• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: 笑顔Egao.

Sáng mùng một ăn xong sủi cảo, tạm biệt Dịch Hi Tây và Dịch Hi Nam, Thẩm Đình cầm tiền lì xì Thiện Cầm đi theo Cố Triều Ngạn về nhà.

Trên đường về tinh thần của Thẩm Đình rất hưng phấn, hát hò suốt nửa đường, TV cũng không xem, ghế sau ô tô đặt đầy đồ ăn vặt, Cố Triều Ngạn chưa nói cấm cậu ăn, cậu luôn cho là mình hát hò sẽ đánh lạc hướng được Cố Triều Ngạn không thấy tay mình đang thò ra sau.

Sau khi về đến nhà, cậu ăn đồ ăn vặt đến no căng, ôm cái bụng nhỏ ngồi nấc cụt, vụn bánh trà xanh vẫn còn dính trên mép, Cố Triều Ngạn vẫn tiếp tục im lặng không nói một câu, cậu cũng bắt đầu chột dạ, trốn trốn tránh tránh không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Triều Ngạn, vừa xuống xe liền chạy vội lên lầu, tựa như đang trốn ai.

Cố Triều Ngạn đi chậm, Thẩm Đình ngồi ở góc cầu thang xuyên qua lan can nhìn, thấy hắn đi đến trước tủ đồ ăn vặt, móc từng túi từng túi ra, bỏ vào một cái túi lớn.

Thẩm Đình bất chấp nguy hiểm chạy ra hỏi hắn: “Ca ca, anh đang làm gì ở đây thế?

Cố Triều Ngạn xoay người lại, bình tĩnh cười với cậu: “Thủ tiêu tính mạng của em.”

Thẩm Định kinh hãi, thanh minh: “Đây không phải mạng của em!”, cậu lao tới ôm tay Cố Triều Ngạn: “Anh đừng vứt đi, ca ca, sau này em sẽ không ăn nữa!”

“Không ăn nữa?”

Cố Triều Ngạn bị cậu quấn lấy không biết phải làm sao, ngồi xuông bóc ra một túi chocolate viên, bỏ vào miệng một viên, ăn không ngon, nhưng không thể làm giảm khí thế và quyết tâm của mình trước mặt Thẩm Đình, nhai hai lần liền nuốt xuống, nói: “Nếu em đã không ăn, không vứt đi để lại làm gì.”

“Nhầm rồi nhầm rồi, sau này em chỉ ăn một chút xíu…”

Thẩm Đình không biết tại sao lúc nãy ở trong xe Cố Triều Ngạn không ngăn cản mình, cái đầu ngốc nghếch của cậu không thể ngờ tới vẫn còn cạm bẫy phía sau, nếu đồ ăn đã vào trong bụng cậu, như vậy lỗi lầm lần này chắc chắn là do cậu.

“Vẫn biết chỉ được ăn một chút, vừa nãy nếu không phải xe dừng lại, em định ăn hết đồ ăn đúng không?”

Đồ ăn vặt là Thiện Cầm cố ý bỏ vào, hắn không thể từ chối, khi Thẩm Đình ngồi trên xe ăn hết túi đầu tiên, chuẩn bị lấy túi thứ hai Cố Triều Ngạn đã định nhắc cậu dừng lại, nhưng lại nghĩ không bằng nhân cơ hội này dạy dỗ lại cậu, sao trên đời này lại có người thích ăn đồ ăn vặt như vậy.

Cũng không thực sự tức giận, hắn chỉ giả bộ thôi.

“Làm sao ăn hết được!” Thẩm Đình cảm thấy thật khó tin, đồ ăn vặt nhiều như vậy, đủ để cậu ăn mấy ngày, làm sao có khả năng ăn hết trong một ngày, ca ca cứ làm quá.

“Em chỉ nếm thử thôi.”

“Ăn ngon thế cơ à?” Cố Triều Ngạn nói: “Vậy anh cũng nếm thử đồ ăn vặt của em.”

Hắn sai Thẩm Đình chuyển đồ ăn vặt đến trước mặt mình, bóc từng thứ ngay trước mặt cậu, mỗi loại đều ăn thử một ít, khó ăn muốn chết, nhưng hắn vẫn nuốt xuống.

Thẩm Đình ngồi một bên chỉ có thể nhìn không thể ăn, mắt thấy bánh quy nhỏ cậu thích nhất sắp rơi hết vào trong miệng Cố Triều Ngạn.

“Được rồi được rồi! Chỉ còn một ít thôi!”

Còn có một ít? Hắn mới ăn có mấy cái.

Không thử không biết, thử một lần mới phát hiện ra, trong mắt quả dưa ngốc này, hắn còn không sánh bằng đống đồ ăn vặt này?

Hắn muốn ăn hết đống đồ ăn vặt này!

“Ca ca! Ca ca!”

Thẩm Đình vội vội vàng vàng chạy đi rót chén nước mang tới: “Anh uống nước đi ca ca, đừng ăn nữa!”

Cố Triều Ngạn không thèm để ý, Thẩm Đình cảm thấy hắn thực sự tức giận, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt,cẩn cẩn thận thận hôn lên cằm Cố Triều Ngạn, tựa như đang khuyên bảo một kẻ dở hơi lên cơn ăn đồ ăn vặt: “Ca ca, đừng ăn nữa, ăn nữa anh sẽ chết no mất.”

“Anh mới ăn có mấy miếng!”

“Chết no là em không có ca ca nữa!”

Thẩm Đình khóc nhè, đâm đầu vào lồng ngực Cố Triều Ngạn cuộn người lại, nước mắt có cả thật lẫn giả cậu ngẩng đầu lên hôn môi Cố Triều Ngạn, kết quả nếm được vị kẹo trong miệng hắn, đến khóc cũng quên, càng hôn càng nghiện, coi miệng hắn như kẹo mà mút.

Sự tình đột nhiên phát triển theo một phương hướng không thể tưởng tượng được.

Thẩm Đình cưỡi trên người hắn, cong eo liến miệng hắn như một con cún con.

Làm sao? Không phải đang khóc à? Không phải muốn làm nũng hay sao? Vừa nếm được vị ngọt liền làm phản, đầu nhỏ của em rốt cuộc chứa cái gì vậy!

Cố Triều Ngạn giờ phút này vừa tức vừa không muốn dừng lại, tình cảnh bị người khác đè xuống đất hôn vẫn là lần đầu tiên hắn trải qua, quan trọng nhất là không phải Thẩm Đình muốn hôn hắn, rõ ràng là không khác gì liếm kẹo que cả.

Hắn nổi giận đùng đùng đảo ngược vị trí, kéo tay Thẩm Đình lôi xuống, biến thành hắn nằm phía trên.

“Ăn ngon không Thẩm Đình?”

“Cái, cái gì cơ?”

Thẩm Đình bỗng nhiên nhận thức được, vừa nãy cậu không phải đang ăn kẹo, mà đang ăn đồ ăn vặt.

“Không ngon không ngon, không có vị gì cả,” Cậu bưng kín miệng mình, tựa như sợ bị Cố Triều Ngạn trả thù: “Em cũng không có vị gì cả, anh đừng nếm… Anh ăn đi, đồ ăn vặt đều cho anh hết… Em không cần…”

Cố Triều Ngạn chen vào giữa hai chân cậu, Thẩm Đình bị kích động, kẹp chân lên eo Cố Triều Ngạn.

“Nói chuyện không có lý, Thẩm Đình, ăn kẹo trên miệng người khác, em không thấy bẩn à?”

“Không bẩn…” Cậu làm sao sẽ ghé bỏ ca ca bẩn được: “Anh không bẩn…”

“Không chê bẩn, vậy em có thích không?”

Cố Triều Ngạn có cảm giác bản thân hắn có khả năng sắp điên rồi.

Tình trạng “hiếm khi không tỉnh táo” hắn vẫn luôn ẩn nhẫn khắc chế khi đối mặt với Thẩm Đình càng trầm trọng hơn, hắn cố gắng quên đi chuyện Thẩm Đình không hiểu những gì hắn muốn, đối xử với cậu như người bình thường, hắn bị cánh môi hồng hào của Thẩm Đình hấp dẫn, bị đầu lưỡi của cậu khơi lên dục vọng, ý thức của hắn bị bao bọc bởi một tầng sương mờ, hắn cũng sắp nhìn không rõ, sờ không tới ý thức của mình nữa rồi.

Thẩm Đình hai mươi tuổi, là một cơ thể sống kiện toàn có thể chạy có thể nhảy, là nhóc con sẽ câu dẫn hắn, toàn tâm toàn ý thích hắn, cam kết sẽ ở cùng hắn cả đời.

Tại sao không được chạm vào?

Em ấy cả đời này chỉ có thể là của mình!

Cố Triều Ngạn bị dục hỏa đốt cháy lý trí, nổi cơn điên cởi quần áo của Thẩm Đình, đầu tiên là cổ, hắn hôn lên, gặm cắn, lưu lại từng đóa mai hồng lên cần cổ trắng nõn, nhìn rất dễ thấy.

Đáng thương vật nhỏ bị giật mình, nhưng người đang càn quấy trên người cậu là ca ca cậu thích nhất, cậu thích ca ca hôn mình, nhưng lại không thích hắn hôn mạnh bạo như vậy, nếu như ca ca nhẹ nhàng một chút, ôn nhu một chút, lại dỗ dành ôm ấp cậu là được rồi, cậu sẽ không sợ hãi.

“Ca ca… Ca ca… Em… hơi đau, anh có thể… nhẹ một chút, a!”

Thẩm Đình duỗi tay đẩy đẩy hắn, cũng không có tác dụng gì, Cố Triều Ngạn quá nặng, tóc cũng cứng, Thẩm Đình cũng không bài xích hắn thân mật như vậy, nhưng ca ca bị làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy?

Cậu nghĩ không ra, Cố Triều Ngạn đã cởi áo lông của cậu ra, áo trong cùng bị vén cao lên, trong phòng không lạnh, nhưng Thẩm Đình bị kích thích nổi cả da gà, cậu rụt vai, ôm đầu Cố Triều Ngạn, cảm giác bị hôn lên rất lạ, cậu không được tự nhiên dịch mông, dùng ngũ khí có thể coi là dịu dàng, động viên ca ca không tại sao lại trở nên vô cùng táo bạo của cậu: “Anh đừng hôn em…. Đừng hôn chỗ đó, ca ca anh là em bé sao? Em… cái kia…”

Lỗ tai Thẩm Đình nóng lên, tuy trong phòng không có người khác, cậu vẫn nhỏ giọng thì thầm với Cố Triều Ngạn: “Ca ca, em không có sữa… Anh muốn uống sữa tươi sao? Em ra tủ lạnh lấy cho anh có được không…”

Rầm một tiếng, dục hỏa trong đầu Cố Triều Ngạn bị dập tắt.

Hắn đã làm cái gì…

Thẩm Đình mặc quần áo xốc xếch nằm dưới thân hắn, thậm chí còn quấn lên eo hắn…

Mà bộ phận phía dưới của hắn ngẩng cao lên, chĩa vào Thẩm Đình.

“Xin lỗi…”

Cố Triều Ngạn suy nghĩ một hồi lâu, thật giống như chỉ có thể nói câu này.

Hắn yên lặng kéo quần áo Thẩm Đình xuống, ôm lấy cậu, mặc lại cho cậu từng món.

Kỳ thực hắn không có cảm giác ảo não, Cố Triều Ngạn biết, dục hỏa của hắn chưa tiêu, nhưng dù không hiểu ra sao, thân thể hắn đột nhiên lạnh lẽo.

Lý trí nói cho hắn biết không thể làm như vậy.

Hắn còn chưa chữa khỏi bệnh cho Thẩm Đình.

Làm sao dám… Làm sao dám chiếm lấy em ấy…

“Xin lỗi, Đình Đình.”

Trong mắt Cố Triều Ngạn vẫn còn dục hỏa, Thẩm Đình lại không sợ hắn: “Anh làm sao vậy, ca ca?”

Cố Triều Ngạn nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của cậu, lắc đầu nói: “Không làm sao cả, ca ca yêu em.”

Hắn nhìn vết đỏ trên cổ Thẩm Đình, có chút tự trách hỏi: “Có đau hay không?”

“Không đau!”

Thẩm Đình lắc lắc đầu.

“Vậy thì tốt.”

Cố Triều Ngạn yên tâm, lại hỏi:”Thẩm Đình, em có ghét ca ca không?”

“Không ghét! Em không ghét ca ca mà!”

“Giống như lúc nãy…”

Cố Triều Ngạn có chút không đành lòng hỏi cậu: “Chuyện giống như lúc nãy, cũng không chán ghét sao?”

“Không ghét…”

Thanh âm Thẩm Đình nho nhỏ: “Chỉ là, anh nhẹ một chút, sẽ tốt hơn nhiều…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK