• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Di Hồng chợt nín ngang và Hàn Ngọc Trác cũng cảm thấy vấn đề thật là phức tạp...

Hắn chưa kịp nghĩ nhiều thì Di Hồng đã nói tiếp :

- Tam thiếu hiệp, vừa rồi tôi đã nói, nếu hắn sợ Tam thiếu dùng tôi để làm thế bức bách thì không khi nào hắn lại cho tôi mạo hiểm vào đây, bốn bên gian thạch thất này hắn đã bố trí đầy độc vật, chỉ khi nào hắn thấy có một điều lạ là hắn sẽ ra tay, trước nhất là toàn thạch thất này sẽ phát hỏa thiêu sống chúng ta, và sau đó xương của chúng ta sẽ được hắn làm thực phẩm để nuôi trùng độc.

Hàn Ngọc Trác nói :

- Cô nương và hắn nghĩa thuộc đồng song, tình như thủ túc thêm vào đó lại còn có ước định vợ chồng...

Di Hồng nói :

- Tam thiếu, đó chỉ là những ngôn từ rỗng tuếch trên chót lưỡi, đầu môi, sự thật hoàn toàn có khác, bởi do lòng tham vọng của con người.

Hàn Ngọc Trác ngạc nhiên vì nghe lời nói của Di Hồng chất chứa một nỗi niềm như than oán. Chàng hỏi :

- Cô nương muốn nói gì thực tình tôi chưa được rõ.

Di Hồng cao giọng hơn :

- Tôi muốn nói với Tam thiếu, hắn chỉ là một con người tham vọng, luôn muốn cho mình được tước trọng, quyền cao, còn chuyện tình nghĩa thì hắn là sắt đá, không có một sắc đẹp nào lay chuyển được hắn cả.

Hàn Ngọc Trác càng thêm kinh dị :

- Ôi! Cô nương nói nghe lạ. Cô nương là một trang quốc sắc thiên hương, có ai nhìn cô nương mà không xiêu ngã, tại sao hắn lại có thể sắt đá với cô nương như thế?

Di Hồng khẽ giọng trở lại :

- Tôi đã nói với Tam thiếu rồi, hắn là một người say mê danh vọng, tâm trí của hăn luôn lúc nào cũng nghĩ tới chuyện công danh thì đâu còn thời giờ nói tới tình nghĩa cho dù đó là tình nghĩa gì. Hơn nữa...

Hàn Ngọc Trác hỏi :

- Hơn nữa như thế nào?

Di Hồng đáp giọng oán than :

- Hơn nữa hắn coi tôi như món vật sở hữu đã cầm chắc trong tay của hắn rồi đâu còn gì phải quan tâm cho nhọc lòng. Người đàn ông nào cũng thế. Khi đã được rồi thì xem thường dù đó có là bảo ngọc, trân châu, nhiều lúc lại còn dùng tới bạo lực chẳng xót thương nữa là đằng khác.

Hàn Ngọc Trác càng thêm lạ lùng :

- Ờ! Lạ thật! Tôi chưa rõ chuyện này. Tôi rất lấy làm lạ như lời cô nương vừa nói. Nếu là tôi...

- Là Tam thiếu thì thế nào?

- Bình sinh tôi không xem trọng quyền cao tước trọng, tôi chỉ luôn nghĩ đến tình nghĩa của con người đối xử với nhau mà thôi, bằng hữu hay tình yêu tâm tư của tôi đều như thế.

Di Hồng chợt thở dài ai oán :

- Ôi! Nếu được như thế thì trong cõi đời này còn hạnh phúc nào bằng.

Chợt nàng nói :

- Tam thiếu, cũng vì như thế tôi muốn Tam thiếu hiểu cho một điều: Với tấm than tàn hoa bại liễu này, tôi đâu dám có sự xa cầu, tôi chỉ cầu mong được đem hết lòng thành của của mình nói cho Tam thiếu biết để Tam thiếu cố gắng hợp tác với tôi để tìm phương giải thoát cho Tam thiếu.

Hàn Ngọc Trác nói :

- Chỗ tôi đang hoài nghi là làm sao vị sư huynh của cô nương lại chịu nghe lời một cách quá điên rồ như thế ấy...

Di Hồng nói :

- Tam thiếu, trong ba người sư huynh của tôi, hắn là người bất đắc chí nhất, nếu không thì khi nào hắn lại bị đưa đến một chỗ mà quanh năm không thấy được mặt trời như thế này. Đại sư ca, Nhị sư ca của tôi là những con người có nhiều cơ trí, họ được đưa đến Trung Nguyên là lập được đại công, chẳng những đã được Động chủ vui lòng, mà lại còn được nhiều tưởng thưởng, cho nên sau này khi đã thâu tóm võ lâm Trung Nguyên, nhất định Đại sư ca và Nhị sư ca tôi ngồi trên hắn rất cao.

Hàn Ngọc Trác chặn hỏi :

- Cô nương, lại có cái ngày như thế hay sao?

Di Hồng đáp :

- Ít nhất thì họ cũng nhận là như thế, và nếu Tam thiếu không tin, không chịu cùng tôi hợp tác để tìm cách thoát hiểm thì cái thuận lợi của họ lại càng có nhiều hơn, họ có thể đạt được mục đích thật đấy.

Hàn Ngọc Trác cười :

- Cô nương xem Hàn Ngọc Trác này nặng đến thế sao?

Di Hồng đáp :

- Danh "Tiểu Mệnh Thường" của Tam thiếu đã vang khắp võ lâm, "Trường Bạch thế gia" đã được võ lâm trọng vọng đúng mức, chỉ có Tam thiếu phất tay hiệu triệu thì không một ai mà chống lại không nghe, trong số cao thủ Trung Nguyên, Tam thiếu là một trong số ít người chưa bị Miêu Cương bát động khống chế, nếu Tam thiếu không thoát được nơi này thì có thể coi như Trung Nguyên võ lâm đã bị chìm sâu vào vòng thảm bại.

Hàn Ngọc Trác trầm ngâm, tự nhiên không thể tin một cách cẩu thả, nhưng hắn cũng phải công nhận lời của nàng không phải là vô ý.

Hắn nói :

- Thật tình, nghe những lời của cô nương, tôi cũng đã cảm thấy bắt đầu hơi đúng...

Di Hồng nói :

- Thế thì tại sao Tam thiếu không chịu gấp...

Hàn Ngọc Trác chặn ngang :

- Không vội, cô nương, tôi không gấp thì tại sao cô nương lại gấp?

Di Hồng kêu nho nhỏ :

- Tam thiếu...

Hàn Ngọc Trác lại chặn :

- Tôi còn phải được một chứng minh rằng cô nương đến đây quả là vì mục đích cứu tôi.

Di Hồng nói :

- Vừa rồi tôi nói như thế hãy còn chưa đủ hay sao? Tam thiếu cũng phải nên suy nghĩ, Tam sư ca của tôi có thể đốt cho Tam thiếu thành tro trong gian thạch thất này, thế tại sao hắn lại chẳng làm?

Hàn Ngọc Trác đáp ngay :

- Hắn có thể còn có nhiều thì giờ để lôi kéo dụ hàng, để có được tay sai đắc lực.

Di Hồng nói :

- Đúng là hắn có ý đồ, chính tôi lợi dụng được cũng là nhờ hắn có ý đó, nhưng Tam thiếu có nghĩ điều này không? Nếu giả như tôi có ý muốn lừa Tam thiếu thì cũng chỉ uổng công, vì cứ cho lửa đốt thiêu hủy chẳng tiện hơn nhiều hay sao?

Hàn Ngọc Trác vốn là người có thừa thông minh, vừa nói chuyện, hắn vừa tính toán, hắn công nhận đúng như lời của Di Hồng đã nói, trong hoàn cảnh này nếu cái gã Tam sư ca của nàng muốn giết hắn thì thật quá dễ dàng...

Riêng trường hợp Di Hồng đến đây, Hàn Ngọc Trác cũng có suy tính. Nếu trường hợp vị Tam sư ca của cô ta cũng có thể muốn dụ hàng để có thêm người tay sai đắc lực, hắn có thể dựa vào cái giá trị thiên phú của nàng, dùng sắc để chiêu dụ địch nhân, vị cô nương Di Hồng này cũng có thể nói thật tình, có thể cô ta quả còn một chút lương tâm, lợi dụng cái kế của vị sư ca để vào đây cứu hắn.

Nếu như chuyện thật như thế thì không cần phải tính tới, nhưng nếu là không thật thì, đúng như Di Hồng vừa nói họ không có lợi gì, và hắn cũng chẳng có tổn thất nào thêm nữa, huống chi, ngoài chuyện gần gũi với một người con gái có sắc đẹp say người như thế này, lại có cơ hội bước ra khỏi thạch thất có gì đi nữa cũng vẫn là hơn.

Không thể nghĩ gì thêm nữa, Hàn Ngọc Trác chỉ còn đề phòng mỗi một việc là khi gần gũi nàng sẽ lợi dụng để phóng độc trùng...

Thật sự thì trong mình hắn đã có nửa viên thuốc ngừa của Long Tại Thiên, hắn cũng không sợ điều ấy cho lắm, hắn cần phải thử một nước cờ...

Nghĩ thật tận cùng, Hàn Ngọc Trác chầm chậm gật đầu :

- Cô nương nói rất phải, xem chừng tôi cũng chỉ có cách là phải tin vào cô nương mà thôi.

Di Hồng nói :

- Thế thì Tam thiếu đừng động đậy, tôi sẽ đến gần.

Hàn Ngọc Trác hỏi :

- Bây giờ cô nương cần phải đến gần chứ không còn nói chuyện nữa phải không.

Di Hồng đáp :

- Bất cứ ai cũng đều có thể biết rằng muốn thu phục được Tam thiếu chỉ có chuyện mơ mộng, thế nhưng tôi đã nói với Tam sư ca của tôi rằng Tam thiếu có gì đi nữa cũng chỉ một người đàn ông, mà người đàn ông nào cũng có một nhược điểm như nhau chỉ cần tôi bố trí cho chu đáo thì chỉ cần một vài câu nói là đủ để cho Tam thiếu phải nghe theo nhưng nếu không có sự bố trí cho có dịp gần gũi thỉ cả ngàn lời cũng chưa chắc có kết quả.

Hàn Ngọc Trác hỏi :

- Như thế cô nương định.

Di Hồng đáp ngay :

- Tôi chuẩn bị diễn kịch, nguy hiểm hay không thì cũng phải làm thế mới được.

Hàn Ngọc Trác hơi rung, nhưng hắn cũng phải cắn răng gật đầu :

- Được rồi, cô nương đã thấy không làm không được thì tại hạ cũng tình nguyện nghe theo.

Hắn vừa nói dứt câu thì hơi hướng đã đập ngay vào mũi tiếp theo là một vóc thân mềm mại đã dựa sát vào thân hắn. Trong lúc thân nàng ngả vào lòng hắn, hắn cảm nghe toàn thân nàng run rẩy. Cái run rẩy của nàng đã kéo lây sang hắn và liền theo nữa là bên tai hắn chợt nghe hơi thở nóng hổi của nàng :

- Tam thiếu, cố mà diễn cho thật giống nghe không, hãy ôm chặt lấy tôi đi.

Hàn Ngọc Trác lại phải nghiến răng vòng tay ôm chặt lấy lưng nàng...

Vóc than thật mềm thật trơn và Hàn Ngọc Trác cảm thấy nàng run nhiều hơn nữa.

Làn lụa mỏng trong mình không che nổi làn da căng mát lạnh hòa trong hơi nóng vừa mới tỏa ra trong sự cọ sát giữa hai người, hắn cảm nghe như từng thớ thịt của nàng rung động theo nhịp thở dập dồn...

Y như từng thớ thịt của nàng có những luồng điện cực kỳ tinh diệu, nó không giật cho người đứng tim, mà lại có thể làm cho huyết quản của người bị dồn ứ như sắp sửa nổ tung.

Bây giờ thì Hàn Ngọc Trác đang lắng nghe cái run rẩy của mình.

Chính hắn cũng đang nghe hơi nóng trong người hắn tuôn ra hừng hực, hơi nóng thật nhiều nhưng con người không có mồ hôi.

Hắn chợt nhớ đến lời của Di Hồng vừa nói bất cứ người đàn ông nào cũng có một nhược điểm như nhau. Không một ai gần người làn da đẹp, nhất là không một ai khi hai thân mình cọ sát mà không rung động.

Nhưng cái hơn của Hàn Ngọc Trác là ở chỗ hắn vừa bị động tâm nhưng vẫn cố dùng nghị lực để đối kháng, hắn có động tâm nhưng không sa ngã, hắn vẫn còn có đủ sức để chống chọi với những gì sôi động cơ hồ như không còn kìm hãm được trong lòng.

Thật lâu, Di Hồng tự động nhích dang ra, nàng thở ra nho nhỏ :

- Thân phận liễu bồ một khi đã bị tàn rữa đi rồi, tôi không dám có những gì xa vọng, có thể dựa được vào lòng Tam thiếu trong khoảng khắc, tâm nguyện của tôi coi như đầy đủ lắm rồi, bây giờ nếu có chết đi, tôi cũng vui lòng nhắm mắt. Tam thiếu, kiếp này phận tôi quá mỏng, Tam thiếu, tôi nguyện kiếp sau, bây giờ lời đã cạn rồi, Tam thiếu, tôi phải đi ra.

Câu nói của nàng, giọng thê thiết của nàng đã làm cho Hàn Ngọc Trác thêm rung động.

Hắn đã hiểu rõ ràng rồi, không phải đóng kịch, nàng đã "dĩ công vị tư", nàng đã lợi dụng mưu kế của vị sư ca để thỏa mãn tâm nguyện của mình.

Hắn buộc miệng kêu lên :

- Di cô nương, chuyện chi mà cô nương phải khổ tâm như thế...

Di Hồng đáp :

- Tam thiếu, thật không có cách nào giải thích được đâu, nội chỉ có thể hiểu được bằng nội tâm chứ không thể nói bằng lời, lòng tôi hiện tại thật vô cùng mâu thuẫn, tôi nghĩ đáng lý rồi không nên gặp biết Tam thiếu, hay đúng hơn ta không nên gặp quá muộn màng... Nhưng thôi, bây giờ tâm nguyện đã hoàn thành, bất luận như thế nào, từ nay trở đi, Tam thiếu cũng vẫn là Tam thiếu, tôi vẫn là của Tam sư ca tôi, Tam thiếu cũng không cần phải nói gì hơn nữa, tôi gọi họ mở cửa...

Hàn Ngọc Trác không thấy được nàng đã làm gì, nhưng tai hắn nghe có tiếng động lạ, ánh sáng vụt bật lên.

Một ngọn đèn được đưa qua từ một lỗ hổng, có lẽ là cái lỗ hổng mà Di Hồng thò mặt nói chuyện lúc Hàn Ngọc Trác vừa mới bị lọt vào đây, từ nơi đó, bây giờ ló ra một bộ mặt đen thui, hai con mắt lồi ra như hai con ốc đầy gân máu, thứ gân máu trong mắt của người uống rượu nhiều, một cái miệng táng hoạt gần tới mang tai.

Cái miệng quá rộng ấy phát ra một giọng khàn khàn hậm hực :

- Lục sư muội, ai tắt ngọn đèn trong đó?

Di Hồng chỉ Hàn Ngọc Trác :

- Hàn tam thiếu tắt.

Đôi mắt lồi của hắn nhìn qua mặt Hàn Ngọc Trác :

- Tại sao lại tắt đèn?

Hàn Ngọc Trác suy nghĩ thật nhanh và đáp cũng thật nhanh :

- Chắc các hạ cũng biết cái câu "phi lễ" là không nên nhìn đó chớ?

Đôi mắt lồi của người đứng ngoài lại chuyển qua Di Hồng :

- Lục sư muội đã làm gì?

Di Hồng đáp :

- Tiểu muội định để cho Hàn tam thiếu nhìn qua thân thể thiếp nhưng hắn nhỏ gan quá không dám để đèn.

Người áo vàng lại trợn đôi mắt ốc nhồi :

- Như thế là tốt, nếu không thì ta sẽ móc đôi mắt hắn.

Di Hồng cười :

- Tam sư ca, Hàn tam thiếu hiện tại là người của mình rồi, Tam sư ca không nên nói như thế.

Người áo vàng hơi khựng lại :

- Lục sư muội, sao lại...

Di Hồng chặn nói :

- Nếu Hàn tam thiếu không gật đầu thì tiểu muội làm sao dám nói quả quyết như thế ấy. Xin Tam sư ca hãy mở cửa đi.

Người áo vàng ngó Hàn Ngọc Trác :

- Hàn Ngọc Trác, ngươi quả thật muốn đầu nhập Miêu Cương bát động?

Hàn Ngọc Trác điềm đạm :

- Điều đó cũng cần phải xem thái độ của các hạ như thế nào mới có thể trả lời.

Người áo vàng gặn lại :

- Ngươi nói như thế là có ý nghĩa gì?

Hàn Ngọc Trác đáp :

- Vừa rồi ta đã có đưa điều kiện với vị sư muội của các hạ, chỉ khi nào các hạ gật đầu, thì ta tức khắc đầu nhập Miêu Cương bát động, nếu không, ta thà bị chết trong gian thạch thất này thôi.

Người áo vàng hỏi :

- Điều kiện như thế nào?

Hàn Ngọc Trác chỉ Di Hồng :

- Ta cần vị tiểu sư muội của ngươi.

Di Hồng kinh ngạc, nhưng nàng không dám ngó Hàn Ngọc Trác.

Người áo vàng gặn lại :

- Sao? Hàn Ngọc Trác, ngươi bảo sao?

Hàn Ngọc Trác nói chầm chậm :

- Ta cần vị sư muội của ngươi.

Người áo vàng giận dữ :

- Không, chuyện đó không khi nào, nàng là của riêng ta.

Hàn Ngọc Trác nhún vai :

- Như vậy thì xin phiền các hạ cứ giam ta ở đây cho đến chết.

Di Hồng hoảng hốt :

- Tam thiếu...

Hàn Ngọc Trác vẫn thản nhiên :

- Cô nương, chuyện này từ xưa đến nay đã trở thành thông lệ, bất cứ người nào bị dụ hàng cũng đều phải có hưởng lợi, bất cứ người nào thay đổi khí tiết cũng chỉ vì được lợi, Hàn Ngọc Trác này vốn không ưa lợi mà chỉ thích người đẹp thôi.

Di Hồng càng hoảng hốt, người áo vàng gân xanh nổi từng vòng trên mặt...

Hàn Ngọc Trác quay lại nhìn gã áo vàng nhưng hắn vội nói ngay không đợi hỏi :

- Ta không sợ ngươi trá hàng, bởi vì đây là chuyện mà đôi bên đều có lợi, nhưng cũng cần cho ngươi biết rằng Lục sư muội của ta đã phóng độc trùng vào người của ngươi rồi, nếu ngươi mang tâm gian trá thì ngươi phải chết.

Gã áo vàng vừa nói vừa cười bằng một cách đanh ác, cố nhiên dẫu có thuốc ngừa của Long Tại Thiên, Hàn Ngọc Trác cũng phải giật mình, hắn hỏi :

- Sao? Nàng đã phóng độc vào người ta? Bao giờ?

Người áo vàng chưa kịp nói thì Di Hồng vội đáp :

- Ngay chính lúc mà tôi dựa vào lòng Tam thiếu đó. Tam thiếu không nhớ lúc Tam thiếu hôn tôi đó hay sao? Chính cái lưỡi của tôi đã đưa độc trùng vào người Tam thiếu. Nhưng xin Tam thiếu đừng buồn, không một ai mà không thể đề phòng.

Hàn Ngọc Trác len lén thở phào, hắn biết chuyện không có xảy ra, vì chính hắn không có hôn nàng.

Bây giờ tình hình quả đúng như Di Hồng đã nói, đúng là một màn kịch rất tự nhiên, hắn phải "đóng" cho thật đúng với vai trò, cho nên hắn vội tỏ ra thất vọng, hắn nhếch mép cười gằn :

- Lợi hại, như thế này về sau, gần cô chắc là tôi phải hết sức đề phòng...

Câu nói của hắn thật thừa, nhưng cũng thật linh động với "vai tuồng" của hắn, phải có một câu nói, một thái độ tỏ ra nhất thời lung túng như thế...

Di Hồng cười :

- Một lần như thế đã đủ lắm rồi, sau này Tam thiếu có thể yên lòng cùng tôi...

Nàng cười cười và ngưng ngay chỗ đó.

Hàn Ngọc Trác cười :

- Người ta thường nói sai một nước là mất hẳn một bàn, đây tuy không phải là chuyện đánh cờ, nhưng tôi vẫn thấy các người cao tay lắm. Được rồi, ta cũng chẳng sợ gì, vì thật sự thì ta đâu có lòng giả trá. Có độc trùng hay không có độc trùng cũng chẳng có gì quan hệ.

Vừa ngó qua người áo vàng, Hàn Ngọc Trác cười cười :

- Thôi bây giờ nếu xét đã được thì cũng cho ăn cơm đi chớ, người ta đâu phải là sắt đá gì sao mà nhịn mãi như thế này!

Người áo vàng gật đầu :

- Yên chí, ta sẽ lo cho ngươi chu đáo. Mở cửa.

Hai tiếng ra lịnh cuối cùng của hắn vừa dứt thì cánh cửa chỗ Di Hồng bước vào khi nãy bật dội ra. Di Hồng đưa tay với tất cả tư thái yểu điệu dịu dàng nhưng giọng nàng thật nhỏ :

- Tam thiếu, bây giờ thì coi như đại nạn đã qua rồi, vận may đang chờ trước mặt, xin mời Tam thiếu đi ra.

Hàn Ngọc Trác nhìn nàng và nói hơi lớn :

- Bản lãnh của cô nương thật cao minh, "nữ sắc hại nhân" bốn tiếng đó, đối với tại hạ quả thật là một bài học quý.

Di Hồng cũng cười lớn :

- Thế nhưng trên đời này, cho dầu có học đến ngàn bài học, cũng có mấy ai mà không vui long ngã vào cành hoa để chết, phải không?

Nàng vụt bước nhanh tới sát bên Hàn Ngọc Trác và giọng nàng thật thấp :

- Làm sao Tam thiếu có được thuốc Tỵ trùng như thế.

Hàn Ngọc Trác cau mặt :

- Cô nương quả thật đã có phóng độc trùng hay sao?

Di Hồng nhìn hắn bằng đôi mắt như trách móc :

- Câu hỏi của Tam thiếu như một mũi kiếm đâm thủng tim người, bất cứ người con gái nào của Miêu Cương, trong thân thể cũng đều có độc trùng, vừa phòng thân mà cũng vừa để hại người, nhưng lúc đứng gần Tam thiếu, tôi nghe trùng độc trong người của tôi bấn loạn, tự nhiên tôi biết Tam thiếu đã có thuốc chống không cho xâm phạm.

Hàn Ngọc Trác làm thinh.

Ra khỏi thạch thất là gặp con đường hầm, con đường dài khoảng chừng ba trượng, tận đầu có một cánh cửa, trên khoảng đường tuy không dài nhưng lại không có một bóng người đó, Hàn Ngọc Trác lợi dụng thời gian nói nhỏ với Di Hồng :

- Cô nương nói đúng, trong người tôi quả có thuốc ngừa trùng độc, chính do Lãnh binh của Vân Nam phủ là Long Tại Thiên trao tặng cho tôi.

Di Hồng sửng sốt :

- Như vậy là quả thật Tam thiếu có quen biết với Tiểu vương gia của Vân Nam phủ?

Hàn Ngọc Trác gật đầu :

- Tôi không có gạt Ba Thanh Sơn, hắn cũng không có gạt cô nương, vì quả thật tôi là bằng hữu của Mộc tiểu vương gia.

Di Hồng biến sắc :

- Nếu quả thật như thế thì tôi không thể giấu Tam thiếu một chuyện, tôi mong Tam thiếu hãy nói lại với Mộc vương phủ là phải hết sức đề phòng, không nên ỷ y thế lực của Mộc gia như từ trước, vì bên sau Miêu Cương bát động còn có nhân vật cực kỳ lợi hại, sợ rằng Mộc gia không phải là đối thủ của họ đâu.

Hàn Ngọc Trác rúng động :

- Bên sau Miêu Cương bát động còn có người lợi hại nữa sao? Cô nương...

Cánh cửa tận đầu con đường ngầm vụt mở ra, người áo vàng đứng chắn ngang.

Di Hồng mỉm cười :

- Tam thiếu hãy đến ra mắt Tam sư ca của tôi, từ đây Tam thiếu hãy gọi người là Tam điện hạ.

Hàn Ngọc Trác nhướng mắt :

- Điện hạ?

Di Hồng gật đầu :

- Miêu Cương bát động có danh xưng như Hoàng tộc, huynh muội chúng tôi, đàn ông thì gọi Điện hạ, đàn bà thì gọi là Công chúa, còn Độc chủ được tôn xưng là Thánh mẫu.

Hàn Ngọc Trác cười :

- Tôi quả thật có nhiều duyên phận, tự nhiên đã được thành Phò mã của Miêu Cương.

Di Hồng cười thật tươi :

- Chứ còn gì nữa, Phò mã hãy đến ra mắt Tam điện hạ đi.

Hàn Ngọc Trác nhích tới trước mặt người áo vàng và nghiêm chỉnh vòng tay :

- Kính chào Tam điện hạ.

Người áo vàng nhìn Hàn Ngọc Trác rồi lại ngó Di Hồng, hắn cười nhưng có vẻ không được tự nhiên :

- Lục sư muội, giỏi quá!

Hàn Ngọc Trác bước tới thêm bước nữa, hắn nắm lấy bàn tay lông lá như dã nhân của người áo vàng và cười cười :

- Tam điện hạ quên rồi sao? Nàng đã là người của tôi rồi mà.

Người áo vàng dựng đôi mày sâu róm, tay hăn run run chuẩn bị há hoác cái miệng rộng của hắn ra, nhưng Di Hồng đã vội dùng Miêu ngữ nói một tràng với hắn, nàng nói thật nhanh và thái độ thật tha thiết...

Người áo vàng nhìn Hàn Ngọc Trác lom lom, trái cổ to bằng nắm tay của hắn chạy lên chạy xuống, hắn nuốt nước bọt nghe ừng ực và hậm hực bỏ đi.

Hàn Ngọc Trác đưa mắt ngầm hỏi Di Hồng, nàng cười nói nhỏ :

- Hãy cố nhịn những cái phải nhịn "tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu", chân lý đó chắc Tam thiếu đã thuộc nằm lòng và bây giờ chính là lúc phải mang ra áp dụng, nếu muốn thành việc lớn thì Tam thiếu cần phải cố hết sức đem nghị lực trầm tĩnh, kiên nhẫn ra thi thố trong lúc này đây.

Hàn Ngọc Trác cười :

- Cái vị Tam điện hạ đó hình như rất biết chọn đúng về vấn đề danh lợi đó nghe.

Di Hồng đáp :

- Cũng không đáng trách, Động chủ đã thiên vị hai người đồ đệ lớn, thật ra thì cũng không phải thiếu công bình vì cả hai người đó đều có cái tài đáng trọng dụng của họ, họ chẳng những có cơ trí mà lại có chỗ rất hơn người, nếu Tam thiếu gặp bất cứ ai trong hai người đó, nhất định khó mà có được cơ hội thoát thân, sau này nếu gặp, Tam thiếu hãy cố mà ẩn thân.

Hàn Ngọc Trác nghiêng mình :

- Đa tạ cô nương, tại ạ sẽ cố ghi tâm.

Ngưng một chút, Hàn Ngọc Trác ngần ngừ rồi hỏi :

- Vừa rồi cô nương có nói đến nhân vật lợi hại, đứng đằng sau Miêu Cương bát động...

Nhưng ngay lúc đó người áo vàng đã từ một chỗ ngoặt lộ ra, Hàn Ngọc Trác phải ngưng ngang, Di Hồng cúi mặt nói nhỏ :

- Chờ có cơ hội tôi sẽ nói cho Tam thiếu biết...

Y như một dã thú tham mồi, tuy đã không thể nuốt ngay nhưng vẫn còn nhiều tiếc rẻ, hắn nhìn Hàn Ngọc Trác và Di Hồng bằng đôi mắt hầm hầm.

Di Hồng đưa Hàn Ngọc Trác vào một gian thạch thất, người áo vàng đứng ngay giữa cửa, Hàn Ngọc Trác lách mình bước qua, hắn cảm nghe sát khí từ con người áo vàng xông ra thật dữ dằn...

Đối với Hàn Ngọc Trác, chuyện đó thật chẳng nghĩa lý gì, nhưng với Di Hồng thì lại khác, nàng y như một con chim nhỏ mang thương, đã lâu ngày chịu sự hành hạ vô cớ của con người như thú đó, đã khiến cho nàng cứ nơm nớp, nàng cúi đầu thật thấp đi qua.

Vào trong rồi, Hàn Ngọc Trác nhìn quanh :

- Cô nương, đây là...

Di Hồng chặn đáp :

- Chỗ này vốn là chỗ ở của tôi và Tam sư ca của tôi, bây giờ Tam thiếu hãy tạm ngồi đây để tôi chuẩn bị chút ít thức ăn...

Nàng hấp tấp bước ra, Hàn Ngọc Trác nhìn theo và hắn chợt thở dài...

Người áo vàng quay vào ngồi ngay trước mặt hắn, đôi mắt ốc nhìn Hàn Ngọc Trác chầm chậm nhưng không nói một tiếng nào.

Hàn Ngọc Trác mỉm cười :

- Tam điện hạ, bắt đầu từ đây chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực, mong Điện hạ đừng dung thái độ thù địch mà đối xử với tôi.

Người áo vàng hừ trong miệng :

- Ta cho ngươi biết, tốt hơn hết là ngươi đừng có bao giờ đụng tới mình nàng.

Hàn Ngọc Trác nhướng mắt :

- Sao Tam điện hạ lại nói như thế? Nàng là người của tôi rồi mà.

Người áo vàng hằn học :

- Ngươi đừng quên tính mạng của ngươi hãy còn nằm gọn trong tay ta.

Hàn Ngọc Trác cười :

- Đâu có quên được, nhưng Tam điện hạ cũng cần phải nhớ kỹ rằng, đại kỳ công của Điện hạ cũng đang có ở trong con người của tôi, nếu chết, đại kỳ công của Điện hạ sẽ trở thành bọt nước, trong hai việc, trong hai món lợi, Điện hạ chỉ có thể chọn một chứ không thể có hai. Nếu Điện hạ bắt cá hai tay thì e rằng rốt cuộc còn lại là hai bàn tay trắng. Vả lại, tại sao Điện hạ không nghĩ rằng sau khi đã nắm chặt võ lâm Trung Nguyên trong tay, thì giang sơn hồng phấn này còn có thiếu chi?

Người áo vàng đáp :

- Ta biết, nhưng ta chỉ thích Lục sư muội của ta thôi.

Cả hai tuy chống chọi nhau, nhưng cả hai đều nói một cách thật tình, thẳng thắn.

Hàn Ngọc Trác nhìn người đối diện mỉm cười :

- Những tưởng nhường bể rộng cho người để chọn cho mình một bầu nho nhỏ, thế nhưng Điện hạ lại cũng quá chung tình đến thế, tại sao ban đầu Điện hạ lại chọn cách này để làm chi?

Người áo vàng cười lạt :

- Lúc ban đầu ta chỉ vì không có cách gì hơn, đành phải để cho người cắn lấy câu mà thôi.

Hàn Ngọc Trác thản nhiên :

- Thì ra là như thế, Tam điện hạ, nếu Điện hạ nuốt lời thì tại hạ cũng có thể có chuyện hối hận vậy.

Người áo vàng cười đanh ác :

- Bây giờ mà ngươi có hối cũng không kịp nữa, Lục sư muội của ta đã phóng độc trùng vào mình của ngươi rồi.

Hàn Ngọc Trác chớp mắt :

- Nhưng nếu như bây giờ tại hạ đột nhiên ra tay thì sao?

Người áo vàng gằn giọng :

- Không phải ta sợ, nhưng ta cũng cần cho ngươi biết chỉ trừ ngươi không còn muốn sống, và ngươi cũng còn cần phải nắm chắc rằng có thể giết được ta không.

Hàn Ngọc Trác lắc đầu :

- Ngay bây giờ tại hạ vẫn còn chưa muốn làm chuyện mạo hiểm. Dù cho đến thế nào, nếu Tam điện hạ vẫn còn giữ mất Di Hồng cô nương thì tại hạ cũng không thể để cho nàng dùng sức để mà dụ dỗ nữa.

Người áo vàng nhìn Hàn Ngọc Trác đăm đăm :

- Không phải là ta quá tham lam nhưng nàng đã vì ta mà nghĩ ta cũng phải vì nàng mà nghĩ. Cho dù ta không được Động chủ xem trọng, nàng cũng sẽ là vợ của ta suốt đời, vì thế ta không thể không nghiến răng chọn lấy một con đường.

Hàn Ngọc Trác có hơi sửng sốt :

- Thật tôi không ngờ Điện hạ lại là con người như thế...

Người áo vàng đáp :

- Người cho rằng người Hán của các ngươi mới hiểu được về tình ái hay sao? Người Hán của các ngươi năm thê bảy thiếp, vợ chánh, vợ thứ đầy đàn, nhưng người Miêu Cương của ta chỉ trọn đời một chồng một vợ, tình ái không hề chia xẻ.

Hàn Ngọc Trác cau mày :

- Điện hạ cho rằng Lục sư muội của Điện hạ vẫn cứ theo Điện hạ mãi sao.

Người áo vàng mắt mặt bằng tất cả dáng sắc của con người đắc ý cả :

- Tự nhiên, từ nhỏ đến lớn sống cạnh bên nhau, ta há chẳng hiểu được nàng hay sao? Nhưng chuyện đó không quan hệ bằng tâm lý hiểu được nàng sao? Bây giờ ta nói một chuyện này, nếu đổi lại, ngươi ở trong hoàn cảnh của ta ngươi có chịu như thế ấy không? Ngươi có thể làm được như thế ấy không.

Câu hỏi đó quả thật đã làm cho Hàn Ngọc Trác nghẹn ngang, hắn không làm sao có thể trả lời cho suông được.

Ban đầu, nghe sự tường thuật của Di Hồng, hắn hình dung con người của tên "Điện hạ" này chỉ biết có uống rượu và địa vị, hình dung đó là một con người không thiết gì đến tình cảm, một con người có thể đem người yêu mình để đổi lấy địa vị cao sang, bây giờ hắn cảm thấy con người của bộ tộc Miêu Cương này có một đặc tính rất gần với tự nhiên của con người thời cổ. Về chuyện vợ chồng hình như người chồng rất độc đoán nhưng cũng rất chung tình.

Trầm ngâm một lúc, Hàn Ngọc Trác nói :

- Điện hạ đã thương yêu người Lục sư muội đó có ý định với nàng trong cuộc trăm năm, thế thì tại sao Điện hạ lại cứ ngược đãi nàng quá mức như thế?

Người áo vàng tròn xoe đôi mắt :

- Tại làm sao ngươi lại biết ta ngược đãi nàng? Nàng nói với ngươi như thế phải không?

Hàn Ngọc Trác nghĩ thật nhanh và cũng đáp thật nhanh :

- Làm gì phải đợi cho nàng nói, vừa rồi, khi nàng dùng sắc để lung lạc ta, ta thoáng thấy những vết roi trong người nàng, trong khi Động chủ không có tại nơi đó, các hạ không đánh nàng thì còn ai vào đây nữa.

Người áo vàng hỏi phăng :

- Ngươi còn thấy chỗ nào trong mình nàng nữa?

Hàn Ngọc Trác lắc đầu :

- Tiếp theo đó, hình như nàng còn có thể dụng mọi cách để dụ ta vào bẫy, nhưng vì ta vội tắt đèn nên không thấy được nữa, chỉ thấy dấu roi ở bàn tay, nhưng ta vẫn có thể đoán được là không phải bao nhiêu đó.

Người áo vàng thở phào :

- May cho ngươi đó, nếu ngươi còn có nhìn nữa thì ta sẽ móc hết hai con mắt của ngươi ra.

Ngưng một chút, hắn nói tiếp :

- Ta thật cũng không hiểu sao, ta thích nàng, ta không thể xa nàng, nhưng ta cứ vẫn đánh đập nàng, nhìn thấy nàng bị đánh, trong lòng ta nghe thư thái, nhưng cứ mỗi bận đánh rồi ta lại vô cùng hối hận, ta biết ta đã làm một chuyện sai lầm, thế nhưng rồi sau đó, gặp dịp là có thể đánh ngay.

Hàn Ngọc Trác chợt nghe rúng động, càng nói chuyện hắn càng thấy con người này rất lạ lung, một con người tâm tánh bất bình thường.

Thương yêu, nhưng lại thích nhìn thấy người mình thương yêu chịu đòn, lòng lại thấy khoái cảm, hắn đúng là một con người chẳng những tâm tánh bất bình thường mà còn có thể đi đến chứng bạo dâm.

Người áo vàng nói tiếp :

- Nhưng ta biết về sau này, tâm tánh của ta sẽ sửa đổi, ngay trong tình hình trước mắt mà nói, nó đã khiến cho ta thấy rằng ta rất cần nàng, ta phải nhờ nàng, thiếu nàng, chẳng những ta sẽ mất tình thương mà còn mất tất cả, cho dầu ta có thật nhiều quyền lợi trong tay, nhưng nếu không có nàng thì ta cũng sẽ mất ngay.

Hàn Ngọc Trác tin rằng hắn đang nói thật, nhưng đồng thời cũng biết rằng hắn không tài nào cải sửa được, hắn muốn làm một chuyện mà cải sửa được hay không lại là một chuyện khác. Hắn có quyết tâm, nhưng hắn không thể khống chế bản năng của hắn, tình trạng của hắn bây giờ y như một con người có chứng bệnh nan y, đó là một "ma bệnh" không bao giờ hết được.

Hàn Ngọc Trác tính toán và suy nghĩ thật nhiều, hắn ngồi làm thinh không nói, nhưng đối với người áo vàng, chuyện không nói của Hàn Ngọc Trác, hắn cũng chẳng để ý rồi.

Cách một lúc sau, Di Hồng bên ngoài bước vào, nàng bưng trên tay hai cái tô, theo sau gã đại hán áo đen, một tay xách bầu rượu lớn, một tay bưng cái mâm trong mâm co mấy đĩa thịt đầy.

Đặt cái mâm và bầu rượu trên ghế đá xong, gã đại hán cúi đầu lui ra không nói một tiếng nào.

Di Hồng đặt một cái tô trước mặt người áo vàng, một cái trước mặt Hàn Ngọc Trác và cười nói :

- Người Miêu Cương chúng tôi không quen dùng đũa, cũng không dùng chén mà lại dùng tô, ăn thịt to miếng uống rượu bằng tô, xin Tam thiếu cũng nên dùng theo cách ấy.

Hàn Ngọc Trác cười :

- Không sao, nhập gia tùy tục, ăn to uống lớn vốn là bản sắc của đàn ông.

Di Hồng mở nút bầu rượu lớn rót ra đầy hai tô.

Người áo vàng hình như là một con sâu rượu, vừa thấy rượu rót ra là mắt hắn sáng lên và chụp lấy cái tô đưa lên :

- Uống, chúng ta hãy uống mỗi người vài tô rồi nói chuyện, uống hết tô rượu này, ngươi đã thành là người của Miêu Cương rồi, ta cũng biết cách chiêu hiền đãi sĩ, mong người cũng hãy vì Miêu Cương bát động mà tận lực.

Đúng như phán đoán của Hàn Ngọc Trác, con người này thật bất bình thường, khi thì thô lỗ gần như bất chấp lễ phái, khi thì lễ nghĩa cũng đủ điều, cách nói năng của hắn bộc lộ cả sự bất bình thường của hắn.

Hắn nhìn người áo vàng mà gật gật đầu :

- Được rồi, tôi sẽ nhớ điều ấy.

Hắn vừa đưa tay bưng tô rượu thì Di Hồng đã vội bưng trước cười nói :

- Để chứng tỏ rằng trong rượu thịt này không hề có những gì bất phải, tôi xin uống trước cho Tam thiếu yên lòng và ăn uống cho ngon.

Nàng bưng tô rượu lên uống một hớp khẽ đầy.

Hàn Ngọc Trác bưng tô rượu lên đưa vào môi, hắn chợt thấy dưới đáy tô có một viên tròn tròn y như hoàn thuốc tê nhưng màu trắng giống như nước rượu cho nên nếu không kề gần thì rất là khó thấy.

Bấy giờ Hàn Ngọc Trác biết tại sao Di Hồng lại dành uống trước, hắn vội trút cạn tô rượu và cố giữ viên thuốc lại trong miệng mình.

Thấy Hàn Ngọc Trác đi một hơi cạn tô, người áo vàng càng sáng mắt, thứ ánh mắt của người gặp được bạn rượu, đồng tài, hắn vỗ nhè nhẹ trên mặt bàn ra hiệu cho Di Hồng rót thêm chén nữa.

Tửu lượng của người áo vàng quả mạnh, nhưng tửu lượng của Hàn Ngọc Trác cũng không kém, một bậu rượu ngót sáu tô, chỉ cạn trong khoảng khắc.

Người áo vàng cầm bầu rượu không trao cho Di Hồng, nhưng nàng vội nói :

- Tam sư ca, Hàn tam thiếu hãy còn có công việc không nên cho uống quá nhiều.

Người áo vàng nhướng mắt, đôi mắt của hắn bây giờ càng đỏ hơn khi có rượu vào, nhưng không phải là đôi mắt địch thủ mà là đôi mắt ân cần của người bạn rượu :

- Sao? Ông bạn có công việc gì chớ?

Di Hồng cười :

- Tiểu muội cho rằng một khi Hàn tam thiếu đã gia nhập Miêu Cương bát động của chúng ta thì không thể gia nhập bằng một lời nói suông như thế. Động chủ không bao giờ bằng lòng, cho dầu chúng ta đây là môn đệ, người cũng buộc phải chứng minh bằng hành động. Huống chi, trước mắt chúng ta bây giờ còn có một nhiệm vụ chưa được hoàn thành đó là thu phục Song Nghĩa Tiêu Cuộc của lão già họ Lục, tốt với chúng ta, tự nhiên trước sau gì rồi cũng phải làm cho được, nhưng đối với Tam thiếu, chuyện này không khó hơn chuyện lấy đồ trong túi, vì thế, ngụ ý của tiểu muội là nên nhường cho Tam thiếu chút công gọi là để làm cái lễ nhập môn.

Hàn Ngọc Trác hiểu ngay là nàng đang muốn cho mình sớm được lìa khỏi nơi này, thế nhưng hắn không hiểu rõ sao nàng lại định tìm cách cho hắn rời sớm như thế mà không để nán lại đây để quan sát tình hình...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK