Khi Tuyết Sương Linh cùng An Tử Thuần mang theo bốn thị vệ đến, Tấn cung đã bị cháy bảy tám phần, lửa cũng nhỏ lại nhiều, không ít thị nhân cùng thị vệ đang cứu hỏa, ngẫu nhiên sẽ có bọt nước văng ra.
Hậu quân Dương Thiên Lâm cũng mang theo vài thị vệ xuất hiện, đang tại hiện trường chỉ huy cứu hỏa.
"Bái kiến hậu quân" Tuyết Sương Linh cùng An Tử Thuần đi qua hành lễ.
"Tuyết thị vệ, An thị nhân" Dương Thiên Lâm cho bọn họ đứng lên,hai người này đều là tâm phúc của bệ hạ, hắn không muốn đắt tội hai người này, ôn hòa nói "Bệ hạ sao không đến?"
"Bệ hạ hôm nay uống hơi nhiều, còn đang nghĩ ngơi, liền phân phó nô tỳ đến đây" An Tử Thuần cười nói.
Dương Thiên Lâm gật đầu "Bệ hạ đúng là uống không ít."
"Hậu quân, ngày có biết nguyên nhân của hỏa hoạn này không?" Tuyết Sương Linh nghiêm túc hỏi.
Dương Thiên Lâm lắc đầu, "Ta cũng không rõ. Theo thị nhân nói, tuần tra ban đêm phát hiện nói này đột nhiên cháy, thế lửa rất lớn, lập tức liền cháy rất nhanh."
"Là thị vệ nào phát hiện?" Tuyết Sương Linh tiếp tục hỏi.
Dương Thiên Lâm đem thị vệ phát hiện hỏa hoạn gọi lại, bọn thị vệ một thần đều là bụi đen, trên người ướt sủng, trên mặt cũng chỗ trắng chỗ đen "Hậu quân."
"Ân, ngươi đem tình hình lúc đó báo cáo Tuyết thị vệ đi" Dương Thiên Lâm nói.
"Dạ, Hậu quân." Một thị vệ trong đó đáp.
"Lấy ấy chúng ta tuần tra ban đêm, đột nhiên nhìn thấy bên này nổi lên ánh lửa, chạy lại đây, sao đó phát hiện Tấn cung cháy, gọi các thị vệ tìm người cứu hỏa, hơn nữa chúng ta cũng chuẩn bị chạy vào cứu người, nhưng thế lửa rất lớn, lập tức liền lan tỏa toàn bộ, chúng ta vào không được, chỉ có thể chờ thị vệ đến cùng cứu hỏa" một thị vệ đem sự việc kể lại.
Tuyết Sương Linh suy nghĩ, nói với Dương Thiên Lâm "Vào đông khô ráo, nhưng cũng không thể lập tức liền có hỏa hoạn, Hậu quân, có thể có người phóng hỏa?"
"Quả thật như thế" Dương Thiên Lâm gật đầu nói "Thị vệ phát hiện xung quanh có dầu hỏa, là có người đem dầu hỏa xuống Tấn cung, lửa mới lan nhanh như vậy."
"Có bắt được người phóng hỏa?" Tuyết Sương Linh hỏi, quan tài Ly Tuần Lạc đặt trong Tấn cung, bệ hạ phân phó ám vệ canh giữ quan tài, những ám vệ này đã đi đâu? Có gặp độc thủ hay không?
Tuyết Sương Linh rùng mình.
"Trước mắt không phát hiện kẻ khả nghi" Dương Thiên Lâm đáp.
Trong khi mọi người thảo luận, lửa tại Tấn cung đã được cứu, nhưng toàn bộ tấn cung đã bị thiêu sạch sẽ, chỉ còn lại vách tường, cái gì cũng không còn, quan tài Ly Tuần Lạc cũng biến mất.
Tuyết Sương Linh phân phó thị vệ tìm manh mối, quay sang Dương Thiên Lâm nói: "Hậu quân, cũng không còn sớm, ngài về trước nghĩ ngơi, nơi này để thuộc hạ xử lý là được."
Dương Thiên Lâm gật đầu, mang theo người ly khai – hắn mới không muốn quản việc này, có người của bệ hạ tiếp nhận là tốt rồi.
Chờ Dương Thiên Lâm rời đi, Tuyết Sương Linh cho thị vệ cứu hỏa nghĩ ngơi, bản thân mang theo vài tâm phúc đi vào Tấn cung.
Đại hỏa vừa dập tắt, khói tràn ngập không gian, thâm chí ngẫu nhiên còn có nơi tự bốc cháy, Tuyết Sương Linh cầm trong tay khăn tẩm nước, đem một ít cây gỗ dời đi, xem phía trước có vật gì hay không.
Kiểm tra toàn bộ Tấn cung, Tuyết Sương Linh phát hiện năm bộ thi thể bị hỏa thiêu, trong đó còn một khối là "Ly Tuần Lạc", hơn nữa xem hình thể cùng quần áo, cũng không phải hai ám vệ.
Tuyết Sương Linh thở phào một hơi.
Cẩn thận ngồi xuống tra xét bốn cổ thi thể kia, phát hiện trong miệng họ có tro tàn, nhưng xung quanh không có dấu vết giãy dụa, vết cháy ngay mặt, quần sao sau lưng không bị tổn hại, có thể chứng minh lúc bị chạy họ hoàn toàn không có ý thức.
Tuyết Sương Linh nhíu mày, đem mảnh vải ném xuống, nói: "Điều tra tối nay có mấy người gác đêm, mặt khác phái người theo dõi mấy thị vệ kia, xem các nàng có hành động quái dị hay không. Còn có, thông tri người nhà của các thị nhân này đến nhận người, An thị nhân, phiền ngươi cấp chút bạc trấn an người nhà họ."
"Nô tỳ hiểu được." An Tử Thuần nhẹ giọng ứng.
Nhân thấy ở lại hiên trường cũng không tìm được manh mối gì, Tuyết Sương Linh lại nghĩ đến hai ám vệ bị biến mất, lại tìm thêm vài ám vệ đi xung quanh tìm kiếm hai ám vệ kia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tuyết Sương Linh đi xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện gì.
Nàng cũng không yên tâm Dạ An Thần ở Long Miên điện, rất nhanh liền rời khỏi.
Long Miên điện đèn đuốc sáng trưng.
Long Miên điện lý đèn đuốc sáng trưng.
"Tuyết thị vệ." Canh giữ ở cửa thị vệ thấy Tuyết Sương Linh, nghênh đón, thấp giọng nói, "Bệ hạ gọi Tuyết thị vệ đến thư phòng."
"Bệ hạ tỉnh?" Tuyết Sương Linh dừng một chút, hỏi.
"Dạ." Thị vệ đáp.
Tuyết Sương Linh đi vào Long Miên điện, đi đến thư phòng.
Dạ An Thần đang nằm trên cẩm tháp, nhẹ nhàng nhắm mắt, nàng chỉ mặt trung y, trên người đắp chăn mỏng, Lăng Xích đứng bên cạnh, không nói gì.
"Bệ hạ." Tuyết Sương Linh đến cửa thư phòng, đổi với Lăng Xích gật đầu.
"Tấn cung tình huống thế nào?" Dạ An Thần mở mắt, hỏi.
Tuyết Sương Linh đi qua "Tấn cung có người phóng hỏa, chết bốn thị nhân, ám vệ tại Tấn cung cũng không thấy, phụ cận không thấy thi thể các nàng, ta đã cho người tìm."
Dạ An Thần gật gật đầu, "Không cần tìm, kia hai cái ám vệ tìm được rồi. Lăng Xích vừa báp lại, hai ám vệ kia bị trọng thương, không nguy hiểm tính mạng, đã cho nghĩ ngơi."
"Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Tuyết Sương Linh nghi hoặc nhìn Lăng Xích.
Dạ An Thần đối với Lăng Xích gật gật đầu, Lăng Xích đem sự tình trải qua nói.
Nguyên lai, trận hỏa hoạn này là do Dạ An Từ phái người thực hiện.
Dạ An Thần sắp xếp ám vệ bên người Dạ An Từ, nên hành động của Dạ An Từ đều biết, những cũng chỉ bảy tám phần, một ngày Dạ An Từ bỗng nhiên an bày sĩ tử tiến cung, ám vệ cảm thấy không ổn, vội vàng thông tri Lăng Xích.
Lang Xích nhận được tin liền phái ám vệ đến giúp đỡ, bên cạnh cho người theo dõi Dạ An Từ, một bên đi theo tử sĩ, cuối cùng phát hiện, mục tiêu của các tử sĩ là hoàng cung.
Tử sĩ nhập cung, hôn mê các thị nhân, muốn khai quan xem bên trong có phải Ly Tuần Lạc hay không, lại bị ám vệ ngăn trở, rốt cuộc động thủ.
Lúc đánh nhau, những ám vệ canh giữ bị sĩ tử dẫn đi, lại có hai sĩ tử tiến vào, mở ra quan tài phát hiện không phải Ly Tuần Lạc.
Tử sĩ chấn động, đem dầu hỏa thiêu Tấn cung, sau đó rời khỏi.
Hai sĩ tử này cũng không sống sót rời khỏi hoàng cung, đều bị ám vệ bám sát chém giết.
Lăng Xích cảm thấy Dạ An Từ đã đối với bệ hạ nổi lên lòng nghi ngờ, không khỏi chó cùng rứt giậu, vì thế suốt đêm cầu kiến Dạ An Thần.
"Bệ hạ, ngươi nói Thụy Đoan Vương gia có phải hay không đã nghi ngờ?" Tuyết Sương Linh thấp giọng hỏi nói.
"Nổi lên lòng nghi ngờ thì thế nào?" Dạ An Thần cười lạnh một tiếng, "Ta lần này đóng Dạ An Từ, vốn không muốn thả nàng đi ra! Qua năm sau, ta nhất định giải quyết Dạ An Từ, cho nàng vĩnh viễn không thể trỡ mình."
Tuyết Sương Linh không nói gì, nàng cũng duy trì Dạ An Thần làm như vậy.
"Lăng Xích, ngươi tra được tin tức của nam nhân kia chưa?" Dạ An Thần hỏi.
"Hồi bệ hạ, thuộc hạ từ người trong phủ vương gia biết được, nam nhân này tên Lí Vũ, ba năm trước tiến vào Vương phủ, không biết làm gì lọt vào trong mắt Vương gia, bị Vương gia thời thời khắc khắc mang bên người, rất được sủng ái" Lăng Xích nói "Nhưng tin tức trước đây thuộc hạ vẫn chưa tra được, cầu bệ hạ giáng tội."
hạ giáng tội."
Dạ An Thần lắc lắc đầu, "Đứng dậy đi, tiếp tục tra đi."
"Tạ bệ hạ." Lăng Xích đứng lên.
Dạ An Thần nghĩ nghĩ, "Ly Tuần Lạc thương thế nào?"
"Đã tỉnh, trước mắt ở hành cung tĩnh dưỡng. Thuộc hạ còn chưa đem việc hắn đã tử vong nói cho hắn."
Dạ An Thần ngoéo một cái khóe miệng, "Ngươi phái người đem Ly Tuần Lạc đưa đến Thụy Đoan Vương gia quý phủ đi, nói cho hắn, ban Dạ An Từ giết hắn, ban Dạ An Từ muốn mạng của hắn."
"Thuộc hạ hiểu được." Lăng Xích đáp.
"Theo dõi Dạ An Từ, lệnh cấm vệ quân bảo vệ tốt Vương phủ, không cho tin tức truyền ra." Dạ An Thần nói "Không có việc gì thì lui xuống đi."
Lăng Xích hành lễ, vô thanh vô tức lui xuống.
Dạ An Thần đem Tuyết Sương Linh kéo vào lòng, hôn cổ nàng, cười nhẹ "Việc này ngươi yên tâm đi."
Tuyết Sương Linh ôm nàng "Bệ hạ làm như vậy, không sợ Thụy Đoan Vương gia vồ đến sao?"
Dạ An Thần nhẹ nhàng cười, "Nàng cho dù muốn vồ đến lại như thế nào? Nàng không có binh quyền, cho dù đại thần có năng lực thì làm sao? Đối mặt với tính mạng, các đại thần sẽ không để ý đến nàng! A Linh, ngươi hãy chờ xem." Đối diện với vũ lực tuyệt đối, cho dù có mấy đại thần trung thành thì nàng họ cũng sẽ không theo Dạ An Từ chịu chết đâu! Kiếp trước nàng đã hiểu được việc này.
Sự việc tiến triển đúng như DTA dự đoán.
Dạ An Từ thật là đối Dạ An Thần nổi lên lòng nghi ngờ.
Nàng ngay từ đầu cũng không nghi ngờ, bị Dạ An Thần cấm đoán cũng do bản thân, cũng không lấy chuyện này để trong lòng.
Chỉ là lúc bị giam lỏng, bất kỳ ai cũng không vào Vương phủ, Dạ An Từ mới phát hiện, sau khi ám sát ở Bàn Long sơn, Lí Vũ và ba người phụ trách nhiệm vụ còn sống cũng không quay về.
Dạ An Từ nghi ngờ Lí Vũ có việc gì gạt nàng, một mình lẫn trốn, dù sao nàng chỉ giao cho Lí Vũ nhiệm vụ giết Ly Tuần Lạc mà thôi, Ly Tuần Lạc đã chết, nhiệm vụ hoàn thành, nhưng Lí Vũ chạy đi đâu?
Tại sao Lí Vũ phải chạy trốn?
Dạ An Từ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Ly Tuần Lạc chưa chết mới có thể giải thích thông.
Vì vậy, Lí Vũ trốn vì tránh bị phạt, chạy trốn cũng có thể giải thích được.
Nghĩ thế, trong lòng Dạ An Từ liền nỗi bão.
Ly Tuần Lạc chưa chết, tại sao Dạ An Thần nói hắn đã chết?
Dạ An Từ không thể không nghĩ nhiều, nàng thậm chí nghĩ Ly Tuần Lạc căn bản không chết, thậm chí còn khai ra nàng, khai toàn bộ kế hoạch của họ!
Cho nên Dạ An Thần mới nói Ly Tuần Lạc chết vì muốn bảo hộ Ly Tuần Lạc.
Cho nên mới có việc tử sĩ đi đến Tấn cung.
Thẳng đến hừng đông, tử sĩ nàng phái ra không một người quay về, Dạ An Từ biết, phán đoán của nàng đã đúng.
Dạ An Thần quả nhiên đã hoài nghi nàng.
-----------------------------------------------
Danh Sách Chương: