Kha Chính Thuần ôm chặt Mộc Nhiên, cố gắng trấn tĩnh cô lại, nhìn người con gái nhỏ bé run lên từng hồi trong vòng tay mình mà không khỏi đau lòng.
“Rốt cuộc cô ấy đã phải trải qua những gì?”
Mấy ngày hôm nay Phương Lục Nghi đều phải tiêm thuốc an thần cho cô. Lại nhớ đến lần trước nói chuyện với Lauren, cô ta nói chứng sợ lửa này của Mộc Nhiên không rõ ràng, lúc phát tác lúc lại không cho nên chỉ có Mộc Nhiên mới tự chữa khỏi hội chứng của bản thân mình.
Ba giờ chiều Mộc Nhiên tỉnh dậy. Đưa mắt nhìn xung quanh nhận ra đây là phòng của mình. Trên ghế có túi sách của Phương Lục Nghi, nhưng không thấy cô ấy ở đây. Cô đưa tay lên chạm vào vệt nước vừa mới chảy từ khoé mắt, thầm nghĩ, “Hân? Hân là ai?”
Cô khẽ ngồi dậy, giật bỏ các ống dịch trên tay ra bước xuống giường. Có cảm giác như đã ngủ mấy tháng liền, cả người mệt nhoài không còn chút sức lực nào. Mộc Nhiên men theo tường ra tới cửa, cố gắng kéo cửa ra.
Lúc này Kha Chính Thuần từ ngoài đi vào cầm theo một cái khăn ướt, không biết rằng Mộc Nhiên đứng phía sau cánh cửa, vô thức đẩy cửa ra đi vào. Tuy lực không mạnh nhưng cũng đủ làm Mộc Nhiên ngã về sau.
Kha Chính Thuần giật mình vội vàng đỡ cô lên, thấy hai vệt nước mắt còn mới lại càng ngỡ ngàng, cuống quýt hỏi:
- Mộc Nhiên, cô làm sao thế? Đau ở đâu à? Có chỗ nào không khoẻ ư?
Phương Lục Nghi nghe thấy tiếng liền vào trong, giật mình không kém Kha Chính Thuần. Mộc Nhiên mà cô quen là người phụ nữ còn cứng cáp hơn cả đàn ông, lần cuối cùng thấy cô khóc còn không biết là khi nào.
Mộc Nhiên cảm thấy bản thân hiện giờ rất vô dụng, ngay cả việc đứng dậy còn phải để Kha Chính Thuần giúp.
Kha Chính Thuần bế cô đặt lên giường, cầm khăn lau sạch sẽ mặt cô, đắp chăn gọn gàng, điều chỉnh điều hoà, rồi mới chăm chú nhìn cô.
- Tôi không sao nữa rồi. Chắc lâu không vận động nên người ngợm có chút mỏi. Nghỉ ngơi hồi lâu liền khoẻ ngay.
Phương Lục Nghi nhìn khung cảnh này cảm thấy bản thân không thích hợp ở lại. Sau khi dặn dò vài thứ liền chủ động ra về.
Kha Chính Thuần nhìn Mộc Nhiên yếu ớt nằm trên giường, yên lặng nhìn mình. Bình thường cô sẽ sừng sổ lên to tiếng đánh người, nếu không cũng là một quyền hai cước nhắm vào điểm yếu không trượt một phát. Một Mộc Nhiên nằm trên giường ngoan ngoãn nghe lời khiến hắn có chút xót thương.
Mộc Nhiên khẽ cười:
- Tôi còn chưa chết. Anh lo cái gì?
Kha Chính Thuần cúi xuống hôn lên bàn tay cô, âu yếm vuốt mái tóc cô, chăm chú ngắm nhìn cô. Thực sự rất muốn hỏi tại sao cô lại sợ lửa? Trong quá khứ đã xảy ra những gì? Từ trước khi đến nhà lão Q đã xảy ra chuyện gì? Cô rốt cuộc là ai? Cô khi nãy đã mơ những gì mà lại đau đớn như vậy?
Nhưng những câu hỏi này hắn không dám hỏi, hắn không muốn cô nhớ đến những ký ức kinh khủng đó nữa, hắn sợ cô tổn thương.
Mộc Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của Kha Chính Thuần, dường như hắn đã chăm sóc cô rất lâu, dáng vẻ mỏi mệt kia khiến cô có chút không đành lòng.
- Nào, lại đây.
Mộc Nhiên lách mình qua bên trái, vỗ vỗ tay xuống chỗ trống bên cạnh, nhìn hắn mỉm cười. Kha Chính Thuần ngạc nhiên nhìn, bình thường Mộc Nhiên rất ghét hắn, hành động này có thể coi là chấp nhận hắn rồi không?
Kha Chính Thuần cũng nhanh chóng nằm xuống bên cạnh Mộc Nhiên, nhẹ nhàng từng chút một như sợ động vào người cô sẽ làm cô đau đớn. Mộc Nhiên nhẹ cười, kéo chăn lên đắp cho hắn rồi ngủ tiếp. Kha Chính Thuần im lặng ngắm nhìn Mộc Nhiên, lúc sau kéo cô vào lòng, tựa cằm lên đầu cô, hơi thở nặng nề trút ra từng hồi rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi Phương Lục Nghi về đến nhà là khoảng năm giờ chiều.
Vừa bước xuống xe liền thấy Vũ Long xách va li ra đến cửa, cô gấp gáp hỏi:
- Cậu đi đâu?
Vũ Long gật đầu cười:
- Tôi ở đây cũng mấy tuần rồi, làm phiền cô với Swain quá. Bây giờ vết thương của tôi cũng đã khỏi, tôi phải về nhà chứ.
Phương Lục Nghi thoáng hụt hẫng trong giây lát nhưng rất nhanh trở lại bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng nói:
- Tuỳ cậu.
Ở cùng nhà với Phương Lục Nghi khiến cậu dường như mất kiên nhẫn, từ sau tình một đêm hôm trước khiến cậu càng tham lam hơn. Mỗi lần nhìn thấy Swain và Phương Lục Nghi thân mật lại không chịu được nhưng cũng không có quyền lên tiếng.
Vũ Long quan sát tỉ mỉ biểu cảm của Phương Lục Nghi, lúc này đây nó là thứ duy nhất khiến cậu có thể tìm được đáp án. Từng cử chỉ nhỏ nhặt từ cái nhíu mày khó chịu đến thái độ khẩn trương gấp gáp làm cậu nhen nhóm một tia hi vọng.
Vũ Long vội nắm lấy bàn tay cô trước khi khuôn hình cô biến mất sau cánh cửa. Cậu lấy hết can đảm đem trái tim mình ra đánh cược một lần nữa.
- Tự dưng tôi nhớ ra, tôi hết tiền rồi, không thuê nhà nổi nữa. Tôi ở đây có được không?
Vũ Long nín thở đợi câu trả lời của Phương Lục Nghi, im lặng một hồi khiến cậu có chút tuyệt vọng, lát sau cô mới lên tiếng, thanh âm trong trẻo phá vỡ đi khoảng không yên tĩnh này.
- Tuỳ cậu.
Vũ Long mừng rỡ kéo vali trở lại phòng, nói to:
- Từ giờ mọi việc trong nhà cứ để tôi làm. Không cần phải thuê giúp việc nữa. Coi như tôi giúp cô tiết kiệm một khoản tiền.
Phương Lục Nghi nhếch môi cười, hai hàng lông mày bắt đầu giãn ra.
Phương Lục Nghi vừa tắm xong thì cơm canh cũng được dọn ra, trông rắt đẹp mắt.
Vũ Long nhìn người phụ nữ trước mặt vừa mới bước ra từ phòng tắm nên hơi nóng từ người toả ra, khuôn mặt ửng hồng, vài giọt nước còn đọng lại trên người. Cậu nuốt ực một ngụm nước bọt, thầm nghĩ không biết quyết định ở lại có phải là đúng đắn không.
Cậu vừa kéo ghế vừa nói:
- Bình thường tôi ở một mình nên cũng biết nấu ăn. Mấy món ăn dân giã này không biết có hợp khẩu vị của cô không.
Phương Lục Nghi ngồi xuống thưởng thức, cũng không tồi, gật đầu tán thưởng, hất hàm vị trí trước mặt ý bảo cậu ngồi xuống cùng ăn. Phương Lục Nghi gắp một miếng thịt cho vào miệng, thốt lên:
- Đây là thịt gì thế? Ngon quá.
Vũ Long nén cười, nói:
- Thịt ếch.
Miếng thịt vừa chui tọt xuống dạ dày cô, Phương Lục Nghi trợn trừng mắt nhìn. Trên đời này động vật cô ghét nhất chính là ếch.
Phương Lục Nghi khẽ rùng mình một cái, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo nhưng không được, thất thểu bước ra ngoài mếu máo.
Vũ Long không đành lòng liền nói:
- Không phải thịt ếch. Là thịt gà.
Phương Lục Nghi lại trừng mắt nhìn cậu, bặm môi đầy giận dữ, nghiến răng ken két.
Vũ Long nhắm mắt mũi sẵn sàng tư thế chịu đòn, nhưng một giây hai giây sau không thấy, khi mở mắt ra chỉ thấy Phương Lục Nghi ngồi ở ghế ăn cơm tiếp, cũng không nói gì khiến cậu thấy hơi sai sai nhưng cũng không dám lên tiếng.
Thói quen của Vũ Long chính là trước khi đi ngủ phải uống một cốc nước, điều này Phương Lục Nghi đã rõ.
Phương Lục Nghi lén bỏ vào ca nước một gói thuốc bột màu trắng, lắc lắc cho tan ra, rồi thản nhiên về phòng đợi.
Vũ Long vừa uống nước vừa nhìn căn phòng im lìm của Phương Lục Nghi, cảm thấy bản thân hình như đùa hơi quá, ngày mai tỉnh dậy phải xin lỗi cô ấy mới được.
Vũ Long vừa về phòng thì Phương Lục Nghi len lén đi ra, khóa phòng của cậu lại, cười nham hiểm.
Vũ Long loạng choạng đi về gần giường, cảm thấy bản thân có hơi khác. Cả người rạo rực, thân nhiệt nóng phừng phừng. Cậu khát nước, muốn chạy ra ngoài uống thêm thì thấy cửa không mở được, liền biết ngay là Phương Lục Nghi giở trò.
- Phương Lục Nghi, cô ở bên ngoài đấy à?
- Cậu bây giờ như thế nào?
- Tôi…cô mau mở cửa ra…tôi khát nước…
- Cậu không phải là khát nước đâu, ha ha, nhưng dù sao tôi cũng không mở cửa. Cứ ở trong đó qua đêm nay đi.
- Phương Lục Nghi, Phương Lục Nghi, cô đừng bỏ đi, tôi thấy khó chịu…
Phương Lục Nghi cười sảng khoái, cất bước về phòng sập mạnh cửa cho cậu nghe thấy. Vũ Long khổ sở cởi bỏ quần áo chạy vào phòng tắm xối nước lạnh lên người. Cậu không dám đắc tội với Phương Lục Nghi nữa, có cho thêm mười cái gan cậu cũng không dám.