu Lang" nữa, phải không?

Ta sững sờ hồi lâu, mới nhớ ra để hỏi phán quan: "Bùi Diệu, giờ vẫn còn trên dương gian chứ? Ta có thể đợi hắn đến rồi cùng nhau đi đầu thai không?"

Phán quan lắc đầu: "Địa phủ có luật lệ riêng, không thể bị phá vỡ. Nhưng ngươi đừng lo lắng, hắn cũng sắp xuống đây rồi."

Ta cứ nghĩ giảm thọ hai mươi năm, là từ tám mươi tuổi c.h.ế.t già, thành sáu mươi tuổi c.h.ế.t già, nào ngờ lại là cái c.h.ế.t của một vị tướng quân chinh chiến cả đời, mang đầy thương tích.

Ta gào khóc thảm thiết, bám chặt lấy chân cầu Nại Hà không chịu đi, nhất quyết muốn gặp Bùi Diệu lần cuối, nhưng vẫn bị quỷ sai cứng rắn áp giải đến trước vạc dầu của Mạnh Bà.

Trước khi canh Mạnh Bà bị rót vào miệng, ta hỏi quỷ sai, kiếp sau, liệu ta có thể gặp lại chàng không?

Quỷ sai nói, có duyên ắt sẽ gặp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK