Dù sao đi nữa, cái kế hoạch hạ bệ kẻ khác đó của Samantha không vui như cô mong đợi. Lúc sáng thứ bảy, khi kể với Miles chuyện này, anh chàng tỏ ra hào hứng một cách dè dặt.
- Hay thế, ờ, lâu lắm rồi chưa mời Gavin ăn tối chung. Em làm quen với Kay cũng hay đấy.
- Sao thế?
- À thì, khi trước em luôn vui vẻ với Lisa mà, phải không?
- Kìa Miles, em ghét Lisa mà.
- Ờ, thì thôi… nhưng có khi em thích Kay hơn thì sao.
Cô lườm anh chồng, không biết cái thói hài hước này từ đâu ra. Lexie và Libby cuối tuần về nhà chơi gặp trời mưa đành ru rú trong phòng khách xem DVD ca nhạc; bản ballad lấy tiếng guitar làm chủ đạo dội vào căn bếp chỗ bố mẹ chúng đang đứng nói chuyện.
- Em này - Miles vung vẩy chiếc điện thoại - Aubrey muốn nói chuyện với anh về vụ hội đồng. Anh vừa gọi cho bố, rồi nhà Fawleys mời nhà ta tối nay cùng ăn cơm tối ở Sweetlove...
- Thôi cảm ơn - Samantha ngắt lời. Đột nhiên cô thấy trào lên cơn giận mà chính cô cũng không hiểu nổi. Cô bỏ ra khỏi phòng.
Suốt ngày, hai người họ hạ giọng cãi vã nhau khắp nơi trong nhà, cố không làm hỏng kỳ nghỉ cuối tuần của các con. Samantha vẫn khăng khăng giữ nguyên ý định mà không giải thích lý do. Miles ngại nổi cáu với vợ bèn chọn chiến lược thương thuyết bình tĩnh.
- Thế em không đến thì còn ra thể thống gì nữa, em nghĩ mà xem? - Anh nói lúc tám giờ kém mười tối, khi đứng ở cửa phòng khách, người đã đóng bộ sẵn sàng chuẩn bị lên đường.
- Đâu liên quan gì tới em đâu, Miles - Samantha hờ hững - anh mới là người đang tranh cử mà.
Cô khoái nhìn anh chần chừ bất quyết. Cô biết anh rất sợ đến trễ, nhưng vẫn mong thuyết phục được cô đi cùng.
- Em biết là nhà họ mong hai vợ chồng cùng đến mà.
- Thật à? Đâu có ai ngỏ lời mời em đâu.
- Trời ơi thôi mà em, Sam, em biết ý họ thế mà, họ coi đó là điều hiển nhiên...
- Thế thì họ càng vớ vẩn. Em đã nói rồi. Em không hứng vụ này đâu. Anh đi nhanh đi. Đừng có để Bố yêu với Mẹ yêu chờ.
Anh đi khỏi. Cô nghe tiếng xe de xuống đường rồi trở vào bếp, mở chai rượu và mang vào phòng khách kèm cái ly. Cô hình dung cảnh Howard, Shirley và Miles đang cùng ăn tối ở Dinh thự Sweetlove. Hẳn là nhiều năm rồi bà già Shirley mới được vài phút sung sướng thế.
Suy nghĩ của cô lại ngoặt sang chuyện viên kế toán lải nhải bên tai suốt tuần nay. Lợi nhuận đang sụt cho dù cô vờ vĩnh thế nào trước mặt Howard đi nữa. Bên kế toán còn nghiêm túc đề nghị đóng cửa tiệm và chuyển hướng tập trung kinh doanh qua mạng. Làm thế chẳng khác nào thừa nhận thất bại mà bây giờ Samantha không hề sẵn sàng tiếp nhận. Một phần vì bà Shirley sẽ tha hồ thích chí nếu cửa hàng bị dẹp. Lúc mới khai trương bà ta chê nó không tiếc lời. Mẹ rất tiếc, Sam, nhưng không phải gu của mẹ... kiểu cách hơi quá lố đấy... Nhưng Samantha yêu cái cửa hàng trang trí hai màu đen đỏ tại Yarvil, yêu cảm giác được đi khỏi Pagford hàng ngày, tán chuyện với khách hàng, buôn chuyện với cô trợ lý Carly. Nếu không còn cái cửa hàng cô đã bỏ công chăm sóc suốt mười bốn năm nay, thế giới của cô sẽ nhỏ bé đến đáng thương. Nói gọn lại là, chỉ còn quanh quẩn ở Pagford.
(Pagford. Pagford khốn kiếp. Samantha chưa khi nào định ăn đời ở kiếp tại đây. Cô và Miles đã bàn nhau dành hẳn một năm đi chơi trước khi bắt đầu cày cuốc, kiểu như du lịch vòng quanh thế giới. Hai người họ thậm chí đã vạch ra lộ trình, chuẩn bị xong Visa. Samantha đã mơ tới cảnh hai người tay trong tay dạo chân trần trên bờ biển Úc cát trắng. Rồi đột nhiên cô phát hiện mình có thai.
Cô đành phải hạ giá đi gặp anh ta ở nhà bố mẹ anh, chỉ một ngày sau khi thử que, một tuần sau ngày cô và anh tốt nghiệp. Họ đã định đi Singapore sau tám ngày nữa.
Samantha không muốn kể với Miles trong lúc ở nhà bố mẹ, cô sợ họ nghe được. Cô lúc nào cũng có cảm giác Shirley rình sau mọi cánh cửa mà Samantha mở ra tại căn nhà kiểu bungalow đó.
Thế nên cô đợi tới lúc họ cùng ngồi xuống góc bàn tối tại Black Canon. Cô nhớ quai hàm Miles cứng lại khi nghe cô kể; không hiểu sao anh trông già hẳn đi khi nghe cái tin đó.
Sau nhiều giây im lặng sững sờ, cuối cùng anh mở miệng: “Được. Vậy ta sẽ làm đám cưới.”
Anh bảo với cô anh đã mua sẵn nhẫn, rằng anh đã định tìm chỗ nào đó thật phù hợp, như đỉnh Ayers Rock chẳng hạn. Đúng là anh nói thật, khi họ trở lại nhà bố mẹ anh, anh moi ra trong balô ra cái hộp nhỏ giấu sẵn trong đó. Chiếc nhẫn nạm viên kim cương nhỏ mua tại hiệu kim hoàn ở Yarvil, anh mua nó bằng số tiền bà ngoại để lại. Samantha đã ngồi trên mép giường của Miles mà khóc, khóc mãi. Ba tháng sau, họ cưới nhau.)
Khi còn lại một mình với chai rượu, Samantha bật tivi. Màn hình hiện lên DVD ca nhạc mà Lexie và Libby xem khi nãy: Băng dừng tại cảnh bốn chàng trai trẻ mặc áo thun đang hát, trông họ đã hơi quá tuổi teen. Cô ấn nút play. Sau khi nhóm nhạc nam hát xong, DVD chuyển sang mục phỏng vấn, Samantha nhấp rượu, xem nhóm nhạc pha trò, trêu đùa nhau, rồi chuyển sang vẻ đứng đắn khi bày tỏ họ yêu quý người hâm mộ đến thế nào. Cô nghĩ giả mà có tắt âm thì cô vẫn nhận ra mấy cậu này là người Mỹ. Mấy hàm răng đẹp đến hoàn hảo.
Đã khá muộn. Cô tạm dừng đĩa, lên lầu bảo bọn trẻ thôi chơi Playstation và đi ngủ, rồi cô quay lại phòng khách, tiếp tục với chai rượu đã cạn ba phần tư. Cô không bật đèn, chỉ ấn nút play và tiếp tục uống. Khi đĩa DVD đã hết, cô lại bật từ đầu để xem đoạn chưa xem.
Có một cậu trong nhóm trông chững chạc hơn hẳn hai cậu kia. Cậu có vai rộng hơn, bắp tay nổi múi dưới tay áo thun ngắn, cái cổ dày khỏe và quai hàm vuông. Samantha ngắm nhìn cậu nhún nhảy, gương mặt điển trai tập trung hướng về phía ống kính toàn góc với cạnh, nổi lên cặp chân mày đen xếch.
Cô nghĩ tới chuyện làm tình cùng Miles. Lần gần đây nhất đã cách nay ba tuần rồi. Động tác của anh dễ đoán như cái điệu bắt tay của thành viên hội Tam điểm. Một trong những câu châm ngôn anh ưa thích là “cái gì không hỏng thì đừng sửa.”
Samantha trút nốt phần rượu còn trong chai ra cốc rồi tưởng tượng cảnh làm tình với cậu trai trên màn hình. Mấy hôm nay ngực cô khi đóng áo vào trông khá hơn, nhưng khi nằm xuống nó cứ chảy ra làm cô thấy mình phẳng lì và kỳ cục. Cô mơ tới cảnh mình bị ép vào tường, một chân co lên, váy vén lên tận bụng, cậu trai mạnh mẽ đó quần tụt tới đầu gối, háo hức khám phá...
Trong cảm giác lâng lâng gần như là hạnh phúc, cô nghe tiếng xe rẽ vào nhà, làn sáng đèn pha quét qua căn phòng khách tối om.
Cô dò dẫm mãi một lúc mới tóm được cái điều khiển chuyển kênh tin tức; cô nhét bừa chai rượu rỗng xuống dưới ghế sofa rồi nắm chặt lấy chiếc ly còn chút ít như điểm tựa. Cánh cửa trước mở ra rồi khép lại. Sau lưng cô, Miles bước vào nhà.
- Sao em ngồi trong bóng tối thế?
Anh bật đèn, cô ngẩng lên nhìn. Trông anh ta vẫn bảnh chọe như hồi mới ra khỏi nhà, chỉ có vai áo khoác lấm mấy giọt nước mưa.
- Bữa tối thế nào?
- Tốt đẹp mà - anh đáp - em không đi tiếc quá. Ông bà Aubrey và Julia đều lấy làm tiếc là em không đến được.
- Ờ, chắc chắn rồi. Cá là mẹ anh đến òa khóc vì thất vọng đấy nhỉ.
Anh ngồi xuống chiếc ghế bên phải cô, nhìn vợ chằm chằm. Cô gạt món tóc vương vào mắt.
- Chuyện này là thế nào vậy hả Sam?
- À, nếu anh còn chưa biết...
Nhưng chính cô cũng không biết chắc thật ra có chuyện gì, hay ít nhất, cô không biết làm sao diễn đạt cho mạch lạc cái cảm giác ức chế vì bị đối xử không ra sao này.
- Anh thấy vụ anh ra ứng cử hội đồng khu không...
- Ôi trời ơi, Miles! - Cô gào lên, hơi giật lui vì chính tiếng hét của mình.
- Thế em giải thích cho anh nghe đi - anh hỏi - anh ứng cử thì có ảnh hưởng gì tới em chứ?
Cô trừng trừng nhìn anh, cố tìm cách giải thích cho cái đầu óc luật sư mô phạm chỉ giỏi vạch ra chỗ hớ hênh trong lời nói mà không thấy nổi bức tranh toàn cảnh. Sao có thể nói cho anh hiểu được? Rằng cô thấy mấy cuộc nói chuyện vô tận giữa bố mẹ chồng về hội đồng khu chán như quỷ? Rằng chưa cần khoác thêm chuyện khu Fields (mà thật ra chẳng biết gì), thì bản thân con người anh bây giờ đã chán ngắt ra rồi, suốt ngày cứ nhai lại vinh quang từ hồi còn tham gia câu lạc bộ bóng bầu dục và khoe mẽ thành tích công việc.
- Đại để, em có cảm giác là - Samantha cất tiếng giữa căn phòng khách sáng lờ mờ - nhà ta đã đổi kế hoạch khác.
- Như thế nào kia? - Miles hỏi - Em định nói gì thế?
- Ta đã thống nhất là - Samantha chọn từ thật kỹ càng sau miệng ly run bần bật - khi các con đã học xong, ta sẽ cùng đi du lịch. Vợ chồng mình đã hứa với nhau điều đó, anh nhớ không?
Cơn điên giận và đau đớn từng xâm chiếm người cô khi Miles tuyên bố ý định ứng cử vào hội đồng khu chưa khi nào gợi cho cô nhớ tiếc năm du lịch từng bỏ lỡ ấy, nhưng vào lúc này, nó có vẻ đã trở thành vấn đề thực sự đối với cô; hay ít ra, nó là lý do gần nhất để nổ bùng nỗi phản kháng lẫn khát khao trong lòng.
Miles xem ra hoàn toàn bối rối.
- Em đang nói chuyện gì thế?
- Khi em mang bầu con Lexie - Samantha lớn tiếng - mình không đi du lịch được, rồi bà mẹ già nhà anh ép mình vội vội vàng vàng đám cưới, rồi ông bố kiếm được cho anh một suất ở hãng Edward Colllins, rồi anh nói “ta thỏa thuận thế”, rằng khi mấy đứa nhỏ trưởng thành, ta sẽ làm chuyện đó; ta sẽ đi thật xa và làm mọi thứ hồi xưa bỏ lỡ.
Anh chầm chậm lắc đầu.
- Đúng là chuyện mới đối với anh. Em đào từ chỗ quái nào ra thế?
- Miles, lúc đó mình ở Black Canon mà. Em báo với anh là em có bầu, rồi anh, trời ơi Miles, em nói với anh là em có bầu, rồi anh hứa với em, anh đã hứa...
- Em muốn đi nghỉ? - Miles ngắt lời - phải thế không? Em muốn đi chơi phải không?
- Không Miles, em không muốn đi nghỉ nghiếc gì hết, em muốn, anh không nhớ gì hết hả? Mình đã nói là sẽ dành hẳn một năm đi du lịch cùng nhau, khi các con đã trưởng thành.
- Ờ, thế được thôi - anh sốt ruột muốn kết thúc cho xong - Được thôi. Khi Libby mười tám tuổi, nghĩa là bốn năm nữa, ta lại bàn về chuyện này nhé. Anh thấy việc làm ủy viên hội đồng đâu có ảnh hưởng gì đâu.
- Thế hả, ngoài chuyện phải buồn chán như quỷ khi suốt ngày nghe anh với bố mẹ anh lải nhải về khu Fields trong khi hưởng nốt phần tuổi thọ trời cho còn lại...
- Tuổi thọ trời cho à - anh cười mỉa - thế trái với nó là...
- Nhảm nhí - cô nhổ toẹt - đừng có ra vẻ thông thái tởm đặc thế. Miles, chỉ bịp được bà mẹ anh thôi...
- Này, thật tình là anh vẫn chưa thấy vấn đề là ở đâu...
- Vấn đề hả - cô gào lên - vấn đề ở chỗ đây là tương lai của chúng ta đó Miles. Tương lai của chúng mình. Em không muốn chờ bốn năm nữa mới bắt đầu nói về chuyện đó, chết tiệt, em muốn nói ngay bây giờ.
- Anh nghĩ em nên ăn cái gì đi - Miles đứng dậy - em uống đủ rồi đấy.
- Chết toi nhà anh đi Miles.
- Thôi nhé, nếu em cứ chửi rủa cái kiểu đó...
Anh quay người bước khỏi phòng. Suýt chút nữa cô ném ly rượu trên tay vào lưng chồng.
Cái hội đồng đó, hễ đã vào là anh ta sẽ không bao giờ xin ra, anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ cái ghế của mình, có cơ trở thành nhân vật tai to mặt lớn như ông bố mà. Anh ta sẽ lại tái nhiệm, lại long trọng thề hứa với thị trấn quê hương anh ta, lại cam kết gắn bó với cái tương lai hoàn toàn khác với tương lai anh từng hứa với vị hôn thê rối trí nức nở trên mép giường ngày xưa.
Lần cuối cùng họ bàn chuyện du lịch vòng quanh thế giới cùng nhau là khi nào? Cô không chắc. Lâu rồi, nhiều năm trước, chắc thế, nhưng tối hôm nay, Samantha đã quyết ý ít ra cô sẽ không thay đổi ý định. Phải, cô luôn trông đợi cái ngày họ có thể đóng gói hành lý và ra đi để tìm lại những nồng nàn và tự do, để cách thật xa Pagford, bà mẹ chồng, cửa hiệu Mollison và Lowe, những cơn mưa và cuộc sống tủn mủn lặp đi lặp lại. Có lẽ đã lâu rồi cô không còn quá khát khao khi mơ đến bãi biển cát trắng ở Úc hay Singapore, nhưng dù cặp đùi đã hóa nặng nề còn bụng nhão ra vì sinh đẻ, cô vẫn muốn tới đó hơn là ở đây, hơn là bị cầm tù trong cái thị trấn Pagford này để nhìn Miles từ từ biến thành người như bố anh.
Cô vật ra ghế sofa, mò tìm cái điều khiển rồi lại bật dĩa DVD của Libby. Vẫn nhóm nhạc ấy nhưng đã đổi thành trang phục đen trắng, đang vừa đi vừa hát dọc bãi biển dài vắng ngắt. Chiếc áo sơ mi của cậu trai vai rộng phật mở trong gió. Một vệt lông mỏng kéo dài từ rốn xuống mất hút trong quần jean cậu ta.