Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
***********
Diện tích phòng bếp không lớn, đồ gia dụng bố trí như những căn bếp bình thường, nhìn sơ qua trông khá bừa bộn.
“Anh Quý ơi, chỗ này có cửa nè!” Đào Viên vui mừng hô lên, Quý Ngư xoay người đi qua, quả thật có cánh cửa bị che khuất đằng sau tủ lạnh.
Đào Viên học theo Quý Ngư đẩy tủ tìm khe bí mật, cảm thấy đằng sau đồ điện cũng sẽ giấu vật, kết quả cậu ta thật sự tìm được.
Cánh cửa gỗ đã cũ kỷ mục rủa, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của viện điều dưỡng, then cửa treo ổ khoá vừa to vừa nặng, Quý Ngư sử dụng đạo cụ “Chìa Khoá”, đáng tiếc không thể mở ra.
“Chìa khóa” chỉ mở được cánh cửa bình thường, như vậy đằng sau cửa gỗ có thể đang giấu manh mối mấu chốt, và cũng có thể đây chính là manh mối giúp tìm ra phương pháp thông quan.
Đào Viên suy đoán: “Đạo cụ không mở được cửa cơ à, có khi nào là đường hầm bí mật dẫn ra ngoài không anh Quý nhỉ.”
“Ừm, có thể lắm, dù không phải lối thoát thì cũng là đang giấu manh mối quan trọng.” Quý Ngư cẩn thận nghiên cứu ổ khóa.
Đột nhiên cậu nhìn thấy dưới góc phải của ổ khoá khắc một hình kì lạ trông khá mờ, Quý Ngư chỉ lờ mờ nhìn ra là hình con mắt.
Cậu không khỏi nhớ tới, thanh dao găm đen khắc đồ đằng Bùi Đình từng trú ngụ, trên cán dao khảm một con mắt, hơn nữa tờ báo buổi sáng đề cập đến “Quỷ Hội Bình An” cũng xuất hiện đồ đằng kia, chẳng lẽ là trùng hợp sao?
Quý Ngư cưỡng bách bản thân thôi suy nghĩ lạc hướng, việc quan trọng hiện giờ là tìm chìa khóa, phải mở cánh cửa cho bằng được.
Thời gian không còn sớm, y tá trưởng sắp đi kiểm tra phòng, Quý Ngư quay đầu bàn bạc với Đào Viên nên trở về trước.
Rời khỏi bếp, Quý Ngư lệnh cho thực nghiệm thể số 1 quay về đứng bếp, dặn dò nói: “Mai ta sẽ đến tiếp, ngươi không được nói cho người khác biết bọn ta đã từng tới đây biết chưa, nếu nghe lời ngày mai thưởng cho ngươi một viên.”
Quý Ngư cảm thấy nó có thể nghe hiểu tiếng người, chỉ là chỉ số thông minh không cao, toàn hành động theo bằng bản năng.
Thực nghiệm thể số 1 nghe Quý Ngư hứa thưởng, quả nhiên nó rất vui mừng huơ cánh tay, ngoan ngoãn trở về bếp.
*
Quý Ngư và Đào Viên vội chạy xuống tầng 2, Sở Ưng vẫn luôn đứng chờ bọn họ, nếu hai người không trở về kịp trước khi y tá trưởng đi kiểm tra phòng, hắn sẽ lên lầu tìm bọn họ.
Thời điểm thấy đám Quý Ngư bình an trở về, Sở Ưng mới cởi ‘Áo Choàng Tàng Hình’, Quý Ngư mở miệng: “Kiểm tra phòng lần một kết thúc mọi người ra đây gặp nhau chút nhé, bọn tôi đã tìm được manh mối rất quan trọng cần thăm dò, đêm nay đừng ngủ vội.”
Sở Ưng cũng gật đầu đồng ý: “Tôi cũng có mamh mối mới cần bàn với hai người.”
Thoả thuận xong xui, từng người trở về phòng mình.
Quý Ngư vừa bước vào phòng, ngạc nhiên phát hiện Bùi Đình đang ở đây, cậu nói: “Tôi tưởng hộ lí mấy anh ban đêm không cần giám thị bệnh nhân cơ mà?”
“Hết cách, viện trưởng vừa về, nghe người ta báo cáo rằng mấy ngày nay xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nên cảnh giác lắm luôn, gã là ông cụ non mắc bệnh đa nghi trầm trọng mà, để yên tâm gã đã điều vài hộ lí xuống tầng 2 tuần tra phòng bệnh ban đêm.” Bùi Đình ngồi trên ghế ngước mắt nhìn Quý Ngư, hắn đã đợi cậu rất lâu rồi.
Quý Ngư cau mày, vậy bên phía Đào Viên và Sở Ưng cũng……
“Chỉ có mình ta xuống đây tuần tra thôi, hiện tại không dư người để trong coi từng phòng đâu, em đừng lo.” Bùi Đình như biết Quý Ngư nghĩ gì, hắn nói.
Quý Ngư gật đầu, nếu chỉ có mỗi Bùi Đình vậy thì không đáng lo.
Sau khi vệ sinh rửa mặt xong ra ngoài, Quý Ngư thấy Bùi Đình vẫn còn ngồi trên ghế, nhướng mày hỏi hắn: “Nói phải đi tuần tra cơ mà, sao còn ngồi ở đây làm gì.”
Bùi Đình duỗi người: “Ta chỉ cần giả vờ làm việc trước mặt y tá trưởng là được, không cần phải nghiêm túc đứng bên ngoài trông giữ hoài, ta cũng biết mệt chứ bộ.”
Dứt câu hắn tự nhiên như ruồi bò lên giường nằm, những thứ khác ở viện điều dưỡng chẳng ra gì nhưng phương diện nội thất lại không tệ, giường bệnh khá rộng rãi....rộng rãi cũng không nằm vừa hai người trưởng thành!
Quý Ngư đứng cạnh mép giường nhìn Bùi Đình: “Anh xuống đất ngủ đi, đây là giường của tôi.”
Bùi Đình giả vờ đáng thương nói: “Cá Nhỏ thật sự nhẫn tâm để ta ngủ dưới đất sao?” Cặp mắt phượng ứa lệ long lanh nhìn cậu.
Quý Ngư không chút dao động nói: “Tôi chợp mắt một tí, lát sẽ nhường cho anh ngủ.” Dù sao, cậu còn phải đi ra ngoài gặp bọn Đào Viên, đến lúc đó hắn cứ thoải mái nằm nướng.
Bùi Đình thấy vẻ mặt Quý Ngư quả thật rất mỏi mệt, ngoan ngoãn nghe lời đứng lên nhường giường cho Quý Ngư.
Sau khi uống thuốc sức khoẻ sẽ liên tục giảm xuống khiến cơ thể trở nên suy yếu, đến khi trái tim hoàn toàn biến dị thành công mới ngừng. Lần đầu là uống thuốc gây dị biến, kế tiếp lại uống thuốc gia tăng tốc độ dị biến.
Nhìn Quý Ngư cuộn chăn nhắm mắt ngủ, Bùi Đình không cam lòng nói: “Hay ta ôm em ngủ nhé.”
“Nín.” Quý Ngư cũng không thèm mở mắt đã dứt khoát từ chối.
Lúc này bên ngoài truyền đến âm thang giày cao gót quen thuộc, y tá trưởng tới kiểm tra phòng.
Bùi Đình cũng không tiếp tục quấy rầy Quý Ngư nghỉ ngơi, đi ra ngoài đón y tá trưởng.
Y tá trưởng vừa mới kiểm tra xong một phòng chuẩn bị đi sang bên này, cô thấy Bùi Đình bước ra từ phòng bệnh Quý Ngư, mày nhíu chặt, đôi môi son đỏ chót nhếch lên hỏi: “Cậu vào phòng bệnh nhân làm gì đấy, tôi nhớ hôm nay hộ lí được điều xuống đây chỉ tuần tra trong phạm vi giới hạn là hành lang thôi mà.”
Bùi Đình hoàn toàn không bị y tá trưởng dọa sợ, hắn làm bộ giống như đang rảnh rỗi, lười nhác đứng dựa ván cửa: “Tôi đi đi lại lại ngoài hành lang suốt nửa tiếng, cảm thấy nhàm chán nên vào xem bệnh nhân có chịu ngoan ngoãn ngủ không.”
Y tá trưởng dường như không quen nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn, cô cảnh cáo: “Viện trưởng đã trở về và rất không vừa lòng với tác phong làm việc của chúng ta, cậu lo tập trung thực hiện cho tốt nhiệm vụ được giao đi.”
Bùi Đình không cười nữa, cặp mắt đen kịt nhìn y tá trưởng, hắn gằn từng câu từng chữ nói: “Ngươi đang ra lệnh cho ta sao?”
Y tá trưởng bất ngờ bị khí thế trên người Bùi Đình toát ra áp đảo, sợ tới mức lùi một bước, tại sao cô lại có thể quên mất, hắn không phải là một hộ lí, cũng không phải kẻ cô có thể sai sử.
Y tá trưởng khó khăn mở miệng: “Là do tôi đã đi quá giới hạn, ngài cứ tiếp tục làm việc của mình đi ạ.”
“Đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ đùa chút thôi.” Nháy mắt, khuôn mặt Bùi Đình biến đổi về biểu cảm ngậm ý cười, hắn vui vẻ nói, “ Không quấy rầy cô kiểm tra phòng nữa, tôi qua hành lang bên kia tuần tra đây, bái bai.”
Nói xong hắn sảng khoái quay đầu rời đi, trong miệng còn ngâm nga huýt sáo.
Y tá trưởng chậm rãi thở phào một hơi, sau đó tiếp tục kiểm tra phòng bệnh tiếp theo.
**********
Danh Sách Chương: