• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cải Trắng



Buổi sáng Tang Vũ Hân tới văn phòng, cô vừa bỏ túi xuống liền chạy vào phòng nghỉ pha một cốc café. Lúc pha còn đứng đó ngâm nga hát, khi Giản Ninh đi vào cũng không phát hiện ra.



Giản Ninh đi tới bên cạnh cô, chào hỏi: " Tiểu Tang, chào. "



Tang Vũ Hân lúc này mới phát hiện ra Giản Ninh, quay qua chào hỏi: " A, chào buổi sáng, đội phó Giản. "



Giản Ninh nổi hứng trêu chọc: " Tâm tình cô hôm nay có vẻ không tồi nhỉ. "



Tang Vũ Hân vuốt vuốt tóc, cười: " Ha ha, đúng là tâm trạng không tồi. "



Giản Ninh cười khẽ: " Chắc là vì Tô Duy đã nhận hộp chocolate cô tặng rồi đúng không. "



Tang Vũ Hân chớp chớp mắt: " Đội phó Giản, sao chị lại biết được? "



" Vừa rồi trong lúc đi tới văn phòng có gặp Tô Duy, lại ngửi thấy mùi chocolate, hơn nữa cô vừa rồi còn ngâm nga hát, đương nhiên tôi đoán được. "



" Ha ha. " Tang Vũ Hân cười càng vui vẻ hơn, cô nhìn ra cửa, bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó, liền quay qua hỏi Giản Ninh: " Đúng rồi, đội phó Giản, đội trưởng hôm qua có nhận được hộp chocolate nào không? "



Giản Ninh gật gật đầu: " Ừ, có nhận. "



Tính tình bát quái của Tang Vũ Hân nhanh chóng bị khơi lên: " Hả? Thật sao? Là ai tặng vậy? "



Giản Ninh nghĩ một lúc, rồi trả lời cô: " Nghe thanh âm thì hình như là một cô gái nhỏ, rất nhiệt tình. "



Tang Vũ Hân vỗ vỗ mặt mình: " Đội trưởng ngày thường cũng không có hoạt động giải trí gì, như thế thì không thể ra ngoài hái hoa ngắt cỏ* được, không lẽ là cô gái nào trong cục mình? "



Giống với kiểu trêu hoa ghẹo nguyệt đó =)))



" Cái gì mà hái hoa ngắt cỏ? " Thanh âm Lục Trinh từ cửa truyền tới.



Tang Vũ Hân sợ tới mức nhảy dựng lên, quay đầu lại thấy Lục Trinh đi vào, cô đành cười ngượng chào anh: " À, đội trưởng, anh tới rồi. "



Lục Trinh híp mắt lại: " Hai người vừa rồi nói xấu sau lưng tôi cái gì thế? "



Tang Vũ Hân nhanh mồm nhanh miệng giải thích: " Không có nói xấu mà, đội phó Giản nói hôm qua đội trưởng nhận được hộp chocolate từ một cô gái nhỏ. "



Lục Trinh cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai: " Chocolate đào ở đâu ra vậy, tôi bảo Giản Ninh làm cho tôi ăn cô ấy còn không chịu làm. "



Giản Ninh nghiêm túc nói: " Không phải lúc tan làm, trên đường đi ăn cơm có một cô gái nhỏ đưa hộp socola cho anh sao? "



Lục Trinh nghe xong, giật giật khóe miệng: " Đó là nhân viên tiếp thị sản phẩm mà... "



Tang Vũ Hân há to miệng, vẻ mặt không thể tin được: " Hả? Đội phó Giản, sao chị lại gạt tôi. "



Giản Ninh cảm thấy mình rất vô tội: " Tôi lừa cô mà. "



Tuy rằng không sai thật, nhưng mà: " Đội phó Giản, rõ ràng chị cố ý nói lệch trọng điểm mà, đây không phải chị đang khi dễ tôi sao. "



Đối với việc Tang Vũ Hân làm nũng oán trách mình, Giản Ninh chỉ có thể tỏ ra vô tội, uống hết cà phê liền cầm cốc đi, để lại hai người Lục Trinh và Tang Vũ Hân đứng trong phòng nghỉ.



Sau khi Giản Ninh rời đi, Lục Trinh tiến tới vỗ vai Tang Vũ Hân, nói một câu thật sự thâm thúy: " Tôi nói này Tiểu Tang, cô phải nỗ lực hơn nữa, khi nào cô mới bắt được Tô Duy về tay đây. "



Tang Vũ Hân học theo ngữ khí của anh, quay qua vỗ vỗ vai Lục Trinh: " Tôi nói này đội trưởng, anh cũng phải nỗ lực đấy, khi nào thì đem chị Giản Ninh bắt vào tay đây. "



Lục Trinh cứng họng: " Đang nói chuyện của cô, sao lại lái sang vấn đề của tôi rồi? "



Tang Vũ Hân cười ha ha: " Ha ha, đội trưởng, tôi thấy anh có ý với Giản Ninh mà, có thể ở phương diện phá án năng lực quan sát của tôi không bằng anh, nhưng trên phương diện tình cảm thì năng lực quan sát của tôi mạnh lắm đó. Ngay cả Phương Dịch và bạn gái cậu ta cũng là do tôi tác hợp đấy. "



Lục Trinh cười khẽ: " Được, năng lực quan sát của cô mạnh, thế sao giờ vẫn chưa giải quyết xong chuyện tình cảm? "



Tang Vũ Hân bĩu môi, sắp khóc tới nơi mất thôi: " Đội trưởng, anh cũng khi dễ tôi. "



Lục Trinh cười cười, đúng lúc này thì chuông khẩn cấp của cục cảnh sát vang lên. Lục Trinh và Tang Vũ Hân lập tức không cười nổi nữa, từ phòng nghỉ đi ra, Lục Trinh nói to: " Có chuyện gì thế? "



Phương Dịch mở camera theo dõi của cục cảnh sát, thấy được tình huống khẩn cấp: " Đội trưởng, đại sảnh cục cảnh sát có một người đàn ông tiến vào, trên người có bom. "



" Cái gì? " Lục Trinh bước nhanh về phía Phương Dịch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, ngữ khí có phần nôn nóng: " Đã liên lạc với chuyên gia gỡ bom chưa? "



Phương Dịch: " Đã đi tới đó rồi. " Chuyên gia gỡ bom mìn rất nhanh có mặt tại hiện trường, giờ đã khống chế được tình hình.



Lúc này Quý Hạo Nhiên và Quý Hạo Dương chạy vọt vào văn phòng, bọn họ vừa thấy Lục Trinh đã nói: " Đội trưởng, người đàn ông mang bom đó nói muốn gặp anh! Nhất định phải gặp được anh! "



Lục Trinh quay đầu lại nhìn bọn họ, nhíu mày: " Nói tên, muốn gặp tôi? "



Rất nhanh, người trong cục cảnh sát đã sơ tán hết. Tổ gỡ bom nhanh chóng bao vây xung quanh người đàn ông quấn bom, để sẵn sàng bất cứ lúc nào. Mà người đàn ông đó kích động, nhìn mọi người xung quanh cũng chỉ hô to lên: " Tôi muốn gặp Lục Trinh, bảo cậu ta nhanh tới đây! Mau lên! "



Đội hình sự cũng rút lui, chỉ có Lục Trinh muốn chạy tới chỗ người đàn ông đó, thấy thế Giản Ninh liền ngăn anh lại: " Lục Trinh, giờ anh không thể đi. "



Lục Trinh ban đầu muốn để Tang Vũ Hân đưa Giản Ninh đi sơ tán, không ngờ cô lại lên tiếng ngăn anh lại. Anh quay đầu lại nói: " Nhưng người đàn ông đó tới đây nói muốn gặp tôi, hơn nữa cảm xúc anh ta hiện giờ không ổn định, nếu anh ta không thấy tôi ra gặp, kích hoạt cho bom nổ thì sao? "



Giản Ninh liền giải thích cho anh: " Chính là vì hắn muốn gặp anh đấy, tại sao không phải người khác mà lại là anh? Tại sao anh không nghĩ tới, mục tiêu của hắn chính là anh? Hắn chính là muốn cùng anh đồng quy vu tận, nếu là như thế, khẳng định khi anh vừa xuất hiện, hắn sẽ kích nổ bom. "



Đầu óc Lục Trinh lúc này rối loạn, tại sao đột nhiên có một người đàn ông thân quấn bom chỉ đích danh muốn gặp anh? Mục đính của hắn là gì hiện tại anh không biết, nhưng giờ cả cục cảnh sát đều rơi vào thế nguy hiểm: " Vậy hiện tại phải làm sao đây? Tổ gỡ bom giờ không có cách nào tới gần người đàn ông này, giờ mà bảo gỡ bom thì không thể thực hiện được. "



Giản Ninh lập tức ra quyết định: " Cho nên trước tiên tôi sẽ đi xuống dưới đó, điều quan trọng nhất bây giờ là làm rõ mục đích hắn tới gặp anh. "



" Em đi xuống? " Thanh âm Lục Trinh nâng lên vài phần, phản ứng đầu tiên của anh là phản đối: " Không được, như thế quá nguy hiểm. "



Giản Ninh: " Tôi sẽ cố gắng làm cho cảm xúc của hắn ổn định. Chờ sau khi biết được mục đích của hắn rồi anh hẵng xuất hiện, đó là phương pháp cuối cùng. "



Lục Trinh còn muốn ngăn cản cô nhưng thái độ của Giản Ninh quá kiên quyết: " Giống như anh nói, đây là tình huống khẩn cấp, vậy thì tôi sẽ đi xem. "



Lục Trinh và Giản Ninh đi xuống dưới tầng. Cả dọc đường đi, Lục Trinh không hề buông tay cô ra, lòng bàn tay vì khẩn trương mà đổ mồ hôi, xuống tới tầng một Giản Ninh liền rút tay ra: " Tôi đi. "



Lục Trinh vẫn không quên dặn dò cô một câu: " Giản Ninh, cẩn thận một chút. "



Giản Ninh gật gật đầu, đi ra ngoài.



Người đàn ông đứng ở giữa đại sảnh, trên người mang theo lượng bom lớn. Đầu hắn túa rất nhiều mồ hôi, cả thân thể phát run lên, âm thanh tựa hồ cũng run theo: " Lục Trinh đâu? Mau, mau bảo cậu ta tới gặp tôi. "



Giản Ninh nghe giọng người đàn ông, cứ thế đi qua. Tổ gỡ bom thấy cô đi tới liền mặc đồ bảo vệ cho cô rồi mới cho cô tới gần người đàn ông đó.



Giản Ninh dùng thanh âm bình tĩnh hỏi hắn: " Anh muốn gặp Lục Trinh? "



Người đàn ông đó gật đầu mãnh liệt: " Đúng, tôi, tôi muốn gặp Lục Trinh. Ngay lập tức! "



Giản Ninh tiếp tục hỏi: " Vì sao muốn gặp anh ấy? "



" Chính là tôi muốn gặp hắn, nhanh lên, không còn nhiều thời gian đâu. " Người đàn ông đó đột nhiên đè thấp âm thanh, như đang tự lẩm bẩm: " Không cần, chờ một chút. "



Hành động kỳ quái của người đàn ông đó khiến Giản Ninh nhíu mày, cô hỏi người cảnh sát đứng bên cạnh: " Ở trên tai người đàn ông này có tai nghe không? "



" Có, bên tai trái có. "



Người đàn ông này đã bị người khác khống chế, Giản Ninh âm thầm đưa ra kết luận: " Cái người buột bom lên người anh nói nhất định phải gặp được Lục Trinh sao? "



Người đàn ông trừng lớn mắt, gật gật đầu, có chút kích động mà nói: " Phải, mau bảo cậu ta tới đây đi. "



Giản Ninh: " Để anh ấy ra đây làm gì? "



Mồ hôi trên trán người đàn ông chảy xuống ròng ròng, cả người phát run: " Người đó bảo tôi phải truyền lại cho Lục Trinh một câu, nhất định phải gặp cậu ta và nói. "



Giản Ninh nâng tay lên một chút, Lục Trinh ở phía sau lập tức đi ra, anh đi tới trước Giản Ninh, nói với người đàn ông đó: " Tôi là Lục Trinh, hiện tại tôi ra rồi. "



Người đàn ông đó nhìn thấy Lục Trinh, thở gấp gáp, nói với người đàn ông ở đầu dây bên kia: " Cậu ta tới, cậu ta tới rồi, muốn tôi nói cái gì đây? "



Đám người Lục Trinh khẩn trương nhìn động tác của người đàn ông, hắn gỡ tai nghe xuống, mở loa ngoài. Một giọng trầm thấp già nua từ điện thoại phát ra: " Lục Trinh, vụ án 10 năm trước của bố cậu bắt sai người rồi. "



Lạch cạch, điện thoại bị cắt đứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK