– Nãy giờ cậu đi đâu thế?
Nhi lắc đầu, hàm ý không có chuyện gì cả,chỉ có đôi mắt cô hơi hướm nỗi buồn không thể diễn tả. Nhi nói với nó:
– Hy, xin phép cho tớ về sớm giùm tớ.
Nó gật đầu đồng ý,vừa định hỏi lí do thì đã thấy Nhi đi mất.
– Venus!
Kỳ bỗng hét lên. 3 nhỏ nhìn Kỳ, Như hỏi :
– Cậu bỗng nhắc tới Venus làm gì?
– Lami vừa đi với Venus đấy!
– … Sao Lami không nói với chúng ta? – My hỏi
– Chắc vì cậu ấy không muốn nói, là chuyện riêng tư của cậu ấy với Venus, chúng ta không nên xen vào.
Kỳ nói xong quay lưng bỏ đi đâu đó. Nó không nói gì, nói với My và Như:
– Hai cậu lên lớp trước đi!
Rồi bỏ đi.
Ở sân sau trường…
Kỳ thấy Lộc đang ngồi thẫn thờ nhìn trời. Kỳ lại gần, ngồi xuống kế bên Lộc. Lộc nhìn qua kế bên,là Kỳ
– Sao cô không lên lớp học?
-…
– Cô đang buồn bực chuyện gì sao?
– Ừ.
– Có thể tâm sự với tôi.
Kỳ không nói gì, cô đưa mắt lên nhìn Lộc. Đôi mắt bạc ấy,lấp lánh,huyền ảo.. Là đôi mắt khiến cô xao xuyến, khiến cô ấm áp.. Cô muốn chạm vào khuôn mặt của anh, tay cô giơ giữa không trúng, nhưng rồi lại rụt lại, cô cúi đầu xuống nhìn đầu gối. Thời gian cứ thế trôi qua, anh và cô vẫn im lặng ngồi đấy, không ai nói gì..
– Kỳ..
– Sao vậy?
– Em vẫn còn đó chứ?
-.. Ừ
– Tôi đang hỏi Kỳ Kỳ.. Em vẫn còn đó chứ?
Kỳ ngẩng mặt nhìn Lộc, đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên
– Em vẫn còn đó chứ,Kỳ Kỳ? – Anh vẫn hỏi câu ấy, đôi mắt có thấp
-.. – Cô thật sự không biết nói gì nữa, chuyện này quá bất ngờ
– Nếu em còn ở đó thì tôi muốn nói với em… Kỳ, chưa 1 giây phút nào tôi ngừng thích em, em là ai tôi không cần biết, tôi cũng không cần biết ai nói gì về em, tôi chỉ tin vào những điều mà tôi thấy về em, 1 cô bé luôn chăm sóc tôi, luôn tốt với mọi người. Hãy để tôi có cơ hội trở thành người quan trọng với em!
– Lộc.. Trí nhớ của anh đã phục hồi?
– Ừ.
– Khi nào vậy?
– Hôm qua.
– Thật sao?
Lộc mỉm cười gật đầu. Kỳ nhìn đắm đuối nụ cười của Lộc
” Anh cười rất đẹp. Tại sao anh không hay cười? ”
Kỳ ngồi gần bên Lộc, hôn nhẹ vào má anh
– Thay lời đồng ý của em. Hãy trở thành 1 người quan trọng của em!
Rồi Kỳ nhìn thẳng vào mắt Lộc, nói:
– Em có chuyện muốn nói
– Ừ.
– Nếu em nói em là người trong FSA?
Chuyện này vốn dĩ Lộc đã biết từ lâu rồi
– Anh biết.
– Anh biết em là người của FSA?
– Ừ, lâu rồi!
– Anh có suy nghĩ gì về em? 1 con nhỏ luôn đi đánh nhau? Hay 1 con nhỏ khát máu?
– Không. Em là 1 người con gái tốt. Anh chấp nhận mọi thứ về em.
– Nếu anh và cả bạn anh đã biết thì sao lại luôn tìm cách hại FSA?
– Ý em là?
– FCP luôn tìm cách hại FSA!
– Không bao giờ!
Kỳ nhìn Lộc. Cô tin anh đang nói thật, vì đôi mắt của anh đã nói lên điều đó!
– Em tin anh.
– Vậy có người muốn 2 bang ta đánh nhau.
– Người đó là ai?
– Anh nghĩ ta nên về lớp rồi nói chuyện với bạn ta.
Kỳ gật đầu. Rồi anh và cô lên lớp. May là giáo viên chưa vào lớp. Kỳ gọi nó rồi nói mọi chuyện cho nó nghe.
– Thật sao?
– Ừ.
– Lát nữa về nhà phải họp gấp thôi! Nói với My và Như đi!
– Ừ.
Kỳ quay qua nhìn Lộc, đôi mắt thấp thoáng nét cười, rồi Kỳ quay xuống nói với My:
– Lát nữa về nhà họp gấp! Nói với Như luôn đi!
My gật đầu, quay xuống nói với Như. Như chau mày. Thôi rồi! Chút nữa Như có hẹn với Phong đi khu trò chơi rồi mà T.T. Như bèn phải quay qua Phong với bộ mặt tội lỗi ngập tràn
– Phong..
– Sao vậy? Vé tớ đã mua rồi đó! – Phong cười
– Tớ.. xin lỗi..
” Phong đã mua vé rồi.. Tội càng thêm tội.. ”
– Sao cậu lại xin lỗi?
– Hôm nay tớ bận rồi.. Không thể đi..
Nụ cười trên môi Phong biến mất,tay đang lục lục cặp tìm vé cũng ngưng
– Không sao.
Như nhìn Phong 1 lát rồi nghĩ không có chuyện gì nên mới yên tâm ngồi học tiếp. Còn ánh mắt Phong ngập sự buồn bã, thất vọng hờ hững lướt qua khuôn mặt Như..
_______________________
Nguyên tuần rảnh rỗi viết đc nhiu đây *chỉ chỉ*
Tuần mới vui vẻ ;)
Mong mng vẫn ủng hộ tớ *vẫy vẫy* *mi gió*